Tàng Châu

Chương 68

Edit: Châu

Tết Nguyên tiêu năm nay, phủ Vân Nam Vương không tổ chức bất kỳ lễ hội nào, cả Vương phủ hoàn toàn yên tĩnh.

Hai tỳ nữ bưng đĩa trái cây đi qua hành lang, thì thầm bình luận: “Ngươi mới vào phủ, không được tham dự lễ hội náo nhiệt năm ngoái. Năm nay liên tiếp xảy ra chuyện, họ Đao và họ Cao thì đều bị giam lỏng, Đại vương đâu còn tâm trạng tổ chức gì nữa?”

“Ta nghe nói Thổ Phốn sắp tấn công chúng ta, thật à?”

“Ai biết được. Mấy năm nay có yên ổn đâu…”

Hai người đang nói, bỗng trước mắt xuất hiện một bóng người làm cả hai sợ đến hét lên, đồ trong tay đều rơi hết xuống đất.

A Thường nghiêm giọng: “Ầm ĩ cái gì thế? Tất cả im miệng cho ta!”

“Thường ma ma, bà hù chết chúng ta rồi.” Tỳ nữ vỗ ngực nói.

“Ai cho các ngươi nói năng lung tung thế hả? Không sợ bị Đại Vương biết, đuổi cổ ra khỏi Vương phủ hả! Còn không mau đi làm việc đi!”

Hai tỳ nữ vội vã thưa vâng, hốt hoảng nhặt nhạnh đồ vừa rơi xuống đất, rồi chạy vội đi. A Thường lắc đầu, trở lại phòng của Thôi thị. Thôi thị đang ngồi trước gương đồng, trong tay cầm thư của Gia Nhu, nhìn ánh nến lay động trên bàn đến xuất thần.

“Nương tử, người đã đọc thư mấy chục lần rồi, lại định xem lại đấy à? Cẩn thận không hại mắt.” A Thường cất thư đi: “Chẳng phải tiểu nương tử đã nói rồi sao? Mọi việc đều tốt, người không cần lo lắng.”

Thôi thị hỏi A Thường: “Đại vương đang ở đâu?”

“Vẫn nghị sự ở phòng sách đấy, bữa trưa cũng ăn ở đấy.” A Thường trả lời theo sự thật.

Thôi thị vịn tay A Thường đứng lên: “Bà nói xem, liệu Thổ Phồn có thật sự xuất binh không? Nếu chúng xuất binh, Nam Chiếu có mấy phần thắng?”

“Khó mà nói chắc được.” A Thường trả lời, “Có điều không phải Quảng Lăng Vương sẽ giúp chúng ta sao? Vả lại còn có mấy vị Tiết độ sứ quanh đây nữa.”

Thôi thị cầm chuỗi hạt trong tay, thấy không yên tâm chút nào. Thổ Phốn vẫn luôn nhìn ngó Nam Chiếu chằm chằm, nhưng vì phía Bắc Nam Chiếu có Tiết Độ sứ Kiếm Nam, phía đông có Kinh lược sứ Ung Châu, đều là những chủ tướng cầm binh mấy vạn, vì thế Thổ Phốn chưa dám ra tay với Nam Chiếu, sợ bị bao vây. Nhưng giờ hai vị kia đều là hạng người lòng tham không đáy, luôn đưa ra những yêu cầu vô lễ đối với Mộc Thành Tiết, quan hệ của bọn họ với Nam Chiếu đã xấu đi nhiều.

Nếu Thổ Phốn thật sự xuất binh, bọn họ nhất định chỉ khoanh tay đứng nhìn.

Thôi thị thầm niệm A di đà phật, cầu Phật tổ phù hộ Nam Chiếu, phù hộ cho chồng con của bà.

Lúc này trong phòng Mộc Thành Tiết, bầu không khí khá là nghiêm trọng. Phía sau bàn sách căng một tấm bản đồ lớn, chiếm hết một bức tường. Mấy năm qua, bản đồ Thổ Phốn không ngừng mở rộng, phía tây đã lấn đến Thông Lĩnh, phía đông đã đến Tần Châu. Chúng đã mấy lần xâm chiếm vào vùng đất Thục Trung, xuôi nam xuống Nam Chiếu. Đợt trước, quân Thổ Phồn đóng tại Tê Thành tự nhiên lại xuất quân tiến tới mấy dặm, không biết định giở trò gì.

Từ Tê Thành đến biên giới chỉ mất một ngày hành quân mà thôi.

Mộc Thành Hiếu trông già đi rất nhiều, tóc mai đã điểm bạc: “A đệ, ta kiểm lại binh lực rồi, coi như gộp cả quân của họ Đao và họ Cao thì mới được 80 ngàn. Nhưng theo quy tắc quân đội hiện nay, thì chưa chắc quân họ Cao và họ Đao chịu nghe chúng ta chỉ huy. Nếu muốn thay đổi hiện trạng, chí ít cần ba năm nữa.”

Mộc Cảnh Thanh cũng nói: “Cha, Thổ Phồn lính to ngựa khỏe, nếu tấn công trong thời gian ngắn, thì nhất định chúng ta phải tăng cường trùng tu phòng tuyến, đồng thời di tản dân cư vùng gần biên giới về khu vực thành Dương Tư Mị hoặc Ung Châu. Xây dựng phòng tuyến thực ra không khó, cái khó là có khi Kinh lược Ung Châu không chịu cho dân chúng ta vào địa bàn của ông ấy.”

Mộc Thành Tiết chắp hai tay sau lưng, nội tâm dường như đang đấu tranh kịch liệt. Trên thực tế, từ khi nhận được thư của Quảng Lăng Vương và Thôi Thực đến giờ thì ông vẫn luôn suy tư tranh đấu. Lúc này đã đến lúc ra quyết định rồi. Mộc Thành Tiết cụp mắt, nói: “Nhị lang sẽ cùng quân của họ Điền đi xây dựng phòng tuyến biên giới. A huynh, huynh thay mặt đệ đi Từ Châu gặp Từ Tiến Đoan, theo ý trong thư của Quảng Lăng Vương mà làm.”

Mộc Thành Hiếu ngỡ ngàng: “A đệ, đệ quyết định thế à?” Lúc trước Mộc Thành Tiết đã cho Mộc Thành Hiếu xem hai phong thư kia. Mộc Thành Hiếu giao cho Mộc Thành Tiết quyết định tất cả.

Mộc Thành Tiết nghiêm trang gật đầu: “Hiện tại quân Thổ Phồn rất mạnh đã áp sát chúng ta, đây là thời điểm sống còn của Nam Chiếu. Từ trước tới nay, đều là đệ sai cả, đệ luôn bảo thủ, cứng nhắc. Vì thế giờ phải thay đổi, mong tìm được cho tướng sĩ cùng nhân dân một con đường sống.”



“Được, ta chuẩn bị đi ngay.” Mộc Thành Hiếu đứng dậy đi ra ngoài.

Ngoài cửa sổ bóng đêm đen kịt, cánh cửa gỗ mở ra, một cơn gió lạnh thổi vào phòng. Mộc Thành Tiết đưa ngón tay vuốt ve vị trí Nam Chiếu trên bản đồ, thầm than một tiếng trong lòng. Những thứ ông giữ gìn nhiều năm đang từ từ tan dần, nhưng bản thân ông cũng không biết những thứ đó đúng hay sai.

Mộc Cảnh Thanh đứng đằng sau thuyết phục thêm: “Cha, con thật sự rất vui khi cha quyết định như vậy. Đối với Nam Chiếu ta thì đương nhiên muối với sắt rất quan trọng, nhưng chúng ta dường như đang ở phía sau cánh cổng đóng kín, dù cho có muối, có sắt, thì cũng không chống lại được hùng binh của Thổ Phồn. Nước trong quá thì không có cá, thẳng thắn thật thà thường thua thiệt. Chúng ta nên chủ động kết giao với Tiết Độ sứ Kiếm Nam và Kinh lược sứ Ung Châu, dù cho phải bỏ ra một ít lợi ích, còn tốt hơn là trông cậy vào triều đình. Hiện tại triều đình như nào, mấy lần Ngài vào Trường An thấy rồi còn gì? Chờ người cứu không bằng tự cứu.”

“Ai dạy con những lời này?” Mộc Thành Tiết quay người lại hỏi.

“Đương…đương nhiên là chính con nghĩ ra rồi.” Rõ ràng Mộc Cảnh Thanh chưa đủ bản lĩnh. Cậu ấp ủ đã lâu, giờ mới có cơ hội đọc thuộc lòng lá thư của chị gái. Thế mà cha vừa hỏi, Mộc Cảnh Thanh vốn không quen nói dối lập tức để lộ luôn.

Mộc Thành Tiết biết cậu chưa nói thật.

Nước quá trong, cá sẽ không sống nổi. Người yêu cầu quá cao ở người khác, sẽ không có đồng đội. Câu này trích trong “Đại mang Lễ ký”, là câu Mộc Thành Tiết chính miệng dậy cho Chiêu Chiêu khi nàng còn nhỏ. Chắc Chiêu Chiêu nghĩ mình chỉ là đàn bà con gái, nói ra sẽ không được cha để vào tai, cho nên mới mượn miệng Nhị lang nói cho ông nghe.

Nếu chỉ có một mình, chắc chắn Mộc Thành Tiết sẽ không đời nào khuất phục những kẻ tiểu nhân kia. Nhưng bọn họ nói rất đúng, vì Nam Chiếu, vì mảnh đất thiêng liêng mà bọn họ đang bảo vệ, đến tính mạng còn có thể dâng hiến, sao còn ngại khom lưng.

“Anh cả con vẫn đang bị nhốt trong phủ à?” Mộc Thành Tiết lại hỏi.

Mộc Cảnh Thanh gật đầu: “Ngài giao bác xử trí, bác đánh cho anh ấy thừa sống thiếu chết, nhốt trong phòng rồi. Kỳ thực từ nhỏ đến lớn, anh ấy vẫn luôn cư xử đúng đắn. Chẳng qua là bị người ta làm cho u mê, đầu óc bị quỷ ám. Cha…”

Mộc Thành Tiết giơ tay ngăn lời cậu: “Nam Chiếu đang lúc cần người, ta cho nó cơ hội lập công chuộc tội. Con đến bảo bác gái thả nó ra, để nó đích thân mang Thiệp mời của ta đến Thành Đô và Ung Châu, mời Tiết Độ sứ Kiếm Nam cùng Kinh lược sứ Ung Châu đến phủ Vân Nam Vương dự tiệc. Nói với nó, không tiếc bất kỳ điều kiện trao đổi nào.”

Thổ Phồn đang dò la ở Tê Thành, nếu biết hai vị này chịu vào thành Dương Tư Mị, tin đồn bất hòa sẽ tự mất đi. Nếu bọn chúng lại định có hành động gì thêm thì nhất định sẽ phải cân nhắc nhiều.

“Vâng, con đi luôn đây!” Mộc Cảnh Thanh vui mừng nói.

***

Sau ngày Nguyên tiêu, Phiên vương và Tiết Độ sứ các nơi sẽ lần lượt rời Trường An, trong cung ngoài cung yến hội không ngừng. Quảng Lăng Vương dường như đã quên Lý Mộ Vân, không phái ai đến đón về. Lý Mộ Vân cả ngày rầu rĩ không vui, ở lỳ phòng Trịnh thị, không gặp ai cả.

Gia Nhu vẫn đến chỗ Vương Tuệ Lan học ghi sổ sách kế toán. Nàng học kiểu cầm chừng, sợ Vương Tuệ Lan phòng bị. Sau khi về thì bảo Vân Tùng mang vài cuốn sổ sách đến, rất để tâm học tập. Gặp phải những chỗ khó hiểu thì hỏi Lý Diệp chỉ bảo.

Nhưng tháng sau Lại bộ bắt đầu cuộc thi tuyển quan, Lý Diệp cũng phải chuyên tâm ôn tập, Gia Nhu cố hết sức không quấy rầy chàng.

Sáng sớm hôm đó, Lý Diệp ra ngoài có việc. Gia Nhu đang rửa mặt thì thấy Ngọc Hồ ca thán: “Quận chúa, Quảng Lăng Vương phi về nhà cũng lâu phết rồi đấy nhỉ? Sao phủ Quảng Lăng Vương không phái người tới đón nhỉ? Rốt cuộc thì bao giờ Vương phi mới về bên kia?”

Thu Nương đứng bên cạnh nói: “Nghe nói dạo này phủ Quảng Lăng Vương đang bận lo chuyện cưới Trắc phi, chắc Quảng Lăng Vương nhất thời sơ sót. Quảng Lăng Vương phi thì không chịu tự quay về, cho nên việc này cứ thế thôi.”

Vô duyên vô cớ, một cô gái đã lấy chồng đột nhiên chạy về nhà mẹ đẻ ở, danh tiếng nhà chồng hay nhà mẹ đẻ đều bị sứt mẻ cả. Huống chi nhà chồng lại là Hoàng thất tôn quý. Lý Giáng đã mắng Lý Mộ Vân một trận, nhưng Lý Mộ Vân quyết tâm ở lại nhà, Lý Giáng đâu thể sai người trói con gái ném về nhà chồng được, tức quả chỉ biết mắng Trịnh thị mấy lần, trách bà ta không dạy dỗ con gái cho tử tế.

Thế mà Trịnh thị lại vẫn bảo Lý Diệp đi khuyên nhủ Quảng Lăng Vương, đúng là khó mà tin nổi.

Không nói tới việc Lý Diệp là mưu thần của Quảng Lăng Vương, dù Đông cung đang thất sủng, thì Quảng Lăng Vương cũng đường đường là Quận vương, dòng dõi quý tộc đế vương. Lý Mộ Vân dù vẫn luôn được sủng ái, dù nghe nói phủ Quảng Lăng Vương không có vợ bé công khai nào, nhưng việc Lý Mộ Vân mơ mộng cho rằng người kia sẽ hạ mình lấy lòng, dỗ dành mình quay về Vương phủ, quả thực là nói chuyện viển vông.

Đôi lúc Gia Nhu cũng phải thầm thắc mắc, Trịnh thị và Lý Mộ Vân thì đúng là một đôi mẹ con, ngược lại Lý Diệp chả có chút nào dáng vẻ là con trai của Trịnh thị cả.

Nàng ăn sáng một mình, chợt hiểu rõ câu nói của Lý Diệp “ăn không ngon” là ý gì. Sau này nếu chàng được tuyển chọn làm quan, thời gian ở nhà tất nhiên càng ít hơn, nàng sẽ phải thích ứng dần cuộc sống như thế thôi.



Ăn uống xong xuôi, Gia Nhu còn đang súc miệng thì chợt nghe ngoài cửa có tiếng bước chân dồn dập, thì ra Tô Nương đích thân dẫn mấy người hầu đến, làm lễ nói: “Quận chúa, xin người chuẩn bị nhanh một chút đi ạ, Từ Lương viện của Đông cung đến đây. Phu nhân và Tam nương tử đã ra cổng nghênh tiếp rồi.”

Thái hậuHiếu Hiền mà lại đích thân đến đây à? Lý Mộ Vân có thể diện lớn như vậy sao? Gia Nhu vô cùng bất ngờ, cảnh tượng này so với cảnh tượng Lý Mộ Vân ỉu xìu trở về phủ Quảng Lăng Vương trong tưởng tượng của nàng thật khác nhau hoàn toàn.

Đến nơi ở của Trịnh thị, Gia Nhu gặp được Thái hậu Hiếu Hiền Từ thị trong miệng mọi người. Từ thị mặc trang phục trong cung bằng gấm lộng lẫy, đuôi váy kéo lê trên mặt đất, khí độ ung dung, hào hoa phú quý. Bà ta búi tóc cao ngất trên đỉnh đầu, không có một sợi tóc rối nào, trâm phượng bằng vàng ròng đung đưa theo bước chân.

Đúng ra Lương viện cũng chỉ là cấp bậc thường thường, nhưng vì Đông cung không có Thái tử phi, Từ thị lại là mẹ đẻ của Quảng Lăng Vương, cho nên mới được người ta tôn trọng. Bà ta ngồi ở trên ghế chủ tọa, cười ôn hòa với mọi người: “Tất cả ngồi xuống đi, không cần giữ lễ. Hôm nay ta đến đây là vì chuyện của A Vân.” Ánh mắt Từ thị rơi vào Gia Nhu, bà ta gật nhẹ đầu một cái.

Gia Nhu vội vã nở nụ cười. Thái hậu nương nương tương lai từng là bạn thân chốn khuê phòng của mẹ đấy.

Trịnh thị ngồi bên cạnh nói: “Đây là lỗi của thiếp thân ạ, vốn A Vân chỉ về nhà chơi một lúc thôi, không ngờ lại bị cảm, thân thể không khỏe lắm. Thiếp thân nghĩ phủ Quảng Lăng Vương đang có việc mừng, A Vân mà mang dáng vẻ bệnh tật như thế về Vương phủ thì sẽ ảnh hưởng tới không khí vui mừng của Vương phủ, nên mới lưu lại thêm hai ngày, không ngờ lại làm nương nương phải bận lòng.”

Từ thị nhìn Lý Mộ Vân, nhẹ nhàng hỏi: “Thế A Vân đã khá hơn chút nào chưa?”

Lý Mộ Vân đứng ngồi không yên, không ngờ Từ Lương viện sẽ đích thân tới nhà đón mình, hôm nay việc đã ồn ào đến mức này rồi, nếu mình không ngoan ngoãn về Vương phủ thì thực là tát vào mặt hoàng gia rồi. Lý Mộ Vân liền vội vàng nói: “Gần như khỏi hẳn rồi ạ, con cũng đang định một hai ngày thì trở về, không dám ngờ là quấy rầy đến nương nương, là con không phải rồi ạ.”

Từ thị lắc đầu: “Quảng Lăng Vương sắp xuất chinh, phủ Quảng Lăng Vương cần có người quản lý, để nó yên tâm đánh trận bên ngoài, con thấy có đúng không?”

“Xuất…chinh?” Lý Mộ Vân kinh ngạc hỏi, chưa từng biết chuyện Quảng Lăng Vương phải xuất chinh.

Từ thị giải thích: “Tiết Độ sứ Thành Đức đã qua đời, hai trấn Ngụy Bác và Lô Long đều muốn chiếm đoạt vùng đất U Châu, may mà Vương công tử trở lại U Châu, chủ trì đại cục. Nhưng bộ hạ cũ của Tiết Độ sứ Thành Đức không nghe theo lệnh của Vương công tử, có một nhóm thì tập trung ở phía bắc làm phản, một nhóm thì quy thuận hai vị Tiết Độ sứ Ngụy Bác và Lô Long. Lúc này quân Thành Đức đang chia năm xẻ bảy, biên giới phía Bắc tràn ngập nguy cơ. Vì lẽ đó Quảng Lăng Vương tự nguyện xin đi đánh giặc, Vệ Quốc công là phó tướng, cùng xuất binh.”

Triều đình đã sớm quyết định sẽ thu phục ba trấn vùng Hà Sóc, lần loạn lạc này ở Thành Đức trở thành cái cớ rất tốt cho triều đình xuất binh. Đời trước Gia Nhu đã biết, một mình Vương Thừa Nguyên cũng đủ sức trấn an loạn lạc U Châu lần này. Nhưng vào thời điểm này, chưa ai biết được chuyện sẽ phát triển theo chiều hướng nào. Vệ Quốc công sẽ cùng Quảng Lăng Vương xuất chinh, có lẽ nghĩ đến tương lai, họ Quách mới đồng ý đưa con gái đến phủ Quảng Lăng Vương làm Trắc phi.

Nếu như trước đó Lý Mộ Vân còn cảm thấy bản thân rất ấm ức, thì sau khi nghe xong lời của Từ Lương viện, Lý Mộ Vân lập tức cảm thấy không biết chui vào đâu để trốn. Hóa ra trong đầu mình chỉ biết nghĩ đến chuyện ái tình, không hề biết đến những quan hệ lợi ích đằng sau.

Gia Nhu vẫn lén lút đánh giá Từ thị. Trên mặt Từ thị đang cười, nhưng lại toát ra vẻ uy nghiêm, thậm chí là hơi giận dữ, làm cho người ta không dám đến gần. Thế nhưng mãi đến lúc trở về phủ Quảng Lăng Vương, Từ thị vẫn thể hiện khuôn mặt hòa nhã như vậy.

Sau khi đưa Lý Mộ Vân đi, tảng đá lớn trong lòng Trịnh thị được thả xuống, bà ta đắc ý nói với Gia Nhu: “Xem ra trong lòng Quảng Lăng Vương, A Vân cũng có sức nặng đấy nhỉ, không thì sao Từ nương nương lại tự mình đến đây đón nó về cơ chứ? Từ nương nương thật bình dị gần gũi, A Vân có Đại gia như vậy, đúng là có phúc.”

Gia Nhu quay đầu lại nhìn theo chiếc xe ngựa đi xa, nhìn thấy cả hàng cấm quân đi theo hộ tống, ý nghĩ trong lòng không giống Trịnh thị chút nào. Nhìn thì có vẻ như Từ Lương viện tới đón Lý Mộ Vân, nhưng từng câu từng chữ thì giống như buộc Lý Mộ vân trở về thì đúng hơn. Nghĩ tới những thủ đoạn mà vị Thái hậu tương lai này sử dụng để lãnh đạo hậu cung, Lý Mộ Vân còn lâu mới là đối thủ của Từ thị.

Lý Mộ Vân cùng ngồi với Từ thị trong một chiếc xe ngựa, trong lòng tràn chuyện Lý Thuần sắp xuất chinh. Chợt Lý Mộ Vân nghe thấy Từ thị ngồi bên lạnh lùng nói: “Lý thị, ngươi biết sai chưa?”

Nàng ta thầm rùng mình, vội vã đổi sang tư thế quỳ.

“Ngươi thân là Quảng Lăng Vương phi, có chức trách của mình. Lúc trước Quảng Lăng Vương vượt muôn vàn khó khăn để lập ngươi làm phi, vốn đã bị trên dưới triều đình chê trách nhiều. Ta nghĩ ngươi có thể trở thành vợ hiền của con ta, cho nên cũng đã hết sức bênh vực ngươi trước mặt Thái tử điện hạ. Nhưng những việc ngươi làm hôm nay thật làm cho phủ Quảng Lăng Vương phải hổ thẹn! Ngươi làm ta quá thất vọng rồi.”

Lý Mộ Vân trả lời với giọng nói run rẩy: “Con dâu…biết sai rồi ạ.”

Từ thị lạnh lẽo nhìn Lý Mộ Vân, nếu con ranh này không phải là chị gái Ngọc Hành, thì không thể nào xứng đáng với vị trí Quảng Lăng Vương phi, chưa nói đến mẫu nghi thiên hạ trong tương lai. Nghĩ đến việc Ngọc Hành đã làm bao nhiêu việc vì Quảng Lăng Vương, Từ thị nhẫn nại nói: “Tình cảnh của Đông cung và phủ Quảng Lăng Vương như thế nào, trong lòng ngươi nên hiểu rõ ràng. Ta không cho phép bất luận người nào gây thêm phiền toái cho Điện hạ cùng Quảng Lăng Vương. Nếu ngươi lại có hành động sai lầm nào, thì hãy chủ động nhường lại vị trí Vương phi này cho người nào có thể đảm nhiệm được đi.”

Lý Mộ Vân chấn động, hạ giọng thưa vâng. Rõ ràng Từ Lương viện nói chuyện rất ôn hòa, nhưng có một loại khí thế làm cho Lý Mộ Vân không dám ngẩng đầu. Mấy ngày nay mẹ và em trai khuyên giải rất nhiều, nhưng Lý Mộ Vân đều chìm đắm trong thế giới của chính mình, căn bản không nghe lọt lời nào. Thế nhưng vào lúc này, nàng ta hoàn toàn rõ ràng, vị trí của mình không cho phép mình được tùy hứng hay kêu ca nửa lời.

Việc Lý Mộ Vân đã làm, chỉ đẩy Quảng Lăng Vương ra xa hơn, chứ không hề có bất kỳ tác dụng gì.

“Sau này con dâu không dám nữa.”

“Ngươi biết là tốt rồi. Trở về phủ Quảng Lăng Vương, ngươi tự biết nên làm như thế nào rồi đây. Ngồi lại đi.” Từ thị hờ hững nói.
Bình Luận (0)
Comment