Tàn Vương Nịch Sủng, Kinh Thế Y Phi

Chương 84.3

"Vương phi?" Lãnh Nguyệt đem một cái bếp lò sưởi ấm nhỏ đưa cho nàng, Cẩm Ngôn tiếp nhận, cười cười với nàng, Lãnh Nguyệt liền biết điều lui đi ra ngoài. Tần Phi Li thấy nàng tiến vào, mỉm cười nói: "Sao? Phu nhân có phải hay không cũng muốn dặn ta hai câu?"

Cẩm Ngôn trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, xuống trên ghế tựa ở bên cạnh hắn ngồi, có chút lo lắng nói: "Uy, ngươi thực sự sẽ đi săn thú sao? Chân của ngươi tuy rằng đã tốt lên rất nhiều, nhưng không thể vận động quá độ, sẽ dễ bị phát độc, vạn nhất độc trên đùi ngươi lại phát tác thì làm sao bây giờ?"

Tần Phi Li đứng đối diện gương, đem mái tóc đen nắm lại, dùng một cái trâm cài ngọc bích cố định lại, nghe vậy hơi nhíu mày nhìn nàng, nghiền ngẫm một chút rồi gợi lên khóe môi để sát vào Cẩm Ngôn nói: "Nương tử đây là đang lo lắng ta sao? Nương tử y thuật cao minh, ai cũng biết, ta mang theo nương tử cùng đi? Dù sao nương tử trước giờ đều bưu hãn."

"Uy, người nói thật hay!" Cẩm Ngôn thở phì phì hướng về phía mặt hắn vỗ một cái, Tần Phi Li kịp thời lùi về thân mình, bàn tay của nàng thất bại, lại cũng không có tiếp tục tức giận, mà là lo lắng nhìn hắn, nói: "Ngươi mang theo Tần Hiên đi, nếu có nguy hiểm gì, Tần Hiên còn có thể chiếu cố ngươi."

Tần Phi Li mỉm cười: "Ngươi cứ việc yên tâm, nơi này là hoàng gia lâm viên, ta tuy rằng thân thể không tốt, lúc trước cũng đã tới vài lần, tự nhiên là vô cùng quen thuộc đối với nơi này, ngươi không cần lo lắng cho ta, Tần Hiên ở bên cạnh ngươi, ta yên tâm, miễn cho có chuyện gì không tốt phát sinh, ngược lại làm cho ta phân tâm."

Cẩm Ngôn còn muốn nói cái gì, hắn bỗng nhiên lại cười, chuyển động xe lăn, tay duỗi ra liền chế trụ vòng eo của nàng, đem nàng ấn ở trong lòng mình, hôn lên mặt nàng, thâm tình nhìn chăm chú vào nàng, buồn bã nói: "Có phải hay không đột nhiên đặc biệt lo lắng cho ta? Trong lòng thấp thỏm không thôi, hận không thể theo ta cùng đi?"

Miệng hắn rõ ràng là nói ra lời đùa giỡn, thâm tình lại giống như nhu tình mật ý, Cẩm Ngôn nhất thời không hiểu nổi tâm tính của hắn, lại giả bộ không hiểu lời nói của hắn, vỗ một chưởng lên đầu của hắn nói: "Muốn chết, đừng nghĩ tỷ dễ bị đùa giỡn như vậy, dù sao ngươi đừng xảy ra chuyện là được."

Tần Phi Li đối với việc đầu bị nàng vỗ một chưởng, vậy mà một chút cũng không tức giận, ngược lại lại đột nhiên để sát vào, ở trên môi nàng hôn xuống nói: "Ngươi yên tâm, ta không có việc gì."

Mắt hắn đen sâu thẳm như biển, tuy rằng chỉ là một câu nói cực kỳ bình thản, cũng không có giọng điệu quá cao, nhưng Cẩm Ngôn vậy mà lại có thể từ trong câu nói đơn giản của hắn, nghe ra ý nghĩa lời hứa, nàng cũng không có nghĩ lại, theo bản năng nhân tiện nói: "Được, ta chờ ngươi trở về."

Tần Phi Li nhất thời cười cười , mày khẽ dương lên, phượng mâu hàm chứa vài phần yêu dã ý cười, Cẩm Ngôn nhìn hắn lúc này, bỗng nhiên sắc mặt liền đỏ lên, từ trong lòng hắn nhảy ra, lắp bắp nói: "Ta không nói với ngươi nữa."

Nàng rõ ràng là xấu hổ, Tần Phi Li cười nhìn nàng đi ra ngoài, đợi đến khi nàng thực sự biến mất ở trong doanh trướng, ý cười trên mặt phút chốc lại trầm xuống. Hắn nhìn thoáng qua bản thân trong gương, mắt đen u ám thâm trầm, cũng không biết nhất thời đang suy nghĩ cái gì.

Săn bắn liền mất thời gian hai cái canh giờ, buổi trưa tập hợp so thành tích, cho nên lúc xuất phát, mỗi người đều mang theo ba năm cái thân vệ tùy tùng liền xuất phát, vó ngựa bay lên, bóng dáng mọi người rất nhanh liền biến mất vào rừng, Cẩm Ngôn đứng ở lối vào của cánh rừng nhìn theo dáng người cao ngất của Tần Phi Li tiến vào trong rừng, rốt cục chậm rãi thu hồi tầm mắt. Lại không nghĩ rằng, lúc nàng vừa thu hồi tầm mắt, lại bỗng nhiên đồng thời đối diện tầm mắt một người, người nọ lúc trước Cẩm Ngôn đã gặp qua, đó là Hàm vương phi, Hàm vương phi đối nàng mỉm cười, chợt xoay người rời đi, Cẩm Ngôn trong lòng nhất thời chỉ cảm thấy kỳ quái, nhưng chưa nghĩ ra có cái gì không ổn, mà lại quay đầu trở về, vậy mà liền gặp được Ôn Ca Ngâm.

Ôn Ca Ngâm vẫn giữ bộ dáng kia, dịu dàng mỉm cười, đoan trang hiền thục, cao quý như nguyệt.

Cẩm Ngôn khom người khẽ kêu một tiếng tỷ tỷ, Ôn Ca Ngâm cười mỉm nhìn nàng nói: "Mới có mấy tháng không gặp, ngươi vậy mà thuỳ mị không ít, nghĩ đến người trong Tần vương phủ cũng không có ủy khuất ngươi."

Nàng vừa nói như thế, trong lòng Cẩm Ngôn theo bản năng liền nhớ tới lời đồn đãi kia, cũng mỉm cười, tinh tế nhìn nhìn Ôn Ca Ngâm, kinh ngạc nói: "Tần vương đối với ta quả thật vô cùng tốt, chỉ là tỷ tỷ, làm sao ta lại cảm thấy người có chút gầy đi?"

Ôn Ca Ngâm bất đắc dĩ cười cười, vuốt vuốt phía sau bàn phát nói: "Trong cung công việc bề bộn, ta thân là người đứng đầu trong cung, tự nhiên là muốn thay Hoàng thượng phân ưu giải sầu, cho nên, cũng không thể tránh được có chút gầy."

Cẩm Ngôn hiểu rõ gật gật đầu: "Vất vả cho tỷ tỷ rồi ."

Ôn Ca Ngâm cười cười, không nói cái gì, hai người hàn huyên một lát việc nhà, Cẩm Ngôn hỏi thăm chuyện lần trước nhờ Ôn Ca Ngâm giúp đỡ, nàng lại nói đã tra ra chút chuyện, chỉ đợi xác định, nói Cẩm Ngôn chờ một chút. Cẩm Ngôn tự nhiên khó mà nói cái gì, lại cùng nhau nói chuyện một lát nữa, hai người mới tự trở lại chỗ ở của mình.

Cẩm Ngôn chỉ cảm thấy mặt đều cười đến cứng ngắt , vừa vào doanh trướng liền xoa bộ mặt đã cứng ngắt, Lãnh Nguyệt tiến vào thấy nàng như vậy, kỳ quái nói: "Tiểu thư làm sao vậy? Chẳng qua cùng đại tiểu thư hàn huyên một chút việc nhà cư nhiên liền mệt thành như vậy?"

Cẩm Ngôn khắp người thư giản ngồi ở ghế tựa, để Lãnh Nguyệt hỗ trợ đấm bóp bả vai, thở dài: "Ngươi không biết, đều nói gần vua như gần cọp, người bên người Hoàng hậu cũng là không khác gì . Nàng tuy rằng là tỷ tỷ, nhưng là còn có một tầng thân phận là Hoàng hậu, ta nói chuyện với nàng, tự nhiên phải vạn lần cẩn thận." Hơn nữa, nàng không chỉ là Hoàng hậu, còn là nữ tử rắn rết đã hủy dung nhan của nàng, thời điểm đối mặt với nàng, làm sao có thể khinh thường?

Nửa canh giờ sau, bắt đầu có người săn bắn lục tục trở về, có người chuyên môn kiểm kê số lượng con mồi ghi nhớ lại, chỉ chờ toàn bộ người trở về, ghi nhớ thành tích, tìm ra người thắng cuối cùng.

Rất nhanh, Tề vương Yến vương đã trở lại, vài vị Vương gia còn lại cũng lục tục trở về. Nhưng là từ từ , đã đến giờ ngọ thiện , Tần vương cũng chưa trở về, Hàm vương cũng không có trở về, trọng yếu nhất là, hoàng đế cũng không có trở về. Trong doanh trướng Hiền vương lớn nhất, lúc này liền hạ lệnh một nhóm người đi tìm trước, nhưng là người đi thì nhiều mà lại không có tin tức gì, kéo dài liên tục như vậy đến buổi tối, mọi người ngay cả cơm cũng không nuốt trôi, mắt nhìn sắc trời càng lúc càng đen, bỗng nhiên liền có thị vệ bị thương trở lại báo cáo tình huống, nói là Hoàng thượng nửa đường gặp thích khách, bị nhốt chỗ sâu trong rừng, mà Tần vương Hàm vương vì cứu hắn, đều bị trọng thương, Hoàng thượng để cho hắn trở về báo tin, để đại tướng quân Ôn Hằng đi cứu bọn họ.

Cẩm Ngôn vừa nghe tin tức này không khỏi sợ hãi, mà trong doanh trướng ngự lâm quân lúc này nghe theo hiệu lệnh của Ôn Hiền, phân ra ba hướng đi vào chỗ sâu trong rừng cứu người.

Nơi này tuy là hoàng gia lâm viên, nhưng Phượng Hoàng Sơn quả thật rất lớn, ai cũng không có đến qúa sâu trong rừng, trong ngày thường, mọi người săn bắn đều là ở gần săn thú xong liền trở về, bởi vì Phượng Hoàng Sơn sở dĩ trở thành hoàng gia lâm viên, không chỉ vì có thủ vệ sâm nghiêm, còn bởi vì nơi này nuôi thả động vật nhiều năm, là nơi hoàng gia săn bắn, cho nên, bình thường khi săn bắn căn bản không cần đi xa, bởi vì con mồi rất nhiều.

Nhưng là, lúc này đây, lại không biết vì sao, hoàng đế vậy mà lại vào sâu trong rừng.

Ôn Hằng từ chỗ của người thị vệ bị thương kia hiểu đến tình huống. Người nọ nói là Hoàng vô tình gặp được một con gấu lớn, muốn săn nó, cũng không ngờ con gấu kia cực kỳ sâu sắc, lại càng ngày càng hướng chỗ sâu đi, Hoàng thượng không chịu bỏ qua cơ hội tốt như vậy, cho nên liền một đường đi theo, cũng không ngờ, còn chưa đuổi kịp nó, trong rừng vậy mà có một đám thích khách mai phục ở đó, võ công lại cực kì cao, Hoàng thượng lúc này liền bốn bề đều là địch, cũng may thanh âm đánh nhau đưa tới Tần vương cùng Hàm vương, sau khi ba người hợp lực đánh lui thích khách, Hàm vương mang theo hai gã thân vệ về trước báo tin, nhưng không biết có phải hay không trên đường đã bị ngộ hại, Hoàng thượng đợi mà không có tin tức gì, liền chỉ có thể phái hắn đi về trước, đang đi trên đường, đoàn người lại gặp gỡ một nhóm thích khách, Tần vương vì cứu Hoàng thượng mà bị trúng một đao, cho nên lúc này căn bản cũng không biết sống hay chết .

Ôn Hằng nghe xong âm thầm kinh hãi, không nói đến nhóm thích khách này từ nơi nào xâm nhập Phượng Hoàng Sơn được thủ vệ sâm nghiêm như vậy, theo lời thị vệ miêu tả, mục đích của nhõm thích khách này , rõ ràng là muốn lấy mạng Hoàng thượng đi , chỉ nghĩ đến nếu cứu giá càng trễ, Hoàng thượng sẽ càng nguy hiểm, Ôn Hằng lúc này liền hạ lệnh, toàn lực xâm nhập vào rừng, nghĩ cách cứu viện Hoàng thượng!
Bình Luận (0)
Comment