Tàng Châu

Chương 56

Edit: Châu

Anh em Vương Thừa Nguyên đều là người Khiết Đan. Vương Thừa Nguyên thông thạo ngôn ngữ vùng biên giới phía bắc, trú tại chùa Hồng Lư làm phiên dịch. Cha Vương Thừa Nguyên lúc sinh thời từng được phong Quốc công. Vương Thừa Nguyên từng theo học ở Quốc tử học, việc ăn ở không khác gì so với các quý công tử khác. Vương Thừa Nguyên cũng thường cùng mấy thi nhân uống rượu giao lưu, trao đổi thi từ ca phú, cũng có tập thơ lưu truyền trong kinh thành, coi như có chút danh tiếng ở thành Trường An.

Vương Thừa Tông không có con, đã từng nhiều lần dâng thư thỉnh cầu cho cậu em trai nhỏ này được trở về U Châu, nhưng đều không được Thiên tử cho phép. Sau này thời thế khó khăn hơn, thái độ của Trinh Nguyên đế đối với phiên trấn mềm dần, đã nhiều năm không chủ động dùng binh, mà là thỏa hiệp chiêu an. Nếu muốn Hoàng đế hạ quyết tâm đối phó với ba trấn vùng Hà Sóc thì nhất định phải để Bệ hạ cảm thấy mạng sống bị uy hiếp.

Việc ám sát tối nay, nhìn bên ngoài thì có vẻ là Vương Thừa Nguyên cùng quân lính của sứ Thành Đức trong ứng ngoài hợp, giúp Vương Thừa Nguyên chạy khỏi Trường An. Trên thực tế là mượn chuyện ám sát Thiên tử, dấy lên cơn sóng to gió lớn. Ngày mai, lúc đại triều, nhất định sẽ có một đám triều thần thêm dầu vào lửa, cuối cùng thể nào triều đình cũng sẽ nghiêng về phương án dồn tổng lực chinh phạt sứ Thành Đức.

Trong số ba trấn vùng Hà Sóc, thực lực của sứ Thành Đức yếu nhất, hơn nữa cũng không có ý làm phản mạnh như Ngụy Bác và Lô Long. Chỉ cần phân hóa được ba trấn, sau đó tấn công tổng lực, thế lực của bọn họ sớm muộn sẽ tan rã. Bước đi này của Thư Vương thật sự là cao minh. Chỉ có điều Vương Thừa Nguyên vô tội lại phải làm con dê tế thần, e là đến chết cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.

Phượng Tiêu thấy Lý Diệp không nói lời nào, hạ giọng hỏi: “Lang quân, Quảng Lăng Vương hỏi ngài, có phải hành động gì hay không?”

Lý Diệp lắc đầu, chỉ nói tám chữ: “Án binh bất động, im nghe diễn biến.” Tuy chàng biết Vương Thừa Nguyên vô tội, nhưng trong đầu tranh chính trị, hy sinh là điều khó tránh khỏi. Huống chi hiếm khi bọn họ có cùng mục đích với Thư Vương, chỉ cần làm người xem là được. Chết một Vương Thừa Nguyên thì tiếc gì.

Phượng Tiêu trở lại quán rượu, đúng lúc Lý Thuần từ trong phòng riêng đi ra, vẻ mặt ngơ ngác. Lý Thuần cùng Phượng Tiêu trao đổi với nhau một ánh mắt, rồi hai người cùng nhau xuống lầu rời đi.

Trong phòng riêng, Thư Vương phi từ phía sau bình phong đi ra, khó hiểu hỏi: “Sao ngài lại nói hết mọi chuyện cho Quảng Lăng Vương thế ạ? Ngài không sợ bị tố cáo à?”

Thư Vương cười khẩy: “Tố cáo ta hả? Nó có chứng cớ gì? Kẻ ám sát bắt được trong cung là quân lính sứ Thành Đức, Vương Thừa Nguyên thì đang bị truy nã khắp thành, khả năng cao là ngày mai sẽ biến thành xác chết. Ta nói cho nó, chính là muốn nó phải khó chịu.”

Thư Vương phi vẫn chưa hiểu gì, Thư Vương hiếm khi có lúc tâm tình tốt như này, liền giải thích: “Quảng Lăng Vương có cái danh hiền, nó tự xưng là đi con đường chính đạo, khinh không thèm dùng những thủ đoạn đê hèn thâm độc. Nhưng triều đình, hoàng quyền, chẳng lẽ chưa từng dính máu tanh và tăm tối? Nếu muốn lật đổ ba trấn vùng Hà Sóc, mưu mô và hy sinh là khó tránh. Nếu không làm sao mà khiến Thánh nhân ra quyết định được? Lý Thuần biết kế hoạch của ta, nhất định lương tâm nó sẽ cắn rứt. Nó chỉ có thể trơ mắt nhìn Vương Thừa Nguyên chết, mà không thể ra tay cứu giúp.”

“Thiếp nghe nói, Vương Thừa Nguyên từng đến phủ Quảng Lăng Vương làm khách đấy. Quảng Lăng Vương vốn yêu hiền đãi sỹ, rất trọng nhân tài. Lần này đúng là rơi vào tình thế khó xử rồi.” Thư Vương phi cười nói.

“Lý Thuần quá trọng tình cảm, mà người trọng tình cảm thường không đủ ác.” Thư Vương đỡ trán, “Bất cứ ai theo nó, nó đều muốn che chở. Nhưng che chở phải một kẻ vô dụng, trừ lãng phí thời gian và tiền bạc, thì có thể được cái gì? Muốn làm Hoàng đế, trước hết phải trở thành người bạc tình bạc nghĩa nhất trên đời này.” Giọng lão lộ rõ ý giễu cợt.

“Vậy hai người trốn thoát từ trong cung có phải là người quan trọng hay không?”

Lý Mô thấy tối nay Thư Vương phi nói hơi nhiều, nhưng cũng vẫn trả lời: “Một người trong đó là Tề Việt sắp xếp, người của mình. Người kia là Ngu Bắc Huyền, y tự có kế thoát thân.”

Thư Vương phi thất kinh, kẻ vào cung ám sát Thiên tử lại chính là Tiết Độ sứ Hoài Tây? Y không sợ nếu thất bại bị bắt thì sẽ khó giữ được tính mạng hay sao? Nhưng suy nghĩ lại một chút, nếu ngay cả bản lĩnh này cũng không có, sẽ không thể được Lý Mô trọng dụng. Ám sát Thiên tử là chuyện tuyệt mật, giao cho người ngoài thì Lý Mô không thể hoàn toàn yên tâm được.

Nếu Ngu Bắc Huyền thất bại, tối đa Lý Mô mất đi một con cờ, người mà Tề Việt sắp xếp sẽ bị phủ Thư Vương phủi tay không chút liên quan. Nếu Ngu Bắc Huyền thành công, việc này sẽ như một cái đinh, đóng lên người Ngu Bắc Huyền tấm bảng giết thiên tử, mà cái búa thì ở trên tay Lý Mô. Xưa nay Thư Vương phi vẫn biết Thư Vương nham hiểm, nhưng không ngờ lại nham hiểm đến mức đó, ngay cả chuyện suy đoán lòng người cũng không kém chút nào.

Trong phòng rõ ràng có chậu than hết sức ấm áp, lòng bàn tay Thư Vương phi ra đầy mồ hôi, nhưng sau lưng lại lạnh buốt. Nếu mình vô dụng, chỉ sợ cũng giống như cỏ dại, bị vứt bỏ, ngay cả chết thế nào cũng không biết.

“Khuya rồi, ngươi về trước đi. Bổn vương ngồi lại một lúc nữa.” Lý Mô lạnh nhạt nói.

Thư Vương phi làm lễ, cung kính lui ra ngoài. Một tỳ nữ tới bên cạnh bà ta, rỉ tai mấy câu. Thư Vương phi cả kinh, đi cách xa phòng riêng rồi mới hỏi: “Chuyện xảy ra bao lâu rồi?”

Tỳ nữ lắc đầu: “Không biết, nhưng chắc không sai đâu ạ. Có phải bẩm báo Đại vương không ạ?”

“Không cần.” Thư Vương phi giơ tay ngăn lại. Nếu chuyện này là thật, hẳn là Vương Thừa Nguyên sẽ cố hết sức cầu cứu, nhất định phải xem chuyện tiếp theo sẽ phát triển thế nào.

***

Lý Diệp trở lại xe ngựa, Gia Nhu đang an ủi Thôi Vũ Dung. Xưa nay nàng vốn to gan, lần trước gặp ám sát ở Ly Sơn cũng không bị hoảng sợ chút nào. Thôi Vũ Dung thì ngược lại, dưới mắt các cô nương khuê các mà nói, chỉ cần nhìn thấy binh mã chạy loạn như vậy đã thấy sợ phát khóc.

Xe ngựa di chuyển chậm chạp, Gia Nhu hơi hé rèm cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nói: “Hình như binh sĩ càng ngày càng nhiều hơn.”

Lý Diệp ngồi đối diện với nàng, kiên nhẫn giải thích: “Mới vừa rồi ta nghe Quảng Lăng Vương nói, một người rất quan trọng của chùa Hồng Lư mất tích, nghi là có liên quan đến vụ hành thích, đang bị lùng bắt khắp thành. Hiện mấy lực lượng cùng tham gia lùng bắt thích khách, cho nên mới đông như vậy. Tối nay ở thành Trường An, sợ rằng không ai ngủ nổi.”

Gia Nhu gật đầu, cũng không để trong lòng. Giao thừa vốn là lúc gia đình đoàn viên, sống ngày vui vẻ, không ai muốn gặp phải loại chuyện này. Sớm biết như vậy, chẳng thà bọn họ ngoan ngoãn loanh quanh trong phủ, ít nhất không phải bị kiểm tra.

Thôi Vũ Dung chợt ngẩng đầu lên, hỏi: “Xin hỏi là người quan trọng nào ạ?”

Lý Diệp cũng không giấu giếm: “Em trai Tiết độ sứ Thành Đức, tên là Vương Thừa Nguyên. Người này vốn ở trong chùa Hồng Lư, nhưng sau khi xảy ra sự kiện hành thích, thì có quan viên bẩm báo vào trong cung, nói Vương Thừa Nguyên đã đi đâu mất rồi.”

Ngón tay Thôi Vũ Dung bỗng nhiên xoắn chặt, gương mặt thoáng cái trở nên trắng bệch: “Liệu có hiểu lầm gì hay không? Vương Thừa Nguyên tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện này.”



Lý Diệp nhận thấy vẻ mặt Thôi Vũ Dung đổi khác, hỏi: “Cô quen biết Vương Thừa Nguyên à?”

Thôi Vũ Dung gật đầu: “Vương Thừa Nguyên là bạn của anh trai, đã tới nhà chơi mấy lần, nhưng chỉ nói chuyện thơ ca. Là người ngay thẳng, vô tư, rất biết cảm kích ưu đãi Thánh nhân dành cho mình. Người như thế chắc chắn sẽ không làm loại chuyện đại nghịch bất đạo này.”

Lý Diệp cũng biết Vương Thừa Nguyên vô tội, nhưng tối nay nhiều cấm quân như vậy truy tìm, chỉ sợ Vương Thừa Nguyên chắp cánh cũng khó thoát. Có lúc, Lý Diệp cũng tự cảm thấy mình máu lạnh, để đạt được mục đích mà có thể trơ mắt nhìn một người vô tội chết oan. Cho nên chàng không có cách nào nói cho Gia Nhu biết, chàng là ai, đang làm gì. Bởi vì như vậy thì chàng sẽ không còn xứng được ở bên nàng.

Gia Nhu nghe bọn họ nói chuyện thì luôn cảm thấy cái tên Vương Thừa Nguyên rất quen thuộc, hình như đã nghe thấy ở đâu đó, nhưng nhất thời không nhớ ra.

Xe ngựa bị Kim ngô vệ kiểm tra xong, cuối cùng cũng an toàn đi về phía phủ họ Thôi. Dọc đường, sắc mặt Thôi Vũ Dung rất kém. Đến cổng, Thôi Vũ Dung mới cất lời: “Gia Nhu, muội có thể đi vào cùng ta được không? Ta thấy hơi sợ.”

Gia Nhu thấy ngón tay Thôi Vũ Dung run rẩy thì gật đầu nói: ” Được, muội đưa tỷ vào.” Nói xong, nàng không nhìn Lý Diệp, tự ý đỡ Thôi Vũ Dung xuống.

Hình như Thôi phủ còn chưa biết chuyện xảy ra trong cung, cho nên rất yên tĩnh. Về đến phòng, Thôi Vũ Dung cho tỳ nữ lui ra ngoài hết, rồi bỗng nhiên bắt đầu cởi y phục.

“Biểu tỷ, tỷ làm gì vậy?” Gia Nhu hỏi.

Thôi Vũ Dung nói rất nhỏ: “Gia Nhu, không nói dối muội, Vương công tử là người yêu của ta. Chàng nói chờ trở lại U Châu, chàng sẽ nói với anh cả, cho người tới cầu hôn ta. Bây giờ cấm quân lùng bắt khắp thành, ta sợ chàng…” Môi Thôi Vũ Dung trắng bệch, không nói được nữa.

Gia Nhu sợ hết hồn: “Việc hai người đến với nhau, cậu mợ không biết à?”

Thôi Vũ Dung gật đầu, nói gấp gáp: “Ta sợ rằng vì chàng từng muốn rời khỏi Trường An, cho nên bị người ta lợi dụng. Ta biết chàng trốn ở nơi nào, muốn tự mình đi xem một chút. Lát nữa muội ra ngoài, hãy nói với mọi người là ta đã ngủ, nói sao cho đừng ai vào đây quấy rầy nhé.”

Gia Nhu tóm cổ tay Thôi Vũ Dung, lạnh lùng nói: “Lúc này trên đường loạn như vậy, cô nương yếu đuối như tỷ ra ngoài một mình, nếu gặp nguy hiểm thì làm thế nào? Coi như tỷ có thể gặp người ta, nếu bị cấm quân phát hiện ra thì cũng chỉ còn đường chết. Nếu bị kết tội đồng mưu, cả nhà họ Thôi cũng sẽ bị liên lụy đấy!” Lúc Gia Nhu nói những lời này, giọng nàng run rẩy, bởi vì những thứ này đều là chuyện đời trước nàng đã trải qua!

Từng thứ từng thứ một lại tràn ra, xé rách vết thương đã đóng vẩy trong lòng nàng.

Thôi Vũ Dung nhớ nhung Vương Thừa Nguyên, căn bản không suy nghĩ nhiều như vậy. Bị Gia Nhu quát một tiếng, cô nàng tỉnh táo hơn, bèn chán nản ngồi ở trên giường, lấy tay bụm mặt, nức nở nói: “Thế thì biết làm thế nào? Chẳng lẽ đến ta cũng không lo cho chàng nữa hay sao? Muốn ta trơ mắt nhìn chàng…Nếu chàng chết, ta cũng không sống nổi.”

Gia Nhu không đành lòng thấy Thôi Vũ Dung khổ sở như vậy, nàng ngồi xuống bên cạnh Thôi Vũ Dung, để Thôi Vũ Dung tựa vào vai mình khóc thất thanh. Tâm tình khi yêu một người, muốn ở bên người đó không quản đến bản thân mình ấy, Gia Nhu cũng đã từng trải qua rồi. Cho nên tấm lòng này của chị họ, sao nàng không hiểu cơ chứ?

Thế nhưng có trải qua rồi mới biết, yêu không thể không có trách nhiệm. Nếu chỉ có một thân một mình, dù có làm sai, bất quá là bỏ ra tính mạng. Nhưng sau lưng nàng là phủ Vân Nam Vương, chị họ thì xuất thân từ gia tộc tộc lớn đầy vinh hiển, vinh nhục mà hai người lựa chọn, liên quan đến vinh nhục của cả gia tộc, không thể tách rời.

Nếu đời trước phủ Vân Nam Vương không bị Thổ Phồn tiêu diệt từ trước, thì lúc Ngu Bắc Huyền khởi binh làm phản, chưa chắc không bị nàng làm liên lụy.

Thôi Vũ Dung nâng hai mắt ngấn lệ nhìn nàng: “Thật không có biện pháp gì sao? Chàng nói với ta, anh cả chàng vô cùng thương yêu chàng, muốn truyền chức vụ Tiết độ sứ Thành Đức cho chàng. Sau này chàng sẽ đưa sứ Thành Đức quy thuận triều đình, sao chàng lại phải ám sát Thiên tử chứ?”

NgheThôi Vũ Dung nói thế, rốt cuộc Gia Nhu cũng nhớ ra! Vì đời trước nàng không chú ý đến chính sự, mà Ngu Bắc Huyền cũng không nói cho nàng biết, nên chuyện trong triều chỉ biết sơ sơ.

Nhà họ Vương kiểm soát sứ Thành Đức đã mấy đời, trở thành phòng tuyến vững chắc của vùng biên giới phía bắc quốc gia. Thế rồi Tiết độ sứ Thành Đức là Vương Thừa Tông bệnh nặng, để ổn định cục diện chính trị, không xảy ra điều gì đáng tiếc, Vương Thừa Tông bí mật bầy mưu đón Vương Thừa Nguyên về U Châu.

Sau đó xẩy ra những chuyện gì, thì vì Gia Nhu ở Thái Châu xa xôi, cho nên nàng không biết. Chỉ biết về sau, khi Vương Thừa Nguyên về đến U Châu, thì Vương Thừa Tông đã ốm chết. Các bộ tướng dưới quyền tranh đấu một mất một còn, cả sứ Thành Đức rơi vào hỗn loạn. Các nước phía Bắc bắt đầu rục rịch, tình thế ngàn cân treo sợi tóc.

Không ngờ Vương Thừa Nguyên trông như một thư sinh yếu đuối, nhưng lại lấy thế sấp sét dẹp tan phản loạn, sau đó đưa toàn bộ quân Thành Đức quy thuận triều đình. Đây là mở đầu cho sự tan rã của ba trấn vùng Hà Sóc vốn vô cùng vững chắc tưởng chừng như không thể phá vỡ. Gia Nhu không biết đời trước có chuyện ám sát Thiên tử hay không, nhưng Vương Thừa Nguyên đóng vai trò hết sức then chốt, nhất định không thể chết được!

Gia Nhu nói: “Biểu tỷ, tỷ nói địa điểm người đó ẩn náu cho muội đi.”

Thôi Vũ Dung mở to mắt nhìn nàng, Gia Nhu tiếp tục nói: “Nói nhanh lên. Tỷ không cần làm gì hết, cứ ở trong phủ chờ tin tức. Nếu đến mai mà không nghe thấy tin tức gì, tức là người đó vẫn còn an toàn, tỷ có thể tỏ ra không biết gì hết, hiểu chưa?”

Thôi Vũ Dung không biết Gia Nhu có biện pháp gì, nhưng chỉ nói: “Đừng hỏi gì hết, tỷ cứ tin vào muội.”

“Gia Nhu, ta không thể để muội vì ta mà gặp nguy hiểm…” Thôi Vũ Dung lắc đầu nói.

“Không chỉ vì tỷ đâu. Muội tự biết chừng mực, tỷ yên tâm.” Gia Nhu kiên định nói. Thôi Vũ Dung thấy đôi mắt Gia Nhu ẩn chứa một loại sức mạnh, làm cho mình tin phục, liền thì thầm nói địa điểm nói cho nàng. Trước khi đi, còn dặn dò Gia Nhu phải cẩn thận trăm ngàn lần.

Một hồi lâu sau, Gia Nhu mới từ trong phòng Thôi Vũ Dung đi ra, đóng cửa lại. Tỳ nữ của Thôi Vũ Dung hỏi: “Quận chúa, em nghe âm thanh trong phòng là lạ, có phải nương tử khóc không ạ? Gần đây nương tử luôn ôm một bầu tâm sự, tối nay đi ra ngoài cùng Lang quân, cũng không cần em theo hầu. Xin Quận chúa khuyên nhủ nương tử với ạ.”

“Ta khuyên rồi. Nương tử nói mệt, đã ngủ rồi, các ngươi canh ở bên ngoài đi.” vẻ mặt Gia Nhu như thường.

Tỳ nữ hành lễ, cho người đưa Gia Nhu ra phủ. Lòng Gia Nhu vô cùng rối loạn, mới vừa rồi tuy nói với Thôi Vũ Dung như thế, nhưng nàng lấy bản lĩnh gì mà đưa Vương Thừa Nguyên ra khỏi Trường An bây giờ? Nơi này không phải là Nam Chiếu. Có thể làm điều đó, chỉ có vị kia… Gia Nhu quyết định xong thì bước xuống thềm đá của Thôi phủ, ngồi lên xe ngựa.

Lý Diệp cũng đang nhắm mắt suy nghĩ, nghe tiếng nàng trở lại thì mở mắt ra, đưa cho nàng lò sưởi tay: “Sao đi lâu thế? Mặt đỏ lên vì lạnh rồi kìa.” Rồi bảo Vân Tùng ở bên ngoài, “Về phủ thôi.”



Gia Nhu nói với Lý Diệp: “Ta biết làm thế này không ổn lắm. Nhưng chàng có thể giúp ta một chuyện không?”

Lý Diệp gật đầu, không chút nghi ngờ. Gia Nhu tiếp tục nói: “Ta muốn gặp Quảng Lăng Vương, hoặc Ngọc Hành tiên sinh, cần gấp.”

Nàng chưa từng lộ ra dáng vẻ nghiêm túc như vậy. Lý Diệp dừng một chút, rồi mới hỏi: “Sao nàng phải gặp bọn họ?”

Xe ngựa chòng chành một cái, hình như chẹt phải hòn đá. Người Gia Nhu ngã nghiêng, Lý Diệp bèn đưa tay đỡ nàng.

Gia Nhu nắm cánh tay gầy gò của chàng, thở dài: “Ta biết chỗ Vương Thừa Nguyên đang trrốn, muốn nhờ cậy Quảng Lăng Vương bí mật đưa người đó ra khỏi thành.”

Nàng biết giao tình giữa Lý Diệp và Quảng Lăng Vương không đơn giản như bên ngoài. Kiếp trước, sau khi Nguyên Hòa đế lên ngôi thì không lập hậu, cho thấy Quảng Lăng Vương phi không phải người mà Quảng Lăng Vương yêu thương quý trọng. Đã như vậy, thì không thể có mối quan hệ “yêu nhau yêu cả đường đi” với Lý Diệp rồi. Việc Lý Diệp liên tục lui tới với Quảng Lăng Vương không liên quan gì đến Quảng Lăng Vương phi hết.

Quảng Lăng Vương có quyền chỉ huy một nửa Thần sách quân, nếu ai đó có thể cứu Vương Thừa Nguyên, thì chỉ có ngài ấy. Cho nên nàng muốn nhờ Lý Diệp đưa đến gặp Quảng Lăng Vương, hoặc là gặp Ngọc Hành cũng được.

Lý Diệp cau mày, kéo nàng đến trước mặt: “Nàng có biết mình đang nói gì không? Hiện Vương Thừa Nguyên bị coi là phản bội, nếu có liên quan gì đến người đó, thiết nghĩ hậu quả không thể lường được.”

Giọng Lý Diệp nghiêm túc lạ thường, Gia Nhu cũng biết tự lời nói của mình không khác gì người điên, nhưng may mà nàng biết được chuyện xảy ra ở kiếp trước. Cho nên dù là vì Thôi Vũ Dung, hay là vì an nguy của biên giới phía bắc, nàng đều không thể giả vờ như mình vô tri vô giác.

Thật ra nàng đã nghĩ xa hơn, ba trấn Hà Sóc quy hàng, triều đình có thể thu hồi binh lực để ứng phó với phản loạn các nơi khác. Đến lúc Thổ Phồn xâm lược biên giới, triều đình cũng không đến nỗi không có quân để mà xuất. Chuyện này nếu có thể thành công, tương lai nàng cũng có thể mở miệng cầu xin Quảng Lăng Vương xuất quân giúp Nam Chiếu.

Nàng nhìn Lý Diệp, nói: “Chàng đã nói, cho dù phát sinh chuyện gì, cũng sẽ tin tưởng ta vô điều kiện. Ta muốn gặp Quảng Lăng Vương hoặc là Ngọc Hành tiên sinh, chàng giúp ta đi.” Nàng nói lại lần nữa.

Ngọc Hành tiên sinh nhìn xa trông rộng, nhất định sẽ hiểu ý nàng! Không phải nàng không muốn nói với Lý Diệp, mà là nói với chàng cũng vô ích, chàng có phải là người có thể ảnh hưởng đến quyết định của Quảng Lăng Vương đâu cơ chứ.

Giọng nàng có chút ngang bướng, còn dùng lời chàng đã nói để nói lại chàng. Lý Diệp nghe nàng nhắc tới Ngọc Hành mấy lượt, dường như nàng rất để ý đến người này. Nhưng lúc này, trong mắt thế nhân, chẳng qua Ngọc Hành chỉ là đệ tử của Bạch Thạch Sơn nhân, căn bản chưa chứng tỏ được tài cán gì. Thư Vương thì đã biết nội tình, cho nên mới có chút kiêng kỵ, chứ Gia Nhu ở Nam Chiếu xa như vậy, sao có thể tín nhiệm Ngọc hành như vậy được nhỉ?

Lý Diệp không thể nào giải thích được.

“Bây giờ chắc Quảng Lăng Vương đã vào cung rồi, không có ở trong phủ, nàng không gặp được đâu. Còn Ngọc Hành tiên sinh… cũng không có mặt ở Trường An. Nàng cứ nói với ta đi, ta sẽ phái người nói lại với Quảng Lăng Vương.” Lý Diệp nhẹ nhàng cách xa nàng một chút.

Khoảng cách với nàng quá gần, chàng không có cách nào nói chuyện tử tế được. Lúc này chàng cần tỉnh táo suy nghĩ, không thể để sắc đẹp của nàng làm dao động.

Gia Nhu do dự, nếu chỉ là truyền đạt lại, thì làm sao có thể thuyết phục được Quảng Lăng Vương?

Dường như Lý Diệp biết được băn khoăn của nàng, liền nói: “Nếu nàng thuyết phục được ta, thì ta sẽ có thể thuyết phục ngài ấy. Tại sao nàng phải cứu Vương Thừa Nguyên? Hai người có biết nhau đâu.”

Hầu như chắc chắn chàng sẽ không thay đổi quyết định, nhưng vẫn muốn nghe xem rốt cuộc cô gái nhỏ này muốn nói cái gì. Chàng vốn cho rằng nàng được cha mẹ quá nuông chiều, cho nên thỉnh thoảng có hơi tự do, kiêu ngạo, còn lại thì khá là ngây thơ hiền lành. Thế nhưng có vẻ như nàng không đơn giản như vậy.

Điều này khiến chàng phải nhìn lại nàng kỹ càng một lần nữa. Những người như bọn họ, chỉ sơ suất một nước cờ thôi, thì sẽ thua cả ván cờ, thậm chí đầu lìa khỏi xác, bọn họ sợ nhất chính là bên cạnh có nhân tố bất ổn. Thật ra Lý Diệp rất cảnh giác, nhưng vì thích nàng, nên từ đầu đến giờ chưa từng đề phòng gì. Nhưng những hành động của nàng tối nay, quả thực có phần kỳ lạ.

Khắp mọi nơi trên phố đều có Kim ngô vệ lục soát, xe ngựa ngừng ở trước cổng Thôi phủ quá lâu cũng không an toàn, Lý Diệp liền sai Vân Tùng tiếp tục đánh xe đi tới trước. Lúc bọn họ nói chuyện, âm thanh cũng cố nói thật nhỏ. Cách mấy tầng mành vải, chắc Vân Tùng không nghe được cái gì.

Trên đường, Gia Nhu bắt đầu nói: “Thật ra thì chàng làm mưu sĩ cho Quảng Lăng Vương phải không?”

Sắc mặt Lý Diệp như thường, không trả lời đúng hay sai, nhưng trong lòng chàng chợt trầm xuống. Gia Nhu tiếp tục: “Chàng quá thông minh, cha từng nói, trên đời này người thông minh nhất, là người có năng lực lèo lái lòng người. Chàng xem, ta mới gả cho chàng không tới một tháng, mà đã bị chàng dắt mũi lúc nào không biết. Quảng Lăng Vương nhìn trúng chàng, chọn chàng làm mưu sĩ, sau đó dùng tới quan hệ của Quảng Lăng Vương phi để che mắt thế gian. Có phải hay không?”

Lý Diệp gượng gạo cười, bị nàng nói trúng hơn nửa! Cô nhóc này quả thực quá nhạy cảm! Lý Diệp không chối, Gia Nhu liền biết mình nói đúng. Vốn nàng vẫn chỉ nghi ngờ, nhưng mới vừa rồi Lý Diệp vô tình nói, nếu nàng có thể thuyết phục chàng, thì chàng có thể thuyết phục Quảng Lăng Vương, câu đó đã chứng minh ý nghĩ của Gia Nhu.

Nếu chàng là người của Quảng Lăng Vương, thế thì nói với chàng cũng được.

“Ngày trước, ta từng nghe Ngu Bắc Huyền nói chuyện với tay chân của y.” Gia Nhu chỉ có thể mượn Ngu Bắc Huyền, nếu không nàng ở Nam Chiếu xa thế, làm sao mà biết những thứ này được, “Tiết độ sứ Thành Đức Vương Thừa Tông không có con, mấy năm trước đều báo là bị bệnh, không đến Trường An chầu Thiên tử được. Ai cũng cho là Vương Thừa Tông giả vờ, nhưng thật ra là bị ốm thật sự. Vương Thừa Tông mắc một căn bệnh lạ, hai chân sưng vù, ngay cả đi bộ cũng rất khó nhọc.”

Ánh mắt Lý Diệp nhìn Gia Nhu dần đóng băng. Ngu Bắc Huyền quyền cao chức trọng như vậy, thế mà lại nói những lời này trước mặt nàng, như vậy quan hệ giữa bọn họ nhất định không tầm thường. Nhưng lúc này không phải là lúc nghĩ những chuyện này, chàng hỏi: “Coi như thế thật, thì liên quan gì đến tối nay?”

“Vương Thừa Nguyên từng nói với chị họ, nói Vương Thừa Tông muốn để Vương Thừa Nguyên trở về thừa kế vị trí Tiết độ sứ Thành Đức. Mà Vương Thừa Nguyên thì muốn mang quân Thành Đức quy thuận triều đình. Chuyện tối nay không phải do Vương Thừa Nguyên làm, mà có người cố tình hãm hại. Thánh nhân bị đâm, triều đình nhất định sẽ phát binh đối phó sứ Thành Đức. Nhưng nếu không cần mất giọt máu nào mà có thể thu hồi sứ Thành Đức, thì sao phải để Vương Thừa Nguyên chết chứ?”

Trong lời nói của Gia Nhu, Lý Diệp nghe ra được quan hệ giữa Vương Thừa Nguyên cùng Thôi Vũ Dung không đơn giản. Khó trách mới vừa rồi thái độ Thôi Vũ Dung rất khác thường, thì ra là như vậy. Cô nhóc này ngày thường không nói thì không thấy gì, bây giờ nói ra toàn là câu kinh người, thật may người nghe được người là chàng.

Rốt cuộc nàng còn biết những gì nữa?
Bình Luận (0)
Comment