Tàng Châu

Chương 119

Edit: Châu

Gia Nhu ngẩng đầu lên, trông thấy chiếc mặt nạ bạc quen thuộc, dưới ánh trăng và ánh lửa, nửa là lạnh lẽo, nửa là ấm áp.

Nàng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, buột miệng kêu: “Tứ lang!”

Thôi Thời Chiếu chạy tới, nhìn thấy dáng người Lý Diệp thì cũng sợ hết hồn. Trước khi đi đã trao đổi kỹ, Lý Diệp sẽ cho người chờ ở quanh đây, chỉ cần Thôi Thời Chiếu bắn pháo hiệu, những người kia sẽ xuất hiện ngay. Không ngờ Lý Diệp lại đích thân đến!

Lý Diệp không nhiều lời, đẩy Gia Nhu về phía Thôi Thời Chiếu: “Để ý nàng.” Sau đó rút kiếm đâm về phía Từ Tiến Đoan.

Gia Nhu từ trước tới nay chưa từng nhìn thấy bản lĩnh của Lý Diệp, chỉ thấy thân hình chàng nhẹ như chim én, chỉ vài bước đã áp sát Từ Tiến Đoan. Từ Tiến Đoan chưa kịp phản ứng, kiếm của Lý Diệp đã đâm một nhát vào bả vai hắn ta, hai người đồng thời lùi lại, dựa vào sát tường.

Từ Tiến Đoan không nhìn thấy mặt người đối diện, chỉ nhìn thấy cặp mắt lạnh như trăng thu, hiện ra sát khí. Từ Tiến Đoan đau đến hít vào khí lạnh, đến kêu cứu cũng không còn sức. Hắn nhận ra, hôm nay mình phải chết ở chỗ này.

Ngoài kia, rất nhanh Phượng Tiêu cũng chế ngự xong đám quân của Từ Tiến Đoan, chạy vào trong trói Từ Tiến Đoan lại. Lý Diệp chắp tay đứng trong sân, phân công nhiệm vụ cho mọi người đâu vào đấy. Lúc này, chàng mang đầy đủ dáng vẻ mưu sỹ đệ nhất của Quảng Lăng Vương, với khí thế chỉ huy đất nước, không còn chút nào dáng vẻ của lang quân mà Gia Nhu vẫn biết.

Lúc này Từ Tiến Đoan mới thở ra hơi: “Ngươi, ngươi là Ngọc Hành à? Sao, sao ngươi lại ở chỗ này?” Dù rằng lúc này số người biết đến Ngọc Hành chưa nhiều, nhưng đệ tử của Bạch Thạch sơn nhân, đệ nhất mưu sỹ của Quảng Lăng Vương thì dù ít hay nhiều, vẫn luôn gây chú ý cho những kẻ có dã tâm.

Lý Diệp lạnh nhạt nhìn Từ Tiến Đoan từ trên cao xuống: “Ngươi đúng là nhẹ không ưa, ưa nặng, ngươi mà cho mượn binh, đương nhiên sau này sẽ có thưởng, đằng này không những không cho mượn, còn định nhân cơ hội nuốt hết quân của Phương Do cơ. Trên đời này làm gì có chuyện ăn dầy như thế?”

Từ Tiến Đoan nghẹn lời, giờ hắn như cá nằm trên thớt, đừng nói cho mượn binh hay không, có thể giữ được tính mạng đã là phúc rồi. Hắn liền vội vàng nói: “Ta, ta chỉ không muốn cho Thư Vương mượn binh thôi. Thư Vương tưởng là nắm chắc phần thắng, nhưng lại làm chuyện mưu nghịch, ta không thể giúp lão làm bậy. Nếu nói ngay là Đông cung, Đông cung muốn mượn binh, ta nhất định dùng hai tay dâng binh phù lên ngay!”

Lý Diệp lạnh lùng nhìn Từ Tiến Đoan: “Ngươi nói những này đã quá muộn rồi. Ngươi cho là bây giờ còn chỗ cho ngươi cò kè mặc cả với ta sao?”

Từ Tiến Đoan văn vẹo người, Phượng Tiêu đè hắn xuống, quát lên: “Nằm im!”

“Ngọc Hành tiên sinh có thể không biết, các người có lấy được binh phù của ta, mà không có ta ra mặt thì các người cũng không điều động được quân đội…” Từ Tiến Đoan còn muốn giở trò, Lý Diệp đã móc từ trong ngực ra một bình sứ, đổ hai viên thuốc ra tay nhét vào miệng hắn. Từ Tiến Đoan ho khan hai tiếng, muốn ọe viên thuốc ra, tức phát điên: “Ngươi, ngươi cho ta ăn cái gì?”

“Viên thuốc này là sư đệ ta điều chế theo công thức bí truyền, ba ngày không có thuốc giải, sẽ ngứa ngáy toàn thân, năm ngày không có thuốc giải, sẽ đau bụng quằn quại, bảy ngày không có thuốc giải, sẽ chảy máu mà chết. Điều ta muốn tất nhiên không phải cái binh phù con con này, mà là toàn bộ binh lực của ngươi. Chỉ cần ngươi không nghe theo, kết cục của ngươi, thậm chí cả nhà ngươi thế nào, ngươi rõ rồi chứ?” Lý Diệp nói như chém đinh chặt sắt, “Bây giờ không phải là ta cần ngươi, mà tính mạng mấy chục miệng ăn của cả nhà ngươi đều nằm trong tay ta hết.”

Chàng nói xong, cục diện liền thay đổi hoàn toàn.

Từ Tiến Đoan rùng mình, ngoan ngoãn hẳn, không dám nói gì nữa. Ngọc Hành quả nhiên là nhân vật tàn nhẫn, chẳng trách người này nói gì, Quảng Lăng Vương nghe nấy, nghe nói trận Hà Sóc cũng là do người này dốc sức mà tình hình chiến sự thay đổi. Trước đây chỉ nghe nói người này lợi hại, còn cho rằng chỉ là lời đồn thổi quá mức, nhưng bây giờ Từ Tiến Đoan nhận ra mình quá bất cẩn rồi.

Ít nhất Thôi Thời Chiếu cũng là chính nhân quân tử, sẽ không dùng thủ đoạn thâm độc, Ngọc Hành thì chưa bao giờ là hạng người lòng dạ mềm yếu. Bạch Thạch sơn nhân tinh thông y học bí truyền, thành thạo hành quân đánh trận, trên thông thiên văn, dưới rành địa lý. Làm người thừa kế của ông lão cùng với kinh nghiệm bản thân, không phải nói đùa mà xong.

Phượng Tiêu gọi người giam Từ Tiến Đoan lại.



Lý Diệp tới gầnThôi Thời Chiếu, gật đầu nói: “Huynh vất vả rồi.”

Thôi Thời Chiếu lắc đầu: “Ta cũng không giúp đỡ được gì mấy, đây là binh phù của Phương Do, huynh định xử lý thế nào?”

Lý Diệp nhận binh phù: “Không thể cùng lúc tiếp nhận quân cả hai bên được, như thế quá khó. Ta sẽ giao một người theo dõi chặt Phương Do, lại dùng cách vừa nãy dọa hắn ta, cứ tạm thả ra cái đã. Chỉ cần Phương Do không gây sự, tạm thời cứ để lão ta làm Tiết độ sứ. Còn Từ Tiến Đoan…” ánh mắt chàng rét lạnh, Thôi Thời Chiếu lập tức hiểu ý.

Từ Tiến Đoan quá tư lợi, nếu giữ lại thì đối với quốc gia mà nói, cũng là mối họa. Sau chuyện này, tuyệt đối không thể để lại được. Thôi Thời Chiếu cảm thấy như thế là tốt nhất, suy nghĩ của Lý Diệp vẫn toàn diện hơn so với anh ta.

Gia Nhu trông mong nhìn Lý Diệp, nhiều lần mở miệng muốn nói, nhưng vừa há mồm, lại nhịn trở lại. Lý Diệp không nhìn nàng, chàng ngửa đầu nhìn sắc trời một chút: “Không còn sớm nữa, về khách sạn nghỉ ngơi đi.”

Khách sạn lớn nhất trong thành đã bị trưng dụng cho bọn họ hoàn toàn sử dụng. Chưởng quỹ cùng tiểu nhị nhìn thấy nhiều quan binh như vậy, đã sớm sợ đến run lẩy bẩy, may là không ai làm khó dễ, chỉ bảo bọn họ về phòng nghỉ, cũng không bảo là không cho ra ngoài.

Lý Diệp chạy một mạch từ Trường An đến, hai ngày một đêm không hề chợp mắt, đã quá sức chịu đựng. Vào phòng, chàng ngồi luôn lên giường, cởi mặt nạ, khuôn mặt nhợt nhạt, tay đè lên ngực, thở khò khè.

Gia Nhu vội vã lấy nước cho chàng, sốt ruột hỏi: “Chàng đau chỗ nào? Ta đi tìm thầy thuốc nhé.”

Lý Diệp ngước mắt nhìn nàng, chỉ cầm cốc uống nước, không nói gì.

Gia Nhu ngồi xuống trước mặt chàng, nắm áo khoác của chàng: “Chàng đang giận ta đúng không? Ta biết, ta mạo hiểm như thế là không đúng, nhưng ta chỉ muốn giúp thôi. Ai biết Từ Tiến Đoan tàn bạo như vậy, lại định…”

“Chiêu Chiêu.” Lý Diệp gọi tràn đầy tình ý, ngón tay sờ lên vết đỏ trên cổ nàng, “Ta bảo Khai Dương đưa nàng rời Ly Sơn, chính vì không muốn nàng bị cuốn vào chuyện này. Vừa rồi, nếu ta và Phượng Tiêu không chạy đến đúng lúc, nàng có nghĩ là hậu quả sẽ như thế nào không? Ta đã nhắc nhở nàng rất nhiều lần, mỗi khi định làm việc gì, hãy dành thời gian nghĩ tới ta, nàng có để trong lòng không?”

Giọng Lý Diệp không hề nghiêm khắc, nhưng lại làm Gia Nhu cảm giác có tội. Nàng căn bản không phải muốn cho chàng thêm phiền phức, nhưng cuối cùng vẫn không thể giúp đỡ được chàng chút gì. Nhìn đôi môi chàng không còn chút máu, Gia Nhu biết nhất định chàng phải chạy vội tới cứu nàng, không biết nói cái gì, chỉ biết ngẩng đầu hôn.

Thôi Thời Chiếu cầm rượu thuốc cùng một ít đồ ăn đến phòng bọn họ trước. Mấy vệ sỹ đứng ở cầu thang, thấy Thôi Thời Chiếu thì không ngăn cản. Vừa rồi Thôi Thời Chiếu nhìn thấy trên cổ Gia Nhu có vết đỏ, lại nghĩ nàng bận rộn cả đêm, chắc là đói bụng, nên mang mấy thứ lại. Cửa phòng khép hờ, bên trong có ánh sáng yếu ớt. Thôi Thời Chiếu nghĩ bọn họ chưa ngủ, tiến lên vừa định gõ cửa thì nhìn thấy cảnh này qua khe cửa chỉ nhét vừa hai ngón tay.

Dưới ánh trăng như bạc, cô gái ngồi trên đùi chàng trai, hai tay thân mật vòng trên vai chàng. Một tay chàng trai ôm gọn eo thon của nàng, tay kia thì đang luồn vào váy nàng. Trong màm đêm yên tĩnh có thể nghe rõ tiếng thở hổn hển khe khẽ, tiếng hút mút, khiến máu người ta sôi lên sùng sục.

Thôi Thời Chiếu xiết chặt cái khay trong tay, lẽ ra anh ta phải quay đi luôn mới phải, nhưng không hiểu vì sao, Thôi Thời Chiếu thấy hình ảnh kia vừa rất đẹp lại vừa vô cùng dằn vặt, nhất thời không nhấc chân lên được. Anh ta đang nhìn thấy một Gia Nhu rất đẹp, cô gái nhỏ chìm đắm trong ái tình, như hoa hải đường gục trước xuân tình, đầy ham muốn.

Rốt cục hai người cũng tách ra, Lý Diệp lấy ngón tay thấm ướt ra nhìn, rồi chống vào trán Gia Nhu, khàn giọng hỏi: “Muốn đến thế à?”

“Phải, ta muốn chàng.” Gia Nhu lớn mật gật đầu, lại chủ động đến gần hôn lên môi, lên cổ, lên cằm chàng. Mới xa nhau có mấy ngày, thế mà thấy dài như mấy năm rồi.

Lý Diệp ngả nàng nằm trên sập, đưa tay tháo đai lưng, cởi quần áo nàng ra. Bàn tay thon dài trắng trẻo, như bướm đùa lá, rồi lại lướt qua khóm hoa.

Thôi Thời Chiếu quay lưng lại, không dám nhìn nữa. Tiếp tục nhìn thì thật quá xúc phạm.



Anh ta yên lặng quay trở về. Trên đời này, người có tư cách ôm nàng vào ngực, không kiêng dè mà chiếm lấy thân thể nàng, chỉ có Lý Diệp. Thôi Thời Chiếu có quan tâm thì cứ quan tâm, nhưng nhất định chỉ có thể âm thầm như thế này mà thôi.

Hôm sau, lúc Gia Nhu tỉnh lại thì nghe thấy như tiếng chim khách ngoài cửa sổ. Nàng sờ sang bên cạnh theo thói quen, nhưng không thấy ai cả, lập tức mở bừng mắt ra. Phần giường bên cạnh đã lạnh, người kia đã đi từ lâu. Tất cả giống như một giấc mộng. Nàng nhìn thấy bên giường có một cái bàn nhỏ, bên trên có một tờ giấy hồng gấp lại, vừa nghiêng người định lấy tờ giấy thì lại nghe được tiếng chuông quen thuộc.

Nàng giơ chân phải lên, nhìn thấy cái lắc chân hình con cá đùa lá sen chẳng biết đã được đeo lên chân mình từ lúc nào. Nàng sờ sờ vào quả chuông nhỏ, nhớ tới giấc mộng uyên ương đêm qua thì mỉm cười, cầm tờ thư hồng lên xem.

“Chiêu Chiêu vợ ta, mấy dòng thay lời nói, ta và anh họ có chuyện quan trọng cần về Trường An gấp. Ngoài ra đã đưa Thuận Nương về Nam Chiếu rồi, đừng lo. Hôn nàng yêu nàng, luông nhớ đến nàng, mong nàng giữ gìn sức khỏe. Chồng của nàng, Diệp.”

Yêu nàng hôn nàng… Gia Nhu áp lá thư tình vào ngực, hai mắt nóng lên. Lý Diệp không phải người giỏi biểu đạt, lúc tình nồng nhất, nàng từng nói yêu chàng mấy lần, nhưng chưa từng nghe chàng đáp lại lời nào. Bốn chữ rành rành này đã thay cho muôn ngàn lời nói khác.

“Quận chúa, người tỉnh chưa?” Ngoài cửa có giọng nói lanh lảnh hỏi.

Gia Nhu nhìn ra cửa, một tỳ nữ nhỏ tuổi mặt tròn xoe đang đi vào, trong tay bê bộ quần áo mới tinh. Tỳ nữ không dám nhìn nàng, nói không được tự nhiên: “Tiên sinh giao em chuẩn bị nước nóng và đồ ăn sáng, còn để lại mấy hộ vệ nữa, nói chờ người nghỉ ngơi ổn ổn thì sẽ quay về huyện Chu Chí, nơi đó tương đối an toàn. Em là trinh sát do tiên sinh huấn luyện, biết chút võ thuật. Tiên sinh nói, trước khi tiên sinh quay lại thì em luôn phải theo sát bên người.”

Hóa ra cả đêm qua, khi nàng ngủ say như chết thì Lý Diệp đã sắp xếp xong xuôi mọi chuyện. Lại còn cho một cô bé có võ nghệ canh nàng.

Gia Nhu dở khóc dở cười, nhìn cô bé non nớt trước mắt, nhẹ nhàng hỏi: “Em tên gì?”

Cô nhóc chớp chớp đôi mắt to, trả lời: “Em tên Tiểu Viên. Em sẽ không nói nhiều đâu, chỉ lo bảo vệ an toàn cho người thôi, nếu người không thích, cứ coi như không nhìn thấy em là được.”

Gia Nhu cười nói: “Em là một người lớn, sống sờ sờ, làm sao có thể làm như không thấy được? Hơn nữa trông em xinh xắn thế này, sau này theo ta đi. Muốn nói cái gì thì nói cái đó, không sao cả.”

Tiểu Viên rốt cục cũng ngẩng đầu, trên mặt có hai lúm đồng tiền nhỏ, ánh mắt biết ơn. Trông cô nhóc rất hiền lành, thật không nhìn ra là người có võ nghệ. Cũng không biết “chút” võ nghệ theo lời cô nàng là khiêm tốn đến đâu.

Gia Nhu đưa tay xoa eo, vịn vào Tiểu Viên đứng lên, hai chân còn hơi ê mỏi. Nàng nặng nề thở dài. Đêm qua nàng cuốn chặt lấy chàng, đương nhiên Lý Diệp cũng không nhẹ nhàng gì, nhiều lần vào quá sâu, làm nàng phát khóc lên. Có lúc cảm giác như mình đang dùng viên hồi xuân ấy, chàng vừa đụng vào là nàng bị kích thích lên gấp trăm lần. Nàng từng nghe nói phái Đạo gia có một phương thức bí mật, đó là lấy âm bổ dương, rất tốt cho sức khỏe. Bạch Thạch sơn nhân hình như cũng theo Đạo gia, không biết có tác dụng thật không, nhưng chắc cũng không phải là xấu.

Trong lúc tắm rửa, Gia Nhu tán gẫu với Tiểu Viên, biết cô bé vốn là trẻ mồ côi, được tổ chức nuôi dưỡng, huấn luyện. Cô nhóc 14 tuổi, đáng ra được phái đến làm tỹ nữ cho người nhà quan chức, đúng lúc xảy ra chuyện lần này, liền phái tới cho Gia Nhu.

“Em đã bao giờ được gặp tiên sinh chưa?” Gia Nhu nâng cằm hỏi.

Tiểu Viên vội vã lắc đầu: “Nói thật là tổ chức của chúng em rất lớn. Mỗi trinh sát chỉ liên lạc với cấp trên, sau đó mỗi khu vực có một người tổng phụ trách, sau đó nghe nói có một người phụ trách toàn bộ thành Trường An trực tiếp nghe lệnh tiên sinh, vì lẽ đó không ai trong chúng em gặp tiên sinh hết. Được tiên sinh chọn, em cũng thấy bất ngờ.”

Gia Nhu nhận thấy lúc Tiểu Viên nói đến Lý Diệp, hai mắt cô bé sáng như sao, dáng vẻ vô cùng sùng bái. Cô gái nhỏ vô tư ngay thẳng, không làm ai ghét được.

Ăn sáng xong, Gia Nhu quay về huyện Chu Chí. Chuyện đêm qua huyên náo như thế, thế mà dường như không ảnh hưởng gì đến thị trấn nho nhỏ này, ánh nắng hôm nay vẫn tươi sáng, phố xá vẫn bình thường như mọi ngày.

Nhưng ở thành Trường An thì sóng gió đã đến.
Bình Luận (0)
Comment