Tàn Vương Nịch Sủng, Kinh Thế Y Phi

Chương 80.4

Trong lòng Cẩm Ngôn xẹt qua một tia kinh ngạc, lại nghĩ không ra nguyên nhân gì, lúc này thái hậu lại gật gật đầu, nhíu mi nhìn về phía Cẩm Ngôn nói: “Nghe nói trước hôn lễ của ngươi có xảy ra chút chuyện, có dọa đến ngươi không?”

Bà ta nói, tất nhiên là chuyện Cẩm Ngôn bị bắt, Cẩm Ngôn hít một hơi thật sâu, nữ nhân này, quả nhiên không biết trong hồ lô của bà ta chứa gì.

“Bẩm thái hậu nương nương, bất quá chỉ do một ít tên côn đồ tác loạn, Cẩm Ngôn trải qua một chút kinh hách, bất quá hiện nay cũng không có gì trở ngại, đa tạ thái hậu nương nương quan tâm.” Cẩm Ngôn đang muốn trả lời, Tần Phi Li lại bỗng nhiên nhìn nàng một cái, cho nàng một ánh mắt yên tâm, cứ tiếp nhận lời của bà ta đi.

Trong lòng Cẩm Ngôn cảm động một phen, nàng xảy ra chuyện, huyên náo ồn ào khắp kinh thành, thái hậu tự nhiên cũng biết một chút chuyện đồn đãi trong đó, sở dĩ hỏi như vậy, đơn giản là muốn vạch trần vết sẹo của nàng, làm cho nàng phải chịu nhục nhã, ngày đó bất luận những người đó có làm gì với nàng hay không, nhưng quần áo nàng bị xé rách, bị quăng trên đường cái, việc này bị cung nhân nhìn thấy cũng đủ là cho nàng cảm thấy nhục nhã, bất quá, việc này Tần vương lại tiếp nhận, ý nghĩa lại khác nhau rất lớn.

Theo góc độ của một nam nhân, hắn tiếp nhận việc này, hiển nhiên là thông báo cho mọi người, việc ngày đó, hắn cũng không muốn nhắc lại, hơn nữa, hắn cưới nàng, giờ phút này lại bảo hộ nàng, liền đủ chứng minh hắn đối với chuyện này một chút cũng không để ý, mặt khác, hắn lại giúp Cẩm Ngôn chứng minh nàng trong sạch. Dù sao, làm gì có nam nhân nào có thể chấp nhận được thê tử của mình chưa cưới mà mất trong sạch, nhưng mà, thái độ che chở nàng của hắn, liền có thể thấy được, rất có thể nàng chỉ là người bị người hãm hại, cũng không có gặp phải chuyện nhục nhã gì.

Thái hậu lộ ra một chút cười nhạt, gật gật đầu: “Không có việc gì là tốt rồi.”

Nàng đem trà đặt ở một bên, nhìn thoáng qua một vị cung nhân, cung nhân ngầm hiểu, bước về trước vài bước, giương giọng nói: “Người tới dâng trà.”

Rất nhanh liền có cung nhân bưng trà tiến vào, lúc này Tần Phi Li bỗng nhiên vươn tay đến, giống như cố ý để cho mọi người thấy, giống như biểu lộ chân tình của mình, nắm lấy tay của Cẩm Ngôn, mỉm cười với nàng, Cẩm Ngôn ngây ngẩn cả người, lập tức cũng cười với hắn. Vốn chỉ là một động tác nhỏ, nhưng hai người lại lúc này lại lộ ra trước mắt bao nhiêu người, tự nhiên bị người khác thu vào mắt.

Nhóm người cung phi nhìn hai người ân ái, đều lộ ra vẻ mặt cực kỳ hâm mộ, thái hậu mâu quang không đổi, Tần Phi Mặc cùng Ôn Ca Ngâm bất động thanh sắc. Cẩm Ngôn nhanh chóng đứng lên, hai người tiếp nhận trà, Cẩm Ngôn lạy vài cái, lúc này hai người mới cùng nhau cung kính tiến lên dâng trà.

Chén trà nóng bỏng. Suýt chút nữa Cẩm Ngôn chịu không được đánh rơi, theo bản năng liếc nhìn Tần Phi Li một cái, đã thấy thần sắc hắn như thường, cũng không biết, đến cùng hai chén đều là trà nóng, hay chỉ có trà của nàng là nóng bỏng. Thật vất vả mới đi đến trước mặt thái hậu, bà cố ý chậm lại động tác, dùng khăn để trên tay của bản thân, tiếp nhận trà trong tay Cẩm Ngôn nhấp một ngụm, sau đó mới tiếp trà trong tay Tần Phi Li.

Thần sắc Tần Phi Li vẫn như thường, nhưng là thời điểm hắn thu tay, rõ ràng Cẩm Ngôn nhìn thấy đầu mười ngón tay của hắn đỏ rực một mảnh, rõ ràng, ly của hắn, cũng là trà nóng!

Cẩm Ngôn liền giận không chỗ phát tiết, mắt thấy, thái hậu đang muốn nhấp ly trà Tần Phi Li dâng lên, trong đầu bỗng nhiên hiện ra một chút linh quang, thân mình đột nhiên lại hướng về phía trước ngã xuống, thái hậu không ngờ đến động tác ngoài ý muốn của nàng, cho rằng nàng muốn ngã xuống trên người bản thân, bàn tay cầm ly trà run lên, lúc này ly trà toàn bộ rơi lên trên đùi bà, lăn lộn vài cái, rơi xuống đất, vỡ nát, mà nước trà nóng cứ như vậy đều đổ trên đùi, nóng làm cho bà bỗng chốc hét ầm lên.

Mọi người trong điện bỗng chốc liền hoảng hốt, thu thập cái cốc, nâng thái hậu lên, ngay cả hoàng thượng cùng hoàng hậu cũng bỗng chốc xông lên phía trước, Ôn Ca Ngâm lo lắng đến nỗi trên mặt không còn một tia huyết sắc: “Mẫu hậu, nóng sao? Trời ạ! Mau truyền thái y!”

Một lát sau, ngón tay thái hậu đã sưng đỏ một mảnh, ngự y rất nhanh được truyền đến, thái hậu cũng được đưa vào trong điện, hoàng đế lại ở phía trước điện bưng qua ly trà nóng mà Cẩm Ngôn dâng lên, sau đó đột nhiên liền quăng trên mặt đất, cả giận nói: “Người nào không có mắt dâng lên trà nóng như vậy?”

Trong đầu Cẩm Ngôn còn đang nghĩ nên tìm một cái lý do gì để thoái thác, nhưng là hoàng đế lại hỏi như vậy, người sáng suốt đều biết đến, hoàng đế là đang bảo hộ nàng. Trong lòng nàng lo sợ, phía dưới đã có cung nữ dâng trà lên quỳ xuống, thân mình run lẩy bẩy nói: “Hồi hoàng thượng… Là… Là…”

Nàng nói vài tiếng là, lại không biết nên nói nguyên cớ gì, trong nội điện, thái hậu lại bỗng nhiên kêu lên một tiếng “Hoàng thượng”, Tần Phi Mặc lúc này mới ẩn nhẫn lửa giận, ý tứ không rõ nhìn Cẩm Ngôn một cái, xoay người vào nội điện.

Trên tay bỗng nhiên ấm áp, Cẩm Ngôn bỗng quay đầu, cũng là Tần Phi Li cầm tay nàng nói: “Chúng ta cùng đi xem.”
Bình Luận (0)
Comment