Tận Thế Tái Sinh Hi Vọng Cuối Cùng

Chương 82



Nhiều ngày sau.
Phòng họp, trấn Chora.
Chora nói: " Tất cả các ngươi ở đây chắc đều đã nghe thông tin từ trưởng trấn Vạn Xuân về bọn quái vật rồi.

"
" Ta không muốn vòng vo nữa, ta muốn các ngươi đầu nhập vào trấn Chora "
" Ta sẽ để các ngươi trở thành Phó trưởng trấn "
Một quý tộc đứng lên: " Nếu hôm nay chuyện chỉ có vậy thì ta về đây "
Một quý tộc khác cũng đứng lên: " Ha ha, trưởng trấn Chora, ngươi có lẽ sợ quái vật chứ chúng ta thì không.

"
Lần lượt mọi người bắt đầu đi hết, trong phòng họp chỉ còn lại Tô Vũ và Chora.

Tô Vũ lên tiếng phá vỡ sự im lặng trong căn phòng: " Ngươi cố gằng cái gì? Bọn họ nếu như thông minh đã không phải trốn tới tận đây "
" Kiểu người như bọn hắn, ngươi không thuyết phục được đâu "
Không phải Tô Vũ có ý định châm chọc Chora, những điều hắn nói đều là sự thật.

Những quý tộc kia nếu như không tự đối mặt với đám quái vật, bọn họ mới biết được sự khủng bố của chúng như thế nào.


Những gì bọn họ biết về quái vật cũng chỉ bắt nguồn từ việc chúng cướp lương thực mà thôi.
Chora thở dài: " Ta cũng biết rất khó, nhưng vẫn hi vọng có người nghĩ cho người trong trấn.

"
Tô Vũ nói: " Nếu như là trấn Chora mà ngươi vất vả bao lâu, giờ lại phải đầu nhập vào nơi khác thì ngươi có đồng ý không? "
" Bọn họ cũng vậy thôi, ai lại muốn thành quả của mình đi dâng cho người khác.

"
Chora cúi đầu trầm ngâm, có lẽ từ đầu cô chỉ đứng trên quan điểm là một trấn trường của thị trấn Chora.

Bọn họ cũng như cô, đều đã rất vất vả mới xây dựng được một thị trấn như hôm nay.

Vì một tin tức chưa rõ ràng về đám quái vật, bắt bọn họ từ bỏ là điều không thể.
Chora cuối cùng cũng lên tiếng: " Có lẽ ngươi nói đúng "
" Nghe nói trấn của ngươi đã di chuyển? "
Tô Vũ cũng không cần dấu diếm: " Đúng, mấy ngày trước chúng ta đã bắt đầu di chuyển rồi "
Chora nói: " Tiếp theo ngươi sẽ làm gì? Trốn ở đó phòng thủ sao? "
Tô Vũ thở dài: " Cũng còn cách nào khác sao? Dù sao ta cũng không thể như ngươi được "
Một ngoại tộc như hắn, lại đi xây dựng thị trấn.

Hiện tại vẫn chưa có ai thể hiện rõ sự thù ghét với hắn nhưng chắc chắn một khi trấn Vạn Xuân bị tấn công sẽ không ai hỗ trợ.
Nếu muốn tiếp tục sống ở đây hắn chỉ còn cách xây dựng một pháo đài, cố thủ ở trong đó không ra.
Chora nói: " Nếu ngươi là ta thì ngươi sẽ làm gì? "
Tô Vũ suy nghĩ một chút rồi trả lời: " Ta nghĩ ngươi có lẽ nên nghĩ tới việc bắt đầu xây dựng thành trì.

Với khả năng bây giờ của trấn Chora rất khó chống lại đám quái vật "
Chora gật đầu: " Vốn dĩ ta muốn yên lặng phát triển thêm một thời gian nữa, nhưng có lẽ ngươi nói đúng.

"
" Trấn Chora cũng nên đổi tên là Thành Chora được rồi.

"
Bọn họ tiếp tục bàn luận về vấn đề phát triển và hợp tác của hai trấn.

Vị trí địa lý của họ khá gần nhau, nếu xây dựng được thêm tuyến đường đi lại, sau này sẽ rất có ích cho việc giao thương và phòng thủ.
Cuối cùng, sau gần một đêm không ngủ, cuối cùng bọn họ cũng thảo luận xong.

Riêng việc vẽ tuyến đường cũng đã mất của bọn họ gần ba giờ đồng hồ, nó sẽ trở thành tuyến đường huyết mạch của hai nơi nên bọn họ không dám qua loa.
Chora đứng dậy bắt tay với Tô Vũ: " Ta rất vui được hợp tác với ngươi "

Hắn cũng đứng dậy mỉm cười: " Ta cũng rất vui được hợp tác với ngươi "
Tô Vũ không vội trở về trấn Vạn Xuân, hôm nay đã là ngày tổ chức thi đấu bóng rổ.

Nếu không phải đã nghe hết mọi chuyện từ Nhật Nam, thì hắn chắc cũng chưa hiểu tại sao mẹ hắn mấy ngày nay liên tục bắt hắn phải đi xem cho bằng được.
Mới bước ra cửa phòng thì tiếng mẹ hắn đã từ bên dưới truyền lên:
" Nhanh chân lên, đàn ông con trai tác phong nhanh nhẹn lên "
Hắn cứ tưởng là mẹ hắn đang nói hắn nhưng không phải, hóa ra hôm nay mẹ đang nói chuyện với bố.

Tô Vũ nhìn hai người hỏi: " Bố mẹ hôm nay đi đâu đấy? "
Bố hắn vừa mới định mở miệng đã bị mẹ đá vào chân, bà dành nói: " Hôm nay, bố mẹ đi gặp bạn học "
Hắn cũng không muốn vạch trần hai người: " Ồ, vậy con đi đến trường đây đây nha "
Bố hắn cuối cùng cũng đứng dậy nói: " Nhớ ăn sáng nha con trai, hôm nay là một ngày dài đấy "
Nói xong ông còn nháy nháy mắt cho hắn, nhưng lại không may đã bị mẹ hắn trong thấy.
Tô Vũ nhanh chân chạy trước, không muốn mới sáng ra đã phải thấy cảnh máu chảy đầu rơi.
Đến cổng trường, Tô Vũ đã trong thấy một đoàn xe đang chở học sinh vào trong trường.

Có lẽ đây là học sinh của trường đối thủ, hôm nay chắc sẽ là một trận đấu lớn đây.
" Tô Vũ "
Phía xa Sở Nhật Nam đã mang theo một đội quân cổ vũ đi tới, trên người toàn những hình dán của câu lạc bộ bóng rổ.

Sở Nhật Nam đưa cho Tô Vũ: " Đây là hình dán, còn đây là gậy cổ vũ, đây là băng rôn....!"
Không một câu dư thừa, Nhật Nam quăng hết đống đồ xong lại bắt đầu chạy đến người tiếp theo.
" Bạn học, bạn học "
Hắn nhìn xung quanh có rất nhiều người cũng như hắn, trên tay ai cũng đang cầm một đống đồ.

Xem ra không đeo không được rồi, dù sao hôm nay là đến cổ vũ cho trường.

Cũng phải để cho trường khác biết khí thế của trường hắn.
Đeo hết tất cả đống " Trang sức " trên người, hắn đi tới sân vận động của trường.

Ở đó hắn đã thấy những chiếc xe ban nãy đậu ở gần đó, mà phía xa hắn đã thấy hai trường đang đứng đối diện nhau.

Không biết có phải là đang làm cái gọi là " Trashtalk "đầu trận hay không.
Vào sân vận động hắn đã thấy bên trong chật kín người, trên người tất cả bọn họ đều không khác gì hắn, ai nấy trên người đều dán đầy hình dán.

" Nghe nói không? Nghe bảo hôm nay chúng ta đội Hồng Tâm "
" Ngươi bị mù à, không thấy logo dán ngoài cửa hả? "
" Nghe nói đội chúng ta mấy năm trước hạng 2 còn bọn họ hạng nhất thì phải? "
" Chứ gì, bọn họ mạnh hơn chúng ta.


Cầu thủ cũng đe...ừm hừm...!mạnh hơn chúng ta "
Tất cả mọi người đều đang bắt đầu bàn tán về trận đấu, xem ra bóng rổ nữ vẫn có sức hút rất lớn.

" Tô Vũ "
Sở Nhật Nam đang đứng ở phía dưới sân thi đấu vẫy tay gọi hắn xuống, cũng không biết hắn đang làm gì dưới đó.

Hắn cũng đành phải xuống phía dưới sân thi đấu xem có chuyện gì không.
Tô Vũ nói: " Chuyện gì, ta nói trước hôm nay ta mệt đừng bắt ta bưng loa bưng bàn ghế gì đấy "
Sở Nhật Nam gật đầu: " Không nặng không nặng, hôm nay đội cổ vũ có người ốm.

Ngươi vô thay đi "
" Dù sao trong đội tuyển cũng có hai người bạn của ngươi đó, đừng nói không giúp nha "
Tô Vũ há miệng không thốt ra được tiếng nào, cuối cùng nói: " Bưng cái gì, ở chỗ nào? "
Sở Nhật Nam cười: " Hôm nay người đông quá, ngươi đi giúp ta bưng mấy cái ghế vào đây "
" Ngươi cũng biết luật bóng rổ rồi, đừng để ghế gần sân quá "
Tô Vũ gật đầu, đi lấy ghế.

Khi hắn còn chưa đi xa đã nghe được tiếng thì thầm của Sở Nhật Nam:
" Xì, muốn chơi với ta.

Còn non lắm "
Tô Vũ chạy nhanh đi làm nhiệm vụ, trong lòng nghĩ: " Để rồi coi, hôm nay ta phải cho ngươi liệt giường "
......
[Vui lòng đặt tên cho hệ thống!]
"Tên cái gì? Phiền bỏ mẹ."
[Đinh!]
[Đã cập nhật tên.

Phiền Bỏ Mẹ ra mắt túc chủ.]
"Gì? Tao bảo là mày phiền bỏ mẹ, không phải tên Phiền Bỏ Mẹ!!".


Bình Luận (0)
Comment