Tặng Em 180 Dặm

Chương 40

Ánh nắng màu vàng đỏ rải nghiêng trên mặt biển, những đợt sóng lên xuống cuồn cuộn phản chiếu ánh sáng chói lóa, rực rỡ đến chóng mặt.

Mọi thứ đều là khoảnh khắc tuyệt vời nhất,

Mạnh Kiều nghĩ như vậy.

Chu Minh Xuyên nhìn bóng lưng của Mạnh Kiều, ngón tay đan chặt vào mái tóc tung bay của cô.

Anh đỡ lấy cô, chậm rãi bước lên.

Nhưng lòng anh như một bánh răng đã mục nát lâu ngày, chỉ mới bước một bước đầu tiên cũng đã tốn hơn phân nửa dũng khí.

Mà người phụ nữ trước mặt hiển nhiên không biết chuyện này chỉ mới là bắt đầu.

Ánh sáng màu vàng xuyên qua tầng mây phía chân trời, hào phóng ban hơi ấm đến nhân gian, Mạnh Kiều từ từ cảm nhận được sự ấm áp, cô xoay người lại: "Chu Minh Xuyên, anh xem mặt trời mọc kìa!"

"Ừm."

Anh từ từ tựa vào cửa sổ, ôm người phụ nữ trong ngực chặt hơn.

-

Buổi sáng tầm tám giờ, hai người lái xe quay lại nhà Mạnh Kiều.

"Buổi trưa anh đến đón em." Mạnh Kiều ngồi ở ghế phụ vươn hai cánh tay với anh.

Chu Minh Xuyên nghiêng người ôm cô: "Anh tự đi cũng được."

"Đừng," Mạnh Kiều tháo dây an toàn, "Chú Lưu không khỏe nên không tới, một mình anh sao xử lý được hết? Anh đã đồng ý là sẽ đến đón em."

Chu Minh Xuyên suy tư, không nói chuyện.

"Mấy giờ công ty dọn nhà đến?"

"Buổi chiều hai giờ."

"Vậy anh nhớ đến đón em sớm một chút, không thể chậm trễ." Mạnh Kiều cười với anh, sau đó xuống xe.

Cô đi hai bước lại lại quay về, tựa lên cửa sổ xe.

"Chu Minh Xuyên?"

Chu Minh Xuyên nâng tầm mắt nhìn cô: "Sao thế, để quên đồ à?" Anh nói xong thì nhìn bốn phía.

Mạnh Kiều phì cười, "Không có gì, muốn hỏi anh thôi, trí nhớ anh tốt không?"

Chu Minh Xuyên khẽ nhíu mày, không hiểu lắm.

"Em rất sợ bây giờ anh vừa đi, quay lưng liền không nhận ra em nữa." Ánh mắt cô bỗng nhiên có mấy phần nghiêm túc, mong mỏi nhìn người đàn ông trong xe.


Chu Minh Xuyên ngẩn người: "Trí nhớ anh rất tốt, nhớ mọi thứ của em."

Khóe miệng Mạnh Kiều cười: "Có thật không?"

Chu Minh Xuyên trịnh trọng gật đầu một cái: "Em ăn mừng sinh nhật, nói em tên Kiều Mạt, đi làm quán bar đó."

"Người bạn kia của em tên Dư Thiên Thiên, lúc em với cô ấy đến sửa xe, nói trước kia em có nhũ danh là góa phụ nhỏ."

Nụ cười của Mạnh Kiều dần dần biến mất.

"Em nói em có cái tên này là bởi vì lúc nhỏ em —— "

"Im miệng." Mạnh Kiều mở miệng.

Chu Minh Xuyên nhìn cô, trong mắt là nụ cười không giấu được.

Anh cố ý.

"Anh sẽ không quên," Chu Minh Xuyên nhẹ giọng nói, "Tất cả những thứ thuộc về em, không bao giờ quên."

-

Mạnh Kiều về nhà, vốn định nhanh chóng vọt vào phòng ngủ, tránh gặp phải hoặc đón nhận tra khảo tiếp theo của người nào đó, nhưng cô ngàn tính vạn tính, không nghĩ tới Mạnh Thiên và Dư Thiên Thiên ngồi ở cửa nhìn cô rướn nửa người hôn người đàn ông ở trong xe.

Xe của Chu Minh Xuyên lái qua trước mắt, Mạnh Kiều đảo mắt liền nhìn thấy hai người cười kì dị ngay cửa.

Chân cô vừa nhấc lên đã run run, suýt té liệt nửa người.

Trên đường đi trống vắng không thể che giấu, hai ánh mắt bốc lửa nhìn thẳng vào Mạnh Kiều.

Cô gượng cười một cách khó khắn, sau đó giả vờ như không có chuyện gì xảy ra đi tới cửa.

Hơn nữa mắt còn nhìn thẳng, vọt vào trong.

"Đứng lại —— "

Xui xẻo.

Một chân Mạnh Kiều còn chưa kịp nhảy vào nhà, hai bàn tay bị hai người một trái một phải nắm chặt.

Cô vùng ra, không thoát được.

Giống như nữ phạm nhân bị người ta đ è xuống, đưa lên pháp trường.

"Cái gì nhỉ, tớ muốn đi tắm trước?" Mạnh Kiều nhẹ giọng nói, cười hì hì.

Dư Thiên Thiên lạnh lùng cười, nháy mắt với Mạnh Thiên sau đó đứng lên.


Mạnh Thiên hiểu ý gật đầu, lập tức xách hai chiếc ghế đi vào nhà. Dư Thiên Thiên vẫn kéo tay Mạnh Kiều: "Đi thôi, tớ đi tắm với cậu."

"Không cần, " Mạnh Kiều chột dạ chớp mắt, "Tớ tự đi là được."

"Tối hôm qua không dùng sức à?" Dư Thiên Thiên cười trộm.

"Không."

"Thật là không?"

"Thật mà!"

Hai người đóng cửa phòng ngủ, Dư Thiên Thiên đẩy Mạnh Kiều lên ghế sô pha, "Được đấy, hai người đã tốt đến mức này rồi?"

Mạnh Kiều ngượng ngùng chớp mắt, gò má lập tức ửng đỏ, lắp bắp mở miệng, "Cậu, sao cậu và tiểu Thiên chặn tớ?"

"Chặn cậu?" Dư Thiên Thiên khẽ gõ đầu nhỏ của cô, "Còn không phải lo lắng cậu và người đó đi một lúc xảy ra chuyện gì ư? Cậu lại còn không mang điện thoại di động và chìa khóa, to gan thật ha!"

Mạnh Kiều cười đen tối hai tiếng, đi lấy quần áo chuẩn bị đi tắm: "Tớ và Chu Minh Xuyên ở bên nhau, có thể xảy ra chuyện gì?"

"Này thì không chắc chắn," Dư Thiên Thiên bĩu môi, "Chẳng qua là tiểu Thiên nói với tớ không ít chuyện của anh ấy, không ngờ anh ấy thiếu tiền như vậy, liều mạng đua xe cho Mạnh Thiên."

Mạnh Kiều cầm quần áo ngẩn ra, qua khoảng thời gian này, hình như cô cũng chỉ biết thêm một tí.

Cô lề mề ừ một tiếng, không đáp lời.

"Vậy tiếp đến anh ấy định làm thế nào? Một lần nữa tham gia cuộc thi đua xe?" Dư Thiên Thiên lại hỏi.

Ngón tay Mạnh Kiều rụt lại, không có chắc chắn nhỏ giọng nói: "Chắc là vậy."

Nhưng cô còn chưa hỏi, cô còn không dám hỏi.

"Đừng nói cậu không biết gì nhé!" Một lời của Dư Thiên Thiên đâm thủng lớp ngụy trang của Mạnh Kiều.

Mạnh Kiều: "..."

"Tớ phục cậu rồi." Dư Thiên Thiên đi qua lấy một bộ quần áo mang vào phòng tắm cho Mạnh Kiều: "Anh ấy không nói, cậu cũng không hỏi, cậu không lo lắng anh ấy không làm gì thật sao?"

"Không đâu." Giọng nói Mạnh Kiều cao lên hai độ.

"Là anh ấy sẽ không hay cậu cảm thấy sẽ không?" Dư Thiên Thiên lại một lần nữa chọc thủng vẻ phô trương thanh thế của cô: " Ngốc, nếu cậu thật sự muốn sống với anh ấy cả đời thì phải hỏi rõ trước, nếu anh ấy chịu vì cậu mà liều một phen, tớ tuyệt đối từ nay về sau không nói xấu anh ấy một câu nào nữa."

Mạnh Kiều buồn bực nhìn Dư Thiên Thiên, cô biết những gì cô ấy nói đều đúng, nhưng cô cũng biết có vài lời, cô hỏi và anh tự nói, khác biệt rất lớn.


Về quá khứ của anh, Mạnh Kiều có thể rất thẳng thừng hỏi anh, ở đâu và đã làm gì, có bạn bè là ai, thích người nào.

Nhưng về tương lai của anh, Mạnh Kiều không dám hỏi.

Con người có thể phấn đấu vì lý tưởng trong lòng mình nhưng không nên phấn đấu vì kỳ vọng của người nào đó.

Mạnh Kiều làm rất nhiều bước, nhưng ít nhất bước này nên là anh tự đi ra ngoài.

Rốt cuộc anh có muốn đua xe lại hay không, nên là Chu Minh Xuyên tự nói.

Không phải vì Mạnh Kiều, chỉ vì bản thân anh.

"Suy nghĩ kĩ đi." Dư Thiên Thiên đẩy Mạnh Kiều đang sững sờ đi đến phòng tắm, sau đó mở nước nóng giúp cô: "Đời người không phải chỉ có tình yêu vui vẻ, lần đầu tiên cậu hẹn hò rất dễ dàng choáng váng vì cảm giác hạnh phúc này, nhưng tớ đã đi trước một đoạn đường, có một số việc, tớ phải nói rõ với cậu."

Bọt nước nóng đập vào bồn tắm, Mạnh Kiều giống như một học sinh tiểu học, ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế ở một bên nghe Dư Thiên Thiên khuyên nhủ.

"Tình yêu giống như quả táo, vừa hái xuống liền khiến cậu vui vẻ. Có người bỏ nó vào tủ lạnh, quả táo kia qua mười ngày mới hỏng, nhưng có người để nó ở ngoài, vừa hai ngày đã bị sâu ăn."

"Cho dù hiện tại cậu và Chu Minh Xuyên có tốt tới mức nào đi chăng nữa, sau này nếu anh ấy luôn như vậy, không có một công việc, không bảo đảm được cuộc sống của cậu, vậy cậu ăn nói với ba mẹ cậu sao đây, chú Mạnh sẽ đồng ý à?"

"Nếu ba mẹ cậu không đồng ý hai người ở bên nhau, cậu định làm thế nào?"

"Lỡ như bọn họ cắt đứt nguồn kinh tế của cậu, cậu và Chu Minh Xuyên của cậu đi đâu, cạp đất mà ăn hả?"

Dư Thiên Thiên hỏi một chuỗi, không cho Mạnh Kiều cơ hội phản bác.

Mạnh Kiều chớp mắt nhìn cô ấy, không chen lời được một câu, thần sắc còn có mấy phần đáng thương.

Dư Thiên Thiên nhìn cô, bỗng nhiên im lặng, cảm thấy có phải bản thân đã nói quá nặng hay không.

Cô ấy bóp nhẹ cằm Mạnh Kiều, cười một tiếng phá vỡ bầu không khí nghiêm trọng, giọng điệu có vẻ bất đắc dĩ: "Thôi vậy, đứa nhỏ ngốc, qua mấy ngày nữa tớ lại nói với cậu mấy chuyện này, hiện tại nói cậu cũng không nghe lọt tai."

Cô ấy đứng lên tắt nước nóng, "Buổi chiều tớ và Mạnh Thiên đi ra ngoài, không ở nhà với cậu, có việc thì gọi điện thoại cho bọn tớ, biết không?"

Mạnh Kiều như trút được gánh nặng, lập tức ngoan ngoãn gật đầu, đưa mắt nhìn Dư Thiên Thiên đi ra phòng tắm.

-

Ngâm nước nóng xong, Mạnh Kiều nằm thả lỏng trong bồn tắm, lời nói của Dư Thiên Thiên rất có ý tuyên truyền giác ngộ, cô tắm xong thì quả thực nghiêm túc suy nghĩ lời cô ấy nói tận mấy phút.

Nhưng trời không chiều lòng người, cảm giác sảng khoái từng bước chiếm cứ cả người cô, đầu óc cũng từ bỏ suy tính những vấn đề khó giải.

Hơi nước bốc hơi rồi bay lên, độ ẩm không khí lên đến điểm cao nhất, cô mơ hồ nghĩ tới chỉ có những nụ hôn của tối hôm qua.

Cánh môi mềm mại sợ bị bể nát, đầu lưỡi ngọt ngào không kịp tránh đi, hơi thở rối loạn quấn quýt chẳng phân biệt được là của ai.

Hơi thở của Chu Minh Xuyên một lần lại một lần xâm chiếm tất cả giác quan của cô, cô thậm chí có thể cảm nhận được bàn tay nóng bỏng ôm sau lưng cô thật chặt.

Nửa gương mặt đỏ bừng của Mạnh Kiều chìm trong làn nước ấm áp, miệng nhẹ nhàng nhả ra mấy cái bong bóng.

"Bụp, bụp."

Bọt nước trượt trên cơ thể trơn mịn, đung đưa mấy cái, sau đó nhanh chóng biến mất trong sóng nước dập dờn, Mạnh Kiều chợt cười, nước lay động, sóng nước lăn tăn, không ngừng cuồn cuộn rồi tản ra trong bồn tắm màu trắng.

Chu Minh Xuyên, em rất vui.


-

Buổi trưa mười hai giờ, Chu Minh Xuyên đúng hẹn đến nhà Mạnh Kiều đón cô.

Hôm nay sẽ có công ty dọn nhà đến dọn một vài vật gia dụng trong xưởng sửa xe. Mấy ngày trước, Chu Minh Xuyên đã liên lạc chủ xe lấy xe trong xưởng sửa xe đi, cho nên hiện tại nơi đó chỉ còn lại vài đồ vật đơn giản.

Một cái giường đơn, một cái tủ sách, mấy chiếc ghế và một cái ghế sô pha bằng da màu xanh đậm đến tận bây giờ còn chưa có tác dụng ——

Lúc Mạnh Kiều ra cửa mặc áo len chui đầu, phía dưới là quần jean, cô vừa lên xe đã nói với Chu Minh Xuyên: "Em đến làm việc, có gì để em làm không?"

Chu Minh Xuyên sửa sang lại cổ áo giúp cô: "Cổ vũ anh đi."

"Hừ, xem thường người ta." Mạnh Kiều ấm ức mặc kệ anh, xe đi đến xưởng sửa xe, cô lập tức vọt vào trong, thề phải khiến cho Chu Minh Xuyên xem thử năng lực làm việc nhà của cô.

Cô không có sức lực lớn để dọn đồ vật gì đó, dọn dẹp sửa sang đồ lặt vặt và chăn trong phòng nghỉ ngơi thì cô còn không làm được sao!

Mạnh Kiều tràn đầy lòng tin vọt tới phòng nghỉ ngơi, vừa mở cửa lớn, bên trong trống trơn.

Mạnh Kiều: "???"

Cô chau mày quay đầu nhìn Chu Minh Xuyên vừa xuống xe, "Đồ trong này đâu? Sao trống trơn vậy?"

Chu Minh Xuyên khẽ cười, "Chăn và đồ lặt vặt đã được thu dọn xong vào hai ngày trước, đưa đến bệnh viện để ông Lưu sử dụng, anh đã dời hết vật gia dụng còn lại ra đất trống phía sau, đến lúc đó công ty dọn nhà tới thì cũng không cần dọn đến chỗ đó, không phiền lắm."

"Vậy em tới làm gì?"

Chu Minh Xuyên cúi đầu nhìn cô, giọng nói trầm thấp: "Cổ vũ cho anh, không được sao?"

Mạnh Kiều chớp mắt, bỗng nhiên ấp úng: "Cũng, cũng được." Nhưng ít đi một cơ hội thể hiện sự hiền huệ của bản thân, đột nhiên cảm giác thua thiệt.

Chu Minh Xuyên nói xong, đưa cô đi ra phía sau xưởng sửa xe, "Một lát công ty dọn nhà —— "

Tiếng chuông trong túi anh bỗng nhiên vang lên. "Anh nghe điện thoại."

"À, được." Mạnh Kiều gật đầu, ánh mắt giả vờ vô tình bay đi chỗ khác.

Chu Minh Xuyên nhìn cô, đưa điện thoại di động tới trước mặt Mạnh Kiều, "Em biết."

"?" Mạnh Kiều xoay đầu nhìn, phía trên cuộc gọi đến hiển thị hai chữ to nổi bật.

"Trần Vũ."

"Anh!?" Mạnh Kiều suýt thất thanh kêu lên, hai mắt không thể tin nhìn Chu Minh Xuyên.

Anh vuốt tóc Mạnh Kiều, giọng nói nhàn nhạt: "Anh hẹn với anh ấy qua hai ngày sẽ đi huấn luyện."

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Cảm ơn tiểu thiên sứ đã bình chọn cho tôi vé bá vương hoặc tưới chất dinh dưỡng lúc 13:19:38 25-10-2020 ~14:48:10 26-10-2020 ~

Cảm ơn tiểu thiên sứ đã tưới chất dinh dưỡng: xxzhiwei 20 bình;

Rất cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!

Bình Luận (0)
Comment