Tàng Châu

Chương 17

Edit: Châu

Nếu nói đến khu vườn đẹp nhất kinh thành, nhất định đó phải là Phức viên chứ không thể là chỗ nào khác.

Phức viên có vị trí gần Hoàng thành, chiếm nửa diện tích của một phường, trong vườn trồng đầy những loại hoa cỏ được liệt vào danh sách tứ cảnh của Trường An. Ngày xuân mẫu đơn đua sắc, Diêu hoàng, Ngụy tử xanh đỏ tím vàng toàn giống hóa quý chen nhau tỏa sáng. Ngày hè hoa sen nở kín mặt hồ, lá sen xanh đến tận chân trời, bên bờ màu dương liễu chồng lên màu khói. Ngày thu hoa cúc tranh nhau khoe vẻ tươi đẹp, toàn những giống hoa bông to tướng, chủng loại phong phú, đến hậu phi trong cung cũng phải hâm mộ mà đến ngắm. Sang đông khi tuyết phủ trắng Trường An, ngàn dặm phủ băng, thì hồng mai với bạch mai vẫn lấn băng mà nở.

Chủ nhân của Phức viên chính là Thư Vương Lý Mô, người hiện tại quyền khuynh triều chính.

Ngu Bắc Huyền vừa đi vào Phức viên liền bị mùi hương hoa bao phủ. Gia nhân đưa y đi về hướng cầu cong trên hồ. Lý Mô đang đứng trên cầu, đầu đội mũ cánh chuồn màu đen, thân mặc áo bào lụa màu cam, thắt lưng mầu hồng. Thân hình lão nghiêm nghị, tướng mạo phi phàm, chỉ nhìn thì không phân biệt được người đàn ông này ở tầm 40 hay 50 tuổi.

Đó chính là Thư Vương, hiện nắm quyền binh mã, được Thánh nhân sủng ái, đích thực dưới một người trên vạn người.

Ngu Bắc Huyền nghe nói vị này nuôi rất nhiều động vật trong phủ, trong vườn, có đủ chó, mèo, chim, cá, thoạt nghe như như một người từ bi bác ái. Đại để là lên đến đỉnh cao quyền lực, thể nào tay cũng từng dính máu, chắc bày ra chút việc thiện hòng mong cho có hậu, cho yên lòng mà thôi.

“Xin Sứ quân chờ, tiểu nhân bẩm báo Đại vương một tiếng.” Gia nhân giơ tay ngăn Ngu Bắc Huyền dừng lại, Ngu Bắc Huyền nghe theo.

Lúc này, một người dáng dấp như thị vệ tiến lại gần Lý Mô từ đầu cầu bên kia, nói nhỏ với lão vài câu. Vẻ mặt Lý Mô thay đổi, lão đặt bừa cái đĩa sứ đang giả vờ cho cá ăn lên trụ cầu rồi chắp tay đi xuống cầu.

Cuối cầu, trong đình hóng mát dường như có ai đó đang chờ, Ngu Bắc Huyền loáng tháng nghe thấy tiếng Lý Mô quở mắng: “Sao lại làm thế, ai cho ngươi tự tiện làm! Loại ngươi mà đòi giết được nó à! Ngu xuẩn!”

Người kia dường như ra sức xin tha, có tiếng chén đĩa rơi vỡ, sau đó thì yên tĩnh trở lại.

Ngu Bắc Huyền nhìn mấy bông sen trong hồ, chợt nhớ tới lời cô nhóc kia từng nói, rằng mầu của hoa sen quá trắng trong thuần khiết, nàng chỉ thích mẫu đơn, loại hoa muốn nở liền nở bung không ngần ngại, mầu sắc tươi đẹp át hết mầu hoa thơm cỏ lạ khác, nhưng lại không hề dung tục. Ngu Bắc Huyền nở nụ cười, thật là một cô nương vô cùng tùy hứng, tính tình còn có chút ngang ngược.

Chỉ một lát, đã thấy Lý Mô lên cầu một lần nữa, lão cười sang sảng nói: “Tĩnh An, ta vừa có chút việc riêng, để ngươi phải đợi lâu rồi! Giờ lại đây nói chuyện đi.”

Lúc này Ngu Bắc Huyền mới đi tới: “Tại thần đến không đúng lúc ạ.”

Lý Mô vỗ vỗ vai y: “Ngươi đã có công lớn trong việc bình loạn lần này, cho nên ta đặc biệt giúp cho ngươi một mối hôn nhân tuyệt vời. Sau khi Trường Bình lấy ngươi, thì ngươi trở thành người của hoàng thất, xem còn kẻ nào dám xem thường Tiết độ sứ Hoài Tây ngươi nữa nào? Ngươi có thể hành động thoải mái rồi.”

Sắc mặt Ngu Bắc Huyền cứng lại, y hành lễ, nói: “Đại vương, thần đang định tấu việc này đây ạ. Quận chúa Trường Bình nhỏ tuổi quá, thần lại người không chu đáo, chỉ sợ…”

Ánh mắt Lý Mô lạnh lẽo: “Sao, ngươi không hài lòng với hôn sự mà Bản vương định cho ngươi hửm?”

“Thần không dám.” Ngu Bắc Huyền lập tức đáp. Tiết độ sứ y chỉ có thể hô mưa gọi gió ở vùng sông Hoài, chứ đâu phải như Thư Vương trước mặt mà làm được những chuyện ghê gớm như lật trời trong nháy mắt.

Mặt Lý Mô dịu lại, lời nói mang theo chút ý cười: “Ta thấy ngươi đã hai mươi tuổi mà vẫn còn chưa cưới vợ sinh con, thấy sốt ruột thay cho ngươi đấy. Tuy tính tình đứa nhỏ Trường Bình kia có chút kiêu căng, nhưng mặt mũi thì xinh xắn hạng nhất. Việc từ giờ cho tới lúc cưới, ngươi tính toán chưa?”

Ngu Bắc Huyền biết không thể tránh được việc này nữa, đành thuận theo nói: “Đa tạ lòng tốt của Đại vương. Thần có chút lễ vật, đã sai người đưa vào Vương phủ, mong ngài vui lòng nhận cho.”

Lý Mô khoát tay áo một cái, nghiêm túc nói: “Ôi dào, không cần đâu.”

“Chỉ là một ít thứ, cũng không đáng giá gì. Thần có thể lĩnh binh bình loạn đều là do Đại vương tiến cử. Nếu giờ chót không bị Vi Luân nhảy vào ăn chia, thần còn có thể hiếu kính ngài nhiều hơn một chút.” Ngu Bắc Huyền nói tiếp một cách tiếc nuối.



Nhắc đến chuyện này, Lý Mô lạnh giọng hẳn: “Ngươi có viết trong thư là thấy xuất hiện người cầm lệch bài Thần Sách Quân ở Nam Chiếu hử? Ta đang nghĩ chuyện Vi Luân là do Quảng Lăng Vương giật dây cũng nên… Vừa mới nhận lãnh đạo một nửa Thần Sách Quân, đã nghĩ là có thể chống lại ta rồi hả? Nếu không vì kiêng kị Bạch Thạch sơn nhân thì bản vương đã sớm động thủ rồi.”

“Đại vương tìm được tung tích vị kia chưa?” Ngu Bắc Huyền hỏi.

Lý Mô quay người đi về phía đình nghỉ chân, lắc đầu nói: “Nói nghe thì dễ. Chỉ cần ông già kia còn sống, Thánh Nhân sẽ không phế trữ. Hơn nữa tên Ngọc Hành của Lý Thuần kia thật là xuất quỷ nhập thần, quả thực khó đối phó. Đấy xem, bản vương vừa sơ sẩy một cái, bọn họ đã lấy mất một nửa Thần Sách Quân rồi.”

Thần Sách Quân đứng đầu Bắc nha, lúc đầu là do hai vị Thái giám hầu cận Thiên tử lãnh đạo, cả hai vị đều có mối quan hệ cá nhân mật thiết với Thư Vương.

Khoảng tháng trước, có vị quan ngự sử liên tục dâng sớ tố cáo một trong hai vị thái giám trước mặt quần thần, nào là thu nhận hối lộ, mua quan bán tước, lại còn về quê cưới vợ nhận con, lấn chiếm đất đai của dân chúng, xây cất dinh thự xa hoa. Mặt rồng giận dữ, tước hết quan chức của người kia, giáng chức đuổi ra khỏi kinh thành.

Lý Mô những muốn tiếp quản vị trí đó, nhưng lại có người trước ngự tiền khăng khăng nói lão đã là binh mã Đại Nguyên Soái, không thể thâu tóm quá nhiều. Thiên Tử liền đổi ý, cho Quảng Lăng Vương tiếp quản một nửa Thần Sách Quân.

Ngu Bắc Huyền ở lại Phức viên một lúc nữa rồi mới cáo từ đi ra.

Thư Vương quyết tâm gả Quận chúa Trường Bình cho y, ngoài ý đồ chiêu an thì còn thắt thêm một tầng ràng buộc nữa. Trường Bình là người trong hoàng thất, sau này y trở thành con rể Hoàng thất rồi, sao có thể ngang nhiên đối nghịch với triều đình được nữa? Chỉ có thể thần phục mà thôi. Mà y thì không cam lòng vĩnh viễn làm kẻ dưới.

Ngu Bắc Huyền vừa đi xuống bậc thang, bỗng nhiên có bóng người từ trên một cây đại thụ ven đường nhảy xuống, ánh đao sáng loáng lóe lên trước mắt y.

Thường Sơn đang chờ ở ven đường, vừa nhìn thấy có người ám sát liền kinh hoàng tái mặt, hối hả chạy tới. Lúc chạy tới gần mới phát hiện ra chuyện hóa ra không giống thế.

Ban ngày ban mặt, mà người kia không mặc đồ đen, hơn nữa vóc người còn rất yêu kiều, trông giống như là cô gái vậy.

Thêm vào đó, dám ám sát người trong địa bàn của Thư Vương thì không khác nào tự tìm đường chết, làm gì có kẻ ám sát nào ngốc như vậy chứ?

Ngu Bắc Huyền nhẹ nhàng vặn tay người kia ra sau lưng, nhân thể đánh rơi đao trong tay nàng ta.

“Ngươi thả ta ra! Thả ngay ra!” Nàng ta giãy dụa la hét.

Thị vệ trong Phức viên cũng đều vọt ra, khi nhìn thấy tình cảnh trước mắt thì chỉ biết nhìn nhau.

Vừa hay có người nhận ra được, cả kinh nói: “Quận chúa Trường Bình, sao người lại ở đây?”

Ngu Bắc Huyền nheo mắt, thả lỏng tay.

Trường Bình vùng ra, chỉ thấy tay mình đau như sắp gẫy, nàng ta hung ác nhìn chằm chằm vào Ngu Bắc Huyền. Mẫu thân nói quả không sai, tên này này quá thô bạo! Sao có thể xứng đôi với mình! Nghe nói còn lai tạp dòng máu người Hồ, thân phận thấp kém.

Ngu Bắc Huyền nhìn gương mặt như hoa phù dung ở trước mắt, ánh mắt nàng ta mang theo vẻ kiêu ngạo bướng bỉnh của thiếu nữ. Y hành lễ nói: “Thần không biết là Quận chúa, có chỗ mạo phạm, kính xin Quận chúa thứ lỗi.”

“Ngu Bắc Huyền ngươi hãy nghe cho rõ đây, ta có chết cũng sẽ không gả cho ngươi! Chúng ta cứ chờ mà xem!” Trường Bình nói xong thì chạy mất không hề quay đầu lại.

Ngu Bắc Huyền cũng không chấp một cô gái nhỏ làm gì. Y cho thị vệ Phức viên tản đi. Thế nhưng lời của Quận chúa Trường Bình làm cho y tự nhiên nhớ tới lời một người khác đã từng nói ở chùa Sùng Thánh.



Nghe nói nàng đã tới Trường An.

***

Bữa tối ở biệt viện Ly Sơn rất thịnh soạn, có cá có thịt, có cả rượu ngon. Một đám người trẻ tuổi ngồi cùng một chỗ, trong núi ngày dài tháng rộng, tạm thời quên hết chuyện phàm trần. Trong bữa tiệc, Lý Thuần đề nghị chơi tửu lệnh, cần rút thăm quyết định phân tổ, trừ người tuyên lệnh chủ tọa thì cứ hai người ở một tổ, một người đáp lệnh, một người uống rượu. Quảng Lăng Vương rút được thẻ chủ tọa, còn lại thì Gia Nhu với Thuận Nương một tổ, Thôi Thời Chiếu và Thôi Vũ Dung một tổ, Lý Diệp với Mộc Cảnh Thanh một tổ.

Lý Thuần thở dài: “Mộc thế tử, cậu xong rồi, Lý Tứ không uống rượu.”

Mọi người đang ngồi không ai nhịn được cười, Mộc Cảnh Thanh vỗ ngực nói: “Không hề gì, đệ uống được.”

Thôi Thời Chiếu thuyết phục: “Để hai cô gái một tổ thì có vẻ không công bằng lắm, hay là đổi đi.”

“Không cần đâu ạ, đã rút thăm quyết định rồi, thay đổi thì không hay.” Gia Nhu quay sang bảo Thuận Nương, “Cô cứ việc đáp lệnh, để ta uống cho.”

Thuận Nương hỏi nhỏ: “Tỷ uống được không?”

“Tạm được.” Gia Nhu biết rượu của Quảng Lăng Vương tất là rượu tốt, có điều uống được mấy chén thì bản thân nàng cũng không biết.

Thôi Thời Chiếu liền không nói gì nữa.

Lý Thuần ra đề rất nghiêm túc, nhưng cũng rất đơn giản, lấy chữ “Tháng” để làm thơ liên cú. Thuận Nương từ nhỏ cũng được Liễu thị dốc lòng dạy bảo, tài học giờ cũng kha khá nhưng tuyệt không phải là đối thủ của Thôi Vũ Dung và Lý Diệp. Cầm kỳ thi họa đối với con cái các thế gia đại tộc đều là những việc cơ bản nhất, đương nhiên hai người đó sẽ không tụt lại phía sau.

Thế cho nên chỉ có Gia Nhu là khổ nhất.

Rượu này lúc mới uống thì ngọt, Gia Nhu cảm thấy không vấn đề gì. Sau khi uống liền năm chén lớn thì bắt đầu thấy trời đất quay cuồng, cố gắng chịu đựng. Chờ uống xong chén thứ sáu thì nàng buộc phải nằm bò lên bàn.

Thôi Thời Chiếu vẫn luôn theo dõi nàng, thấy thế thì vô thức định đứng lên. Lý Diệp ngồi bên cạch Thôi Thời Chiếu bèn giơ tay cản lại.

Ánh trăng như nước, hai thanh niên bốn mắt nhìn nhau. Thôi Thời Chiếu cảm thấy tuy Lý Diệp cười, nhưng trong mắt chàng lộ rõ vẻ lạnh lùng.

Thôi Thời Chiếu chỉ có thể ngồi trở lại, cảm thấy lúng túng như bị nhìn thấu. Anh ta tự thuyết phục bản thân là sự quan tâm của mình với Gia Nhu xuất phát từ bản năng, dù sao hai người cũng là anh em họ. Thế nhưng ánh mắt của Lý Diệp lại làm cho Thôi Thời Chiếu không thể trốn tránh thêm nữa.

Bên kia Mộc Cảnh Thanh đã chạy đến bên Gia Nhu, lắc lắc nàng, nói với Lý Thuần: “Vương gia, tỷ ấy không ổn lắm, đệ đưa tỷ ấy về nghỉ trước nhé.”

Lý Thuần gật gật đầu: “Ta thấy Quận chúa đồng ý rất sảng khoái, cứ tưởng tửu lượng cũng khá, ngờ đâu lại kém thế. Cậu đưa chị cậu về nhanh đi.”

Mộc Cảnh Thanh nhấc Gia Nhu lên, dìu nàng rời khỏi tiệc rượu. Những người khác thấy trời cũng đã muộn, cũng ai về phòng nấy.

Lý Diệp trở về phòng mình, cảm thấy không yên lòng liền sai người hầu nấu canh giải rượu cho Gia Nhu, suy đi tính lại thấy tốt hơn là tự mình đưa canh tới.

Chàng đi tới trước cửa phòng Gia Nhu, đầu tiên là gõ gõ cửa, bên trong không có chút động tĩnh nào.

Nghĩ nàng đã ngủ say, không tiện đi vào quấy rối, chàng đang định rời đi thì bỗng nghe thấy âm thanh như có tiếng vật nặng rơi xuống đất. Lý Diệp đẩy cửa, vào thẳng trong phòng.
Bình Luận (0)
Comment