Tàng Châu

Chương 121

Edit: Châu

Tề Việt nghe lệnh rời đi, năm mươi ngàn quân thừa sức đối phó Quảng Lăng Vương rồi, huống hồ còn có Ngu Bắc Huyền dự bị. Mẹ của Ngu Bắc Huyền còn trong tay bọn họ, không lo y không nghe lời.

Lý Mô bỏ lại chúng thần, cùng Vi quý phi vào điện Cam Lộ.

Nội thị trong điện Cam Lộ đều đang hoảng loạn, không biết phải làm gì. Vi quý phi dù sao cũng đã ở trong cung nhiều năm, đã thấy vô số sóng to gió lớn, nên cho bọn họ ra ngoài hết, chỉ để lại hai cung nữ phục vụ.

Trong chốc lát, trong điện chỉ còn lại hai người Vi quý phi và Lý Mô. Lý Mô được Vi quý phi nuôi như con từ nhỏ, Vi quý phi không có con ruột, cho nên đương nhiên tình cảm của hai người không khác mẹ con ruột là mấy. Vi quý phi không quan tâm ai làm Hoàng đế, bà ta chỉ sợ Thư Vương khó ngăn chặn được miệng lưỡi thiên hạ, không ngồi yên trên ngôi mà thôi.

“Chuyện ở Viên Khâu là con làm à?” Vi quý phi hỏi.

Lư hương bằng vàng có hình đầu thú tỏa ra mùi thơm long não, Lý Mô nhìn quanh điện một vòng: “Vâng. Để có ngày hôm nay, con đã đợi hơn hai mươi năm rồi, ngôi vị hoàng đế vốn là của con.”

Lý Mô nói không chút e dè.

Vi quý phi nhắm mắt lại, thở dài: “Ta biết con vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện năm đó, cũng biết là cuối cùng cũng vẫn phải có một trận đấu với Đông cung, nhưng ta không ngờ, thậm chí con không để lại cho Thái tử một con đường sống nào… Làm người đều phải có một đường lùi chứ.”

Lý Mô không chấp nhận: “Lúc trước con được người nhận nuôi, Đông cung cùng Hoàng hậu có từng đối xử với con như người thân không? Coi như con không phải con của Thánh nhân, thì cũng là con của anh ruột Ngài, nhưng Hoàng hậu đã làm gì nào? Con muốn cưới con gái Thôi thị, Hoàng hậu lập tức bầy trò rơi xuống nước, đẩy người yêu con đi lấy chồng xa. Để phòng ngừa con nắm quyền lực, liền cùng Diên Quang liên kết, đẩy Đông cung tới địa vị chí cao vô thượng. Lúc đó, con suốt ngày sợ hãi, lo lắng, ăn bữa nay lo bữa mai, làm sao con bỏ qua được?”

Vi quý phi biết suy tính của Hoàng hậu cùng Trưởng công chúa năm xưa. Thái tử Chiêu tĩnh để lại uy vọng quá lớn trong triều, Lý Mô lại là con ruột, là uy hiếp lớn nhất đối với Đông cung. Nhưng Thái tử Chiêu tĩnh đã không còn, Thánh nhân cũng đã đăng cơ, đây là sự thật không cách nào thay đổi được.

“Nhị lang…” Vi quý phi không biết nên nói cái gì, chậm rãi ngồi xuống sập, “Oán hận trong lòng con quá nhiều. Con diệt Thái tử, làm sao có thể ngăn được miệng lưỡi thiên hạ bây giờ? Những lão thần bên ngoài kia cũng sẽ không thành tâm thần phục con… Còn con trai con nữa, nó vẫn chưa nhận con phải không?”

Lý Mô phẩy tay: “Nó thừa nhận hay không thì có sao? Con làm Hoàng đế, nó chính là Thái tử! Nói không phải, chứ cha đẻ con vốn là Thái tử, con là người thừa kế danh chính ngôn thuận, những thứ này chính là của con!”

Những năm này, trước mắt Thiên tử, Lý Mô vẫn luôn phải vờ vịt, giả vờ anh hòa em thuận, cha hiền con hiếu, bây giờ cũng đến lúc lộ ra bộ mặt thật rồi. Thiên tử trọng dụng lão, nhưng cũng luôn đề phòng lão trong mọi chuyện, từng nói trắng ra là Lý Mô không phải con trai ruột, làm sao có thể kế thừa sự nghiệp được? Cái gọi là quyền nghiên triều chính, chỉ là bề ngoài thôi. Lúc này Hoàng đế đã ngã xuống, không thể đứng lên nữa rồi.

Giờ lão là chủ mới của thiên hạ! Vì giờ phút này, lão đã đợi hơn hai mươi năm, không, phải nói là đợi cả đời rồi.

“Người yên tâm, sau khi lên ngôi, con sẽ tôn người là Hoàng thái hậu, hiếu thuận người thật tốt. Nhiều năm như vậy, trong hoàng cung này, chỉ có người là thật lòng với con thôi.” Lý Mô tỏ lòng biết ơn. Lão không có mẹ ruột, từ đầu luôn coi Vi quý phi như mẹ.

Vi quý phi nhìn quanh điện một vòng: “Ta không có yêu cầu nào khác, chỉ mong con đừng làm hại Thánh nhân, cho Ngài được chết già, con có đồng ý được không?”

Lý Mô có chút do dự, theo lão, Thiên tử chỉ còn tác dụng giữ ổn định cục diện chính trị, một khi xong việc thì tất nhiên là về chầu trời càng sớm càng tốt. Nhưng Vi quý phi lại đích thân mở lời xin rồi, Lý Mô không nhẫn tâm từ chối được, sau khi suy nghĩ một hồi lâu, lão đồng ý.

***

Tề Việt ra khỏi Hoàng thành thì lập tức đi tìm Ngu Bắc Huyền. Ngu Bắc Huyền nói đợi lệnh ở ngay phường Hưng Đạo gần đó.

Thường Sơn đã đích thân về Hoài Tây, cho tới bây giờ cũng chưa quay trở lại, xem ra khả năng cả Thường Sơn và mẹ đẻ Ngu Bắc Huyền đều đã rơi vào tay Thư Vương rồi. Ngu Bắc Huyền nắm chặt mảnh giấy trong tay, nhìn trời xanh trên đầu, đối mặt với lựa chọn khó khăn nhất trong đời.

Đêm qua, y nhận được một phong thư mật, trong thư chỉ có bốn chữ “Tuyệt không phần thắng”. Y không biết mật thư do ai viết, nhưng ý trong thư rất rõ ràng, hôm nay Thư Vương sẽ bại.

Vừa nãy Viên Khâu ở phía nam vọng lại nhiều tiếng nổ vang, thám tử báo lại là người tham gia tế trời hầu như bị vùi lấp hết cả. Ngu Bắc Huyền không nghĩ là Đông cung còn có thể thắng, nhưng cũng không biết vì sao, trong lòng luôn có một âm thanh ngăn cản y vào cung.

Ngu Bắc Huyền biết, nếu không xuất binh tiến cung hỗ trợ Thư Vương, mẹ già nhất định sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng Thư Vương đã biết lòng y rồi, sau khi chuyện thành công, liệu có thể tha hai mẹ con y sao?

Ngu Bắc Huyền vô cùng khó xử. Đúng lúc này, y nhìn thấy cuối đường có một con ngựa chạy tới, Tề Việt mang lệnh của Thư Vương đến, nói Quảng Lăng Vương đang tấn công cổng thành, sai Ngu Bắc Huyền lãnh đạo những tinh binh kia, bắt hết người của Quảng Lăng Vương, kết thúc chuyện hôm nay.

Ngu Bắc Huyền không còn lựa chọn nào khác, y tập trung trở lại, đang định đi triệu tập binh lực, bỗng nhiên có một tùy tùng đi tới, nói nhỏ: “Sứ quân, xin dừng chân nói chuyện một chút.”

Ngu Bắc Huyền tưởng mình nghe lầm, khó tin cúi đầu nhìn người trước mặt. Người kia ngẩng đầu lên, chính là Gia Nhu đang giả trai.

Tề Việt còn đang đứng phía sau, Ngu Bắc Huyền rất bình tĩnh: “Đi theo ta.”

Tề Việt thấy tùy tùng kia có gì đó là lạ, đang định tiến lên tìm hiểu thực hư thì một người khác cũng mặc trang phục quân đội cạnh đó cản lại, cười nói: “Sứ quân có chút việc tư, Thư Vương đã nắm chắc phần thắng rồi, không đến nỗi vài phút cũng không chờ nổi chứ?”

Tề Việt nhíu mày: “Ngươi dám cản ta? Có biết ta là ai không?”



Người kia tiếp tục cà lơ phất phơ: “Tất nhiên là biết. Ngài là người của Thư Vương, nhưng nha binh chúng tôi chỉ nghe Sứ quân, xin ngài dừng bước.”

Tề Việt nghĩ thầm, càng ngày Ngu Bắc Huyền càng khó nắm bắt rồi đấy, chẳng trách Thư Vương ra lệnh, khi chuyện thành công, sẽ nghĩ cách diệt trừ người này.

Ngu Bắc Huyền cùng Gia Nhu đi mấy bước, sau khi khuất khỏi tầm mắt Tề Việt, y kéo nàng vào trong một ngõ hẻm, đẩy nàng vào sát tường, quát nhỏ: “Nàng có biết Trường An giờ nguy hiểm cỡ nào không! Vì sao đi rồi lại trở về?”

Gia Nhu hít một hơi thật sâu, nhìn đôi mắt màu nâu sẫm, cánh tay rắn chắc như núi kiếp trước vẫn luôn che chở nàng của Ngu Bắc Huyền. Ngày ấy trở lại Ly Sơn, nàng nghe được tin bốn cổng thành đều đã bị Ngu Bắc Huyền khống chế, chỉ có thể vào không thể ra, mà nàng có thể rời đi dễ dàng như vậy, chắc chắn là y cho đi.

Gia Nhu bỗng nhiên không hận Ngu Bắc Huyền như vậy nữa, mặc kệ kiếp trước vì nguyên nhân gì y không tới cứu mình, thì con đường kia là nàng tự chọn, nàng không trách bất cứ người nào. Đời này, nàng yêu Lý Diệp, những hận thù kia càng không có ý nghĩa gì hết. Nàng hạ giọng nói: “Ta không thể không tới đây một chuyến, vì nếu là người khác, chắc chắn ông sẽ không tin.” Nàng lấy một chuỗi tràng hạt từ trong tay áo, “Ông nhận ra cái này chứ?”

Ngu Bắc Huyền tóm lấy chuỗi hạt, đó là đồ của mẹ y, mắt y hẹp lại: “Sao nàng lại có vật này?”

Gia Nhu trả lời: “Lý Diệp phán đoán Thư Vương có thể sẽ ra tay đối với lão phu nhân, nên đã cho người đi Hoài Tây thông báo từ sớm, nhưng người của Thư Vương quá nhanh, Trường Bình cùng Trần Hải liều mạng bảo vệ lão phu nhân chạy trốn, sau đó được người của Lý Diệp cứu, giờ đã ở chỗ an toàn. Đây là đồ lão phu nhân muốn ta giao cho ông, còn nói “quay đầu là bờ.”

Ngu Bắc Huyền nhìn chằm chằm Gia Nhu, nếu là người nào khác tới nói lời này, nhất định y sẽ cho rằng đó là kế ly gián của Đông cung, nhưng Gia Nhu tự mình tới đây, Ngu Bắc Huyền biết nàng sẽ không lừa mình, chắc chắn mẹ đã an toàn.

Ngu Bắc Huyền thở phào nhẹ nhõm. Sau đó y đến gần Gia Nhu, hơi thở hai người hòa vào nhau, như những người yêu nhau trong lúc thân mật nhất. Y nói: “Nếu mẹ ta an toàn, đương nhiên ta sẽ không theo Thư Vương nữa. Nhưng ta không muốn thả nàng đâu. Trên đời này, ngoại trừ quyền thế thì điều ta muốn nhất chính là nàng.”

Gia Nhu cứng đờ cả người, Ngu Bắc Huyền bỗng nhiên cúi đầu muốn hôn nàng. Gia Nhu tránh ra, y liền hôn vào một bên má nàng, sau đó ôm luôn lấy eo Gia Nhu, ghì nàng vào trong ngực, ghé tai nàng nói: “Ta có thể bỏ tất cả, nàng theo ta về Thái Châu đi, ta sẽ tốt với nàng cả đời. Đang trong lúc nguy hiểm thế này mà nàng vẫn chạy đến tìm ta, chẳng lẽ không phải là quan tâm ta sao? Gia Nhu, trong lòng nàng còn có ta, đúng không?”

Vòng tay Ngu Bắc Huyền cứng như sắt, Gia Nhu không tránh được, cuối cùng giận không nhịn nổi, nàng cho y một bạt tai.

Ngu Bắc Huyền nghiêng đầu, nhìn Gia Nhu với vẻ khó tin. Từ ngày y trở thành sứ quân, đã không có người nào dám đánh y cả. Bị cô gái này đánh, Ngu Bắc Huyền không phải phẫn nộ, mà là đau lòng.

Gia Nhu mạnh mẽ nói rõ ràng: “Giờ là lúc nào mà ngươi còn nghĩ đến những thứ này? Ta cho ngươi biết, trái tim và con người ta đều thuộc về Lý Diệp. Kể cả ngươi không thả ta, dù phải liều tính mạng này, ta cũng phải trở lại bên cạnh chàng. Ngươi vẫn chưa rõ sao? Hôm nay ta tới đây không phải là vì ngươi, mà là vì chàng!”

Ngu Bắc Huyền hơi sững sờ, Gia Nhu thừa cơ tránh ra khỏi cánh tay y, lùi về sau hai bước, sửa lại cái mũ bị lệch: “Ngươi nên biết, Thư Vương không được lòng dân, đám chó săn Bùi Diên Linh cùng Tằng Ứng Hiền của Thư Vương đã làm bao chuyện trời không dung đất không tha. Một khi lên ngôi, chắc chắn sẽ bị bốn phương tám hướng tấn công. Hơn nữa lão đa nghi tàn nhẫn, sẽ không cho phép ngươi tồn tại quá lâu. Ngươi bây giờ chỉ có cách đứng về phía Đông cung mới có thể bảo toàn tính mạng mà thôi!”

“Ta không muốn nghe những này!” Ngu Bắc Huyền đặt lại tay lên vai Gia Nhu, cứ như là chỉ cần y buông tay, đời này bọn họ sẽ không bao giờ gặp lại nữa. Y nói một cách khó khăn: “Gia Nhu, ta yêu nàng. Cho dù ta từng dùng mục đích gì để tiếp cận nàng chăng nữa, nhưng về sau ta thật sự yêu nàng. Mặc dù ta đã làm được bao nhiêu chuyện, nhưng không có nàng ở bên cạnh ta, ta không cảm thấy vui sướng chút nào cả. Nàng thật sự không thể trở về bên cạnh ta sao? Ta yêu nàng không hề ít hơn Lý Diệp đâu!”

Gia Nhu nhìn Ngu Bắc Huyền, con người vẫn luôn luôn kiêu ngạo hôm nay lại rất hạ mình, thậm chí hạ mình đến hết mức. Giọng nàng bình tĩnh lại: “Vì cứu lão phu nhân, Trường Bình đã anh dũng chiến đấu, bị thương nhiều chỗ, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc. Nếu ông còn chút lương tâm, thì nên biết, Trường Bình mới là người nên quý trọng. Trên đời này có một số thứ, bỏ lỡ rồi là thôi, không bao giờ quay lại được nữa. Ngu Bắc Huyền, chuyện giữa chúng ta đã như mây bay từ lâu rồi.”

Ngu Bắc Huyền choáng váng, tay nắm chặt, rồi lại buông ra, rôi lại nắm chặt. Thái độ của Gia Nhu không thay đổi, bình tĩnh nhìn Ngu Bắc Huyền đấu tranh tư tưởng. Nàng không hận, không thích cũng không hận. Tất cả những gì nàng vẫn canh cánh trong lòng, nay đều đã cho qua hết, giờ nàng có thể thản nhiên đối mặt người này.

Rốt cục, Ngu Bắc Huyền rũ tay xuống. Có những thứ, cho dù nắm chặt đến đâu, cũng không thể giữ lại được.

Gia Nhu nhanh chân từ ngõ hẻm đi ra ngoài, lần này Ngu Bắc Huyền không cản nàng lại nữa.

Nàng gật đầu về hướng Tôn Tòng Chu đang đứng cạnh Tề Việt, Tôn Tòng Chu đi về phía nàng rồi hai người rời đi. Lúc này Tề Việt mới ý thức được, có gì đó không đúng.

Tề Việt đi từ trong hoàng thành ra, do Quảng Lăng Vương đang tấn công cửa lớn Hoàng Thành, nên Tề Việt chỉ đi có một người, không mang theo tùy tùng. Hơn nữa mặc dù không tóm được mẹ già của Ngu Bắc Huyền, những những người biết thông tin đều đã bị giết cả, cho nên Ngu Bắc Huyền không thể biết trong tay bọn họ căn bản không có con tin.

Nhưng tự nhiên tùy tùng kia bất ngờ xuất hiện, làm Tề Việt có cảm giác nguy cơ.

Trần Triêu Ân chỉ huy Thần Sách quân đi Viên Khâu nhặt xác, chắc giờ này đã ra khỏi thành rồi, Thư Vương chỉ còn quân chủ đạo là năm mươi ngàn quân của Ngu Bắc Huyền, nhưng Tề Việt bỗng nhiên nhận ra, hình như bọn họ quá tự tin rồi. Nếu Ngu Bắc Huyền phản bội, thắng bại sẽ xoay chuyển trong chớp mắt, ở chính nơi này!

Đây chính là ngón đòn thiện chiến nhất của Ngọc Hành. Tìm đường sống trong chỗ chết!

Tề Việt vừa định lui về phía sau, tìm ngựa chạy trốn, nhưng Ngu Bắc Huyền đã từ trong ngõ đi ra, lệnh cho thủ hạ bắt lấy Tề Việt.

Tề Việt bị áp xuống đất, gã ngẩng đầu nhìn Ngu Bắc Huyền: “Ngu Bắc Huyền, ngươi muốn làm gì! Ngươi không phản được đâu!”

“Kẻ muốn làm phản là Thư Vương chứ, chẳng qua ta chỉ tham gia lập lại trật tự thôi.” Ngu Bắc Huyền vừa nói vừa nhìn từ trên cao xuống, làm người ta nhớ lại vị Tiết Độ sứ Hoài Tây chỉ trong mấy năm ngắn ngủi đã nắm ngọn vùng sông Hoài trong tay.

***

Trong hoàng thành, mọi người còn không biết đến biến cố bên ngoài. Lý Mô ngồi ở trong điện Cam Lộ, chờ mãi mà không thấy Tề Việt quay lại, lão dần dần có chút bất an.

Mà mấy quan viên đang chờ bên ngoài cũng bắt đầu hỗn loạn: “Rốt cuộc định để ta ở chỗ này tới khi nào!”

“Đúng vậy! Sao vẫn chưa có tin tức ở Viên Khâu thế?”



“Thư Vương ra đây, chúng ta muốn gặp Thư Vương!”

Lý Mô bực bội không thôi, đứng dậy đi ra ngoài. Ánh mặt trời chói chang hơn nhiều so với lúc lão tới. Các quan đứng đã lâu, quan phục trên người đều đã thấm ướt mồ hôi. Thậm chí có lão thần lớn tuổi còn không buồn để ý dáng vẻ, ngồi phệt trên thềm đá, quả thật không chịu được nữa.

“Thư Vương, tóm lại ngươi định giam chúng ta đến khi nào?” Lão thần ngồi trên bậc thang ngửa đầu hỏi.

Lý Mô vốn định chờ tóm được Quảng Lăng Vương thì mới yên tâm, nhưng lúc này Tề Việt mãi không về, lão không khỏi hoài nghi, hay là xảy ra vấn đề gì? Lão chỉ mang mấy ngàn quân vào cung, không đủ để chống cự lại binh lực của Quảng Lăng Vương. Giờ chỉ có thể tự trách bản thân quá tự tin, lại sai Trần Triêu Ân ra ngoài từ đầu, để bây giờ không có ai tiếp ứng cả.

Đúng lúc Lý Mô còn đang suy nghĩ, bỗng nhiên có tiếng binh khí từ phía ngoài điện Cam Lộ vọng vào, sau đó Quảng Lăng Vương mặc áo giáp dẫn quân ào tới chém giết. Phú binh của Lý Mô phản ứng rất nhanh, vội vàng tiến lên nghênh địch, nhưng quân của Quảng Lăng Vương nhiều gấp mấy lần, chẳng mấy chốc đã bắt bết phủ binh.

Quảng Lăng Vương ngẩng đầu Thư Vương đang đứng trên thềm đá, lớn tiếng nói: “Cứu binh sẽ không tới đâu. Trần Triêu Ân đã bị giam ở bên ngoài cổng Chính Đức, bị ba mươi ngàn quân của Từ Tiến Đoan kiềm chế rồi. Ông bó tay chịu trói đi!”

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, tình thế thay đổi đột ngột. Các quan đang đứng đây vẫn lơ ngơ như đang mơ.

Lý Mô định uy hiếp Thiên tử, liền nhanh chóng lui vào trong điện Cam Lộ, không ngờ cảnh tượng trong điện còn quỷ dị hơn, làm lão suýt chút nữa ngã xuống đất. Hoàng đế Trinh Nguyên vừa phút trước còn nằm dở sống dở chết, giờ đang ngồi ngon lành trên kia, còn Vi quý phi lại đang quỳ ở dưới.

Lý Diệp đứng bên cạnh Hoàng đế. Không biết nó ở đây từ lúc nào!

Lý Mô lùi lại một bước, không dám tin vào mắt mình.

“Thư Vương…” Hoàng đế thở nặng nề, “Chắc ngươi không ngờ là trẫm có thể tỉnh lại chứ?”

“Ông…” tim Lý Mô loạn nhịp, nhất thời quên cả dùng kính ngữ.

Hoàng đế Trinh Nguyên vịn vào Lý Diệp đứng lên, bước chân loạng choạng, mỗi một bước đều rất khó nhọc. Ngài đi tới trước mặt Lý Mô, dùng hết sức lực quăng cho lão một bạt tai đau điếng. Đánh xong, Thiên tử phải khom người thở dốc: “Đồ nghịch tử! Nghịch tử! Bao nhiêu năm qua, trẫm có tệ bạc với ngươi không? thế mà chỉ vì một câu nói của cô ngươi, làm cho ngươi nhục nhã, mà ngươi lại ghi hận đến tận bây giờ, lại còn muốn giết Thái tử!”

Lý Diệp cụp mắt nhìn xuống dưới đất, không nhìn Lý Mô. Chàng đã tính toán từng bước, nhưng chỉ duy nhất không tính tới, đó là Lý Mô dùng thuốc nổ hại chết Thái tử. Lúc đầu, chàng vẫn muốn dù làm gì thì cũng có thể bảo đảm tính mạng cho cha đẻ, nhưng bây giờ xem ra rất khó.

Lý Mô ăn một cái tát, nhưng lão không những không giận mà còn cười: “Ta không sai. Ta lấy lại đồ của của chính mình thì có lỗi gì? Năm xưa, nếu như không phải cha ta có chuyện, ngôi vị hoàng đế này cũng không tới lượt ông đâu!”

Chuyện đến nước này, Lý Mô không cần diễn tiếp vai diễn con trai ngoan nữa rồi, lão bộc lộ hết những oán hận tích tụ trong lòng nhiều năm nay, cười lạnh nói: “Ông đưa ta cho Quý phi nuôi nấng, trông thì là vì tốt cho ta. Nhưng Hoàng hậu lại chèn ép khắp nơi, không mời thầy tử tế dạy ta, ông có từng nói gì không? Lớn lên, ta muốn kết hôn với người ta thích, ông biết rõ Hoàng hậu cùng Đông cung âm thầm động chân động tay, ông cũng không để ý, không hỏi. Những gì ta có hôm nay, chẳng phải đều do tự ta làm nên hay sao? Bọn họ có tội thì phải chịu thôi!”

Hoàng đế thực sự không còn sức để đánh Lý Mô, chỉ run rẩy chỉ tay vào lão: “Trên đời này còn rất nhiều chuyện bất công, chẳng lẽ ai cũng phải như ngươi, phải trút gấp năm gấp mười những đau khổ của mình lên người khác hay sao? Ngươi nghĩ cha ngươi chết như thế nào..!”

Lý Mô nói một cách lạnh lùng: “Tất nhiên là bị người khác hại chết rồi.” Lão vẫn tin chắc như vậy.

“Để con trai ngươi nói cho ngươi biết đi!” Hoàng đế nhìn Lý Diệp, chẳng muốn phí lời với Lý Mô nữa.

Lý Diệp tiến lên, nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Thái tử Chiêu tĩnh nắm trọng binh, định mưu nghịch, bị tiên hoàng cùng Trưởng công chúa Diên Quang phát hiện, đánh đòn phủ đầu. Chồng của Trưởng công chúa Diên Quang bị Thái tử Chiêu tính giết chết.”

Lý Mô boàng hoàng, lắc đầu không tin: “Không thể! Đây là vu khống!”

Chắc chắn là không, cha lão thường được xưng là hiền, sao lại mưu nghịch? Cho tới bây giờ, trong triều còn rất nhiều lão thần vẫn ghi nhớ lòng tốt của cha lão mà.

Hoàng đế Trinh Nguyên ngồi trở lại sập, từ từ nói: “Nếu ngươi không tin, trẫm có thể gọi lão Thái sư tiến cung, tự ngươi hỏi chuyện năm đó mà nghe. Còn nữa, sử quan có ghi chép lại, nhưng đã được tiên hoàng niêm phong cất ở Lan Đài, nếu ngươi muốn xem, trẫm cũng có thể cho ngươi xem. Trẫm cùng tiên hoàng che giấu việc này, là vẫn nhớ đến tình anh em, tình cha con với cha ngươi, muốn cho cha ngươi có chút danh sau khi chết. Hơn nữa cô ngươi Diên Quang mất chồng trong tay cha ngươi, bà ấy sao có khả năng không hận! Nhưng dù bà ấy không thích ngươi, cũng chưa từng nghĩ muốn cha nợ con trả, chỉ nhắc nhở trẫm đề phòng ngươi nhiều hơn. Nhưng ngươi lại diệt cả nhà bà ấy!”

Lý Mô chỉ cảm thấy có gì đó trong đầu mình đang đổ sầm sập, đến mức lão gần như không đứng vững được.

Lão vẫn luôn nghĩ, chỉ cần phụ thân còn sống, thì ông ấy chính là Thái tử, mà lão là đứa con cha mình thích nhất, nhất định sẽ kế thừa ngôi vị hoàng đế. Nhưng bây giờ có người nói cho lão biết, tất cả mọi thứ đều là ảo giác. Cha lão là nghịch thần mưu phản, cô lão chán ghét lão, là bởi chồng cô bị cha lão giết!

Hoàng đế nhìn Lý Mô một lát, rồi gọi người đến giải lão đi, chưa nói gì đến việc xử lý, chỉ sai người tập trung hết sức đến Viên Khâu lục soát, cứu Thái tử.

Tuy Lý Diệp đã biết trước kết quả này, nhưng chẳng những chàng không thấy vui mừng vì thắng lợi, mà trái lại tâm tình càng thêm nặng nề. Đây chính là nhà Đế vương, vĩnh viễn không ai biết được, tình cha con, tình anh em sẽ tàn vào lúc nào.

Hoàng đế nói với Vi quý phi đang quỳ trong điện: “Ngươi đứng lên đi, ngươi cũng không làm gì sai cả, trẫm không trách.”

Vi quý phi còn định cầu xin thay cho Thư Vương, nhưng Lý Diệp đứng sau Thiên Tử lại lắc đầu. Vi Quý phi tỉnh ngộ, biết bây giờ không phải thời điểm, đành tạ ân đứng lên.

“Ngươi lui xuống trước đi, trẫm có mấy câu muốn nói riêng với Lý Diệp.” Hoàng đế Trinh Nguyên chầm chậm nói.
Bình Luận (0)
Comment