Tận Thế Tái Sinh Hi Vọng Cuối Cùng

Chương 155



Nhưng khi hắn đã ngồi xuống, Duke lại không nói gì.

Tô Vũ cũng không vội, hắn yên lặng ngồi bên chờ Duke bình tĩnh trở lại.

Cứ thế hai người ngồi trên thềm cửa im lặng nhìn lên bầu trời đêm.

Một lúc sau, Duke cố nén xúc động, hắn nhắm mắt lại rồi thở hắt ra một hơi thật dài nói: "Khi ngươi rời đi không lâu, sứ giả của vua Frank đã tới gặp chúng ta."

....
Cách đó mấy tháng, lúc Tô Vũ rời đi không lâu.
Trong phòng họp của Thành Vạn Xuân.
Ngồi đối diện với Duke và Adney lúc này là một người đàn ông tự nhận bản thân là sứ giả do vua Frank phái tới, công tước Lason.

Công tước Lason có vẻ ngoài mập mạp với cái bụng phệ, mái tóc hói màu vàng nhạt được chải ngược phía sau, cùng bộ râu được xoắn nhẹ sang hai bên.

Hắn lúc này đang cầm trên tay một cây gậy chống có đỉnh đầu hình đại bàng, tay còn lại đang cầm một tách trà nhẹ nhàng nhấp môi.

Trên khuôn mặt hắn lộ rõ vẻ khinh thường.
Còn đối diện hắn là Duke và Adney, khuôn mặt hai người lúc này đã đỏ bừng vì tức giận.

Duke vỗ bàn, nhổm dậy nhìn thẳng vào mặt Lason hét lớn: "Các ngươi là cái thá gì mà bắt chúng ta đầu hàng?"
Nhưng công tước Lason không hề mất bình tĩnh, hắn đặt tách trà xuống rồi gõ nhẹ cây gậy xuống nền nhà, bật cười nói: "Ngươi nên nhớ bản thân ngươi là người Frank, đất ngươi đang đứng cũng thuộc về vua Frank.


Các ngươi quy thuận chúng ta không phải là chuyện rất hiển nhiên sao?"
Nghe được những lời này, Duke càng tức giận: "Lúc chúng ta bị bắt làm nô lệ các ngươi ở đâu? Lúc chúng ta bị quái vật tấn công các ngươi ở đâu? Giỏi thì sao không đánh nước Lance, Lind, Rhine đi hả?"
Công tước Lason hơi thẹn, hắn đập bàn nói: "Các ngươi dám trái lệnh vua? Các ngươi muốn làm phản đúng không?"
Adney bên cạnh kéo Duke xuống, rồi nhìn Lason nói với giọng khẩn thiết: "Ngài bớt giận, bạn của ta không có ý đó đâu."
Duke lại lần nữa nhổm dậy, đưa người về phía Lason, mặt đối mặt nhìn hắn gằn từng chứng: "Đúng đấy thì sao? Giỏi thì giết tới đây."
Công tước Lason giận quá hóa cười: "Được, được lắm, các ngươi đợi đấy.

Các ngươi sẽ phải hối hận."
Nói xong, ông ta đạp cửa bước ra ngoài, trong miệng vẫn liên tục thì thầm nguyền rủa.

Adney thấy vậy liền vội vã chạy theo sau: "Chúng ta không có ý đó, bạn ta có hơi bốc đồng.

Ta thay mặt hắn xin lỗi ngài."
Khuôn mặt công tước Lason vẫn lộ vẻ hằn học.


Bước được vài bước, hắn mới quay qua đánh giá Adney một lúc rồi kéo đầu Adney xuống thì thầm: "Ngươi muốn làm thành chủ không?"
"Sao ta có suy nghĩ đó được?" Adney lùi ra sau, xua tay nói.
Công tước Lason cười lớn, tiếp tục thì thầm vào tai Adney: "Ngươi không phải sợ, Thành chủ của các ngươi không phải đã đi rồi sao.

Chỉ cần ngươi muốn chúng ta sẽ giúp ngươi."
Adney hơi chần chừ một lúc rồi chỉ vào bản thân: "Ta được không?"
Vừa nghe xong, Lason nở nụ cười càng lớn hơn, hắn vỗ vai Adney nói: "Yên tâm, chúng ta sẽ giúp ngươi."
...
Sau đó mấy ngày tại phòng họp Thành Vạn Xuân.

KHÔ.


Bình Luận (0)
Comment