Tặng Em 180 Dặm

Chương 56

Khi tháng cuối cùng của năm cũ đến, Thành phố Quý bước vào giai đoạn chạy nước rút, đếm ngược thời gian chào đón năm mới.

Mạnh Kiều bắt đầu nghỉ phép từ ngày mai, xế chiều hôm nay cô rời phòng làm việc sớm. Mạnh Kiều lên chuyến xe ít người để đến Khanh Toàn Trai, lúc đẩy cửa vào phòng bao liền thấy Dư Thiên Thiên đang nằm ở một bên để cho người ta đấm bóp.

Cửa phòng bao vừa mở, Dư Thiên Thiên xoay đầu nhìn thấy Mạnh Kiều bèn xua tay với nhân viên đấm bóp để cho cô ấy đi ra ngoài trước.

"Cô là ai?" Người được đấm bóp ở trên giường nghiêm túc ngồi dậy đặt câu hỏi.

Mạnh Kiều ngẩn ra nửa giây, khẽ cười đi tới bên cạnh Dư Thiên Thiên, "Cậu muốn chết thế nào? Muốn bị tớ bóp ch ết không?"

Giữa chân mày cô là vẻ đắc ý, cô nhìn sắc mặt Dư Thiên Thiên đen xanh đang nằm trên giường đấm bóp.

Dư Thiên Thiên: "..."

"Cô gái này thật là ác độc."

"Như nhau thôi." Mạnh Kiều nín cười cởi áo khoác treo lên, cô mặc một chiếc váy bó sát người màu đen phối với một chiếc áo len màu xám nhạt, mái tóc dài trơn trượt như lụa mềm mại xõa tung sau người.

Lúc treo quần áo lên, mắt thường của Dư Thiên Thiên nhìn thấy eo của cô lại nhỏ hơn mấy phần, còn nhìn thấy cả đường mông vểnh lên, lại cảm thấy người phụ nữ này thật sự quá gợi cảm, quần áo như vậy cũng bị cô mặc ra ý vị khác.

"Cơ thể nhỏ nhắn của cậu gần đây chịu bao nhiêu cực khổ vậy?" Dư Thiên Thiên cảm thán ngồi vào bàn ăn bên cạnh, vừa lật xem thực đơn vừa nói.

Mạnh Kiều cho rằng Dư Thiên Thiên nói cô dọn đến ở chung với Chu Minh Xuyên, nhẹ nhàng trợn trắng mắt, "Sao, ngay cả cậu cũng châm chọc tớ đôi câu?"

Dư Thiên Thiên bật cười, "Tớ cũng không có tư cách đó, bàn về bị tình yêu làm mờ đầu óc, cậu phải gọi tớ là tiền bối."

"Vậy cậu ám chỉ cái gì?" Mạnh Kiều hỏi.

"Tớ ám chỉ…" Dư Thiên Thiên nuốt một ngụm nước bọt, "Người đàn ông nhà cậu hẳn là rất lợi hại, tớ thấy một tháng này cậu lại gầy hơn một chút."

Cô ấy ra vẻ tán dương, nín cười nhìn Mạnh Kiều.

Người phụ nữ bên cạnh vừa rồi còn có thể bình tĩnh mắng cô ấy, hiện tại chợt im lặng, hai con mắt chớp rất lâu, nhưng cũng không nặn ra được một chữ.

Hồi lâu mới bắn cho cô ấy một ánh nhìn chết chóc, khiến cho Dư Thiên Thiên cười nghiêng ngả.

"Chậc chậc, thật hâm mộ." Dư Thiên Thiên lắc đầu.

"Hâm mộ cái đầu cậu." Mạnh Kiều cười mắng cô ấy, "Cũng chỉ có cậu không mắng tớ."

Giọng điệu cô vui vẻ nhưng Dư Thiên Thiên biết chuyện này không dễ dàng như vậy.

"Thằng nhóc Mạnh Thiên đã về nhà xin tha rồi, ba cậu vẫn không tha thứ chuyện của cậu à?"

Mạnh Kiều bất đắc dĩ thở dài, "Sao có thể chứ, khoảng thời gian trước mẹ tớ không nhịn được đến tìm tớ, nhưng tớ cũng nói với bà ấy tớ sẽ không chia tay Chu Minh Xuyên, nói tới nói lui thì vẫn mắng tớ một trận, nói lần này nhất định mặc kệ tớ, để cho tớ có một bài học."

"Ba cậu thì sao?"

"Ông ấy?" Mạnh Kiều càng không dám nghĩ mà lắc đầu một cái, "Lần này Mạnh Quốc Huy quyết tâm muốn khiến cho tớ biết khó mà lui, ông ấy bảo tài xế đến tìm tớ rồi lấy lại chìa khóa nhà của tớ. Nói trừ phi tớ và Chu Minh Xuyên chia tay thì chủ động đi tìm ông ấy, nếu không thì đừng quay về căn nhà kia nữa."

Dư Thiên Thiên nghe Mạnh Kiều nói, trong lòng cũng không biết có vị gì. Không phải cô ấy không hiểu suy nghĩ của Mạnh Kiều lúc này, mà cô ấy quá hiểu cô.

Bởi vì bản thân cô ấy đã từng vì một tra nam xích mích với trong nhà.

Nhưng kết quả lại mạnh mẽ vả mặt cô ấy.

Dư Thiên Thiên biết Mạnh Quốc Huy đã coi Chu Minh Xuyên là một người không đáng tin cậy, cho nên mới có quyết định tàn nhẫn như vậy. Cũng giống như cô ấy, cũng không ai dám tin tưởng người đàn ông kia có thể đem lại một tương lai sáng lạn cho Mạnh Kiều.

Nhưng có lúc kinh nghiệm sẽ sai lầm.


Mặc dù bây giờ Chu Minh Xuyên chưa thể cho Mạnh Kiều một cuộc sống đầy đủ sung túc, nhưng Dư Thiên Thiên có thể nhìn ra anh đối xử với Mạnh Kiều rất tốt.

Để nhìn rõ một người đàn ông thì phải biết rõ ràng Mạnh Kiều và Chu Minh Xuyên đã ở chung một tháng nhưng mỗi lần nhắc tới anh, khóe miệng của Mạnh Kiều đều không tự chủ nhếch lên. Dư Thiên Thiên chỉ từng thấy loại tình tiết này trong tiểu thuyết ngôn tình.

Huống chi Mạnh Kiều là người phụ nữ từ nhỏ đã nhận được rất nhiều tình yêu thương, tình yêu mà anh cho cô dù chỉ bị thiếu mất nửa phần thì cô cũng có thể nhạy cảm nhận ra.

"Tớ ủng hộ cậu." Dư Thiên Thiên bỗng nhiên nói một câu như vậy.

Mạnh Kiều kinh ngạc nhìn sang, trên gương mặt Dư Thiên Thiên vẫn là vẻ kiên định.

Mạnh Kiều nhíu mày nghi hoặc nhìn cô ấy, nhìn thấy cô ấy có mấy phần thật lòng, ngay sau đó lại thả lỏng chân mày, "Cảm ơn cậu."

Dư Thiên Thiên không nói đùa, cô đã nhìn ra.

"Vậy khoảng thời gian này người đàn ông nhà cậu đang bận rộn gì?"

"À, nói tới chuyện này, tớ đang muốn nói với cậu," Mạnh Kiều bỏ qua cảm xúc không vui vừa rồi khi nhắc tới Mạnh Quốc Huy, lấy một tấm vé từ trong túi xách ra, "Hai ngày sau anh ấy thi đấu, ở núi Bắc Hương!"

"Anh ấy đã có thể thi đấu?" Dư Thiên Thiên bất ngờ, "Lợi hại, nhanh như vậy đã có thể tham gia thi đấu, không chừng còn lấy được thưởng, có thể kiếm rất nhiều tiền."

Mạnh Kiều ngượng ngùng cười, "Anh ấy có thể tham gia cuộc thi đã là tiến bộ rất lớn, hạng mấy không quan trọng."

Dư Thiên Thiên biết tình huống của Chu Minh Xuyên, cô ấy nghe Mạnh Kiều nói như vậy, cũng lập tức đồng tình: "Cũng đúng, cứ từ từ thôi, dù sao thì người phụ nữ như cậu đã khăng khăng đi theo anh ấy thì Chu Minh Xuyên còn sợ gì nữa."

"Nào có." Mạnh Kiều lườm cô ấy, nhưng lại tự mỉm cười.

"À đúng rồi, tuần tới là sinh nhật Lý Thành, cậu muốn đi không?"

"Lý Thành?"

"Đúng rồi, chắc anh ấy gửi tin nhắn cho cậu rồi nhỉ?" Dư Thiên Thiên lấy điện thoại ra cho Mạnh Kiều xem.

Lúc này Mạnh Kiều mới nhớ đến mấy ngày trước Lý Thành quả thật đã gửi tin nhắn cho cô, "Tớ từ chối rồi."

"Vì sao? Không phải các cậu là bạn tốt à, sao lại không đi?"

"Một là tớ không tặng nổi quà xứng với anh ấy, hai là không muốn biến thành đối tượng để người ta bàn tán," Mạnh Kiều nhẹ nhàng nói, "Nói sau lưng tớ thì thôi, bảo tớ đến nhà thì tớ cũng không ngốc."

Mạnh Kiều không phải là không biết bản thân bị những người trong cái vòng kia bàn tán như thế nào. Một đứa con nhà giàu ngu ngốc bị một tên đàn ông tâm cơ lừa gạt, không những thế tên đàn ông kia còn không phải người lạ mà là người quen đã từng nhiều lần đua xe cùng bọn họ.

Quyết liệt tranh cãi với người trong nhà rồi dọn đến ở với tên đàn ông đó, bao nhiêu người không nói trước mặt nhưng chắc chắn sau lưng đang chờ xem trò cười của Mạnh Kiều.

Nhưng cô phải nén một hơi tức giận này, chặn hết tất cả nội dung trong vòng bạn bè khiến cho cô lưu luyến cuộc sống giàu có, tất cả bạn bè mở tiệc gửi lời mời cô đều không đi.

"Vậy tớ cũng không đi." Dư Thiên Thiên nói xong thì gửi tin nhắn từ chối cho Lý Thành.

Mạnh Kiều vội vàng đè tay cô ấy lại, "Tớ không đi, cậu làm gì mà không đi?"

Đuôi mắt Dư Thiên Thiên nhếch lên, ngữ khí kiên định, "Đây là tự giác của chị em chúng ta, cậu có hiểu không?"

-

Hai người không nhắc đến những tâm sự hỏng bét nữa, thong thả ăn tối. Cuối buổi hẹn Dư Thiên Thiên muốn lái xe đưa cô về, Mạnh Kiều ngượng ngùng lắc đầu, "Chu Minh Xuyên ở dưới lầu chờ tớ."

Sắc mặt Dư Thiên Thiên nứt ra, "Tình cảm chị em không đáng tiền."

Mạnh Kiều cười hì hì nhéo cằm cô ấy, "Lái xe về nhà thì chú ý an toàn."


Dư Thiên Thiên cười mà không hề có cảm tình chút nào, "Cậu cũng vậy, chú ý vận động an toàn."

"Được —— "

"——???"

Dư Thiên Thiên lập tức cười đắc ý, "Bye bye.", ngay sau đó nhanh chóng rời đi.

Mạnh Kiều nhìn bóng lưng kia chạy thật nhanh, vẫn không nhịn được cười.

Những châm chọc thật giả đúng là có ảnh hưởng tới Mạnh Kiều một chút, nhưng chỉ cần một câu khẳng định của Dư Thiên Thiên thì chúng cũng không còn quan trọng nữa.

Cô ấy hiểu cô, cô cảm thấy rất yên tâm.

Mạnh Kiều xuống lầu, sắc trời đã tối. Xe cộ qua lại không dứt, đèn đường mờ nhạt ấm áp xen lẫn vào nhau, nhìn tới nhìn lui đều là dáng vẻ phồn thịnh của nhân gian khói lửa.

Trẻ con cười đùa chạy qua trước mắt cô, cậu đuổi tớ đánh, chỉ để lại cho ngọn gió đêm nay một chuỗi tiếng cười giòn giã.

Tâm trạng của Mạnh Kiều cũng trở nên nhẹ nhàng nhờ sự dịu dàng của màn đêm, hoặc cũng là do có người kia xuất hiện ở con đường đối diện.

Người đàn ông cao lớn khoác áo bomber màu tro, khi đèn đỏ đổi xanh chỉ thấy gương mặt lạnh lùng thản nhiên nhìn dòng người náo nhiệt đi trên làn dành cho người đi bộ.

Ánh mắt của anh nhìn chằm chằm vạt áo của người phụ nữ bị gió đêm thổi qua, đôi mắt hiện lên nửa phần nhu tình.

"Có lạnh không?" Chu Minh Xuyên đi tới trước mặt cô sửa sang lại quần áo, muốn giúp cô cài nút áo.

Mạnh Kiều khăng khăng không cho anh động vào, vươn tay ôm lấy cổ anh, "Anh ăn chưa?"

Cô biết mỗi ngày anh đều ăn bữa ăn huấn luyện ở Thành Bắc, lúc này nhất định cũng ăn tối rồi.

Nhưng cô vẫn muốn hỏi.

"Ăn rồi, em thì sao, đi ăn vui không?" Chu Minh Xuyên trở tay ôm cô, cúi đầu cọ vào tai cô.

"Vui." Trên gương mặt Mạnh Kiều không nhịn được cười, "Chúng ta về nhà thôi."

"Được."

Buổi tối hai người về đến nhà, Mạnh Kiều tự giác cho Chu Minh Xuyên yên tĩnh, ngày mai anh phải tham gia thi đấu vòng loại để quyết định thứ hạng trong cuộc thi chính thức ngày mốt.

Cho nên một mình cô ở trong phòng ngủ chơi điện thoại di động, để lại phòng khách cho Chu Minh Xuyên, mặc kệ anh nghiên cứu tin tức đường đua hay làm gì đó, dù sao thì không thể quấy nhiễu anh.

Trần Vũ và Triệu Tầm cố tình kéo Mạnh Kiều vào một nhóm WeChat, hai người đàn ông căng thẳng dặn dò mấy chục câu.

Trần Vũ: [ Bảo anh ấy thả lỏng tâm trạng, ngàn vạn lần đừng căng thẳng. ]

Trần Vũ: [ Còn nữa, tối hôm nay đi ngủ sớm một chút, đừng mệt mỏi quá ]

Mạnh Kiều: [Tôi hiểu, hôm nay chúng tôi về nhà rất sớm, cũng không nỡ để cho anh làm việc. ]

Triệu Tầm: [ Ngàn vạn lần đừng quá mệt mỏi. ]

Mạnh Kiều: [ Đã nhận. ]

Trần Vũ: [ Mạnh Kiều, ngàn vạn lần đừng để cho anh ấy mệt mỏi. ]


Mạnh Kiều rất rõ ràng nhìn thấy hai chữ mà mình gửi đi, sao Trần Vũ vẫn cố chấp lặp lại như vậy?

Trần Vũ: [@Triệu Tầm, anh nói rõ một chút. ]

Triệu Tầm: [@ Trần Vũ, anh nói đi. ]

Mạnh Kiều: [??? ]

Mạnh Kiều nhìn thấy hành động kỳ lạ của hai người đàn ông thì bỗng nhiên trầm tư, nửa giây sau, gương mặt cô chợt đỏ.

...

Cô đang chuẩn bị ở trong nhóm chat nói cô đã hiểu rồi, tin nhắn của Trần Vũ lại đến.

Trần Vũ: [ Giữ thể lực, tối nay cũng đừng cái gì đó. ]

Triệu Tầm: [ Cân nhắc nhé.]

Bên đầu kia điện thoại, Trần Vũ ngồi ở trong phòng làm việc kéo Triệu Tầm không buông tay, "Sao cô Mạnh bỗng nhiên không trả lời tin nhắn?"

Triệu Tầm nuốt nước miếng, "Sẽ không phải là hai người đã cái gì đó rồi chứ?"

Trần Vũ nhướng mày, "Không thể nào."

Ai biết anh đang vừa nói, nhóm chat bỗng nhiên văng ra một tin nhắn mới.

Một dòng chữ nhỏ màu xám xuất hiện trên màn hình trong bàn tay của anh ấy: [Cô Mạnh xinh đẹp đã rời nhóm trò chuyện.]

Trần Vũ:...

Triệu Tầm:...

Mạnh Kiều đỏ mặt ném điện thoại di động bên cạnh giường, kéo chăn lật qua lật lại mấy lần, sau đó giống như nhớ tới cái gì liền cười khanh khách.

Ai biết còn chưa cười được hai giây thì thấy Chu Minh Xuyên đi vào phòng khách.

Anh mặc áo sơ mi tay ngắn, đang kéo đến eo, nhìn thấy Mạnh Kiều cười thì ngẩn người.

Mạnh Kiều lập tức khôi phục bình tĩnh, chột dạ chớp mắt nhìn anh, "Anh buồn ngủ chưa?"

Chu Minh Xuyên gật đầu, cởi áo quần ra.

Khoảng thời gian này anh huấn luyện rất có thành quả, bắp thịt ngay eo rõ ràng, bả vai rộng rãi có lực. Cả người nhìn từ xa thì còn đẹp hơn bức tượng.

"Sáng sớm ngày mai tám giờ đến câu lạc bộ tập hợp, sau đó cùng đi núi Bắc Hương với những người khác." Chu Minh Xuyên nửa quỳ một chân bên cạnh Mạnh Kiều, chống hai bàn tay bên người cô, giọng nói trầm thấp chậm rãi, "Em dậy nổi không?"

Mạnh Kiều nhìn thấy dáng vẻ của anh, lại liên tưởng đến lời nói vừa rồi của Trần Vũ Triệu Tầm, mảng đỏ trên gương mặt lại càng sâu hơn mấy phần.

Cũng may phòng ngủ chỉ chừa một ngọn đèn nhỏ mờ nhạt, chắc anh không thấy rõ.

"Sao lại đỏ mặt rồi?" Chu Minh Xuyên đặt tay lên mặt cô.

Mạnh Kiều: "..."

"Không có, thì là, buồn ngủ thôi." Cô mở miệng bịa chuyện.

Chu Minh Xuyên nhàn nhạt cười, đứng dậy đi tắt đèn.

Bên người Mạnh Kiều bị vùi xuống, cô rơi vào cái ôm của người đàn ông.

Hơi nóng dán sau lưng cô, cằm dịu dàng đặt lên đầu cô, hoàn toàn bọc cô vào lòng anh.

Một đôi tay dò vào váy ngủ rộng thùng thình của cô, chậm rãi đi đến bụng cô.

Ấm áp không chút kiêng kỵ lan ra da thịt mẫn cảm của người phụ nữ, Mạnh Kiều vừa chuẩn bị nói nếu không thì hôm nay ngủ trước đi.

Giọng nói của người đàn ông truyền đến từ phía trên cô: "Có phải mấy ngày nữa à đến tháng không?"


Lúc này Mạnh Kiều mới nhớ ra, mấy ngày qua cô chỉ lo cuộc thi của Chu Minh Xuyên nên quên mất chuyện này.

"Ngủ đi, anh chườm ấm giúp em."

Chu Minh Xuyên lại nói một câu, sau đó không có động tĩnh nữa.

Ánh trăng xuyên qua kẽ hở rèm cửa sổ không được kéo căng, rải bên gối Mạnh Kiều, cô cảm nhận được hơi thở đều đều của người đàn ông, cô vẫn giống như lần đầu động tâm, tùy tiện bị anh vén lên rung động.

"Ngày mai cố gắng lên." Cô nhẹ giọng nói.

"Được."

Một nụ hôn của anh rơi ở tóc cô.

-

Mạnh Kiều một đêm mất ngủ nhưng không dám nhúc nhích.

Mấy ngày nay, mỗi buổi tối Chu Minh Xuyên vất vả lắm mới có thể ngủ được một lát, Mạnh Kiều không dám đánh thức anh.

Buổi sáng tám giờ, hai người mang theo chút hành lý đến câu lạc bộ,, đám người hào hứng ngồi xe buýt đến núi Bắc Hương.

Tất cả câu lạc bộ dự thi đều được sắp xếp ở cùng khách sạn năm sao.

Thu xếp phòng khách sạn ổn thỏa, Trần Vũ dẫn tay đua dự thi đến đường đua.

Cuộc thi lần này là tranh đấu cấp thành phố, mặc dù cấp không cao lắm nhưng chính quy hơn lần trước rất nhiều. Buổi chiều sẽ thi để quyết định xếp hạng cho cuộc thi chính thức ngày mai, nếu có thể đạt được thành tích cao nhất ở vòng loại thì cuộc so tài chính thức ngày mai có thể chiếm vị trí xuất phát hàng đầu.

Đối với tay đua có hy vọng muốn được hạng nhất, đây là tiết mục không thể bỏ lỡ.

Mạnh Kiều theo phía sau Chu Minh Xuyên xem náo nhiệt, cô cũng không hiểu những quy tắc rắc rối này nhưng nhìn thấy tay đua các câu lạc bộ tụ họp bên nhau cũng cho cô có chút hào hứng.

"Chúng ta được xếp vào ba giờ chiều, vị trí phía sau câu lạc bộ Cụ Phong, mọi người thay quần áo trước đi." Trần Vũ nói với đám tay đua.

Chu Minh Xuyên gật đầu, quay qua nói với Mạnh Kiều: "Anh đến đó thay quần áo trước, em ở bên này đợi anh."

Anh sờ má Mạnh Kiều, "Đừng chạy loạn."

"Được, sẽ không chạy loạn!" Lúc này Mạnh Kiều có chút hưng phấn, đây lần đầu tiên cô xem cuộc thi đua xe ở khoảng cách gần, "Anh yên tâm đi đi!"

Chu Minh Xuyên cũng không nói nhiều, đứng lên đi cùng các đồng đội đến phòng thay quần áo.

Trong phòng thay quần áo có không ít thành viên của câu lạc bộ khác, có mấy người đàn ông đang phấn khởi bàn luận viển vông.

"Lần này tôi nhất định phải lấy hạng nhất!" Một người đàn ông tràn đầy lòng tin nói, trên người anh ta là trang phục đua xe của câu lạc bộ Cụ Phong, mọi người nghe xong thì nhìn sang nhưng cũng không bất ngờ.

Cuộc thi cuối năm lần trước, câu lạc bộ Cụ Phong lấy được hạng nhất nhờ vào tổng điểm của cả đội, tất nhiên lần này cũng sẽ như vậy, không thể không nhắm đến hạng nhất.

"Vả lại gần đây câu lạc bộ chúng ta lại có một người mới đến, số lượng quá lớn, rất nhiều xe đua được đổi sang mới nhất."

"Thật hay giả?" Một người đàn ông vóc người nhỏ hơn bên cạnh tò mò hỏi.

"Dĩ nhiên rồi, lần này anh ta cũng theo đội đến xem cuộc thi, phỏng chừng một lát các anh có thể nhìn thấy anh ta." Người đàn ông kia đang nói, ánh mắt bỗng nhiên nhìn về phía cánh cửa, "Ông chủ Lục, bên này!" Anh ta phấn khởi vẫy tay với người ở cửa.

Chu Minh Xuyên đã thay xong trang phục đua xe của mình, chuẩn bị đi ra ngoài tìm Mạnh Kiều, nhưng đi đến gần cửa thì đột nhiên dừng bước.

Ánh mắt mang theo chút hài hước của người ở cửa không hề rơi trên người người đàn ông phấn khởi vẫy tay với anh ta mà tỏ ra vẻ âm lãnh nhìn Chu Minh Xuyên.

Tây trang tinh xảo màu tàn thuốc khiến cho cả người anh ta toát lên sự kiêu ngạo hời hợt, khóe miệng anh ta cong lên, giọng nói nguy hiểm:

"Nghe nói anh có cuộc thi, không để tâm tôi đến xem chứ?"

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Để tâm.

Bình Luận (0)
Comment