Tận Thế Vui Vẻ

Chương 51


Không khí trong cả khu thương mại trở nên nóng rực, ánh đèn lẫn với ánh lửa, tia sáng lấp lóe như ma quỷ.

Vụ nổ làm những người nổi điên tỉnh táo một chút, bọn họ giống người mộng du vừa bị đánh thức, bắt đầu vô ý thức chen chúc lên tầng cao hơn.
Ngoại trừ số ít vừa gia nhập không lâu, trong những người còn duy trì lý trí không có ai rời đi.
"Tôi mong các anh giày vò Phàn Bạch Nhạn thật mạnh." Đoàn Ly Ly chậm rãi đứng thẳng lên, những sợi tóc tán loạn rũ xuống hai gò má.

"Đường Diệc Bộ đã đồng ý với tôi, hắn cam đoan qua các anh sẽ không hủy diệt thuyền Cực Lạc...!Phàn Bạch Nhạn không phải một người lãnh đạo tốt, cho ông ta một bài học là được rồi, nhưng các anh...!các anh đang muốn hủy cả con thuyền..."
"Rốt cuộc cô muốn biểu đạt cái gì, cô Đoàn?" Thanh niên giống như ác ma kia dựa lên mép lan can, "Hình như bây giờ cô đang rất cố chấp đổ trách nhiệm cho chúng tôi.

Chúng tôi nên nghĩ ra phương pháp giải quyết tốt nhất cho mấy người, đứng ở lập trường của mấy người để suy nghĩ, hiểu được tất cả nỗi khó xử của mấy người ư.

Cho dù chúng tôi bị mấy người lừa lên thuyền, lừa uống thuốc."
"Vì sao chứ?" Anh dùng một câu hỏi để kết thúc cuộc trò chuyện này, "Tôi nhớ cô mới là phó thuyền trưởng của chiếc thuyền này mà."
"Vậy anh phải nhớ là tôi kịp thời ra mặt cứu được hai người! Anh muốn lấy oán trả ơn sao?" Đoàn Ly Ly hét to, không nhìn vào câu hỏi kia: "Tôi có thể nhìn ra các anh đều rất thông minh, cũng có dã tâm.

Tôi hiểu rất rõ về hình thức vận chuyển của cả con thuyền này, nếu như anh nói chuyện này với tôi sớm hơn, tôi có thể cho anh rất nhiều tin tức, thậm chí anh còn có thể trở thành lãnh tụ ở đây! Nhưng các anh đã chọn cái gì? Các anh đã phá hủy căn nhà mà bao nhiêu người dựa vào để sống sót, chỉ vì để lấy lòng thuyền Tẩu Thạch sắp xong đời!"
Cô ta thở hổn hển hai cái.
"Bây, bây giờ vẫn kịp cứu vãn, chỉ cần anh muốn..."
"Cứu vãn?" Nguyễn Nhàn cầm súng máu trong tay, giọng nói rất nhẹ.

"Chúng tôi không ngại thay đổi góc độ để xem."
Anh quay đầu nhìn Đường Diệc Bộ, rất nhanh đã thu hồi ánh mắt.
"Nếu như tôi muốn sửa đúng lại lần đánh lén này, có thể nói đây là một lần cai nghiện cưỡng chế — tôi đã từng gặp người từ phía tây đến thuyền Tẩu Thạch, biết rõ Dư Nhạc sẽ không vô cớ xử tử tặc đất của thuyền Cực Lạc.

Tất cả mọi người ở thuyền Cực Lạc đều tự nguyện thì thôi, nhưng ở trong mắt tôi, có không ít người không biết rõ độc tính của đom đóm, hoàn toàn là bị lừa.

Vẫn có thể cai nghiện được cỏ sáng tắt, ít nhất sau khi những người ở đây biết được sự thật sẽ có quyền lợi được lựa chọn lại.

Còn thứ như "nhà", tôi nghĩ không nhất định phải dựa vào thuốc mê huyễn để tồn tại."
Đoàn Ly Ly lui một bước.


Cả tòa nhà bắt đầu rung lắc, đá vụn rơi lên những bức tường trang trí đẹp đẽ, bụi đất bịt kín sàn nhà trơn bóng.
"Cách nói trên tương đối dễ nghe.

Nhưng tôi phải thừa nhận, đây cũng không phải suy nghĩ thật sự của tôi."
Nụ cười trên mặt Nguyễn Nhàn càng lớn hơn.
"Chỉ có hai câu nói thật.

Thứ nhất, đúng là tôi phải dùng những điều này để giao dịch với thuyền Tẩu Thạch.

Thứ hai, tôi không thích lạm sát người xa lạ.

Nếu không tôi chỉ cần giấu tin tức đến khi bắt đầu "trừ độc", sau đó phá hủy máy in phân tử là được...!Cô cảm thấy nếu không có bất kỳ sức lao động nào trợ giúp, đến lúc đó Phàn Bạch Nhạn có thể khống chế con thuyền này một mình sao?"
Anh lại cảm thấy ma quỷ trong lòng đang bắt đầu cào cấu đau đớn.

Nó hòa tan vào xương cốt của anh, theo máu tràn vào trái tim và đại não.

Từ trước đến nay Nguyễn Nhàn chưa bao giờ tỉnh táo thế này, hủy diệt trước mắt không khiến anh cảm nhận được vui vẻ, nhưng cũng không có thống khổ, chỉ có một ít tiếc nuối.
Giống như từng ngày trong cuộc sống trước kia vậy, nhưng anh đã không cần tỏ ra đau lòng nữa rồi.
"Liên quan tới chuyện "lấy oán trả ơn"...!đương nhiên tôi nhớ nhắc nhở của cô, cho nên bây giờ cô mới còn sống." Nguyễn Nhàn thở dài, "Kỹ thuật diễn của cô rất không tệ."
Đoàn Ly Ly trợn to hai mắt, vẻ mặt ngơ ngác.
"Diệc Bộ nói cho tôi biết, hắn từng đi tìm cô để hỏi tin tức về căn phòng của Phàn Bạch Nhạn.

Lúc ấy cô đang xử lý báo cáo cống hiến của cả con thuyền." Nguyễn Nhàn xoay tròn khẩu súng trong tay.

"Phàn Bạch Nhạn phải căn cứ vào cái gọi là cống hiến để phân chia đom đóm."
Lúc này Đoàn Ly Ly chỉ nhíu mày, không hề lên tiếng.
"Cô muốn khuyên chúng tôi rời đi, còn cả Phùng Giang đã từng là quân phảng kháng nữa.

Đây không phải lần đầu tiên, cái cô gọi là "người yêu bị giết cho nên muốn trả thù", tôi cũng còn nghi vấn — nếu như cô thật sự yêu Hồ Kiên bị phái đi chịu chết kia thì hoàn toàn có thể giảm thấp cống hiến của gã, hoặc là nhắc nhở sớm hơn.

Cô vẫn luôn là phó thuyền trưởng, không có khả năng không rõ thủ đoạn của Phàn Bạch Nhạn.


Vì sao cô lại phải nói dối? Bởi vì như thế sẽ bi thảm hơn sao?"
Nguyễn Nhàn nâng họng súng lên.
"Có lẽ động cơ của cô cũng giống với Phàn Bạch Nhạn, tiễn hết tất cả những người có khả năng uy hiếp đến thuyền Cực Lạc đi.

Chỉ là cô còn cần ấn tượng tốt của những người này, đúng là thú vị."
"Anh điên rồi." Đôi môi của Đoàn Ly Ly run rẩy, nước mắt rưng rưng, cả người run lên vì tức giận: "Tôi chỉ có ý tốt, tôi có thể làm gì được chứ..."
"Cô bất chấp nguy hiểm giao tin tức về căn phòng của Phàn Bạch Nhạn cho kẻ địch, nhưng lại không thể làm một lão già sớm chiều chung đụng với mình bị thương.

Vì để chuyện này tự nhiên hơn, cô đã chọn một lớp ngụy trang cực kỳ thông minh — giả vờ tài giỏi nhưng yếu đuối đáng thương, rõ ràng có ý thức phản kháng, nhưng hành vi cử chỉ lại không hề thông minh.

Không có một quân cờ nào dễ khống chế hơn cô, có lẽ Phàn Bạch Nhạn cũng nghĩ như vậy."
Đoàn Ly Ly dừng run rẩy, cô ta dần đến gần Nguyễn Nhàn.
"Đường Diệc Bộ, phía sau giao cho cậu." Không để ý đến sắc mặt khó coi Đoàn Ly Ly, Nguyễn Nhàn quấn dây thừng có móc câu lên lan can, nhắm chuẩn vào một bãi đất trống lộ ra bên ngoài ở tầng năm.

Đám lính tuần tra đã bị điều đi, bây giờ nơi đó không có một ai.

"Nên bắt đấu kế hoạch bước kế tiếp rồi."
Đường Diệc Bộ không còn nhìn chằm chằm vào đám máy móc chữa bệnh và đám người đang mê man vì bị đánh thuốc mê nữa.

Hắn lập tức xoay người nhảy vào trong lan can, nhìn chằm chằm Đoàn Ly Ly đang cắn chặt môi.

ngôn tình hay
"Chờ một chút!" Nghe thấy tiếng hét của Đoàn Ly Ly, Nguyễn Nhàn quay đầu, cầm lấy ba lô căng phồng bên người.
"Tôi không rõ!" Cô ta túm tóc, "Những chuyện đó đều là phán đoán của anh! Tôi thừa nhận tôi làm không hoàn mỹ, vậy thì sao chứ? Anh muốn dùng suy đoán này để định tội của tôi sao? Vào lúc tuyệt vọng, ai cũng sẽ làm chút việc ngốc..."
"Vấn đề ở ngay chỗ này." Nguyễn Nhàn nghiêng đầu đi, "Tôi đã từng gặp người tuyệt vọng thật sự, trong đôi mắt cô không hề có chút tuyệt vọng nào.

Tôi không cho rằng cô là bình hoa của thuyền Cực Lạc đâu, cô Đoàn.


Nói không chừng Phàn Bạch Nhạn mới là."
Ở góc độ Nguyễn Nhàn không thấy được, ánh mắt của Đoàn Ly Ly đột nhiên lạnh hẳn đi.

Đường Diệc Bộ ôm chặt Châu Sắt, không hề để lọt giây phút đó.
Cùng lúc đó, cuối cùng tòa nhà đã dừng chấn động, từ từ đi lên.
Tựa như ốc sên nâng cái vỏ của nó, ở trong ánh lửa đầy trời, xung quanh bắt đầu xuất hiện hình dáng con thuyền.

Cánh tay máy khổng lồ duỗi ra, cố định cả tòa nhà ở trên thuyền.

Thuyền Cực Lạc hoàn chỉnh cuối cùng đã xuất hiện.
Vụ nổ làm con thuyền lớn phát ra một trận gào thét, ánh đèn tối om lại sáng lên lần nữa.
"Phân phát đom đóm do máy in phân tử cho lính tuần tra và đám người điều khiển vũ khí." Phàn Bạch Nhạn khàn giọng nói.

Ông ta liều mạng xoay bánh lái, lớn tiếng hạ lệnh: "Dừng tấn cả công trình dùng điện ngoại trừ thuyền và vũ khí, tắt hết tất cả đèn không cần thiết đi.

Tiếp tục cung cấp điện cho máy in phân tử.

Có thể để bao nhiêu người tỉnh táo thì hay bấy nhiêu, ông trời vẫn đứng về phía chúng ta, mọi người hãy ổn định!"
Nhưng mà một chuỗi tiếng nổ lại vang lên.
Vụ nổ lần này không lớn, không có bao nhiêu ánh lửa dấy lên, rõ ràng là xảy ra ở trong phòng.

Tường vây che chắn tầng năm đột nhiên vỡ nát như bánh quy bị búa đập.

Đám người tụ tập trong đại sảnh đều hoảng sợ nhìn về phía tầng năm—
Thi thể rơi từ trên tầng năm xuống.
Những thi thể này khô quắt, dính không ít thi thể động vật và bộ phận cơ thể rụng rời, nhưng vẫn có thể nhìn ra loáng thoáng dáng vẻ khi còn sống.

Bọn chúng rơi xuống đất như túi vải mềm, cả người mọc đầy cỏ xanh biếc giống như một loại chậu hoa cổ quái nào đó.

Bọn chúng rơi la liệt khắp sàn nhà bóng loáng, cỏ sáng tắt vẫn còn đang lấp lóe bên trên.
Đám người rối loạn hẳn lên.
Bọn họ nhận ra khuôn mặt của người thân, của đồng bạn trước kia, còn có Tưởng Lâm và Lương Nghĩa Lam mới xuất hiện trên màn hình cách đây không lâu.

Trong đó còn có một số thi thể có mức độ hư thối hơn hẳn, nó cách Tưởng Lâm rất gần, cả người cuộn lại gần như đã mất đi hình người.
Mùi xác thối nồng đậm khiến thời gian như dừng lại.
"Bây giờ đầu hàng còn kịp." Một giọng nói trẻ tuổi truyền từ tầng năm xuống qua loa phóng thanh, "Nếu lên cơn nghiện đom đóm sẽ cực kỳ đau khổ, thời gian diễn ea cũng rất lâu.


Nhưng mọi người còn sống, nói rõ chất thuốc trong cơ thể vẫn chưa đến mức không thể cứu vãn."
Một vụ nổ lại vang lên lần nữa, càng nhiều thi thể rơi từ tầng năm xuống.

Bọn chúng bị quẳng xuống sàn nhà sạch sẽ, chất lỏng hôi thối chảy vào đống máu tươi còn sót lại trên sàn nhà, cộng với ánh lửa của vụ nổ chiếu sáng bên ngoiaf, tất cả đều u ám mà điên cuồng.
Đầu tiên là mấy người đàn ông vừa gia nhập không lâu, sau đó là những cô gái bị coi là "đồ phục vụ".

Những người trẻ tuổi sắc mặt còn tốt lập tức lao ra ngoài cửa, vung vẩy hai tay với hạm đội đang đánh tới.
"Chúng tôi đầu hàng!" Bọn họ hô.
Nhưng vẫn còn rất nhiều người ở lại.

Bọn họ lẳng lặng nhìn chằm chằm đống thi thể, trên mặt là vẻ chết lặng và trống rỗng đáng sợ.
"Ai đang ở tầng năm? Xử lý bọn họ!" Phàn Bạch Nhạn vừa điều khiển chủ hạm của thuyền Cực Lạc, vừa rống to, "Cũng giết hết những người đầu hàng! Đây đều là giả, là thuật che mắt! Đừng để bị lừa, là thuyền Tẩu Thạch đang nhằm vào chúng ta—"
Cuối cùng người trong đại sảnh đã lấy lại tinh thần, dường như bọn họ đã nghe thấy lời gọi của thần, có can đảm động đậy lần nữa.

Cứ như đống thi thể trước mắt chỉ là đạo cụ trong phim kinh dị vậy.

Đám,lính tuần tra phóng lên tầng năm, vô số viên đạn bắn ra.

Nguyễn Nhàn trốn trong một bụi cỏ, giơ súng máu lên.
"Đi, ném hết những đom đóm không có hiệu quả tốt trước đó xuống, được bao nhiêu hay bấy nhiêu!" Dù sao thuốc mê cũng có hạn chế, thấy đám người khôi phục như cũ lại có tình thế rối loạn, Phàn Bạch Nhạn tiếp tục gào thét: "Ly Ly đâu? Đoàn Ly Ly! Tới đây cho tôi!"
Nhưng người ông ta gọi lại không hề có ý trả lời.
Đoàn Ly Ly lấy một khẩu súng nhỏ từ bên chân ra, nhắm thẳng vào giữa trán Đường Diệc Bộ trước mặt.

Cùng lúc đó, mấy robot cảnh khuyển cũng nhảy ra từ chỗ gần phòng của Phàn Bạch Nhạn, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Đoàn Ly Ly, bày ra tư thế tấn công với Đường Diệc Bộ.
"Các anh biết được bao nhiêu chứ?" Giọng nói của cô ta vẫn run rẩy như trước, nhưng đã lạnh lùng hơn: "Bạn trai của anh phạm phải sai lầm hỏng bét.

Kiểu gì phụ nữ cũng sẽ giấu một bí mật nhỏ có lực sát thương, anh ta không nên để một nhà nghiên cứu như anh lại."
Châu Sắt thét lên hai tiếng cạc cạc, liều mạng chui vào trong lòng Đường Diệc Bộ.
Đường Diệc Bộ chậm rãi đặt Châu Sắt xuống đất, giơ hai cánh tay lên.

Nó lao vèo một cái ra sau thùng rác.

Sàn nhà đang chấn động, nhưng Đoàn Ly Ly lại đứng rất vững.
"Tôi biết." Đường Diệc Bộ không có quá nhiều vẻ sợ hãi, hắn nhìn thẳng về phía Đoàn Ly Ly: "Nhưng thật đáng tiếc, anh ta không phải người duy nhất "phạm sai lầm" đâu.".

Bình Luận (0)
Comment