Chương 530: Vậy nếu như ngươi thua thì sao?
Chương 530: Vậy nếu như ngươi thua thì sao?Chương 530: Vậy nếu như ngươi thua thì sao?
Trên đường trở về cũng yên bình, không có chuyện gì xảy ra, thời điểm sắp trở về tới căn cứ Tử Kinh, Lam Ngọc Liên nói với Vương Đào:
"Đợi lát nữa để cho Tiểu Phượng mang theo bọn họ đi tới căn cứ, ngươi thì đi cùng với ta tới Hội sở Thiên Thượng Nhân Gian một chuyến đi, ta đi lấy viên tinh hạch kia cho ngươi."
"Được.
Thế là đội xe chia làm hai đường.
Lam Ngọc Liên lái xe, mang theo Vương Đào và Giang Thi Tuyết cùng nhau đi về phía Hội sở Thiên Thượng Nhân Gian.
Trên xe, Lam Ngọc Liên đột nhiên nói:
"Đúng rồi, cái mũi của Tiểu Tuyết rất linh?"
Ở tòa nhà trước đó, trong loại hoàn cảnh như vậy, Giang Thi Tuyết có thể phân biệt ra được sự biệt của mùi máu tươi, điều này làm cho nàng cảm thấy hơi ngạc nhiên. Vương Đào nhìn về phía Giang Thi Tuyết đang ngồi ở phía sau, hắn mở miệng nói:
"Xem như thế đi, Tiểu Tuyết rất lợi hại, khả năng ngươi cũng không phải là đối thủ của nàng.'
"Ta không phải đối thủ của nàng ta?"
Lam Ngọc Liên lộ ra vẻ mặt có hơi hoài nghi.
Hai người Giang Thi Tuyết và Vương Đào đều để cho người ta không thấy rõ được cụ thể như thế nào, trông đều giống như người bình thường.
Với dáng người cao một mét chín, toàn thân là các khối cơ bắp, nhìn thôi là đã thấy không dễ chọc rồi.
Còn Giang Thi Tuyết thì trông mềm mại và yếu đuối, mặc đồng phục JK, đặc biệt là đôi mắt to trong veo, giống như một học sinh trung học chưa rành chuyện đời.
Mặc dù nàng ta cũng biết, Giang Thi Tuyết khả năng cũng có chút năng lực gì đó, nhưng nói nàng còn lợi hại hơn so với mình?
"A? Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!"
Lam Ngọc Liên lập tức lắc đầu. Nếu nói Giang Thi Tuyết có một số năng lực đặc thù thì nàng ta sẽ tin, nhưng nếu nói thực lực của Giang Thi Tuyết còn mạnh hơn so với nàng, vậy nàng ta chắc chắn sẽ không tin! Nàng ta thế nhưng là Dị Năng giả đỉnh cao trong hàng ngũ Dị Năng giả cấp hai, nhìn thế nào cũng không thấy Giang Thi Tuyết có khả năng mạnh hơn so với nàng!
Vương Đào lập tức nở nụ cười.
"Hay là chúng ta đánh cược? Cược ngươi không mạnh bằng Tiểu Tuyết."
Nhìn thấy nụ cười của Vương Đào, Lam Ngọc Liên đột nhiên cảm giác như có phải là có hố rồi hay không, nhưng nàng lại suy nghĩ lại một lát, hiện tại nàng thế nhưng là thủ lĩnh căn cứ Tử Kinh, sao có thể sợ được nhai
Nàng ta cảm thấy năng lực chữa trị của mình khiến Vương Đào có thể xem thường nàng.
Nhưng ở trước đó khi còn chưa có được năng lực chữa trị, nàng ta cũng đã giết rất nhiều zombie al
"... Cược! Ta ngược lại là muốn xem xem, Tiểu Tuyết đến tột cùng là mạnh tới cỡ nào!"
"Vậy tiền đánh cược là cái gì?" Vương Đào lại nói.
Thật ra thì hắn không thích cược, nhưng ngoài tình huống chắc thắng.
"Tiên đặt cược ... nếu như ta thắng thì ngươi phải ở lại!"
Lam Ngọc Liên đột nhiên nhìn vào Vương Đào và nói ra lời nói chân thành.
"Hả? Ở lại? Bảo ta ở lại căn cứ Tử Kinh?"
Vương Đào có chút ngoài ý muốn mà nhìn vào nàng ta.
Lam Ngọc Liên lập tức nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn vào con đường phía trước nói:
"Đúng."
Vương Đào có chút tò mò.
"Tại sao?"
"Bởi vì - không vì cái gì, chỉ là một ván cược mà thôi, ngươi nói xem ngươi có đánh cược hay không đi! Có phải sợ rồi hay không?”
Lam Ngọc Liên không trả lời thẳng.
"Vậy nếu như ngươi thua thì sao?"
Vương Đào lại hỏi. "Ta không có khả năng thua! Nếu, ta nói là nếu như ta thua, vậy ... ngươi cứ nói ra điều kiện nào mà ngươi muốn, dưới tình huống đủ khả năng thì ta cam đoan sẽ đồng ý!"
"Được, đây chính là ngươi nói, ngươi muốn cược như thế nào thì cược, ta nghe ngươi."
Trên mặt Vương Đào lộ ra nụ cười xấu xa, không cần biết cược như thế nào, Lam Ngọc Liên chắc chắn sẽ phải thua.
"Như vậy đi, đợi lát nữa sau khi đi tới Hội sở, chúng ta so xem ai lên trên tầng trước - các tầng dưới của Hội sở đều bị phong tỏa nên tất cả chúng ta đều phải leo lên leo xuống từ tầng bốn..."
Lam Ngọc Liên lập tức nói.
Hiển nhiên nàng sớm đã có ý nghĩ này.
Vương Đào quay đầu nhìn về phía Giang Thi Tuyết.
Trên mặt Giang Thi Tuyết biểu lộ ra một chút thần sắc cảm thấy hứng thú, nàng ta không có bất kỳ ham muốn nào đối với loại chuyện thắng bại này, chẳng qua là nàng ta cảm thấy Vương Đào cảm thấy hứng thú đối với chuyện này nên nàng cũng cảm thấy hứng thú.
"Thế nhưng chúng ta cần phải nói rõ trước, đợi lát nữa có chơi có chịu, ai cũng không được chơi xấu!"
Vương Đào híp mắt cười mở miệng nói.
"Yên tâm, ta cũng sẽ không quyt nợ."
Lam Ngọc Liên một mặt tự tin.
"Vậy là tốt rồi."
Cũng không lâu lắm, ba người đi tới Thiên Thượng Nhân Gian.
Đây là một tòa nhà cao sáu tâng, mặc dù đã rách mướp, cũng sắp bị thảm thực vật xanh xung quanh bao trùm lên, nhưng vẫn như cũ có thể nhìn ra được sư huy hoàng vốn đã từng của nó.
Lam Ngọc Liên đỗ xe bên dưới, ba người xuống xe.
Tầng một, tâng hai và tầng ba của tòa nhà này đều bị phá hỏng, chỉ có tâng bốn mới có cửa sổ mở ra, hiển nhiên bọn họ bình thường đều ra vào từ tâng bốn.
"Các nàng đều đã dọn đi tới căn cứ Tử Kinh, nơi này không còn người."
Lam Ngọc Liên hơi giải thích một chút, sau đó lại nhìn ve phía Vương Đào, thần sắc có hơi đắc ý.
"Nói thế nào, cho ngươi thêm một lần cơ hội để đổi ý, đừng trách ta khi dễ ngươi - a không, là khi dễ Tiểu Tuyết, dù sao ta quá quen thuộc với nơi này!"
"Đừng nói nhảm, bắt đầu đi."
"Được, đợi lát nữa thua thì cũng đừng có trách ta nhat"
Lam Ngọc Liên cười đến có hơi giảo hoạt.
Sau đó nàng ta nói với Giang Thi Tuyết:
"Ha ta mỗi người chọn một vị trí, sau đó để Vương Đào nói bắt đầu, Tiểu Tuyết ngươi tới trước.
"Được-"
Giang Thi Tuyết tùy ý chọn lấy một vị trí.
Lam Ngọc Liên liên tục xác nhận Giang Thi Tuyết và Vương Đào không có thay đổi gì nữa, nên nàng ta đã tới một góc tương đối lệch hướng.
Sau đó hai nàng đều nhìn về phía Vương Đào.
Vương Đào bắt đầu đếm ngược từ ba.
"3,2, 1, bắt đầu!" Sau đó hắn kinh ngạc nhìn thấy, Lam Ngọc Liên đột nhiên túm lấy một sợi dây thừng từ bên trong một khe hở nơi vách tường, nàng ta kéo dây thừng một cái, thật giống như khởi động cơ quan gì đó, dây thừng lập tức bắt đầu kéo lên ngay lập tức, mà Lam Ngọc Liên nắm chắc dây thừng, giống như đang đứng trên thang máy vậy, nhanh chóng kéo lên tâng bốn!
"... Khá lắm, lại còn gian lận!"
Vương Đào không nghĩ tới Lam Ngọc Liên vậy mà còn có một chiêu này.
Tuy nhiên suy nghĩ kỹ một chút, quy tắc giao ước vừa rồi của hai người cũng không nói nhất định phải trèo lên, chỉ nói là so xem ai là người lên trước, cho nên Lam Ngọc Liên như thế này dường như cũng không tính là gian lận?
Lam Ngọc Liên đang nhanh chóng lên cao, nàng đang rất đắc ý nhìn vào Vương Đào.
Nàng ta trước nay chưa bao giờ chiến đấu mà không có sự chuẩn bị!
Cho dù đối thủ là một cô bé, nàng ta cũng phải bỏ ra 120% thực lực để đảm bảo có thể giành chiến thắng!