Tàn Vương Nịch Sủng, Kinh Thế Y Phi

Chương 84

Chương 84:

Việc hôn môi như vậy, đối với hiện đại mà nói căn bản không phải chuyện lớn gì, người ta quay phim có thể tùy tiện hôn tới hôn lui, nàng muốn giở trò mỹ nhân kế, hôn hôn cũng không có gì, dù sao nàng căn bản cũng không phải mỹ nhân. Bất quá, thử một lần, lại cũng không thiệt cái gì, nói không chừng còn có thể có chút hiệu quả.

Sự thật chứng minh, vẫn là hữu hiệu .

Tần Phi Li không ngờ nàng lại có động tác như vậy, thân thể mãnh liệt cứng đờ, Cẩm Ngôn vui vẻ, nắm bắt thời cơ xoay người một cái, ngồi lên trên người hắn, cái hôn kia càng sâu.

Động tác của nàng rõ ràng rất vụng về, cũng chỉ biết dừng lại trên cánh môi của hắn, qua lại gặm cắn, nhưng mà, rõ ràng Tần Phi Li vẫn không có biến từ bị động thành chủ động, tựa hồ vẫn như cũ, không có từ trong sự lớn mật của nàng phục hồi tinh thần lại, cương trực thân thể, tùy ý nàng làm. Cẩm Ngôn muốn chính là hiệu quả như vậy, nàng cấp tốc từ trên người hắn lật người đứng lên, một cước đạp đi qua, nhưng là tuy rằng Tần Phi Li lúc bắt đầu không kịp phản ứng lại, lúc này lại kịp thời phản ứng, bỗng nhiên liền đưa tay giữ chặc mắt cá chân của nàng, cứ như vậy, nhưng lại có thể ngăn lại việc hắn bị đá xuống giường, mà một cước này của Cẩm Ngôn không thành công, vừa chuẩn bị bổ một cước, hắn lại đè lại một cái chân khác của nàng, cười nói: "Nương tử trở nên chủ động dã man như vậy, làm cho vi phu rất thụ sủng nhược kinh. Bất quá, nhìn mắt cá chân này..."

Thanh âm của hắn bỗng nhiên thấp xuống, sáp lại cẳng chân của nàng, tựa hồ là muốn hôn lên.

Cẩm Ngôn cảm thấy thật buồn nôn, chỉ cảm thấy nam nhân này thật vô lại đùa giỡn nàng, kia thật sự là jian!(từ jian này ta cũng không biết nó nghĩa gì, huhu.)

Nàng vội vàng rút chân lại, dứt khoát liền đứng dậy, Tần Phi Li đứng không được, tự nhiên chỉ có thể trơ mắt nhìn. Mà sau khi Cẩm Ngôn đứng dậy, tinh tế suy nghĩ biện pháp làm khó hắn, đã đánh không lại hắn, chỉ có thể dùng trí , nhưng là chiêu mỹ nhân kế đã dùng qua, trước mắt khẳng định sẽ mất đi hiệu lực . Ngay tại lúc nàng còn chưa tìm ra kế gì, Tần Phi Li bỗng nhiên chớp chớp mắt nói: "Kỳ thực, cho dù ngươi thoát được qua đêm nay cũng trốn không được ngày mai, tránh được ngày mai còn có ngày ngày đêm đêm sau này, nhũ mẫu đã có tâm, sau này chắc chắn sẽ đi theo nhìn chằm chằm, nói không chừng lúc này liền ở ngoài cửa nghe lén , không bằng, ngươi hôm nay thuận theo ta, cũng miễn đi phiền toái sau này."

Khi hắn nói đến "Ở ngoài cửa nghe lén", Cẩm Ngôn theo bản năng nhìn thoáng qua cửa, đợi đến khi nghe hắn nói xong, nàng tựa hồ vẫn không tin: "Hừ, ai sẽ tin tưởng ngươi? Ngươi thực sự là sói đội lốt dê!"

Hành động của hắn đêm nay, xem như triệt để chọc giận nàng, Cẩm Ngôn cũng không sợ hắn, lui ở góc giường, dù sao, hắn đi cũng không được, sẽ không thể động nàng, mà nàng lại có thể đi tới đi lui. Chỉ là giường lại quá nhỏ , nàng cũng chỉ có thể đứng ở nơi đó, chỉ cần đầu thoáng nâng lên, liền có thể đụng vào nóc giường.

Khóe môi Tần Phi Li nhiễm lên một chút buồn cười, càng thêm hứng thú nồng hậu:

"Nga? Ngươi làm sao liền có thể nhìn ra ta là sói ? Ta cảm thấy ta bây giờ còn chưa được coi là sói, trừ phi..."

Hắn bỗng nhiên đè thấp thanh âm, Cẩm Ngôn cảm thấy trầm xuống, chỉ cảm thấy không ổn, giây tiếp theo, bỗng nhiên liền thấy hắn phi thân bay đến. Cẩm Ngôn liền phát hoảng, hai chân hắn vô lực, làm sao có thể làm ra động tác lớn như vậy, nhưng tình huống khẩn cấp, căn bản là không cho phép nàng nghĩ đến những thứ này. Chỉ thấy thân hình nàng co rụt lại, đã từ bên người Tần Phi Li nhảy ra, nhưng là giường hẹp như vậy, Tần Phi Li lại nằm ở mép ngoài giường, nàng có thể trốn đi nơi nào?

Nàng dựa vào thân hình khéo léo từ bên người hắn lướt qua, còn chưa đứng vững, liền cảm thấy trên chân căng thẳng, điều này làm cho nàng nhịn không được ở trong lòng mắng một câu: Dựa vào! Vì sao lại là chân.

Tần Phi Li thuận lợi bắt được mắt cá chân của nàng, nhẹ nhàng dùng một chút lực, Cẩm Ngôn liền theo lực đạo trên đùi ngã xuống, ở một cái chớp mắt kia khi nàng té xuống, hắn trực tiếp kéo nàng vào trong lòng, lại ấn đến trên giường.

Cẩm Ngôn bị đụng đến choáng váng, lại nhìn đến khuôn mặt tuấn tú của hắn ở gần trong gang tấc, gần như hộc máu: "Ngươi xuống dưới!"

"Không xuống!"

"Xuống..."

Một từ kia còn chưa kịp nói ra, lại bỗng nhiên chỉ nghe "Đùng" một tiếng vang thật lớn, hai người nhìn nhau liếc mắt một cái, đồng thời ngẩn ngơ, theo trực giác lấy tốc độ kinh người đi xuống giường, cũng may Tần Phi Li phản ứng mau, ôm nàng lăn một vòng, thân thể hai người vừa chạm mặt đất, liền chỉ nghe ầm một tiếng,giường sụp! (cía này ta cũng không hiểu, trong chương 83 chẳng phải đã nói giường sụp rồi sao, sao bây giờ giường lại sập tiếp, theo trong bản gốc nha.)

Ngay sau đó, khung giường rào rào rơi xuống đất, xuất hiện một tầng tro bụi, thanh âm kia cực lớn, ngay cả Phong Như ở cách đó không xa cũng nghe được, vội vàng chạy như bay trở về.

Mà Lãnh Nguyệt ở bên ngoài nghe được thanh âm, cũng sốt ruột ở bên ngoài gõ cửa, cũng không biết vì sao trên cửa phòng lại bị khóa , lại vào không được, nàng nhất thời chỉ có thể lo lắng suông!

Tiếng động bên ngoài, thành công kinh động hai người vẫn còn khiếp sợ ở bên trong, Cẩm Ngôn hồi phục lại, hai người rõ ràng ôm nhau cùng một chỗ, nhất thời vừa xấu hổ vừa tức giận đẩy hắn ra: "Đều tại ngươi! Hiện tại thì tốt rồi! Giường sụp! Sẽ bị người ta chê cười đến chết!"

Nàng bò người lên, một bên vuốt cái mông đau một bên u oán nhìn hắn, Tần Phi Li không thể giống như nàng đứng lên đi lại, dứt khoát nằm trên mặt đất, giơ tay lên nhìn nàng, cười nói: "Làm sao lại trách ta , nếu ngươi yên tĩnh thuận theo , sao có thể xảy ra chuyện đáng chê cười như vậy?"

Bộ dáng hắn cười tủm tỉm, thật sự rất đáng đánh đòn, bộ dạng hắn lại tuấn mỹ như vậy, khi cười rộ lên, mắt phượng nhẹ nhàng nheo lại, môi mỏng quyến rũ khẽ cong lên, đúng là một loại phong tình, mà tư thế của hắn giờ phút này, mặc dù là ngã sấp xuống , bạch y bay bay, vẫn như trước tao nhã vô cùng, Cẩm Ngôn hung hăng trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái: "Nghĩ thật tốt!"

Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến thanh âm vội vàng của nhũ mẫu: "Như thế nào? Như thế nào?"

Lập tức "lách cách" một tiếng, rõ ràng đó là thanh âm khóa cửa được mở ra, Cẩm Ngôn nhớ tới lời nói lúc trước của Tần Phi Li, nhất thời biến sắc, mà giờ phút này, ánh mắt Tần Phi Li rõ ràng có chút đắc ý nhìn về phía nàng, giống như đang nói: Xem đi, nhũ mẫu ngay cả cửa cũng khóa lại, ngươi cho là ngươi thoát được đêm nay, còn có thể thoát được những ngày sau sao?

Cẩm Ngôn tức giận bất bình nắm lại nắm tay, lại không hề có biện pháp đối phó hắn, đúng lúc này, nhũ mẫu sốt ruột đẩy cửa tiến vào, chờ đến khi nhìn thấy bên trong đã xảy ra chuyện gì, gương mặt thay đổi liên tục, cuối cùng lại cười lên. Đúng vậy, quả thật là nở nụ cười. Cẩm Ngôn đến Vương phủ lâu như vậy còn chưa có nhìn thấy bà cười, lúc này bà cười rộ lên, mặt mày giãn ra, bộ dáng cực kỳ hòa ái dễ gần.

Sau khi cười, Lãnh Nguyệt vốn đi theo nàng cùng nhau vào cũng ngây người ngẩn ngơ, lập tức cũng nở nụ cười , hơn nữa, có xu thế ôm bụng cười. Cẩm Ngôn không dám làm sao đối với Phong Như, tự nhiên liền hù dọa Lãnh Nguyệt, trợn tròn mắt nói: "Cười cái gì, cười cái gì? Còn cười?"

Vậy mà Lãnh Nguyệt một chút cũng không sợ nàng, nở nụ cười, một lát sau, đem Cẩm Ngôn kéo đến một bên, nhìn chằm chằm tóc của nàng, lại buồn cười, cũng may thấy Cẩm Ngôn trợn mắt liền nhịn xuống, chỉ có thể cố nhịn cười nói: "Tiểu thư, các ngươi...

Các ngươi này cũng quá mức đi? Ngay cả giường cũng sụp!"

"Không phải giống như ngươi nghĩ như vậy!" Cẩm Ngôn nhìn nàng liếc mắt một cái, cũng không biết giải thích làm sao, Lãnh Nguyệt cũng mơ hồ, chỉ là nhìn thoáng qua môi của nàng rõ ràng sưng đỏ nói: "Uh, Lãnh Nguyệt biết , tiểu thư không cần giải thích."

Cẩm Ngôn chán nản, trở về chỗ, Phong Như đã nâng Tần Phi Li ngồi vào trên xe lăn, trái ngược với sự bối rối của nàng, Tần Phi Li lại rất bình thản ung dung, thậm chí tỏ ra nghiêm túc nói với nhũ mẫu: " Giường này cũng quá không rắn chắc , nằm vài lần liền tan tác, nhũ mẫu, như vậy ngươi có thể phải tự mình đi chọn một cái, đổi một cái thật chắc ."

Nhũ mẫu cười nhìn hắn một cái, tầm mắt rõ ràng cũng nhìn lướt qua trên môi hắn, cười như hoa, liếc mắt một cái nói: "Ngươi còn nói, cũng không biết nằm nhẹ chút..."

Nàng nói xong lại nở nụ cười, Tần Phi Li chỉ là hơi hơi câu môi, thời điểm nhìn về phía

Cẩm Ngôn, chạm được tia hung thần ác sát trong mắt nàng, hắn dừng lại một chút, nhưng lại lập tức hướng về phía nàng chớp chớp mắt.

Cẩm Ngôn tức giận đến hộc máu, còn suýt chút nữa là chạy tới, cùng hắn đồng quy vu tận .

Giường sụp, ban đêm ngủ liền trở thành một chuyện phiền toái, không nghĩ tới, nhũ mẫu cư nhiên chủ động nhắc tới đem phòng ở của bản thân nhường lại, bản thân cùng Lãnh Nguyệt ngủ một đêm.

Nhưng là, trở lại trong phòng bà vú, Cẩm Ngôn mới nhìn đến trên giường, cư nhiên chỉ có một giường một chăn, cũng liền có ý nghĩa, bọn họ vẫn phải ở trên một cái giường ngủ, không có chia ra.

Cẩm Ngôn sợ hắn trở lại, chỉ có thể từ trong ngăn tủ tìm ra một kiện ngoại bào hơi cũ một chút, khoát lên trên người, lập tức hướng trên tháp quý phi ngồi xuống, chỉ chỉ giường nói: "Ngươi đi ngủ đi, hôm nay ta liền ngủ nơi này ."

Nàng nói xong, cũng không chờ Tần Phi Li cự tuyệt, trực tiếp liền chuyển xuống, áo choàng dù sao cũng là áo choàng, thời tiết này đã là cuối mùa thu, lúc đầu hoàn hảo, càng về sau, nàng cơ hồ đã lui thành một đoàn .

Mà khi Cẩm Ngôn nhìn đến Tần Phi Li trên giường đã hô hấp đều đều, ngủ yên tâm thoải mái, ngay cả khách khí một chút đều không có, trong lòng nhất thời càng nghĩ càng giận, đều nói xúc động là ma quỷ, quả nhiên, Cẩm Ngôn trở nên xúc động, trực tiếp liền đứng dậy, đem cái áo choàng trên người bản thân ném lên trên người Tần Phi Li, sau đó, trực tiếp liền lấy chăn trên người hắn, không nói hai lời, đắp trên người mình, thân mình chợt trở nên ấm áp, nàng thoải mái chậc chậc hai tiếng, vừa thấy Tần Phi Li còn ngủ không tỉnh, trực tiếp liền vươn đầu lưỡi đối hắn làm cái mặt quỷ, sau đó, ngông nghênh liền bao kín chăn đi đến tháp quý phi.

T

ự nhiên, đêm nay, nàng ngủ phá lệ sảng khoái.

Nhưng là, nàng thư thái, Tần Phi Li liền không thoải mái !

Thuận lý thành chương , ngày thứ hai, Tần Phi Li vinh dự bị cảm.

Lúc ăn sáng, hắn đánh một cái hắt xì, nhũ mẫu thấy đau lòng cực kỳ, cho hắn uống xong canh gừng, lại bỏ thêm cho hắn một lớp thảm mỏng trên xe lăn, thế này mới cảm thấy hài lòng. Cẩm Ngôn nhìn thấy bộ dáng nước mắt lưng tròng của hắn, trong lòng thực cao hứng!

Tiểu tử thối, tỷ không tin không chỉnh chết ngươi? Hừ hừ!

Nhưng là, chuyện tốt không xuất môn, chuyện xấu truyền ngàn dặm, lúc đầu chỉ là truyền trong toàn bộ Vương phủ, Tần vương phi có bao nhiêu bưu hãn, thậm chí tiêu hủy giường, sau này bên ngoài lại truyền, truyền càng thêm thái quá, nói là nàng cảm thấy không vừa lòng, lôi kéo Tần vương cầu hoan, ngẫm lại Tần vương là một cái bệnh nhân, sao có thể có cái gì thể lực, cho nên rõ ràng nàng là tự mình ra trận... Tương tự vân vân, thời điểm Cẩm Ngôn nghe Lãnh Nguyệt diễn tả lại lời đồn sinh động như thật , giận đến hộc máu.

Cái gì mà Tần vương là một cái ma ốm, từ khi nàng gả qua đây đến bây giờ, trừ bỏ hai chân không thể đi, rõ ràng khí lực của hắn cũng có thể dọa người? Tối qua, ép nàng tới mức động cũng động không được, vậy mà còn nói là ma ốm? Dối trá!

Nhưng là, miệng là của người khác, nàng cũng không thể nói cái gì, nhưng là, người gây họa là Tần Phi Li .

Tần Phi Li thật sự cảm thấy ngày đó, bản thân hành động rất sai lầm . Nguyên bản hắn còn có giường có thể ngủ, thời điểm ngẫu nhiên, còn có thể thừa dịp sau khi nàng ngủ ôm một cái, nhưng là hiện tại, mỗi khi đến buổi tối, Cẩm Ngôn liền trực tiếp ném chăn đuổi hắn xuống giường, một chút cũng không để ý đến, hắn là một người "Nửa người tàn tật".

Bất quá, người trung gian mỗi khi rảnh rỗi tạo điều kiện cho hắn, chính là, cách mấy đêm nhũ mẫu sẽ kiểm tra một lần. Trước khi đến nhũ mẫu sẽ không cho biết khi nào đến, đều là đánh lén, sau vài lần ép buộc như vậy, Cẩm Ngôn cuối cùng là ghét bỏ hắn động tác từ trên đất lên giường quá chậm, cuối cùng bản thân liền ngủ trên đất, Tần Phi Li lúc này mới tính là chân chính thoát ly bể khổ.
Bình Luận (0)
Comment