Tận Thế Tái Sinh Hi Vọng Cuối Cùng

Chương 142



Đăng xuất khỏi trò chơi, hắn cần bàn bạc vấn đề này với bố mẹ để nhờ họ giúp đỡ.

Hai người đều là những người làm ăn, việc chuyển đổi hình thức sản xuất đối cũng không phải điều gì mới lạ.

Nhưng trong khoảng thời gian gần bốn tháng, từ việc thuê nhân công, đào tạo nhân lực, rồi đến việc mua sắm các trang bị cũng làm không thể thực hiện trong một sớm một chiều là hoàn thành được.
Bố hắn gật đầu: "Tuy ý tưởng rất hay nhưng trong bốn tháng con cũng đừng hi vọng gì nhiều."
Tô Vũ cũng biết thời gian quá gấp gáp: "Con cũng biết vậy, nhưng bổ sung thêm một chút chiến lực, có còn hơn không."
Bố mẹ hắn nghe vậy cũng không nói gì thêm nữa.
Vừa mới chuẩn bị về phòng ngủ thì mẹ hắn đã gọi với lại: "Tô Vũ, Nhật Nam nhắn lại là vài ngày nữa là trận chung kết con nhớ đi xem đấy."
Tô Vũ nghi hoặc hỏi: "Chung kết gì mẹ?"
Mẹ hắn như đã đoán trước hắn sẽ hỏi, bà chẳng cần nghĩ ngợi trả lời: "Là bóng rổ đó.

Bữa mới xem mà quên rồi à?"
Rồi mẹ hắn bổ sung thêm một câu: "Nhật Nam còn nhắn lại là nếu con không đi thì nhắn lại là hắn đang giữ một bản ghi âm cuộc điện thoại gì đó."
Bà nhìn hắn tò mò hỏi: "Bản ghi âm gì thế con trai?"
Hắn cảm thấy sự tình có lẽ không ổn rồi.


Không lẽ là cuộc điện thoại đó, chẳng lẽ hôm đó gọi điện có hai người họ ở một bên nghe lén rồi ghi âm lại.
Chạy ngay về phòng, hắn mở máy lên gọi ngay cho Nhật Nam.

Còn chưa nói gì thì bên kia đã truyền đến một giọng âm dương quái khí: "Đoán đúng rồi đấy, nhưng không có thưởng đâu."
"Ta nói cho ngươi phải chuyển tiền vào tài khoản này của ta, nếu không ta sẽ tung đoạn hội thoại này lên mạng."
"Đến lúc đó không chỉ ngươi mà cả gia đình ngươi đều sẽ gặp rắc rồi không nhỏ đâu."
"Mua ha ha ha"
Thì ra đây chính là cảm giác bị người nắm điểm yếu sao, Tô Vũ yếu ớt hỏi lại: "Có thể thư thả vài hôm không, ta đang không có tiền trong người."
Giọng nói đáng ghét đó lại lần nữa vang lên: "Ta cũng là một người nói lý lẽ.

ta hạn cho ngươi trong ba ngày sau phải đem tiền đến sân bóng rổ, nếu không cũng đừng trách ta nghe chưa."
Tô Vũ cầu xin: "Chúng ta cũng là bạn từ thuở nhỏ, ngươi không thể tha cho ta một lần sao?"
Bên kia truyền đến âm thanh đập bàn tức giận: "Lúc ngươi đánh ta bầm mặt ta cầu xin tha thứ ngươi có tha cho ta hay không."
"Không nói nhiều ba ngày sau ngươi thử không đến đi, ta sẽ cho ngươi biết chữ chết viết như thế nào."
Tô Vũ chán nản thở dài: "Chẳng lẽ tình cảm chúng ta bao năm là giả, ngươi nỡ làm vậy sao?"
Âm thanh đó lại càng tức giận: "Im mồm cho ta, ngươi có tin ta ngay lập tức gửi đi hay không?"
Tô Vũ tắt đi cái máy ghi âm đang cầm trên tay, chuyển giọng nói: "Cuộc gọi này đã bị ta lưu lại rồi, ngươi muốn ngọc đá cùng tan đúng không?"
Âm thanh bên kia vẫn rất bất cần: "Thích thì tung đi, ta cùng lắm là bị mẹ ta chửi một lúc thôi.

Còn ngươi thì..

hà..

hà..

"
Quả nhiên là một đối thủ xứng tầm, Tô Vũ chỉ còn cách chấp nhận: "Rồi ba ngày sau ta đến cổ vũ được chưa?"
Âm thanh bên kia lập tức thay đổi thành cực kỳ thân thiết, cảm giác những gì trước đó chỉ là ảo giác: "Có thế chứ, hôm đó nhớ đi sớm đấy.

Thôi ta cúp máy đây, bạn thân chơi game vui vẻ nhé."
Tiếng tút tút đã vang lên nhưng Tô Vũ vấn đứng đó nhìn cái tên trên điện thoại thở dài chán nản.

Đây chính cái thứ được gọi là khắc tinh đây sao.
Cuộc hành trình của hắn cũng thay đổi vì cuộc gọi này, nhưng cũng không phải quá nhiều.


Dù sao lần này phải mang theo hai người có sức chiến đầu cũng không phải rất tốt.

Vì vậy dự định ban đầu của hắn là sẽ chỉ đi từ từ di chuyển qua các thị trấn và thành thị, cùng lắm thì ba ngày sau trốn vào trong một thị trấn rồi đăng xuất.

Ngày hôm sau hắn đăng nhập vào trong trò chơi từ rất sớm, Cao Tuấn vẻ mặt vẫn rất hớn hở như đứa trẻ đang chuẩn bị được đi chơi.

Hai người bắt đầu cuộc hành trình của mình, đầu tiên họ cần phải trở về thành Danlepo để tuyển thêm đồng đội vào cuộc lữ trình.
Nhân tuyển tiếp theo đã tới, đó là một vị đấu sư thân người vạm vỡ cao to, đang đứng ở trước cổng thành.

Không mất nhiều thời gian, hắn đã thuyết phục được vị đấu sư này tham gia vào trong đội của mình.

Vậy là từ nay lữ đội của hắn đã có ba thành viên.

Người ta có bác sĩ hắn có nhà khoa học điên, người ta có Chân Đen hắn có Tay Trắng, xem ra cũng không chênh lệch quá nhiều.

Không biết có cần tuyển thêm một đao khách để đấu với kiếm khách hay không?
Tuy không phải dương buồm ra khơi nhưng hắn vẫn rất tuân theo kịch bản, chỉ vào một hướng rồi hét: "Xuất phát." May mắn ở đây chưa ai phát minh ra quay phim chụp ảnh lại không có mạng xã hội, nếu không chắc sẽ có thêm một bức ảnh nữa của hắn bị lan truyền.

Hai người phía sau cũng chẳng quan tâm hắn làm vậy làm gì mà cứ thế đi theo, một người thì muốn được thì nghiệm trên những quái vật mới, một người lại muốn kiếm bạn gái.
Một tổ ba người tiếp tục di chuyển qua các làng mạc, thị trấn, thành thị.

Nhưng mới chỉ hai ngày Tô Vũ đã cảm thấy hai bên tai chuẩn bị nổ tung.

Một người thì cái gì cũng hỏi, đi vài ba bước lại chạy tuốt đi đâu không biết, cứ phải kè kè một bên không thì sẽ bị lạc.

Một người thì suốt ngày hỏi làm sao tán gái, mốt thời trang bây giờ ra sao, có nên cắt tóc nhuộm tóc gì không.

Sao người ta cứ nói con gái nói nhiều trong khi mấy người đàn ông hắn quen ai cũng nói nhiều thế này.
Kéo hai miếng bông gòn bên tai ra, Tô Vũ nhìn hai người vẻ mặt vẫn đang rất háo hức ngó nhìn xung quanh: "Hôm nay chúng ta sẽ dừng lại ở đây một ngày."
Hai người quay sang nhìn hắn đồng thanh hỏi: "Tại sao?"
Tô Vũ như một bảo mẫu, cực kỳ kiên nhẫn giải thích: "Ta có việc bận ở thế giới thực."
Rồi hắn nhìn về Cao Tuấn nhắc nhở: "Ngươi cũng đừng nghĩ nhân cơ hội này chạy xung quanh, ngươi bây giờ rất yếu."
"Nếu chết hai mấy ngày sau mới có thể tiếp tục, cũng có nghĩa là ngươi mất hai mấy ngày nghiên cứu trên cơ thể quái vật."
"Ngươi tự nghĩ cho kỹ đi."
Hắn tiếp tục nhìn Trần Huyền: "Còn ngươi thì thử chết coi, ta lập tức sa thải ngươi.


Đừng để mới vào công ty đã đuổi sau này khó xin việc lắm biết chưa?"
Hai người nhìn hắn gật gật đầu đồng ý.
Hắn tiếp tục bổ sung một câu: "Các ngươi coi chừng nhau đấy, một trong hai người mà chết thì người còn lại cũng bị va lây đó nghe chưa?"
Hai người lại quay qua nhìn nhau rồi gật đầu.
Dặn dò hai người xong hắn ngay lập tức đăng xuất trở về.
Cao Tuấn nhìn hắn biến mất nở nụ cười tà: "Không cho ta ra ngoài thì tưởng ta không có cách nào sao?"
Trần Huyền bên cạnh hơi tò mò hỏi: "Ngươi nghe Tô Vũ nói rồi mà còn tính làm gì?"
Cao Tuấn vừa lôi đống đồ trong túi ra vừa trả lời: "Tất nhiên là đi khám phát thế giới rồi."
Trần Huyền hơi hoảng sợ: "Hắn nói vậy rồi ngươi muốn đi đâu, lỡ mất hai mấy ngày thì sao?"
Cao Tuấn vẫn lục đống đồ sau lưng: "Yên tâm, ta sẽ không ra khỏi thành đâu mà lo."
Trần Huyền nghe vậy cũng đã yên tâm, nhưng cũng muốn biết Cao Tuấn muốn làm gì: "Bộ giáp đó là gì thế."
Cao Tuấn nhìn về bộ giáp của mình gật đầu hài lòng: "Bộ giáp này ta đặt tên là Husky 2.0"
Một bộ giáp có hình dạng giống như con chó được hắn lấy ra từ trong ba lô, bô giáp cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ có điều hình như cái đuôi có vẻ hơi dài thì phải.
Trần Huyền cầm lên cái đuôi dài lúc lắc hỏi: "Chó gì mà đuôi dài thế?"
Cao Tuấn vẻ mặt đắc ý đáp: "Bộ giáp này ta rất phí công làm ra đấy."
Trần Huyền nhìn bộ giáp từ trên xuống dưới mà vẫn chưa biết hắn tính làm gì, chẳng lẽ bắt một con chó về cho nó mặc?
Cao Tuấn loai hoai với bộ giáp một lúc rồi chủ động giải thích: "Husky 2.0 của ta là một sản phẩm đặc biệt.

nhằm mục đích do thám.

Đừng nhìn nó như vậy nhưng cấu tạo rất phức tạp đấy."
Sau khi giải thích xong, hắn lấy cái cái mũ kết nối với cái đuôi rồi đội lên đầu.

Miệng cười ha ha nói: "Chuẩn bị xem màn trình diễn của ta đây."
Trần Huyền nhìn màn trình diễn há miệng không nói ra lời, cuối cùng cũng chỉ thối ra được một câu: "Ngươi là quái vật sao?"
Con Husky bỗng nhiên mở miệng đáp: "Tất nhiên rồi."
....


Bình Luận (0)
Comment