Tận Thế Tái Sinh Hi Vọng Cuối Cùng

Chương 100



Tô Vũ lấy một tay che đi những ánh sáng đang chiếu về phía mình, rồi nheo mắt nhìn về phía nơi phát ra những tia sáng đó.
Ánh sáng quá mạnh làm hắn không thấy rõ được hình dạng chính xác nhưng hắn lờ mờ thấy được nơi phát ra ánh sáng có hình dáng gần giống với con người.
Khi hắn vừa muốn tiến lại gần thì từng tia sáng kia tựa như những lưỡi kiếm, chúng dường như xuyên qua lớp đá Emeraline bên ngoài cứa lên trên cơ thể của Tô Vũ khiến hắn có cảm giác hơi nhoi nhói.
Hắn không dám tùy tiện tiến lên nữa mà bắt đầu rơi vào trầm tư.

Cảm giác quen thuộc này càng ngày càng rõ ràng, nhưng hắn lại không thể nhớ được chính xác thứ bên trong màn sáng kia là cái gì.
Từ khi tiến vào đây hắn cứ có một cảm giác là lạ, cái cảm giác này hắn không thể nói ra thành lời nhưng cơ thể hắn đang có thứ gì đó đang thay đổi mà bản thân hắn và cả hệ thống trò chơi đều không nhận ra, cũng không hề xuất hiện bất cứ thông báo nào.
Tô Vũ cũng hơi nghi hoặc không biết cảm nhận của hắn có đúng hay không.

Nhưng với nhiều năm sinh sống trong tận thế, hắn đã có khả năng nhận biết về nguy hiểm vô cùng tốt.
Cảnh tượng trước mắt cho hắn một loại dự cảm nếu không ngăn cản chuyện trước mắt xảy ra rất có thể sẽ có chuyện gì đó không may sẽ phát sinh.
Hắn sử dụng kỹ năng " Gào thét " một tiếng về phía người trước mặt, rồi ném mạnh thanh "Sát hoàng kiếm" trong tay về phía trước rồi quay người chạy.


Dùng hai tay mở cánh cửa, hắn chạy nhanh ra ngoài không hề quay đầu lại xem kết quả ra sao.

Mà kỳ lạ là binh lính bên ngoài không hề tấn công hắn, bọn họ chỉ đứng im bất động.

Không có gì cản trở, tốc độ của hắn lại càng nhanh hơn rồi chạy như điên ra phía xa.
Chạy ra thật xa hắn mới dám dừng chân lại để quay đầu nhìn phía sau.

Tòa tháp lúc này lại tỏa ra một ánh sáng kỳ lạ, nó trong khác hẳn với thứ hắn thấy ở bên trong tòa tháp.

Ngược lại với cảm giác trang nghiêm, thần thánh hắn cảm nhận được, bây giờ tòa tháp lại mang một cảm giác u ám, tội lỗi.
Từng đợt sóng từ đỉnh tháp bắt đầu bắn ra bốn phía, mà ánh sáng từ nơi đó cũng dần trở nên u ám hơn.

" Ầm ầm ầm "
Rồi từ phía trên bầu trời đang rất u ám, từng chùm sáng đủ loại màu sắc bắt đầu chiếu xuống xung quanh tòa tháp.

Chúng tạo nên trên mặt đất từng vết nứt, dung nham từ dưới sâu trong lớp đất cũng bắt đầu trào ra.
Những ánh sáng cùng dòng dung nham di chuyển dần về phía tòa tháp, chúng tạo ra trên nền đất một đồ án khá giống với thứ hắn thấy ở trên cánh cửa.
" Ầm ầm ầm rắc "
Nhưng rồi biến cố đột ngột vang lên, khi bức đồ án đã gần được hoàn thiện thì chính bản thân tòa tháp lại bắt đầu rung lắc giữ dội.

Có thứ gì đó ở bên trong đang liên tục gõ mạnh lên cánh cửa làm cho cánh cửa xuất hiện từng vết nứt.
Tiếng gõ càng ngày càng dồn dập, tòa tháp cũng rung lắc ngày càng giữ dội hơn.

" Rắc rắc rầm"
Cánh cửa bắt đầu nứt vỡ ra thành từng mảnh nhỏ, bản thân tòa tháp cũng đã đến giới hạn.

Nó đổ sập xuống phía tạo nên từng đợt bụi mù mịt, cũng vì vậy mà ở phía xa Tô Vũ không biết thứ gì đã phá cánh cửa đó ra.

Hắn nhìn về phía bầu trời, những chùm sáng hình như đã mất đi chỉ dẫn cũng không tiếp tục di chuyển nữa, chúng dần thu nhỏ rồi biến mất ở trên bầu trời.

Ánh mắt hắn bắt đầu tập trung về phía đống đổ nát kia để chờ đợi xem thứ gì đã phá hủy tòa tháp, ánh sáng hình người đó rốt cục là thứ gì và Chora rốt cục đang ở đâu.
Rất nhanh bụi mù đã lắng xuống, để lộ ra khung cảnh ở phía sau.

Nhưng không để hắn có cơ hội nhìn kỹ, một ánh sáng có hình dạng con người bắn thẳng lên trên, rồi biến mất ở sau những đám mây trên bầu trời.
Tô Vũ không vội vàng tiến tới mà đứng ở một bên chờ đợi.

Một lúc sau những binh lính và Elena đã giải cứu những người dân thành Chora xong, cũng bắt đầu chạy về phía này.
Elena nhìn về phía đống đổ nát nói : " Chuyện gì thế ? "
Hắn kể lại tất cả mọi chuyện mà hắn đã trải qua nói lại một lượt cho Elena nghe sau đó hỏi lại cô : " Ngươi có biết là gì không "
Elena không nghĩ ngợi quá nhiều, cô trả lời ngay : " Ta không biết, nhưng có cảm giác như là một nghi thức nào đó thì phải "
Tô Vũ hơi trầm ngâm trả lời : " Ta cũng không chắc nhưng hình như ta đã đoán ra đây là thứ gì rồi "
Elena quay qua nhìn hắn hỏi : " Là cái gì ? "
Tô Vũ nói ra suy đoán của mình : " Theo như những hiểu biết của ta thì đây là một nghi thức cổ "
" Nghi thức đó hình như phục vụ chuyển sinh cho một thứ gì đó "
Elena ngạc nhiên : " Chuyển sinh, chuyện đó cũng có thể sao ? "
Tô Vũ hồi tưởng lại, rồi nói tiếp : " Ngươi có lẽ chưa biết, có những người vì muốn tiếp tục sống tiếp đã nghĩ ra rất nhiều cách "
" Mà có một cách được sử dụng nhiều nhất có hai loại, loại đầu tiên là đoạt xà, còn loại thứ hai rất có thể giống như thứ chúng ta đang thấy ở đây "
Tô Vũ nhìn đồ án hình chim phía dưới rồi thốt lên : " Hiến tế "
Elena trợn mắt : " Hiến tế ? Vậy phải hiến tế cái gì ? "
Tô Vũ hơi nhíu mày nói : " Phạm vi của trận đồ phía dưới ta không rõ lắm nhưng chắc chăn phạm vi không nhỏ, có lẽ hơn hai nghìn mét "
Tô Vũ nhìn về phía sau mọi người rồi chỉ về phía mình rồi nói : " Ta, ngươi, tất cả chúng ta, thậm chí cả quái vật đều sẽ thành vật hiến tế nếu như trận đồ được khởi động "
Elena chần chừ nói : " Vậy ngươi nghĩ thứ vừa rồi là gì ? "
Hắn nhìn lên phía bầu trời nói tiếp : " Ta nghĩ rất có khả năng là một vị thần "
Elena ngạc nhiên : " Thần cũng cần chuyển sinh ? "

Tô Vũ nói : " Giống như con ruồi chỉ sống được mấy ngày, nhưng con người lại có thể sống được đến sáu mươi bảy mươi tuổi, thậm chí trăm tuổi "
" Thực chất thần cũng có tuổi thọ, chẳng qua bọn họ có tuổi thọ dài hơn con người cực kỳ nhiều mà thôi "
Elena nghi hoặc hỏi : " Ý ngươi là một vị thần gần hết tuổi thọ đã sử dụng phương pháp hiến tế để chuyển sinh ? "
Tô Vũ nhíu mày : " Rất có khả năng này "
Elena nhìn xuống đóng phế tích rồi hỏi : " Vậy Chora đâu rồi ? "
Tô Vũ nói : " Ta nghĩ người khởi động tòa tháp này có thể là cô ta.

Mà vị thần này chắc chắn không hề đơn giản "
" Với những gì đang xảy ra ở đây, ta nghĩ người đứng sau tất cả cuộc chiến tranh này chính là hắn "
" Nếu không, sẽ làm gì có chuyện trùng hợp để Chora biết được cách làm cho vị thần kia sống lại "
" Rồi còn chế tạo ra một trận chiến khiến cho Chora phải tuyệt vọng đến mức độ phải sử dụng cách này để tiêu diệt quái vật "
Tô Vũ nở một nụ cười nhêch mép rồi nói tiếp : " Nhưng hình như hắn tính thiếu chúng ta thì phải "
Elena hơi lo sợ hỏi : " Ngươi không sợ bị vị thần kia trả thù sao ? "
Tô Vũ nhìn nàng rồi nói : " Trả thù ? Hắn nếu có thể trực tiếp sử dụng vũ lực thì đã không cần phải nghĩ ra kế hoạch này mà trực tiếp bắt người về hiến tế rồi "
" Mà khi ta phá hỏng chuyện tốt của hắn cũng khiến cho bản thân hắn bị hao tổn.

Thân còn lo chưa xong, một người thông minh như hắn chắc sẽ không tấn công chúng ta vào lúc này đâu "
Elena vỗ võ ngực : " Vậy thì ta yên tâm "
Tô Vũ nhìn vậy liền lên tiếng hù nàng : " Nhưng cũng có thể hắn đã hết hi vọng nên dùng chút sức còn lại để giết chúng ta cũng không biết chừng "
Elena dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn hắn : " Ngươi nghĩ ta bị ngu hay gì ? Nếu hắn hết hi vọng thì còn chạy làm gì, không lẽ hắn thích chạy bộ sao ? "
Tô Vũ hết nói nổi : " Ngươi thông minh, ngươi số một "


Bình Luận (0)
Comment