Tàn Tồn

Chương 6

Lăng Nguyệt Vụ có chút bất đắc dĩ nhìn quét mọi người bên trong đại sảnh, đáy mắt đương nhiên là không có biểu lộ cảm xúc gì, trên mặt cũng không có một chút biểu cảm, kỳ thật hắn hy vọng không bị người khác ôm, dù sao hắn cũng là một người hơn hai mươi tuổi rồi.

Nhà ăn tất thảy đều im lặng, chỉ cần một chút hơi thở cũng làm cho người ta cảm thấy được áp lực, mọi người đều đứng im tại chỗ chờ vị nam nhân cao nga0o lãnh khốc vô tình kia nhập tọa, tựa hồ tất cả người nhà của hắn đều đến đông đủ, vốn hắn không hề để ý đến bất cứ ai, lễ mừng đều là mấy phu nhân này và con gái của họ mà thôi.

“Phụ thân, ôm một cái.”

Trong đại sảnh im lặng bất ngờ vang lên một đồng âm mềm mại, một tiểu cô nương đầu cột hai sừng trong đám người lao tới bổ nhào bên chân Lăng Sương Nhược, Lăng Nguyệt Vụ cúi đầu nhìn xuống phía dưới, tiểu cô nương ước chừng ba bốn tuổi, nếu hắn nhớ không lầm, con gái của Lăng Sương Nhược ở tuổi này chỉ có một, ký ức vào buổi tối đêm hôm ấy cách đây bốn năm tưởng chừng vẫn còn mới mẻ, đáy lòng lạnh lùng gợi lên một mạt cười lạnh, vì tranh thủ tình cảm thật sự chuyện gì cũng dám làm, nữ nhân thực đáng sợ.

Lăng Nguyệt Vụ đang chờ Lăng Sương Nhược buông mình ra sau đó lại ôm “con gái”, thật là một gia đình thú vị, đáng tiếc hắn không muốn tham dự, mỹ nữ mặc quần áo màu tím nhạt lạnh lùng nhìn quét qua đứa bé đang ngồi trong lòng Lăng Sương Nhược, nói vậy thì đây chắc là mẫu thân của tiểu cô nương kia, thản nhiên nhìn kịch.

“Phụ thân, ôm một cái.”

Tiểu cô nương nắm lấy góc áo của Lăng Sương Nhược, trong thanh âm tựa như sắp khóc. Lăng Nguyệt Vụ đối với đứa bé này có điểm thích, khuôn mặt tròn tròn nhỏ nhắn hồng hào, có chút muốn nhéo lấy khuôn mặt nhỏ đó, trước kia làm sao không phát hiện mình thích tiểu hài tử, hắn nhớ rõ cha mẹ đứa bé tựa hồ bộ dạng không được tốt lắm, thật sự là người không thể nhìn bề ngoài, biển cả không thể đong đo.

Mọi người trong đại sảnh lẳng lặng chờ Lăng Sương Nhược mở miệng, trong phòng càng ngày càng rét lạnh như băng làm tất cả mọi người không ai dám thở mạnh, cũng chỉ có Lăng Nguyệt Vụ nhàm chán liếc mắt nhìn đám người, thật sự là trăm ngàn biểu tình khác nhau, tựa hồ đã cố gắng quá mức, hôm nay không biết có phải không nên đến hay không, cuộc sống của hắn giống như được thêm điểm một ít sắc thái.

“Ai nha, tiểu Linh nhi, đến đây, thúc thúc ôm một cái, vài ngày không thấy, tiểu Linh nhi đã lớn lên không ít rồi.”

Nam Cung Phó đột nhiên lên tiếng đánh gãy tâm tình tốt lành của Lăng Nguyệt Vụ, thực không chút thú vị, người này thực làm cho người ta sinh ghét, rõ ràng còn có diễn xem, như thế rất tốt, tiểu cô nương bị tên đó ôm vào trong ngực, nhưng hắn thì vẫn đang trong lòng một hầm chứa đá chịu đông lạnh, tuy rằng đông lạnh không gây tổn thương nhưng cũng chẳng có công hiệu gì.

Tiểu cô nương có chút ủy khuất, trong mắt bắt đầu che kín nước, làm cho người ta đau lòng, “Nam Cung thúc thúc, phụ thân không ôm Linh nhi.”

Thanh âm non nớt lại một lần nữa đánh vỡ im lặng, vị mẫu thân của Linh nhi mạo hiểm muốn từ trong tay Nam Cung Phó tiếp nhận tiểu cô nương.

“Nương, vì cái gì phụ thân không ôm Linh nhi, lại ôm cái tên bẩn bẩn kia.”

Yêu, tiểu quỷ này mới lớn như vậy lại nhìn người khác thấp hèn không thua gì một con cẩu. Lăng Nguyệt Vụ trong lòng thở dài, Lăng Sương Nhược làm người thật sự là thất bại.

“Đỗ Tình, ôm Linh nhi, mọi người bắt đầu dùng cơm.”

Nghĩ rằng Lăng Sương Nhược sẽ không quá đáng đến nỗi không để ý đến tiểu cô nương kia, nhưng ánh mắt cảnh cáo lại liếc đến Nhị phu nhân Đỗ Tình, cũng chính là mẫu thân của Linh nhi.

Tiểu cô nương ở trong lòng mẫu thân vùng vẫy vài cái, vẫn muốn được phụ thân ôm lấy, rõ ràng vị trí kia chính là của nàng, vì cái gì phụ thân không ôm nàng, cái miệng nhỏ nhắn định thốt lên lại bị Đỗ Tình che lại, tiểu hài tử không hiểu chuyện thực bình thường, đây là kết luận sau cùng của Lăng Nguyệt Vụ.

Tất cả mọi người dưới đáy lòng thở dài , nghe được mệnh lệnh lạnh lùng của Lăng Sương Nhược , người hầu bắt đầu làm chuyện của mình, phu nhân của hắn cùng đứa nhỏ cũng ngồi vào vị trí, đương nhiên Nam Cung Phó cũng đi theo ngồi xuống, trêu tức trong mắt tên đó cũng không tránh được mắt của Lăng Nguyệt Vụ. Thật sự là một nam nhân nhàm chán.

Ngắm trăng trong đêm thu mát mẻ thế này quả thật không tồi ,nhưng đêm nay hảo tâm tình này đã bị bọn họ phá hoại. Mỹ thực trước mắt khiến người ta nhìn chằm chằm bất giác nuốt nước miếng. Lăng Nguyệt Vụ cảm thấy được xa xỉ, kể cả người đứng cũng chỉ có 10 người, có cần thiết làm nhiều đồ ăn như vậy không?

Nhưng quả thật bị bọn họ gây sức ép cả buổi tối như vậy cũng có chút đói bụng, Lăng Nguyệt Vụ ngồi trong lòng Lăng Sương Nhược, không màng đến đến biểu tình của những người ngồi xung quanh, cầm lấy chiếc đũa liền gắp lấy đồ ăn.

Hắn ưa ăn chay, hơn nữa trước mắt lại để một dĩa rau xanh thực hợp với khẩu vị của hắn, đầu bếp này thật lợi hại, nếu không được như thế cũng không có khả năng vào được Lăng Lạc cung.

Lăng Sương Nhược nhất thời lạnh mặt, tên tiểu quỷ này vừa ngồi xuống liền khẩn cấp gắp lấy đồ ăn, cau mày thẳng nhìn chằm Lăng Nguyệt Vụ, tên này thật sự không sợ mình, chẳng lẽ đây là một loại khiêu khích?

Có lẽ suy nghĩ nhiều quá, đứa nhỏ này thoạt nhìn chỉ mới năm sáu tuổi, con của hạ nhân mà thôi, không gia giáo. . . . . .

Nam Cung Phó mới vừa ngồi xuống liền cùng tất cả mọi người lăng lăng mở to hai mắt, không thể tin được Lăng Nguyệt Vụ ăn hăng hái thế nhưng không hề để ý tới lãnh nhan của Lăng Sương Nhược như muốn giết người tới nơi, tiểu tử này có phải ngốc tử hay không, nói hắn là ngốc tử nhưng sao lại biết ăn cơm.

Tay Lăng Nguyệt Vụ cầm đồ ăn đột nhiên bị nắm lại, bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ bé, đương nhiên sức hắn kém hơn nhiều, cho nên hắn không giãy giụa, quay đầu nhìn tên đang ôm mình, ăn một bữa cơm thôi cần quy củ như vậy, hắn không phải không nghe có vị phu nhân nào đó lớn tiếng quát hắn, thực nhàm chán.

“Ngươi còn không nói cho ta biết ngươi rốt cuộc có thể nói chuyện hay không.”

Nếu chiếc đũa trên tay bị nắm lại vậy không ăn là được, tao nhã nuốt vào đồ ăn trong miệng, có ý muốn mở miệng , nhưng hắn hiện tại không nghĩ thế, nói chuyện mệt chết người, nhìn lướt qua Lăng Sương Nhược, sau đó kéo tay áo đối phương chùi chùi miệng, ý bảo hắn no rồi.

Trái tim chúng người hầu đều nhảy ra ngoài, trợn mắt nhìn lão Đại, lại sợ cung chủ bình thường không thích nam hài đem tiểu tử này xé thành từng mảnh nhỏ, tâm lý thật là mâu thuẫn a.

Này. . . . . . dùng tay áo cung chủ lau miệng. . . . . . Hắn. . . . . . Thật đúng là dám. . . . . .

Ngay cả Nam Cung phó cũng âm thầm vì Lăng Nguyệt Vụ đẫm cả mồ hôi.

Lăng Sương Nhược mắt lạnh nhìn thấy tiểu quỷ cả gan làm loạn, tên này tựa hồ thật sự, thật sự một chút không sợ mình, lại còn dùng tay áo hắn chùi miệng, hắn không thể ngờ được.

“Không sợ ta giết ngươi.”

Thanh âm mặc dù đạm nhưng cũng ẩn hàm chút sát ý, tên này thật sự không đem con người tên Lăng Sương Nhược mà người khác nghe thấy phải mất vía để vào mắt, chiếc đũa Lăng Nguyệt Vụ đang cầm bị lấy đi, đôi mắt đẹp nguy hiểm nheo lại, tất cả mọi người ngồi ở trước bàn toàn thân đổ mồ hôi lạnh, chỉ có Lăng Nguyệt Vụ ngồi trên đùi Lăng Sương Nhược, đối diện với đối phương mà ánh mắt không hề chớp, chỉ vẻn vẹn quay đầu liếc Lăng Sương Nhược một cái.

Không lắc đầu cũng không gật đầu, cũng không ra tiếng trả lời Lăng Sương Nhược, bàn tay nhỏ bé duỗi ra những ngón ngắn cầm lấy chén nhỏ màu trắng đặt trên bàn, bên trong dường như là rượu, hai năm trước trong lúc vô ý hắn tìm được rượu lâu năm trong phòng, kết quả trong buổi chiều đã bị hắn giải quyết , kỳ thật thân thể này vẫn còn uống được rượu.

Nhẹ nhàng uống chung rượu của người khác, cay, không ngờ không uống nhiều lại tốt hơn, kỳ thật ngồi ở trên đùi tên này rất mềm mại, rất thoải mái, nhưng, cái hàn khí cũ kia lại xâm nhập lần nữa.

Cảm giác lạnh lùng phía sau Lăng Nguyệt Vụ trái lại không hiện lên nữa, nhìn xem nhóm người trước mắt, nhìn thấy hắn như nhìn thấy yêu quái, hắn đáng sợ như vậy sao, chẳng qua chỉ là uống rượu chút thôi mà.

Bình Luận (0)
Comment