"Bác sĩ Quan." Nguyễn Nhàn cố gắng tỏ ra tự nhiên nhận cuộc gọi.
Dư Nhạc nhướng mày, tắt nhạc đi.
Quan Hải Minh vẫn còn mặc trang phục nghiên cứu màu trắng có vẻ vướng víu kia, chỉ là không còn vẻ bực bội khó chịu như lúc mới gặp nữa.
Quầng thâm mắt của hắn ta vẫn chưa nhạt đi, nhưng sắc mặt đã tốt hơn chút, bây giờ đang nhìn hoàn cảnh vị trí của Nguyễn Nhàn thông qua màn hình trước mặt.
Đinh Trạch Bằng mà bọn họ quen cũng mặc bộ đồ nghiên cứu màu trắng, đang đứng bên cạnh Quan Hải Minh điều chỉnh thông tin số liệu máy móc.
Nguyễn Nhàn có thể thấy sườn mặt của cậu ta.
Tiểu Đinh nghiêng đầu, nở một nụ cười hơi khẩn trương với anh.
Mấy tuần không gặp, sự đơn thuần hàm hậu trên mặt cậu thanh niên này đã biến mất, nhìn qua trầm ổn hơn không ít.
"Cậu đang ở trong xe? 231 đâu?"
Không nhìn thấy Đường Diệc Bộ trong màn hình, quả nhiên Quan Hải Minh liền tung ra vấn đề này.
Lão Dư xoay người, quang minh chính đại nghe bọn họ nói chuyện.
"231 rất ổn, không cần lo lắng.
Chúng tôi lấy được một vài tin tức ở Biển phế tích, bây giờ đang định đến Thành liên hợp ngầm." Nguyễn Nhàn cong khóe miệng, bình thản đáp lại.
"Vừa lúc có người ở Biển phế tích muốn đến Thành liên hợp ngầm, chúng tôi liền đi nhờ xe.
Tài xế đang nghe rất say sưa đây, cậu có muốn chào hỏi không?"
"Đồng chí của quân phản kháng?" Quả nhiên, nghe được bên cạnh có người ngoài, Quan Hải Minh nhanh chóng nhíu mày lại.
"Không, tặc đất bình thường mà thôi." Nguyễn Nhàn ăn ngay nói thật, liếc Dư Nhạc một cái.
"Nếu muốn nói, mấy tuần này chúng tôi đã gặp được không ít chuyện..."
Anh cố ý thả chậm giọng nói để quan sát phản ứng của Quan Hải Minh.
Thấy Quan Hải Minh bên kia màn hình tỏ ra nôn nóng, anh vội vàng rèn sắt khi còn nóng.
"Tôi phải bảo mật chi tiết nhiệm vụ.
Gầy đây Biển phế tích có động tĩnh không nhỏ, không biết tình huống bên chỗ các cậu có xấu đi hay không.
Lại nói, cậu có muốn gặp 231 không? Nhưng chúng tôi phải chuẩn bị một chút, chúng tôi mới chạy ra khỏi Biển phế tích, tất cả mọi thứ đều lung tung rối loạn, chúng tôi đang thu dọn..."
Quả nhiên, rốt cuộc Quan Hải Minh đã không nhịn được: "Nguyễn tiên sinh, thời gian có hạn.
Tôi sẽ nói ngắn gọn."
"Xin lỗi." Nguyễn Nhàn mỉm cười, "Vất vả lắm mới gặp được người quen, tôi nói hơi nhiều."
"Chỗ tôi còn 4 phút 50 giây nữa." Quan Hải Minh nói, "Khoảng cách đến Thành liên hợp ngầm...!Ừm, tôi thấy cũng được.
Nếu còn có cơ hội, tôi sẽ liên lạc lại với anh."
"Cậu làm như thế nào được?" Nguyễn Nhàn không hề kéo dài thời gian.
Anh đưa mắt ra hiệu với Đường Diệc Bộ, hắn lập tức hiểu ý mà mở ba lô căng phồng ra, bắt đầu lục lọi ra vẻ vô cùng bận rộn.
"Lúc trước anh cho tôi chương trình phá giải hộ giáp của Đinh thiếu tá, tôi đã liên hệ với hắn ta.
Lần này tôi gọi để giải thích chuyện này."
"Giám sát trật tự sẽ hợp tác với cậu?" Nguyễn Nhàn nhớ rõ Đinh thiếu tá, tuy rằng đối phương có không ít sơ hở, nhưng cũng không phải cục xương dễ gặm.
"Không tính." Quan Hải Minh mệt mỏi cười, "Từ tin tức mà tôi nhận được, giám sát trật tự ở khay nuôi cấy 1036 sẽ không cần ẩn nấp nữa, mà còn "đổi mới" mỗi ngày.
Bình thường trước khi đổi mới 15 phút, hộp đen trong cơ thể hắn ta sẽ đóng lại, máy giám thị hình nhện cũng sẽ tiến vào trạng thái ngủ đông.
Tiếp theo não chủ sẽ nghiền nát cơ thể "đã qua sử dụng" một ngày, đổi thành cái mới."
"Trong 15 phút này, chắc chắn não chủ sẽ không có lịch sử hành vi của hắn ta, trừ khi hắn ta ác ý phá hỏng." Nguyễn Nhàn không quanh co nữa, "Nhưng điều này có nghĩa là Đinh thiếu ta bị đổi mới ngày hôm sau...!Không, bị nhân bản ra lần nữa sẽ không nhớ rõ chuyện trong 15 phút này."
"Đúng vậy, rất khó.
Chúng tôi sẽ vĩnh viễn chỉ có 15 phút tới nói chuyện với nhau, cho dù đã thành công có nhận thức chung thì sang ngày hôm sau hắn ta cũng sẽ không nhớ rõ.
Nhưng ít nhất trong 15 phút này đã để tôi hiểu về hắn ta hơn...!Trạch Bàng của chúng ta cũng giúp không ít trong chuyện này."
Cuối cùng trên khuôn mặt tái nhợt của Quan Hải Minh đã xuất hiện một ý cười.
"Nếu tôi có thể thành công thuyết phục Đinh thiếu tá trong vòng 15 phút, để hắn ta can thiệp vào hệ thống, tiêu hủy lịch sử thao tác — tôi sẽ có vài phút để liên hệ ra bên ngoài."
"Giống như bây giờ."
"Đúng, giống như bây giờ." Quan Hải Minh thở dài, lại nhìn thời gian.
"Tuy rằng không biết là ai cho các anh tin tức, nhưng thông tin về Thành liên hợp ngầm hẳn là đáng tin.
Thầy tôi đã từng nói ở đó có một chi nhánh không nhỏ, nhưng cá nhân hắn ta lại không quá thích nơi đó."
"20 tháng hắn ta đã từng ở đó.
Nguyễn Nhàn và Phạm Lâm Tùng lục đục rồi, cậu có nghe nói về chuyện này không?"
"Không." Trong giọng nói của Quan Hải Minh lộ ra vài phần kinh ngạc, "Quan hệ của thầy và Phạm Lâm Tùng rất sâu, tình cảm của bọn họ vẫn luôn rất tốt."
"Nói cách khác, cậu cũng không biết việc giám sát trật tự đánh bất ngờ sau đó?" Nguyễn Nhàn tạm dừng vài giây.
"Không." Quan Hải Minh cau mày, hơi thở táo bạo quen thuộc kia lại ập lên người hắn ta, "Tôi không nghĩ ra vì sao thầy sẽ cắt đứt với giáo sự Phạm.
Hai người bọn họ có tình cảm rất tốt, giáo sư Phạm còn ở cạnh thầy từ nhỏ đến lớn..."
Màn hình đột nhiên tắt.
"0 giờ rồi, xem ra là ma pháp biến mất ha." Dư Nhạc lại khởi động xe, tiếp tục bật nhạc.
"Đó là Quan Hải Minh đi? Tôi đã từng nghe nói qua một hai lần, không ngờ hai người còn quen học sinh của Nguyễn Nhàn.
Sao nào, nói là muốn tìm nòng cốt quân phản kháng, thật ra hai người muốn đi tìm Nguyễn Nhàn chứ gì."
"Đúng vậy." Đường Diệc Bộ không còn lục lọi ba lô nữa.
Hắn nhét sách điện tử tùy tiện tìm được vào trong tay Nguyễn Nhàn, tích cực tiếp nhận câu chuyện.
"Đúng là chúng tôi không nói thẳng với Đồ tiên sinh.
Nhưng nếu tôi vừa gặp đã nói thẳng "Xin hãy cho chúng tôi biết tung tích của Nguyễn Nhàn"...!Đây không phải ý kiến hay."
"Được rồi." Dư Nhạc lấy một cái chân mực trên ghế phụ ra, ngậm trong miệng như thuốc lá: "Ít nhất như vậy tôi có thể yên tâm dẫn hai ngươi đến phế tích của quân kia phản kháng...!Ừm, nhưng mà cũng thú vị đấy chứ, Tiểu Đường à, hình như Quan Hải Minh không quan tâm đến cậu? 231 lại là cái gì?"
"Tên của một thứ, chúng tôi không phải tay không đi tìm Nguyễn Nhàn." Nguyễn Nhàn nhận lấy đề tài, "Quan hệ của Diệc Bộ và Quan Hải Minh không tốt lắm, không thấy mặt sẽ bớt việc hơn."
Chân mực đong đưa trong miệng lão Dư, thủ lĩnh tặc đất trước kia nhìn bọn họ đầy ẩn ý qua kính chiếu hậu, qua loa ừm hai tiếng.
"Nguyễn tiên sinh." Đường Diệc Bộ lập tức thuận thế leo lên, giọng nói mềm như bông.
"Đừng bàn đến chuyện mất hứng này nữa, tôi mệt rồi."
"Mệt thì ngủ." Nguyễn Nhàn cầm lấy sách điện tử lấy được từ khu tránh nạn kia, làm ra vẻ đang đọc.
Bóng đêm ngoài cửa sổ càng thêm âm trầm, Châu Sắc đã ngủ say trên đầu gối anh, suýt nữa thì lăn xuống đất.
"Anh không ngủ sao?" Giọng nói của Đường Diệc Bộ càng mềm, thậm chí giống như đang làm nũng.
Diễn thật giống, Nguyễn Nhàn nghĩ.
"...Tôi đọc sách một lát nữa." Vì để bảo đảm an toàn, lão Dư bật đèn rất tối, sách điện tử tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt trong bóng tối, vừa vặn có thể để Nguyễn Nhàn thấy rõ chữ trên đó.
"À, được thôi." Đường Diệc Bộ co đôi chân dài lại, nghiêng người đặt đầu lên đùi Nguyễn Nhàn.
Robot hình người kia tàn nhẫn đẩy Châu Sắt đang ngủ say xuống, khiến nó rơi rầm một cái lên tấm thảm, kháng nghị kêu ken két.
Vì không gian chật chội nên Nguyễn Nhàn không định tránh, chỉ thở dài.
Hai ngày này phải ngụy trang thành người yêu của mình ở trước mặt Dư Nhạc, Đường Diệc Bộ thật sự không làm ra quá nhiều hành vi thân mật thất lễ.
Cùng lắm là ôm, cọ mặt giống như thú dữ được thuần phục.
Anh cụp mắt xuống, đối diện với đôi mắt màu vàng kia.
Mái tóc đen hơi dài của Đường Diệc Bộ xõa ra bên mặt, hắn đang nhìn anh không chớp mắt.
"Sao, còn muốn được kể chuyện trước khi ngủ?" Nguyễn Nhàn phe phẩy sách điện tử trong tay, một bàn tay khác luồn vào mái tóc đen mềm mại kia: "Lúc trước Quan Hải Minh chỉ cho tôi sách lý thuyết thôi."
"Anh thích đôi mắt của tôi, tôi thích giọng nói của anh.
Trao đổi thông tin công bằng." Đường Diệc Bộ thích ý nheo mắt lại, chỉ thiếu nước khò khè mấy tiếng trong cổ họng, "Tùy tiện nói cái gì đi, cái gì cũng được."
"Ngủ ngon." Nguyễn Nhàn bình tĩnh nói rồi tiếp tục đọc sách điện tử.
Đường Diệc Bộ mất mát hừ hừ hai tiếng, nghiêng đầu trên đùi Nguyễn Nhàn và nhắm hai mắt lại.
Hai ngày này vì để giám thị Dư Nhạc, Đường Diệc Bộ vẫn luôn không chợp mắt.
Sau khi Châu Sắc lăn xuống đất liền nằm ngủ say trên một góc thảm.
Máy móc sinh mệnh cũng không thể trốn được nhu cầu về giấc ngủ.
Cho dù Đường Diệc Bộ có thể chịu được mấy ngày, nhưng nếu trên người hắn có tế bào của người thì cũng sẽ có cảm giác mệt nhọc.
Hoàn cảnh bây giờ khá ổn định, robot hình người kia nằm trên đùi anh ngủ rất say.
Hắn để lộ cổ ra trước mặt anh, có thể nhìn thấy loáng thoáng mạch máu màu xanh nhạt dưới làn da trắng nõn, mang đến cho người ta một loại ảo giác yếu ớt.
...Rất mê hoặc.
Nguyễn Nhàn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của Đường Diệc Bộ, cố gắng không cử động mà tập trung tầm mắt vào sách điện tử trong tay.
Thật ra anh đã sớm đọc hết những thứ trong đó rồi, nhưng anh cần một thứ khiến mình trông tự nhiên nhất—
[Hai người bọn họ có tình cảm rất tốt, giáo sư Phạm ở cạnh thầy từ nhỏ đến lớn...]
Quan Hải Minh không cần phải nói dối.
Nếu nói một "Nguyễn Nhàn" khác và Phạm Lâm Tùng có quan hệ tốt thì còn nằm trong phạm vi tiếp thu của anh.
Cho dù giáo sư Nguyễn kia công bố mình có tuổi thơ hạnh phúc, anh cũng có thể coi đó là để tô đẹp cho nội dung diễn thuyết tiếp theo.
Nhưng chi tiết này căn bản không cần giả vờ.
Trước khi tiến vào viện nghiên cứu, hiểu biết của anh về Phạm Lâm Tùng chỉ giới hạn trong luận văn và thành tựu của gã.
Bọn họ chưa bao giờ gặp nhau, chứ đừng nói đến việc ở cùng từ nhỏ đến lớn.
Chắc chỉ có mỗi Bộ ngành đánh giá mức độ nguy hiểm của công dân mới có thể nhìn chằm chằm anh như thế, nhưng cho dù là cơ quan chính phủ thì mọi người cũng sẽ thay phiên nhau mấy năm một lần.
Một bàn tay cầm chặt sách điện tử, một cái tay khác nắm lấy vài sợi tóc đen của Đường Diệc Bộ, vẻ mặt của Nguyễn Nhàn càng thêm nghiêm túc.
Huống chi mình chưa bao giờ có chút ấn tượng tốt nào với Phạm Lâm Tùng cả.
Một " mình" khác dường như chẳng giống mình một chút nào.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, lúc Nguyễn Nhàn còn đang trầm tư, Dư Nhạc phía trước đột nhiên phanh gấp.
Châu Sắt nằm trong góc va phải tường xe, Đường Diệc Bộ suýt nữa lăn xuống ghế.
Trong những tiếng thét chói tai của Châu Sắt, robot hình người kia chống người dậy, dụi dụi mắt.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Không rõ lắm." Nguyễn Nhàn xoa đôi chân đau nhức của mình, dùng khuyên tai truyền đi nửa câu sau.
[Gần đây có mười mấy người.]
"Tôi biết ngay chúng ta không may mắn như thế mà." Dư Nhạc hừ một tiếng, một tay cầm lấy súng.
"Vũ trang đầy đủ đi đám nhóc con.
Tôi cũng không dám dùng cái xe này để đâm vào đống kia đâu."
"Sao lại thế này?" Nguyễn Nhàn khiêm tốn học hỏi.
"Một đám khốn kiếp." Dư Nhạc nhe răng nói, vẻ mặt kia không thể gọi là tươi cười, mà giống như uy hiếp hơn.
"Không có can đảm đến Biển phế tích đãi vàng, cũng không dám ở Thành liên hợp, cho nên mới tổ chức đánh cướp ở chỗ này.
Không phải tôi đã nói rồi sao? Muốn đi Thành liên hợp thì đây là con đường tốt nhất."
"Não chủ mặc kệ sao?" Đường Diệc Bộ lẩm bẩm nói, trên mặt còn mang theo vẻ buồn ngủ mơ mơ màng màng.
"Đám khốn này không ở lâu được.
Dù sao cũng không có vật tư, chỉ dựa vào việc cướp bóc để bữa đói bữa no, tất cả đều là đám không muốn sống."
Có thể thấy được tâm trạng của Dư Nhạc không tốt.
"Lướt qua tường chết sẽ không có thế lực lớn nào, chỉ có người thường thôi."
"Có một người thường đang chĩa pháo laser về bên này kìa." Đường Diệc Bộ nghiêm túc vỗ vỗ xe, "Anh Dữ, anh sắp toi đời rồi."
"Đậu má bọn nó." Dư Nhạc đánh tay lái, "Hai ngươi từng dùng súng rồi đúng không, tôi ở đây trông xe, lên hết cho tôi đi!"
"...Anh không đi sao?" Nguyễn Nhàn uyển chuyển đưa ra kháng nghị, cho dù anh đã đoán được câu trả lời của đối phương.
"Tôi phải giữ cái mạng này của tôi, thuận tiện thu hút sự chú ý của bọn họ." Dư Nhạc trợn trắng mắt, "Xe chỉ có tôi có thể lái, nếu để hai cậu ở đây có khác gì bia ngắm cố định không?"
"Được rồi." Đường Diệc Bộ ngáp một cái, thuần thục lấy một khẩu súng từ sau xe.
"Sau chuyện này tôi muốn nghe mười bài của Coral · Wang."
"Thành giao." Dư Nhạc không kiên nhẫn đá văng cửa xe.
Đường Diệc Bộ giật nhẹ khóe miệng.
"Tôi thích buổi tối, Nguyễn tiên sinh."
Trước khi xuống xe, Đường Diệc Bộ xích lại gần tai phải của Nguyễn Nhàn, nhẹ giọng thì thầm: "...Vào ban đêm, chỉ có con người mới không nhìn thấy.
Thoải mái mà làm đi.".