Tặng Em 180 Dặm

Chương 19

“Mì ăn rất ngon.”

Anh làm mì thực sự rất ngon.

Mạnh Kiều nhẹ nhàng kéo áo anh, sau đó lại thả ra.

Bóng lưng người đàn ông đứng im ngay cửa, không hề có ý định tiếp lời.

Tình cảm cuộn trào như dòng nước ngầm ẩn sau lòng dũng cảm bị niêm phong, mọi ngôn ngữ cơ thể đều là dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Không khí trong phòng bếp trở nên chậm lại, cùng với ánh sáng và bóng lá cây loang lổ ngoài cửa sổ, mọi thứ dường như đều dừng lại.

"Ừm." Người đàn ông cuối cùng đáp lại một tiếng.

Sau đó chậm rãi bước ra ngoài.

Lúc này Mạnh Kiều mới từ từ thở ra một hơi.

Trong phòng bếp chỉ còn lại một mình cô, khóe miệng Mạnh Kiều cong lên.

Mọi thứ có chút gì đó không giống với trước kia.

Không phải vẻ mặt thờ ơ không nói chuyện, không phải lời từ chối lạnh lùng mà là một tiếng “ừ” nhàn nhạt.

Mạnh Kiều cũng không ở trong nhà Chu Minh Xuyên lâu, cô ở cửa thay đôi dép màu hồng, sau đó nghiêm túc bỏ vào trong tủ giày của Chu Minh Xuyên.

Bên trong chỉ có một đôi dép nữ.

Chu Minh Xuyên đứng ở cửa nhìn động tác của cô, cũng không ngăn cản.

"À đúng rồi. " Mạnh Kiều mang giày của bản thân vào xong thì đột nhiên nói: "Tôi quen một người bạn chuyên bán vé vào cửa đua xe, anh ấy nói có thể để lại giúp tôi vé vào sân hoặc phòng bao của tất cả cuộc so tài hàng năm với giá thấp nhất, một lát nữa tôi gửi vào điện thoại di động anh có được không?"

Môi Chu Minh Xuyên động đậy, hồi lâu mới nói: "Cảm ơn."

"Như vậy thì sau này anh cũng không cần mua từ chỗ Lưu Tuyết nữa, có vài loại vé vào sân hoặc phòng bao khó mua thật, nhưng có người quen thì cũng không phải việc gì khó." Mạnh Kiều thong thả nói, "Mặc dù không biết vì sao anh không thích mà còn mua vé, nhưng chờ sau này anh bằng lòng nói với tôi rồi hãy nói, tôi không gấp."

Cô tiện tay vén mái tóc dài xõa trên vai, khó khăn lắm để lộ nửa phần gáy trắng như tuyết đâm vào mắt người ta.

Mạnh Kiều đang muốn nhấc chân đi ra ngoài, Chu Minh Xuyên bỗng nhiên mở miệng: "Có người đến đón em không?"

Cô ngẩn ra ngay tại chỗ, trong lòng nảy lên một ý nghĩ.


"Tài xế đang ở dưới lầu phải không?" Chu Minh Xuyên lại hỏi một câu.

Ý tưởng tà ác còn chưa thành hình thì đã "Ầm" một tiếng, bể nát tan tành.

"Ừm."

Chu Minh Xuyên chỉ đưa Mạnh Kiều xuống lầu, anh đứng ở chỗ có bóng râm, nhìn Mạnh Kiều lên chiếc Bentley màu đen hồi lâu mới thu hồi tầm mắt.

Một tiếng "Ting".

Mạnh Kiều chia sẻ một tấm danh thiếp với anh, chắc là người cô nói có thể mua vé vào sân và phòng bao.

Anh trả lời cảm ơn, sau đó thêm bạn tốt với người đó.

Tắt điện thoại di động, bỏ vào túi.

Không được hai giây, anh lại lấy điện thoại di động ra.

Ngón tay nhẹ nhàng nhấn mấy cái, phương thức liên lạc của Lưu Tuyết bị xóa.

-

Mạnh Kiều về đến nhà, nhìn vết thương trên đầu gối cười ngây ngô rất lâu.

Hình như cô đã nhìn thấy một chút rung động trên hồ nước trầm tĩnh Chu Minh Xuyên.

Tâm địa anh cũng không phải sắt đá.

Một tấm ảnh cũng không thể nói rõ cái gì cả, chú Lưu cũng nói đây chỉ là một người phụ nữ bán vé vào cửa.

Ngày đó cô rời khỏi nhà Chu Minh Xuyên lẽ ra nên tin tưởng lời anh nói.

Anh nói không thì là không. Anh nói không quan trọng, thì là không quan trọng.

Dư Thiên Thiên chỉ vô tình nhìn thấy hai người bọn họ nói chuyện với nhau, vì quan tâm cô nên mới lo lắng.

Nhưng Mạnh Kiều không định nói với cô ấy chuyện liên quan đến Chu Minh Xuyên nữa, cô biết Dư Thiên Thiên không thích.

-

Mạnh Kiều vốn định qua mấy ngày vết sẹo lành sẽ ra ngoài tìm Chu Minh Xuyên. Ai biết Mạnh Quốc Huy bỗng nhiên ra một đạo thánh chỉ, muốn cô và Mạnh Thiên dẫn Lục Hoành đến núi Bắc Hương để cúng Phật.


Trời xanh không có mắt, không biết Mạnh Quốc Huy lại cho rằng một người đàn ông sống ở Mỹ nhiều năm như vậy sẽ cảm thấy hứng thú với tượng phật, trái lại Mạnh Thiên tràn đầy hứng thú, muốn cùng Lục Hoành giao lưu.

"Mạnh Thiên, em tự đi với Lục Hoành có được không?" Mạnh Kiều buồn khổ ngồi giường, khó khăn nhìn chiếc vali trống rỗng. "Dạo này ngày nào em cũng đi với anh ta đúng không?"

"Đúng rồi, anh Lục Hoành thật sự rất lợi hại, còn trẻ như vậy mà đã quản lý một công ty lớn" Trong mắt Mạnh Thiên hoàn toàn là sự sùng bái mù quáng. "Vả lại chị không thấy dáng vẻ anh ấy ở trong công ty đâu, biết bao thiếu nữ tranh nhau vỡ đầu mà dụ dỗ anh ấy."

Mạnh Kiều không vui lườm cậu ấy một cái: "Sao, có phải em hâm mộ người ta có thể ngồi mà lòng không loạn, không giống em mỗi ngày đổi một cô không?"

"Này này, chị, sao chị có thể nói em như vậy hả?" Mạnh Thiên không phục. "Chẳng qua là nếu chị có thể ở bên cạnh anh Lục Hoành, ngược lại em cảm thấy hai người rất xứng đôi."

"Xứng cái đầu quỷ to xác của em, thích như vậy thì chi bằng em gả cho anh ta đi." Mạnh Kiều đưa chân đá vào mông Mạnh Thiên, "Nói một câu, em có tự đi với anh ta được không?"

Mạnh Thiên "Ôi chao" một tiếng, ôm mông nhảy nhót "Không được đâu,, chị cũng biết ý của ba mà, em chỉ tới làm phông nền thôi, chủ yếu vẫn là chị và anh Lục Hoành!"

Mạnh Kiều nhìn dáng vẻ thiếu đánh của Mạnh Thiên thì thật sự nhụt chí, nhưng vừa nghĩ tới Mạnh Quốc Huy nghiêm khắc yêu cầu trong điện thoại muốn cô nghiêm túc với chuyến đi chơi lần này, nếu không nhất định sẽ trừ phí sinh hoạt nên cô chỉ đành im lặng chấp nhận.

"Vậy chị sẽ gọi thêm Dư Thiên Thiên." Mạnh Kiều thỏa hiệp.

"Được đấy!" Hai mắt Mạnh Thiên đột nhiên sáng lên, "Rất lâu rồi em không gặp chị Thiên Thiên."

Mạnh Kiều nghi ngờ nhìn chằm chằm Mạnh Thiên, "Em kích động như vậy làm gì?"

"Kích động?" Mạnh Thiên phủ nhận, "Nào có! Em chỉ là … thay chị vui vẻ!"

Mạnh Kiều cẩn thận quan sát biểu cảm của cậu ấy, sau đó hung tợn nói: "Thằng nhóc em đừng vươn móng vuốt đến chỗ này của chị, em tránh xa Dư Thiên Thiên một chút!"

"Nhất định, nhất định rồi!" Mạnh Thiên thề thốt.

-

Bốn người xuất phát tới núi Bắc Hương, Lục Hoành tự mình lái xe.

Anh ta mặc áo sơ mi và quần tây giản dị, trên áo có một chiếc cúc màu bạc tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, cả người để lộ vẻ cao quý thận trọng.

Mấy ngày qua, thời tiết đột nhiên có chút lạnh, nháy mắt đã sang thu.

Mạnh Kiều tùy tiện mặc áo tay ngắn bên trong, bên ngoài khoác áo khoác mỏng màu ka ki, búi mái tóc đen thành một búi củ tỏi lỏng lẻo trên đỉnh đầu, cả người cũng không biết là lười biếng hay là không thèm để ý.

Thời gian đi đường dự đoán tầm ba tiếng, cô còn định cố gắng giả bộ ngủ ít nhất hai tiếng nhưng cô đã đánh giá thấp hai cái pháo trúc ngồi phía sau, vừa lên xe đã rôm rả trò chuyện.


Dư Thiên Thiên hoàn toàn xem Mạnh Thiên là em trai, Mạnh Thiên nói gì cô ấy cũng hứng thú nghe, Mạnh Thiên cũng không biết có mưu đồ gì, cứ chọc cho Dư Thiên Thiên ha ha cười to, sau đó không biết xấu hổ mà sáp đến gần.

Mạnh Kiều vốn định giả bộ ngủ đã hoàn toàn hết cách, chỉ có thể ngồi nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ nhanh chóng bay qua trước mắt.

Không biết hiện tại Chu Minh Xuyên đang làm gì?

Xưởng sửa xe rảnh rỗi như vậy, có kiếm được tiền không?

Tay phải bị gãy đã hồi phục thế nào rồi?

Thân thể nho nhỏ của cô co thành một cục, đầu thỉnh thoảng va vào kính, phát ra âm thanh "bụp bụp".

"Kiều Kiều." Lục Hoành nhìn thấy cô buồn bực không vui. "Đi chơi mà không vui sao?"

"À. " Mạnh Kiều ngồi thẳng cơ thể, thoáng nghiêm túc nói, "Vui chứ, dẫn người bạn cũ là anh đi dạo cũng là chuyện nên làm mà."

"Cũng không cần xem tôi là bạn cũ gì cả." Lục Hoành khẽ cười, nhìn con đường trước mặt. "Trái lại tôi thật sự muốn trở thành bạn bè bây giờ của em."

Mạnh Kiều thầm cười chế nhạo, nếu thật sự chỉ trở thành bạn bè thì cũng không phải là không thể, chỉ sợ anh ta còn có tâm tư khác.

"Lục Hoành, anh lúc ở Mỹ chắc hẳn quen không ít bạn gái ha?” Câu hỏi của cô còn ẩn chứa hàm ý khác.

Không ngờ Lục Hoành không hề né tránh chủ đề này: "Từng quen mấy người."

"Vậy vì sao chia tay?" Ngược lại Mạnh Kiều bất ngờ trước sự thẳng thắn của anh ta.

"Chỉ là hẹn hò thôi, đến lúc thì chia tay." Khóe miệng Lục Hoành treo nụ cười nhẹ.

"Cái gì gọi là đến lúc thì chia tay?"

"Ôi, chị, chị thế này cũng không hiểu à?" Không biết khi nào mà Mạnh Thiên đã ló đầu từ phía sau đến. "Anh Lục Hoành nhất định chính là tấm gương của em, lúc hẹn hò thì tận tình thoải mái, đến tuổi kết hôn thì nghiêm túc."

Mạnh Thiên không nói thì còn ổn, cậu ấy vừa giải thích như vậy, trong lòng Mạnh Kiều trái lại dâng lên chút chán ghét.

Cô biết đối với những gia đình như bọn họ, kết hôn không là chuyện của một cá nhân, nhưng Lục Hoành áp dụng bộ quy tắc này một cách quá mức thuần thục, phân biệt tình yêu và hôn nhân rạch ròi.

"Không khoa trương như tiểu Thiên nói. " Lục Hoành khẽ cười, thu hết biểu cảm trên gương mặt Mạnh Kiều vào mắt, anh ta vươn tay phải nhẹ nhàng xoa đầu Mạnh Kiều, sau đó nói: "Đến tuổi phải kết hôn, tự nhiên sẽ suy tính nhiều hơn."

"Ví dụ như?" Mạnh Kiều chỉnh lại sợi tóc vừa bị anh ta xoa.

"Ví dụ như phát triển sự nghiệp, còn có môn đăng hộ đối." Lục Hoành nói.

Trong lòng Mạnh Kiều nhẹ nhàng cười mỉa, không thảo luận với anh ta nữa.

Không phải Mạnh Kiều cảm thấy Lục Hoành nói đúng, mà từ đáy lòng cô cảm thấy không cần có được sự thừa nhận của Lục Hoành, tất nhiên cũng không cần tranh cãi với anh ta.

Bốn người đến núi Bắc Hương đã là sáu giờ chiều, mỗi khi đến ngày nghỉ chỗ này đều tấp nập người, may mà bây giờ không phải là lúc cao điểm, lác đác chỉ có vài người.


"Chị, tầng năm." Mạnh Thiên lấy thẻ ở quầy lễ tân, bảo mọi người đi theo.

"Được." Mạnh Kiều đi với Dư Thiên Thiên ở phía sau hai người kia cùng đi lên lầu.

Lục Hoành đã đặt một gian phòng lớn tại khách sạn, bên trong có bốn căn phòng, còn có phòng khách và rạp chiếu phim gia đình.

Mở cửa đi vào liền thấy một luồng đèn vàng tối xuyên qua bình phong đàn hương rơi ở chỗ huyền quan, miếng gạch vàng đen mạ vàng lớn phản chiếu vẻ xa hoa hết sức mà lại khiêm tốn không thể nói rõ.

Mạnh Kiều lướt qua bình phong, đi thẳng vào phòng ngủ.

Cô không có tâm tư thưởng thức khách sạn được sửa sang hoa lệ, không biết vì sao vừa đến thì như mất hồn.

"Bé goá phụ!" Dư Thiên Thiên cùng đi qua: "Cậu muốn ngủ chung phòng với tớ không?"

Mạnh Kiều vừa muốn mở miệng nói "Muốn", bỗng nhiên nhịn lại, "Không."

"Ừm?" Dư Thiên Thiên nghi ngờ nhìn cô, "Cậu sao thế? Ở trên xe đã không vui, mặc dù đi với Lục Hoành thì cũng không quá vui vẻ, nhưng cũng coi là đi chơi mà, còn có tớ và tiểu Thiên ở chỗ này với cậu đấy?"

Gương mặt Mạnh Kiều cười có chút khó xử, "Không sao, chỉ là tớ có chút mệt."

Cô thuận miệng bịa ra lý do rồi đi vào phòng, "Một lát đi ăn cơm thì kêu tớ."

"Được." Dư Thiên Thiên nhìn thấy cô có chút buồn bã, mặc dù có nghi vấn trong lòng nhưng cũng không biết phải hỏi từ đâu.

Theo lý mà nói, chuyện Chu Minh Xuyên kia chắc hẳn khoảng thời gian trước đã coi như cho qua rồi, vậy vì sao Mạnh Kiều vẫn không vui?

"Chị Thiên Thiên!" Mạnh Thiên ở phía sau la to, "Chị ở đâu?"

"Chị á?" Dư Thiên Thiên lập tức quay đầu, cô ấy nhanh chóng nhìn lướt qua: "Chị ở phòng đối diện chị em!"

"Được! Vậy em và anh Lục Hoành ở hai phòng bên kia." Trên gương mặt Mạnh Thiên mang theo chút làm nũng, cười chỉ vào phòng của mình.

"Được." Dư Thiên Thiên cũng vẫy tay với cậu ấy nhưng tâm tư lại không ở đây.

Lục Hoành quay về phòng thì cởi áo khoác ra, anh ta đứng ở sân thượng, dù bận vẫn nhàn nhã hút một điếu thuốc, sau đó lướt xem vòng bạn bè của Mạnh Kiều.

Tâm tính của bạn nhỏ thực sự rất đơn thuần.

Lúc này, sắc trời đã thoáng mờ tối, ánh đèn vàng ấm áp trong phòng ngủ xuyên qua thủy tinh sáng ngời, chiếu lên khóe miệng Lục Hoành chậm rãi cong lên.

Bất luận là từ góc độ nào, Mạnh Kiều đều là đối tượng kết hôn hợp ý Lục Hoành nhất.

Cô và anh ta có độ xứng đôi về bối cảnh gia đình cao, cô đơn thuần hiền lành lại thêm tâm tính ngây thơ.

Quan trọng hơn là Lục Hoành thích gương mặt cô, thích dáng người cô.

Từ năm mười tuổi.

Bình Luận (0)
Comment