Tặng Em 180 Dặm

Chương 58

Giờ phút này, giọng nói êm ái của người phụ nữ làm từng sợi dây thần kinh căng thẳng cực độ của anh nổ tung, mạch máu trong huyết quản sôi trào, cuồn cuộn như sóng lớn tràn về đất liền.

Trong mắt Chu Minh Xuyên chỉ thấy một màu đỏ đậm như dã thú muốn ăn thịt người, bàn tay anh đè mạnh Mạnh Kiều lên vách tường, ý thức trong đầu bắt đầu tan rã.

Dây kéo trên trang phục đua xe bất ngờ bị kéo phăng, ý thức đi đôi với âm thanh dây kéo nhỏ bé nhanh chóng tan thành mây khói giữa đại não hỗn loạn.

Phòng tuyến hoàn toàn tan vỡ.

Bản năng không có nơi nào để lẩn trốn.

Miệng Chu Minh Xuyên phát ra một tiếng gầm nhẹ nóng nảy, hai tay bắt lấy cánh tay Mạnh Kiều rồi nâng cô lên.

Rèm cửa sổ trong căn phòng được kéo kín kẽ, nắng chiều còn lại mất đi uy lực.

Không biết từ khi nào mà tầm mắt dần trở nên mơ hồ, nhưng hai người đều không quan tâm.

Biển khơi chìm nổi, ảo ảnh thoắt ẩn thoắt hiện dày đặc.

Trên mặt biển đã sớm là sự hòa hợp mông lung không rõ, những âm thanh hỗn loạn rải rác, xen lẫn hơi nóng dâng trào giữa vực sâu tối tăm.

Thân thuyền vui vẻ bị đẩy lên rồi rơi xuống, lồ ng ngực như cơn sóng miên man, không ngừng có gợn sóng.

Mạnh Kiều như đang đặt mình trong xiềng xích vô tận, dù thế khóe miệng vẫn còn vương nụ cười vui vẻ.

Hơi thở nóng rực ùn ùn kéo đến, mười ngón tay mảnh khảnh trắng như tuyết run rẩy trên mặt tường lạnh như băng, che lấp phía trên chính là mười ngón tay của Chu Minh Xuyên và cô đan cài vào nhau.

Từng ngón rồi từng ngón, kín kẽ, không chỗ nào để trốn tránh.

Tất cả nghẹn ngào đều chôn vùi trong cái nóng thiêu đốt, một giọt nước mắt không một tiếng chảy xuống gò má đỏ bừng của cô.

Sắc trời ngoài cửa sổ hoàn toàn tối đen, trong phòng một lần nữa chìm vào cuồng hoan.

Một tiếng rồi lại một tiếng, sóng dưới đáy hồ bị đẩy đi.

Ý thức hoàn toàn đầu hàng, mang theo sảng khoái cùng nhau rơi xuống vực sâu.

Tất cả nóng nảy và lo âu hòa vào tình cảm sâu đậm, tan biến giữa mười ngón tay đan vào nhau.

-

Bóng tối bao trùm một vùng đất trời an yên, thời gian như ngừng trôi, mọi thứ trở lại bình yên.

Hơi thở ổn định mà nặng nề chậm rãi lan tràn mỗi một xó xỉnh trong gian phòng, xoa dịu hai trái tim đang kề cận nhau.

Mạnh Kiều không nhớ bản thân thiếp đi từ khi nào.

Cũng chẳng biết từ là lần thứ mấy kêu khóc dừng lại hay là lúc cô ôm cổ anh thật chặt, không chịu buông tay.

Cô không nhớ được nữa.

Vô số hình ảnh Chu Minh Xuyên chồng chất lên nhau, xuất hiện mơ màng trước mắt vì còn cơn buồn ngủ, trong căn phòng mờ tối yên tĩnh, cô cảm giác được những nụ hôn rơi xuống lưng của người nào đó.

Một cái, hai cái, ba cái.

Cánh môi mềm mại chậm rãi, thành kính và dè dặt hôn lên xương bả vai mảnh khảnh của cô.

Cô không nhịn được nhúc nhích, người phía sau lập tức ngừng lại.


Một lát sau, Chu Minh Xuyên ôm cô vào lòng, giọng nói trầm khàn, áy náy nói: "Xin lỗi, làm em đau rồi."

Trong đầu Mạnh Kiều đột nhiên nghĩ tới hình ảnh trước đó, phần lớn đều là những hình ảnh không rõ ràng, chỉ còn lại dư âm của âm thanh đứt quãng và cảm giác ngứa ngáy trên người.

Gò má cô phút chốc nóng lên, từ từ xoay người vùi vào lồ ng ngực Chu Minh Xuyên.

"Thì ra anh cũng sẽ hung dữ như vậy." Có đôi chút xấu hổ trong câu nói của cô.

Cô thế mà không phát hiện ra Chu Minh Xuyên có thể tàn nhẫn như vậy.

Trước đó anh luôn rất cẩn thận, lo lắng cho cảm nhận của Mạnh Kiều, cô nói dừng lại, anh có khó chịu thì cũng sẽ cố gắng khắc chế.

Nhưng hôm nay anh hoàn toàn biến thành một người khác, cường thế hung hãn khiến cho cô suýt mất hồn.

Chu Minh Xuyên cẩn thận vươn tay bưng má cô, trong mắt là vạn phần áy náy và không nỡ, "Xin lỗi, lần sau sẽ không như vậy nữa. Lần sau, em nhớ đẩy anh ra nhé."

Hơi thở ấm áp nhẹ nhàng của người đàn ông rơi ở mũi cô, Mạnh Kiều chớp mắt, vươn tay che đi mắt anh.

"Vừa rồi em không nói là em không thích."

Giọng nói cô rất nhỏ, nhỏ đến mức không thể nghe thấy, nhưng gò má vẫn đỏ như có thể nhỏ ra máu.

Chu Minh Xuyên ngẩn ra, môi mấp máy như thể muốn nói cái gì, nhưng rốt cuộc chỉ ôm cô thật chặt.

Tình ý của hai người, lòng họ đã biết rõ.

Tầng tầng lớp lớp hơi thở của người đàn ông rơi xuống, cô mở miệng, cắn nhẹ vào đầu vai anh, "Hôm nay anh thi được hạng mấy thế?"

Ngón tay Chu Minh Xuyên vuốt v e sau lưng cô nháy mắt dừng một chút.

"... Mười sáu."

"Tổng cộng có bao nhiêu người dự thi?"

"... Hai mươi."

Giọng nói buồn rầu của người đàn ông vang vọng trong căn phòng mờ tối, Mạnh Kiều bất ngờ cười to, không hề e dè.

Chu Minh Xuyên: "..."

Tâm trạng cô thật sự rất vui, không phải vì anh xếp hạng thứ mười sáu, mà là bởi vì bây giờ anh đang khỏe mạnh nằm bên cạnh cô.

Người phụ nữ không ngừng cười run, Chu Minh Xuyên chớp mắt không nói chuyện.

"Chu Minh Xuyên, anh lợi hại thật đấy." Mạnh Kiều nhịn cười nói với anh, cô thấy người đàn ông thoáng nhíu mày bèn hôn anh một cái.

"Em không chê cười anh, em vui vẻ thật." Cô nhẹ nhàng hôn chân mày đang nhíu lại của anh, "Hôm nay anh lái hết đường đua, mọi người đều rất vui."

"Chu Minh Xuyên, lần này anh làm tốt hơn lần trước rồi mà."

"Em rất vui." Giọng nói cô trong trẻo, không hề keo kiệt mà khen anh, như thể anh vừa đạt được hạng nhất của cuộc thi.

Người đàn ông im lặng thật lâu rốt cuộc cũng có động tĩnh, anh cầm lấy từng ngón tay của Mạnh Kiều mà hôn, giọng nói trầm thấp, "Lần sau anh sẽ làm tốt hơn."

-

Hai người tắm rửa xong xuôi rồi ra cửa thì đã tám giờ tối, Trần Vũ và Triệu Tầm ngồi trong sảnh đón khách của khách sạn chờ hai người đi ăn tối chung.


Ánh đèn sáng ngời nhu hòa thuận theo lớp đèn thủy tinh khách sạn chiếu vào ghế ngồi trong sảnh lớn, khóe mắt hai người đàn ông là sự hài lòng không che giấu được.

Triệu Tầm lười biếng tựa vào ghế ngồi, ánh mắt thi thoảng nhìn qua thang máy trong sảnh.

Ban đêm nhiệt độ giảm thấp, Mạnh Kiều tìm áo cao cổ trong tủ treo quần áo, vừa vặn che đi dấu vết trên cổ. Bên ngoài cô mặc áo măng tô mỏng màu xám nhạt, được Chu Minh Xuyên ôm xuống sảnh lớn.

Buổi chiều hai người bọn họ đã ngủ một giấc đã đời, Triệu Tầm và Trần Vũ đáng thương chờ hết mấy tiếng ở trong căn phòng bên cạnh.

Mạnh Kiều cũng không nhắn tin nói giải quyết xong xuôi chưa nên bọn họ chỉ có thể ngồi chờ, mắt lớn trừng mắt nhỏ, đến khi Triệu Tầm nói: "Lâu như vậy còn chưa đến cầu cứu, không phải là không cứu nổi thì chắc chắn không cần cứu."

Trần Vũ đông cứng hai giây, gật đầu một cái.

Bốn người hội họp, ngồi chờ xe đi đến nhà hàng phụ cận, Chu Minh Xuyên ăn bữa ăn huấn luyện, ba người khác hết sức vui mừng ăn lẩu.

Thịt bò, lòng bò, tôm, nhiều loại thịt liên tục được trụng trong nồi lẩu, tối nay tâm trạng Triệu Tầm rất tốt, vui vẻ tới mức gọi rất nhiều thức ăn, không thèm lo lắng cho Chu Minh Xuyên.

Mạnh Kiều còn nhớ lần trước đến núi Bắc Hương cùng Mạnh Thiên và Dư Thiên Thiên, còn có Lục Hoành xấu xa, bốn người ngồi trong một nhà hàng yên tĩnh xa hoa, trong lòng ai nấy đều nóng nảy bất an.

Bây giờ trở lại chốn cũ, bốn người ngồi trong quán lẩu huyên náo, trong lòng ấm áp một cách lạ thường.

Mạnh Kiều thích ngồi tựa vào Chu Minh Xuyên, Chu Minh Xuyên cũng nuông chiều cô, tay trái vững vàng ôm eo cô để cô tựa vào anh.

"Anh còn nhớ cuộc gọi trước đó anh gọi cho em không?" Mạnh Kiều hỏi anh.

Chu Minh Xuyên suy tư nửa giây, "Lần em ở trong núi Bắc Hương?"

"Đúng rồi, khi đó em ở trong núi Bắc Hương, buổi tối ăn cơm anh gọi cho em. Không ngờ gần nửa năm qua đi, anh đã là người của em!" Trong giọng nói Mạnh Kiều có chút đắc ý, nhìn Triệu Tầm đang tỏ vẻ ghen ghét.

"Trần Vũ, hai chúng ta mở phòng hai người đi, tôi không sống nổi nữa." Triệu Tầm xoay đầu cầu cứu Trần Vũ.

Trần Vũ lại là dáng vẻ xem náo nhiệt, "Tôi mới không đi, anh muốn đi thì tự anh đi đi. Tôi sợ đi cùng anh rồi, tuổi già sau này của tôi khó mà giữ được."

Triệu Tầm: "???"

Chu Minh Xuyên không thèm để ý hai người bọn họ trêu chọc, ánh mắt dịu dàng rơi trên người Mạnh Kiều, ừ một tiếng.

Triệu Tầm nhìn người đàn ông bình thường huấn luyện ngay cả cảm xúc trên mặt cũng lười thể hiện ra, ấy thế mà nay lại vẫn phối hợp Mạnh Kiều ừ một tiếng, suýt chút nữa bị nghẽn cơ tim.

"Tôi sắp tức chết rồi, cực khổ dạy dỗ một chàng trai thì ra lại là may đồ cưới cho người khác." Triệu Tầm tỏ vẻ đau khổ, muốn tựa vào Trần Vũ.

Trần Vũ vội vàng kéo ghế ra, nghiêm túc nói, "Chú ý hình tượng."

Triệu Tầm: "..."

Mạnh Kiều ăn một bữa cơm mà cười nghiêng ngả, hôm nay cảm xúc của cô được thả lỏng cực độ, nhất là sau khi nhìn thấy Chu Minh Xuyên lái xe tốt hơn lần trước, niềm hi vọng mãnh liệt trở thành liều thuốc an thần cho trái tim cô.

Bốn người dùng xong bữa tối thì quay lại khách sạn, chiều mai là cuộc thi chính thức, trước khi Chu Minh Xuyên trở về phòng vẫn bị Trần Vũ và Triệu Tầm kéo đi dặn dò rất nhiều chuyện.

Buổi tối Mạnh Kiều cũng không dám cho anh ngủ quá muộn, hai người thu dọn rồi lên giường sớm.

Tối hôm đó trái lại cô ngủ hết sức ngon lành, đại khái là vì quá mệt mỏi, sau khi đặt lưng giường thì ngủ mất, lúc tỉnh dậy đã là tám giờ sáng ngày thứ hai.

Cuộc thi chính thức hôm nay diễn ra vào lúc hai giờ chiều nhưng tất cả tay đua đã phải đến nơi để chuẩn bị từ mười giờ sáng.

Buổi sáng Chu Minh Xuyên và Mạnh Kiều ăn xong, anh kéo cô ở trong phòng hôn một lúc mới đi theo Trần Vũ bọn họ rời khách sạn.


Người vừa đi, Mạnh Kiều lăn lộn trên giường trong phòng một lát, hiện tại cũng không có gì làm, chỉ có thể tùy ý giết thời gian.

Nhưng đầu óc vừa rảnh rỗi, Mạnh Kiều lập tức nghĩ đến ngày hôm qua gặp Lục Hoành ở sau đường đua.

Anh ta nói anh ta đầu tư vào câu lạc bộ Cụ Phong cho nên mới đến xem đội đua xe thi đấu, nhưng lúc này Mạnh Kiều nghĩ thế nào cũng cảm thấy bất an.

Nếu anh ta thật sự vì cô mà làm đến mức độ này thì thái quá rồi nhỉ?

Từ lúc bắt đầu, thái độ của cô rõ ràng đã hết sức từ chối, nhưng bản thân Lục Hoành có thiên tính ngạo mạn, không coi lời từ chối của Mạnh Kiều ra gì, ngược lại luôn lấy một loại thân phận là người điều khiển nhìn cô theo đuổi Chu Minh Xuyên.

Ai biết cô thật sự ở bên Chu Minh Xuyên, Lục Hoành mới cảm thấy vô cùng nhục nhã.

Hôm qua anh ta nói ý tưởng ban đầu của anh ta sai rồi, hiện tại anh ta đã thay đổi.

Nhưng Mạnh Kiều cảm thấy thay đổi này cũng không phải là điều tốt, có lẽ đã từ không cam lòng vì không thể khống chế trong lòng bàn tay trở thành không thừa nhận bản thân đã thua cuộc.

Anh ta không thừa nhận sự ngạo mạn của bản thân đã dẫn đến kết cục hiện tại cho nên muốn lấy danh nghĩa đã rơi vào tình yêu mà một lần nữa muốn theo đuổi cô.

Mà nếu thật sự theo đuổi được cô, phỏng chừng chút tình yêu cỏn con đó cũng chỉ là thoáng qua rồi biến mất.

Trên gương mặt Mạnh Kiều hiện lên một chút bất lực, cô không định suy nghĩ chuyện của anh ta nữa, ai biết vận mệnh trêu ngươi, cô vừa định ném chuyện của Lục Hoành ra sau đầu, một chuỗi tiếng gõ cửa liền vang lên.

Trong lòng cô mơ hồ có dự cảm không lành, nói với cô rằng người kia rất có thể chính là Lục Hoành.

Mạnh Kiều ngồi trên giường chần chừ nửa giây, vẫn đứng dậy đi đến cửa, mở mắt mèo nhìn, thế mà thực sự là Lục Hoành.

...

Ngột ngạt tích tụ trong lồ ng ngực, cô khó chịu nhắm mắt.

"Kiều Kiều, tôi có thể trò chuyện với em đàng hoàng một lúc không?" Dường như anh ta biết Chu Minh Xuyên không ở trong phòng.

Cũng đúng, hôm nay các tay đua đã đi đến sân thi đấu tập hợp, trong phòng này chắc chắc chỉ có một mình Mạnh Kiều.

Mạnh Kiều chậm rãi thở ra rồi mở mắt, "Có chuyện gì không?"

Giọng nói cô nhàn nhạt, hời hợt nói lời từ chối.

Nhưng Lục Hoành không hề để tâm, "Tôi cảm thấy trước kia chúng ta có rất nhiều lời chưa nói rõ, tôi chỉ muốn cơ hội để nói tất cả mọi chuyện với em."

"Nếu sau lần này, em vẫn cảm thấy chúng ta không có khả năng, tôi tuyệt đối sẽ không dây dưa với em nữa."

Anh ta khẳng định, "Tuyệt đối sẽ không dây dưa em nữa", lời nói này quả thực làm Mạnh Kiều dao động.

Tay phải cô nhẹ nhàng cầm nắm tay cầm trên cửa, "Anh không lừa tôi?"

Người ở cửa khẽ mỉm cười, "Kiều Kiều, sao tôi phải lừa em chứ?"

Trong mắt anh ta không có nửa phần giảo hoạt, trái tim Mạnh Kiều đập thình thịch, do dự mở cửa.

"Vậy chúng ta đi xuống quán cà phê dưới lầu nói chuyện đi." Cô trở tay đóng cửa phòng.

Lục Hoành rất thản nhiên gật đầu, "Không thành vấn đề."

-

Mạnh Kiều không hề có ý định cho Lục Hoành một cơ hội biểu diễn anh ta thâm tình cỡ nào, cô chỉ muốn lễ phép nghe xong lời trần thuật của anh ta, nói với anh ta bọn họ không thích hợp.

Sau đó hi vọng anh ta thực hiện câu cam kết vừa rồi, tuyệt đối không dây dưa với cô nữa.

Mạnh Kiều ngồi ở ghế sô pha, thái độ cũng không lạnh nhạt như trước, "Anh muốn nói chuyện gì?"

Cô vuốt tóc tai bên tai, hai con mắt linh động nổi bật trên gương mặt trắng nõn, cho dù không có son phấn thì vẫn mang sự xinh đẹp hồn nhiên có sẵn.

Ngón tay Lục Hoành nhẹ nhàng m ơn trớn viền ly, mi mắt dao động. Anh ta không thể không thừa nhận, đối với anh ta, cám dỗ của gương mặt này và cơ thể là cực lớn.


"Bây giờ em sống có tốt không?" Anh ta dịu dàng mở miệng.

"Rất tốt." Mạnh Kiều đối đáp trôi chảy.

"Anh ta đối xử với em tốt không?"

"Rất tốt." Giọng điệu của cô không hề thay đổi dù chỉ nửa phần.

"Vậy em đã quen thuộc chưa? Không có bảo mẫu, không có tài xế, không có xe sang đưa đón, không có đồ trang sức kim cương, mỗi ngày khổ cực đi đến phòng trưng bày nghệ thuật đi làm để lấy được tiền lương ngay cả nhét kẻ răng cũng không đủ, em đã quen thuộc chưa?"

Giọng nói anh ta nhàn nhạt, mỗi chữ đều đâm vào lòng Mạnh Kiều. Anh ta lại giả vờ lơ đãng, nhàn nhạt uống một hớp cà phê.

"Quen rồi." Mạnh Kiều vẫn cười trả lời.

Lục Hoành thoáng nhướng mày, ngược lại anh ta cũng không thật sự kinh ngạc, như thể chỉ làm cho Mạnh Kiều xem.

Nhưng trong lòng Mạnh Kiều biết anh ta chờ đợi xem cô thương tâm hối tiếc.

Nhưng cô không muốn cho anh ta như ý nguyện.

"Tôi thật sự hối hận vì không gặp em sớm hơn." Lục Hoành nhẹ nhàng đặt ly cà phê xuống, hai bàn tay anh ta kiêu ngạo đặt trên quần tây thẳng thớm, mi mắt chớp động, chân tình lộ ra.

"Anh Lục ưu tú như vậy, cần gì phải vì tôi làm bản thân chật vật như vậy." Khi Mạnh Kiều nói lời này, cô không có nửa phần châm chọc.

Ở chỗ này, Lục Hoành như thế nào cũng là kẻ thứ ba không chừa thủ đoạn. Anh ta rõ ràng có thể có lựa chọn người khác, nhưng rơi vào ngõ cụt mang tên tự phụ, làm cho mọi người đều khổ sở.

"Cho nên bất luận như thế nào, tôi cũng không có khả năng?"

"Xin lỗi, không có."

"Nếu người đó, cả đời đều không thể đua xe nổi nữa thì sao?" Lục Hoành lại hỏi.

Chẳng biết tại sao lò sưởi trong quán cà phê bỗng nhiên bị tắt, Mạnh Kiều ngồi ở ghế sô pha, cảm thấy hơi lạnh.

"Anh có ý gì?" Cô lạnh lùng mở miệng.

"Không có ý gì đâu." Khóe miệng Lục Hoành cong lên, "Tôi chỉ muốn biết nếu cả đời Chu Minh Xuyên không thể lái xe, không thể giành được thành tích tốt, không kiếm được nhiều tiền thì em có lựa chọn tôi hay không thôi."

Giọng nói anh ta không có cảm xúc, Mạnh Kiều nghe ra sự kỳ lạ nhưng lại không thể nói ra được.

"Tôi không trả lời vấn đề mang tính giả thiết."

Cô trực tiếp từ chối.

Vốn đang mang tâm tư khách sáo mấy phần, giờ lại không muốn nữa, Mạnh Kiều có chút không vui.

Mặc dù Lục Hoành đang nói đến giả thiết của anh ta nhưng đối với cô những lời này nghe rất chói tai.

"Anh Lục, nếu như không có chuyện gì khác, tôi đi trước." Mạnh Kiều kéo áo măng tô rồiđứng lên, "Hi vọng anh Lục nhớ lời mình đã nói, sẽ không dây dưa với tôi nữa."

Ánh mắt lạnh lùng của cô rơi trên người đàn ông, anh ta không có nửa phần không vui, "Dĩ nhiên, tôi nói ra thì sẽ giữ lời."

Lục Hoành đứng lên đi đến trước mặt Mạnh Kiều, "Chẳng qua là có một số việc rất khó nói, nói không chừng sau này Kiều Kiều sẽ chủ động đến tìm tôi, cũng chưa chắc đâu."

Mạnh Kiều nhíu mày, không tự chủ rùng mình.

Lục Hoành chợt cười thành tiếng, "Không trả lời vấn đề mang tính giả thiết, vậy lần sau tôi vẫn nên hỏi vấn đề chân thật đã phát sinh."

Ngay sau đó anh ta lịch thiệp gật đầu với Mạnh Kiều, "Tôi đi trước, Kiều Kiều." Vẻ u ám lóe lên trong mắt người đàn ông, anh ta không quay đầu, rời khỏi quán cà phê.

Cánh cửa thủy tinh khép lại, chỉ trong nháy mắt, Mạnh Kiều nhìn thấy anh ta gọi điện thoại cho một người nào đó.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Vui vẻ tiêu tiền 11.11 nha, ha ha ha! Quẫy lên nào, quẫy lên nào!

Bình Luận (0)
Comment