Tàng Châu

Chương 100

Edit: Châu

Lý Diệp đi tới chính viện thì nhìn thấy một người trẻ tuổi cao lớn, có hai thị vệ vạm vỡ đi cùng. Người trẻ tuổi kia chính là Tề Việt luôn thân cận bên Thư Vương. Tề Việt thấy Lý Diệp đi vào thì cung kính chào: “Tiểu nhân Tề Việt, xin chào Tứ Lang quân.”

Lý Diệp đáp lễ lại, Tề Việt nghiêng người sang không dám nhận lễ. Hôm qua sau khi Thư Vương trở về phủ, liền bảo Tề Việt tìm những người từng làm trong phủ của Trưởng Công chúa Diên Quang mà may mắn còn sống, lại tìm những người từng tham gia vào vụ án Hỏa giáp giáo. Đích thân Thư Vương hỏi suốt một đêm, đến Tề Việt cũng không được tham dự.

Hừng đông, Tề Việt thấy Thư Vương hồn bay phách lạc từ trong phòng đi ra, vừa khóc vừa cười, vừa đi vừa lẩm bẩm cái gì mà rốt cục cũng có nhi tử. Tề Việt chưa bao giờ thấy Thư Vương trong dáng vẻ này, vốn còn muốn hỏi xem ý câu nói kia là gì thì Thư Vương đã phái đến Lý phủ rồi, bảo muốn gặp Lý Tứ lang.

Lý Tứ lang chẳng qua là nhân vật nhỏ mới vừa thi đậu, lại có thể được Thư Vương quyền khuynh triều chính gọi đến triệu kiến, thật có ý nghĩa sâu xa.

Tề Việt đi theo Thư Vương nhiều năm, tất nhiên đoán được có khi thân phận Lý Tứ lang này không đơn giản, cho nên mới không dám nhận cái lễ kia của Lý Diệp.

“Không biết các vị đến đây có việc gì?” Lý Diệp khách khí hỏi.

Tề Việt đưa vật đang cầm trong tay tới: “Mời Tứ lang quân xem cái này một chút, sau đó quyết định có muốn theo ta đi hay không.”

Lý Diệp nhận đồ vật, vừa xem liền nhận ra đó là đồ Tôn Tòng Chu luôn mang theo người. Xem ra đúng là Tôn Tòng Chu đang ở trong tay Thư Vương rồi.

“Ta đi với ngươi.” Lý Diệp cầm đồ vật, nói không chút do dự.

“Vậy thì xin mời.” Tề Việt giơ tay, để Lý Diệp đi trước.

Lý Diệp thấy người này quá mức cung kính lế nghĩa đối với mình, không hề giống diễn xuất ngang ngược thường ngày của Thư Vương phủ. Nói thật thì chàng không ngại đối đầu với Thư Vương, vì những năm này chàng cũng có tìm hiểu về tính tình người này. Dù sao cũng phải nghĩ cách cứu Khai Dương, chẳng bằng cứ đi, xem lão muốn gì.

Xe ngựa đưa Lý Diệp rời đi, nhưng không hướng về Thư Vương phủ ở phường Vĩnh Gia mà lại chạy ngược lại theo hướng Phức viên. Sao không hẹ gặp chàng ở Thư Vương phủ, mà lại ở Phức viên nhỉ? Hay là muốn tránh tai mắt của người khác à.

Trong Phức viên, ánh nắng lấp lánh chiếu trên mái ngói những ngôi nhà cao thấp đan xen, hai bên con đường đá nhỏ là đủ loại mẫu đơn, muôn hồng nghìn tía, đẹp không kể xiết. Có bông đang nở tươi đẹp, có bông đã hơi tàn, cả vườn tràn ngập mùi thơm cây cỏ.

Trong kinh thành, những người mê mẫu đơn mà có điều kiện thì kiểu gì cũng phải gieo vài cây. Thế nhưng mẫu đơn khó chăm, bởi vậy vườn mẫu đơn lớn như này thì trong kinh thành cũng không có mấy chỗ có.

Lý Mô mặc thường phục, đầu vấn khăn đen, trong lòng ôm một con mèo trắng, đang ngồi thoải mái trong lương đình, trông giống hệt một sĩ phu bình thường. Chỉ khi đến gần, mới phát hiện ra trên mặt lão có sát khi, là loại người ngồi trên vị trí cao lâu năm mới có. Trong lương đình không có người nào hầu hạ, chỉ có một gã sai vặt ngồi xổm trước lò rón rén quạt lò, chỉ lo gây ra tiếng động quá lớn.

Lý Mô đang suy tư, nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu nhìn về hướng mấy người đang đi tới, đuôi mắt nháy một cái. Đây chính là nhi tử của lão. Bề ngoài Lý Mô giả vờ trấn tĩnh, kỳ thực cảm xúc của lão lên xuống liên tục, kích động khó mà kiềm chế được. Nhiều năm như vậy, hài tử này vẫn ở ngay dưới mắt lão, thế mà lão không biết gì cả. Bao nhiêu lời muốn nói, mà không biết phải nói từ đâu.

Tề Việt đưa người đến, rồi khom người lui ra. Gã sai vặt pha trà, rót ra hai chén rồi cũng khúm núm lui xuống.

Hoa viên mênh mông, cảnh xuân phới phới, sắc màu rực rỡ, chỉ có hai người bọn họ thưởng thức.

“Ngươi ngồi đi.” Lý Mô giơ tay lên nói. Con mèo trong lòng lười biếng kêu một tiếng, lông trắng sáng, béo múp, dáng vẻ vô cùng hiền lành.



Lý Diệp hành lễ rồi ngồi xuống, nói luôn không quanh co: “Không biết hôm nay Thư Vương triệu vãn bối đến đây có chuyện gì ạ? Sao ngài lại có đồ của Tôn Tòng Chu ạ?”

Thằng bé biết rồi còn cố hỏi, Lý Mô liền đáp: “Tất nhiên là bản vương bắt được Tôn Tòng Chu rồi.”

“Không biết vì sao ngài phải bắt Tôn Tòng Chu ạ? Vãn bối vốn ốm đau từ bé, nội tử phải mất rất nhiều công sức mới mời được Tôn đại phu tới xem bệnh cho vãn bối. Có thể vì vị bằng hữu này của vãn bối không phải người trong triều đình, cho nên làm việc không theo tôn ti trật tự, nếu vô tình đắc tội Thư Vương, thì vãn bối xin lỗi ngài, mong ngài bỏ qua không chấp.”

Thư Vương bỏ con mèo xuống dưới đất, hỏi thẳng: “Vì sao ngươi lại ốm đau từ bé?” Lý Mô vừa nói rời miệng, Lý Diệp ngồi ở đối diện sững cả người, Lý Mô cũng cảm thấy đã câu hỏi quá đường đột, bèn cúi đầu bưng bát trà trên bàn lên uống một hớp.

“Hôm qua, sau khi nghe hai người kia nói trên điện Cam Lộ, chẳng lẽ ngươi không thấy nghi ngờ sao? Lẽ nào ngươi không muốn biết thân thế của ban thân mình à?” Lý Mô lại hỏi.

Lý Diệp lạnh nhạt cười: “Phiền ngài phải quan tâm ạ. Có điều thân thế vãn bối thế nào chắc không liên quan gì đến ngài chứ nhỉ? Phải như thế nào thì ngài mới bằng lòng thả bằng hữu của vãn bối ạ?”

Lý Mô quay đầu nhìn mẫu đơn trong viện, lạnh lùng nói: “Ngươi có biết vì sao ta phải bắt Tôn Tòng Chu không? Dưỡng phụ của Tôn Tòng Chu chính là tôn Miểu, từng là người của Thượng dược cục. Vì ta muốn biết rõ một chuyện, mới bắt Tôn Tòng Chu để thẩm vấn.”

Trong lòng Lý Diệp hơi động, Tôn Miểu à? Phải chăng đó chính là thầy Tôn y thuật cao minh đã sợ tội tự sát sao rất nhiều năm về trước nhỉ? Người ta còn vớt được xác ở trên sông Khúc giang còn gì. Lý Diệp cùng Khai Dương tuy là đồng môn, nhưng chưa từng hỏi đến gia thế của nhau, cho nên đương nhiên không biết những việc này.

Lý Mô chậm rãi nói: “Năm đó Thái Tử phi Tiêu thị của Đông cung có sinh hạ một hài tử, cho Tôn Miểu bế trốn khỏi phủ Công chúa. Tôn Miểu với Thánh nữ của Hỏa giáo giáo lại là sư huynh muội đồng môn, Tôn Miểu tự biết không thể nào che chở được cho hài tử kia, liền giao hài tử cho Thánh nữ. Không lâu sau đó, Lý Giáng bế nhi tử thứ tư mới sinh đến Hỏa giáp giáo xin trị bệnh.”

Lý Diệp nghe xong, người từ từ cứng ngắc: “Tóm lại Thư Vương muốn nói cái gì?”

Lý Mô nhìn vào mắt Lý Diệp, trên mặt lướt qua rất nhiều tâm trạng, cuối cùng lão cũng cất lời: “Ngươi chính là hài tử kia.”

Bát trà trên bàn nhảy lên kêu đánh rầm, làm nước trà bắn cả ra ngoài. Lúc Lý Diệp đứng dậy, đầu gối sơ ý va vào bàn trà, nhưng chàng không hề cảm thấy đau: “Ai mà lại nói với ngài những lời nói nhảm như vậy? Việc liên quan đến bí ẩn của Hoàng thất, Thư Vương nên điều tra thật rõ mới được.”

“Nói nhảm à?” Lý Mô cười châm biếm, “Ta đã cho người tìm hết những người từng làm ở Phủ Công chúa và Hỏa giáp giáo ngày xưa, lại hỏi Lưu Oanh chi tiết rồi, tất cả mọi người đều nói cho ta biết, rằng ngươi chính là hài tử ngày xưa Tôn Miểu từng bế chạy khỏi Phủ Công chúa. Ta còn nghe nói hai năm trước Tôn Tòng Chu đã giúp người chữa bệnh, nhưng sau đó bỗng nhiên không tiếp tục nữa. Chính bởi vì Tôn Miểu chết bệnh, trước khi chết nói hết sự thật với Tôn Tòng Chu, mà ngươi là hài tử của kẻ có thù giết cha với Tôn Tòng Chu, nên sao Tôn Tòng Chu lại tiếp tục cứu ngươi được? Mặc dù ta không biết Quận chúa Ly Châu dùng cách nào nói được Tôn Tòng Chu, nhưng ngươi chính là hài tử của Tiêu thị.”

“Ta không phải!” Lý Diệp bỗng cất cao giọng, bàn tay nắm chặt đến nỗi khớp xương trở nên trắng bệch.

Lời đã nói đến mức này, cũng không còn gì phải cất giấu nữa. Lý Mô nói tiếp: “Ngươi là nhi tử của bản vương cùng Tiêu thị.”

Lý Diệp nghe vậy thì càng hoảng hốt, chàng bước lùi một bước, trong đầu dường như có sấm sét dội xuống, bên tai vang lên ong ong. Những điều Thôi thị viết trong thư cũng lúc nhảy vào trong đầu chàng, Thư Vương cùng Tiêu thị thế mà thật. . .? Nhưng điều đó có liên quan gì đến chàng đâu? Chuyện đã qua nhiều năm như vậy, ai có thể chứng minh chàng chính là hài tử kia cơ chứ? Lý Diệp không thể tiếp nhận sự thực này, dù thế nào đều không thể tiếp nhận được.

Lý Mô nhìn thấy vẻ mặt Lý Diệp, cũng không nghĩ chàng có thể tiếp nhận ngay được, lão ung dung nói tiếp: “Bản vương đã xác định, ngươi chính là nhi tử của bản vương. Nhưng bởi vì những kia chuyện cũ năm xưa, nếu bản vương muốn quang minh chánh đại nhận ngươi về, sợ là không dễ dàng. Sau này, nếu ngươi muốn có vị trí gì trong quan trường, thì bản vương sẽ bảo vệ lo lắng cho ngươi, cũng sẽ không có ai còn dám xem thường ngươi nữa. Còn Lý gia. . . Lý Giáng dù sao cũng có công nuôi dưỡng ngươi, lần này, bản vương tạm thời tha cho ông ta.”

Lúc Lý Mô nói những lời này, thái độ của lão rất vênh vác, y như kẻ trên cao bố thí lòng thương cho kẻ dưới đáy. Lý Diệp lại nhớ lời hôm qua Lý Giáng đã nói, chàng chậm rãi bật cười, bình tĩnh lại: “Thư Vương có thấy buồn cười không? Thời gian đã qua đi hơn hai mươi năm, người trong cuộc đều đã không còn, chỉ bằng mấy lời nói của những người không liên quan kia, mà ngài đã tin ta là con của ngài. Vạn nhất nhầm thì sao đây? Vạn nhất có kẻ cố tình lợi dụng ngài thì sao đây? Nói chung, vãn bối vạn làn không tin .”

“Ngươi!” Lý Mô cau mày. Người bình thường nếu như biết mình là nhi tử của Thư Vương lão thì sợ là đã cảm động đến rơi nước mắt từ lâu rồi, đã nhào tới bên chân lão mà nhận thân rồi. Thế mà Lý Diệp phản ứng kiểu gì đây? Lạnh nhạt, xa cách, thậm chí còn xem thường? Chẳng lẽ có thân phụ như lão lại chả mạnh hơn mấy trăm lần so với Lý Giáng à? Đồ tiểu tử không biết điều.

“Nếu hôm nay Thư Vương bảo vãn bối tới đây để nói những lời này, thì vãn bối nghe xong rồi, cũng nên cáo từ thôi.” Lý Diệp hành lễ, sau đó đi luôn ra khỏi lương đình không hề quay đầu lại. Lý Mô gọi hai tiếng, nhưng Lý Diệp càng chạy càng nhanh, thoáng cái đã biến mất ở cuối con đường nhỏ.

Tề Việt từ trong bụi hoa đi ra, nói với Lý Mô: “Có cần thuộc hạ đuổi theo công tử không ạ?”



Lý Mô trầm mặt, ngồi xuống trở lại: “Không cần, để cho nó tự mình nghĩ thông đi. Khi nào Ngu Bắc Huyền đến Kinh thành?”

“Đáng lẽ phải đến từ hai hôm trước rồi ạ.” Tề Việt trả lời, “Danh nghĩa thì là Thánh Nhân sai Ngu Bắc Huyền đồng thời áp giải đám kẻ trộm lưu dân cùng hàng tướng trong trận Hà Sóc vào Kinh thành để xử trí. Vì thế phải thu xếp nhiều việc, nên bị muộn mất mấy hôm.”

“Ừ. Chuyện hôm nay không được để Thư Vương phi biết, bằng không bản vương không tha cho ngươi.” Tia sáng lạnh băng xẹt qua mắt Lý Mô.

“Thuộc hạ biết rồi ạ.” Tề Việt hành lễ. Thư Vương phi biết rất nhiều chuyện của Thư Vương, hơn nữa từng làm việc cho Thư Vương. Nếu Thư Vương phi biết Thư Vương có một con riêng, nhất định hai người sẽ lục đục. Một nữ nhân không thể quản lý còn nguy hiểm hơn những viên quan kia nhiều. Vì thế hôm nay Thư Vương mới gặp Lý Diệp ở Phức viên.

Lúc biết sự thật, Tề Việt cũng vô cùng khiếp sợ. Ai mà ngờ được, vị Tứ Lang quân vô danh tiểu tốt vẫn bị Tướng phủ nghẻ lạnh kia thế mà lại là con riêng của Thư Vương cùng nguyên Thái tử phi. Bí mật động trời như vậy, nếu bị vạch trần thì không biết trong cung sẽ dấy lên cơn sóng thần lớn đến mức nào đây.

***

Gia Nhu đang ngồi nghỉ trong phòng, cho Ngọc Hồ cùng Thu Nương lấy hết vải vóc, son phấn cùng hương liệu từ Nam Chiếu đưa đến từ trong kho ra. Ngọc Hồ biết chuyện Gia Nhu bị trúng độc, Thu Nương lại không biết, cho rằng mọi người muốn vứt hết các thứ đi tiếc của vô cùng: “Toàn là đồ tốt, đồ mới đấy, sao lại vứt đi?”

Ngọc Hồ bê đồ lên: “Ai nói vứt đi? Chỉ là cần lấy một ít để dùng, nhưng Quận chúa đi vắng mấy tháng rồi, đồ hôi hết cả.”

Miệng Thu Nương giật giật, nghĩ thầm đồ vật đều cất trong hòm xiểng cẩn thận, sao mà hôi được cơ chứ.

Ngọc Hồ thu dọn đồ mang hết tới dãy nhà sau, sắp xếp gọn gàng rồi tìm một tiểu nha đầu, hỏi: “Trong thành này có vị nào là chuyên gia về thuốc không? Quận chúa có một bình thuốc viên của trong cung, hiệu quả rất tốt, muốn biết thành phần thuốc gồm những gì để tự làm một ít.”

Tiểu nha đầu kia nói: “Ngọc Hồ tỷ, thuốc trong cung mình không tự chế loạn được đâu. Nếu bị quan phủ biết thì tội lớn đấy. Hơn nữa thuốc nào trong cung, thuốc nào trong phủ đều do Thượng dược cục quản lý, có đăng ký trong danh sách cả.”

Ngọc Hồ cười nói: “Ta không biết còn có việc này. Vậy ta hỏi xem vì sao thuốc lại có tác dụng như thế thì được chứ?”

Tiểu nha đầu suy nghĩ một lát: “Trong thành đúng là có vị Mạc đại phu chuyên trị phụ khoa và nhi khoa, kiến thức rộng rãi, y thuật vô cùng cao minh, người nhà quan lại thường xếp hàng xin xem bệnh. Chỉ có điều Mạc đại phu rất khó mời, sợ là không thể mời ông ấy vì chút chuyện nhỏ này được đâu. Ta sẽ hỏi mấy người khác hộ tỷ.”

“Được, ngươi hỏi giúp đi.” Ngọc Hồ đẩy tiểu nha đầu đi, rồi bẩm lại cho Gia Nhu những điều vừa nghe được.

Gia Nhu uống một hớp nước, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống bàn. A nương đã đi đến tận Nam Chiếu xa xôi, vậy mà có người vẫn trăm phương ngàn kế muốn hãm hại, đến nỗi đứa con vô tôi của mình cũng bị liên lụy vào. Trở về lần này, Gia Nhu muốn trả thù, cho nên tuyệt đối không thể buông tha kẻ giật dây phía sau này. Bất luận kẻ đó có thân phận cao quý thế nào, nàng đều muốn đòi lại công bằng.

“Quận chúa, sau đó chúng ta phải làm thế nào?” Ngọc Hồ hỏi.

“Tạm thời chưa để lộ ra được, ngươi đổi hết son phấn nước tắm thảo mộc đi, xiêm y cũng giặt lại toàn bộ. Còn những cái cũ kia thì phải chờ mời được Mạc đại phu xác nhận thành phần đã, tạm thời cứ giữ lại, còn có tác dụng khác.” Gia Nhu nói.

Ngọc Hồ khó xử: “Nhưng khó mời Mạc đại phu lắm, hay là chờ Tôn đại phu về?”

“Tuy Tôn Tòng Chu y thuật cao minh, nhưng phần nhiều là chẩn trị những ca bệnh nan y. Mấy phương thuốc bí truyền trong cung chuyên dành cho nữ giới, cho nên vị Mạc đại phu kia mới chuyên gia hơn một chút. Cũng không vội, trước mắt ngươi đi hỏi thăm.. . .” Gia Nhu nữa nói đến đây thì nghe thấy tiếng Thu Nương ngoài cửa: “Các ngươi ngăn ta là sao? Ta có chuyện bẩm báo Quận chúa.”

Gia Nhu ra hiệu cho Ngọc Hồ ra ngoài xem sao. Thu Nương vừa nhìn thấy Ngọc Hồ liền nói: “Ta mới từ chỗ Phu nhân về, lần này Tam nương tử về phủ là có chuyện thì phải, nghe nói bị Từ Lương viện cho về. Tam nương tử khóc với Phu nhân suốt thôi, nói mình bị Tướng công liên lụy, nói Quảng Lăng vương muốn hưu mình.”
Bình Luận (0)
Comment