Tặng Em 180 Dặm

Chương 66

Ngôi nhà gỗ nhỏ kia cách thành phố hơn hai tiếng đi đường, Chu Minh Xuyên lái xe vô cùng vững vàng khiến Mạnh Kiều mơ màng ngủ mất, lúc cô mở mắt ra thì không còn nhìn thấy đường cao tốc trong thành phố nữa.

Chỉ có một con đường nhỏ rải đá và sỏi chạy sâu vào trong rừng.

Bốn phía đều là tầng tầng lớp lớp đại thụ cao vút lẫn trong mây, tầm nhìn bị hạn chế, ánh nắng khó có thể len lỏi vào cửa sổ xe đang mở, khí lạnh thấu xương cũng theo đó mà tràn vào.

"Sắp đến rồi." Chu Minh Xuyên nghiêng đầu nhìn cô.

"Em ngủ bao lâu rồi?" Giọng nói của Mạnh Kiều còn mang theo sự mỏi mệt vì chưa tỉnh ngủ, lây nhiễm chút nũng nịu mà nhìn anh.

Trái tim Chu Minh Xuyên bị hành động này của cô lay động, anh vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, "Em mới ngủ được một lát thôi, đến nơi rồi thì còn có thể ngủ tiếp."

"Ồ" Mạnh Kiều vô thức gật đầu, nâng tầm mắt nhìn con đường phía trước.

Xe thỉnh thoảng đè lên tảng đá lớn trên mặt đất khiến thân xe lắc lư, tiếp tục chạy sâu vào trong rừng.

Tầm mắt vốn càng ngày càng chật hẹp, bỗng nhiên đi tới một vùng đất bao la.

Trước mắt bỗng thấy một hồ nước màu bạc, ven bờ đều là rừng cây cao vút, một căn biệt thự bằng gỗ có kết cấu tinh xảo tọa lạc ở bờ hồ.

Phía trước là hồ nước yên tĩnh, phía sau là khu rừng vô tận.

Một cây cầu dài kéo dài từ bên hông biệt thự nối thẳng tới mặt hồ cách đó không xa.

Mặt trước của biệt thự là cửa sổ sát đất lớn, chỉ trong nháy mắt Mạnh Kiều liền tưởng tượng ra cảnh tuyết rơi vào buổi tối, ngồi ở trước cửa sổ sát đất ngắm cảnh tuyết rơi trên mặt hồ, sau lưng có lò sưởi đang cháy, cả người thoải mái khoác tấm mền nhung, ngồi trên ghế sô pha mềm mại.

"Đẹp quá đi." Mạnh Kiều lẩm bẩm.

Nụ cười ở đáy mắt Chu Minh Xuyên sắp tràn ra, anh quay xe, nhanh chóng đậu trên bãi đất trống phía sau biệt thự.

"Đến rồi." Anh xuống xe mở cửa giúp Mạnh Kiều, hai người đi vào trong biệt thự.

Giống trong tưởng tượng của Mạnh Kiều như đúc.

Căn nhà này hiển nhiên đã được quét dọn, thậm chí có thể nói là được chú tâm trang trí.

Tay vịn cầu thang bằng gỗ giữa các tầng không nhiễm một hạt bụi, tấm thảm dày được trải sẵn, gọn gàng như mới hoặc có thể thật sự là đồ mới mua.

Ngôi nhà mang phong cách thuần Mỹ, ghế sô pha đỏ thẫm và tấm thảm xanh đậm hòa làm một với phong cách bằng gỗ. Tầng lớp rèm cửa sổ có hoa văn phức tạp hư ảo che đi gần nửa ánh sáng, tô điểm cho căn nhà càng thêm mờ ảo, nửa sáng nửa tối.

Bên trái phòng khách là một lò sưởi lớn bằng sắt khắc hoa, củi đậm màu được sắp xếp chỉnh tề chồng lên nhau ở bên trong, chờ được bốc cháy.

"Phòng ngủ ở chỗ này." Chu Minh Xuyên kéo Mạnh Kiều tới một căn phòng ở bên cạnh, trên giường lớn là mấy tầng chăn được xếp ngay ngắn, tường dán giấy hoa văn màu vàng nhạt, cạnh giường đặt một bó hoa hồng to đỏ tươi, toàn bộ căn phòng ngập tràn một bầu không khí yên tĩnh nồng nàn.

"Em rất thích căn phòng này." Hai mắt Mạnh Kiều sáng lên, nhìn qua Chu Minh Xuyên.

"Anh biết." Giọng nói anh trầm thấp, bên trong còn mang theo sự vui mừng, "Anh dẫn em đi một vòng."

"Được."

Mạnh Kiều đi theo Chu Minh Xuyên tham quan một vòng trong biệt thự, sau đó hai người đi dạo dọc theo con đường dài đến bờ hồ. Ở đó có hai chiếc ghế bằng gỗ, đi thêm hai bước nữa là hồ nước trong suốt yên tĩnh.

Nhiều loại cá bơi lội trong làn nước trong veo.

Một khung cảnh tĩnh lặng.

Nâng tầm mắt nhìn quanh sẽ không nhìn thấy bất cứ ai, bốn phía chỉ có rừng cây trải dài vô tận.

Chợt có chim chóc bay qua đỉnh đầu, nhưng cũng chỉ là thoáng qua rồi biến mất trong rừng rậm yên tĩnh.

Sắc trời dần dần tối, Chu Minh Xuyên đứng sau lưng cô nói: "Chúng ta vào nhà thôi, bên ngoài bắt đầu lạnh rồi."

Ánh mắt Mạnh Kiều nghiêm túc ngắm nhìn cảnh hồ, trong lòng đã rung động thật lâu, cô khẽ gật đầu, "Được."

Ngày đông trời nhanh tối hơn, lúc quay về nhà nhỏ chỉ còn một chút ánh sáng, có thể mơ hồ nhìn thấy con đường, vào nhà thì phải mở đèn, nếu không thì vươn tay cũng không thể nhìn rõ từng ngón.


Tâm trạng Mạnh Kiều vốn đang bình tĩnh, lúc nhìn thấy một đống nguyên liệu nấu ăn bày trên bàn, bỗng nhiên thấp thỏm.

Cô nhớ hôm nay cô nói muốn tự mình nấu cơm.

...

Hôm qua cô mua đồ ăn chế biến nửa thành phẩm, ai biết giữa đường lại ngủ quên, đành hoãn lại bữa tối đến hôm nay, nhưng những thứ Chu Minh Xuyên mua đều là nguyên liệu nấu ăn cô không biết nấu.

Mạnh Kiều nhìn bàn ăn, im lặng hít vào một hơi.

"Cần anh giúp một tay không?" Chu Minh Xuyên cởi áo khoác vừa dày vừa nặng, đi theo cô vào phòng ăn.

"Không cần đâu." Mạnh Kiều mỉm cười, "Em nấu cơm giỏi lắm đấy."

Chu Minh Xuyên chớp mắt không nói chuyện, khóe miệng còn có nụ cười như có như không.

"Anh cười em?" Mạnh Kiều không phục, đi tới trước mặt anh, "Hôm nay em cứ muốn làm bữa ăn ngon cho anh xem."

"Được." Chu Minh Xuyên nhéo cằm cô, "Vậy anh giúp em được không?"

Ánh mắt Mạnh Kiều đảo qua người anh nửa giây, chắc chắn anh không định chê cười cô nữa mới bất đắc dĩ nói, "Được."

Biểu cảm cô vẫn bình tĩnh như thường, tỏ vẻ tràn đầy lòng tin nhưng trong lòng đã bắt đầu khóc lóc.

Bước chân nặng nề đi đến bàn ăn bày một đống lớn nguyên liệu nấu ăn, đùa bên này hai cái, nghịch bên kia hai cái.

Sau đó cho ra một kết luận.

Cô không biết làm món nào.

Mạnh Kiều vốn cho rằng ít nhất thì cô có thể làm trứng chiên cà chua gì đó, mặc dù độ khó không cao nhưng dù gì cũng là một món ăn, ấy thế mà Chu Minh Xuyên lại mua rất nhiều thịt.

Cô không biết xử lý thịt sống như thế nào.

"Cần cởi áo len không, lò sưởi trong nhà đã mở được một lúc, em sẽ nóng lắm đấy." Chu Minh Xuyên nói xong liền vươn tay kéo nhẹ vạt áo len của cô.

"À được." Mạnh Kiều đưa tay lên, một chuỗi âm thanh sóng điện nhỏ xíu quấy nhiễu bên tai, cô sờ dây cột tóc, thả lỏng tóc rồi búi gọn lên, mấy lọn tóc ngắn rơi ở gò má.

Chu Minh Xuyên cũng chỉ mặc một chiếc áo sơ mi tay ngắn trắng tinh rộng rãi, cả người mang theo sự sạch sẽ khó tả.

"Buổi tối em định làm món gì?" Anh ôm Mạnh Kiều từ phía sau, thoạt nhìn thật sự chỉ định giúp đỡ cô, cái gì cũng nghe theo cô.

Mạnh Kiều cậy anh không nhìn thấy biểu cảm của cô, gương mặt buồn khổ nhăn nhó, ngón tay trượt tới trượt lui giữa mười mấy chiếc túi, chậm chạp không quyết định được.

"Anh muốn ăn gì?" Mạnh Kiều mở miệng nói.

Nhưng cô vừa dứt lời liền hối hận.

Anh muốn ăn gì, em cũng không biết làm.

Hôm nay hiển nhiên tâm trạng Chu Minh Xuyên rất tốt, hơi thở rơi ở cần cổ cô, có thể cảm giác được anh đang cười.

"Em làm gì anh ăn cái đó."

Mạnh Kiều thoáng hít thở thông suốt, "Vậy, vậy nếu không thì em làm bò bít tết nha?" Cô nhớ mang máng từng xem cách làm bò bít tết ở đâu đó, trông rất đơn giản, rải chút đồ rồi cho vào nồi chiên là được.

"Được."

Mạnh Kiều nhìn bò bít tết cười khổ, sau đó lại chọn bừa mấy nguyên liệu nấu ăn, thả vào bồn rửa chén.

Chu Minh Xuyên nghiêng người tựa ở bên cạnh, chống một bàn tay lên mặt bàn cẩm thạch nhìn cô.

Củ hành tây coi như được bóc vỏ thuận lợi, chỉ là lúc cắt sẽ ch ảy nước mắt mấy lần.


Chu Minh Xuyên suýt không nhịn được ra tay giúp cô, nhưng nhìn cô cố chấp muốn tự mình nấu ăn thì lại cảm thấy quả thực rất đáng yêu.

Rửa lá hương thảo xong, Mạnh Kiều lấy một miếng bơ trong tủ lạnh ra.

"Thế nào, có phải rất lợi hại không?" Cô nghiêng đầu, tỏ vẻ khiêu khích nhìn anh, một ngọn đèn vàng thủy tinh trong phòng bếp chiếu trên gò má anh, cả người là vẻ cấm dục không nói rõ được.

Mạnh Kiều không biết thế nào mà bỗng nhiên lại nghĩ đến chiếc áo nhỏ cô đem theo.

Cảnh tượng lộn xộn bỗng hiện lên trong đầu khiến hai má cô đỏ bừng.

Chết mất thôi.

Mạnh Kiều vốn tỏ vẻ khiêu khích, biểu cảm kéo dài chưa tới hai giây, khí thế chớp mắt biến mất giống như quả bong bóng bị thủng lỗ.

"Lợi hại." Giọng nói Chu Minh Xuyên lạnh nhạt, anh đứng dậy đi ra sau lưng cô.

Hai bàn tay dán sát eo cô, cúi đầu hôn cần cổ trắng nõn của cô.

Ánh sáng mê người, cũng không phải một mình cô bị mê hoặc.

Gáy Mạnh Kiều tê dại, bàn tay đang tháo túi thịt bò chậm lại, giọng nói của cô nhỏ nhẹ, mang theo chút dò xét, "Bây giờ anh có đói bụng không?"

Chu Minh Xuyên cười thật thấp, hơi thở phả vào tai cô, cảm giác tê dại lại sâu lắng hơn.

"Trễ một chút chúng mình lại ăn cũng được, nếu không buổi tối sẽ đói." Anh chủ động đề nghị.

"Có lý." Bàn tay Mạnh Kiều cầm túi thịt phút chốc thả lỏng, như thể vừa ném đi quả bom với tốc độ nhanh kinh người.

Cô nhẹ nhàng c ắn môi dưới, xoay người cản lại nụ hôn của người kia, giọng nói mang theo chút khàn khàn không rõ ràng, "Anh muốn đi tắm trước không?"

Chu Minh Xuyên nâng đôi mắt ướt át lên nhìn cô, "Em trước."

"Hôm nay, anh trước đi." Giọng nói Mạnh Kiều mang theo hờn dỗi, nhẹ nhàng yêu cầu.

Anh sững người hai giây, "Được."

Nói xong liền sải bước đi ra khỏi nhà bếp.

Trong không gian yên tĩnh bỗng nhiên chỉ còn lại Mạnh Kiều nhưng cũng không khiến cô thả lỏng dù chỉ một chút.

Cảm xúc nóng ran ngo ngoe rục rịch, như dây leo âm thầm sinh trưởng, quấn lấy tay chân cô, bám vào thật chặt rồi mọc lên phía trên.

Ngón tay cô vô thức co rút vài cái, bước chân đi đến phòng ngủ.

Tiếng nước chảy truyền đến từ cánh cửa phòng tắm khép hờ, Mạnh Kiều mở đồ ngủ màu đen ra.

Hai sợi dây an toàn cực nhỏ treo miếng vải lụa tơ tằm vốn dĩ không nhìn ra được hình dáng.

Mạnh Kiều biết có mấy món đồ phải mặc lên người mới có linh hồn.

Giờ phút này, cô giống như một người đang làm chuyện xấu, không dám thở mạnh.

Tiếng nước chảy trong phòng tắm rất nhanh liền bị cắt đứt, cô thậm chí nghe thấy được tiếng bước chân của anh.

Mạnh Kiều chột dạ nhét đồ ngủ màu đen vào khăn lông của cô, sau đó ngoan ngoãn đứng ở cửa phòng tắm.

Chu Minh Xuyên chỉ mặc một chiếc quần đùi màu đen, vài giọt nước còn sót lại trên người anh, có mấy giọt đang chảy dọc theo eo xuống dưới.

"Sao em lại đứng ở cửa?" Anh cúi người muốn hôn cô, Mạnh Kiều giật mình lui về sau một bước, "Vậy, em, em đi tắm trước."

Cô nói lắp bắp, bước chân cũng mang theo hốt hoảng đi vào phòng tắm.


Chu Minh Xuyên nhìn bóng lưng của cô, cười không để ý, trực tiếp đi đến phòng khách.

Sương mù bốc lên, ngăn cách tuyệt đối phòng tắm với bên ngoài, tạo ra một khu vực tạm thời an toàn, giọt nước vui sướng rơi trên ngón chân trắng nõn của Mạnh Kiều, sau đó xoay vòng rồi tan biến không còn dấu vết.

Cả người Mạnh Kiều giống như đang đi nhầm vào trang trại rượu nho, rõ ràng còn chưa uống rượu đã bị mùi thơm làm say đắm vài phần.

Ngón tay chợt tắt chốt mở điện, hai chân thon dài bước ra khỏi khu vực tắm.

Hơi nước trong gương nhanh chóng bị lau đi, Mạnh Kiều không biết rốt cuộc cô nhiệt tình như vậy là vì điều gì.

Tiếng máy sấy tóc vang trong không gian khép kín, mái tóc xoăn dài giống rong biển còn mang theo hơi ẩm xõa ra ở sau lưng.

Ánh mắt của Mạnh Kiều rơi trên váy ngủ nhỏ nhắn mềm mại.

Mạnh Kiều không khỏi nghĩ đến lần đầu tiên cô qua đêm ở nhà Chu Minh Xuyên, lúc ấy đầu óc nóng dữ dội, cô liều mạng nhào vào người anh.

Bản thân Mạnh Kiều cũng không biết rốt cuộc cô to gan hay nhát gan.

Chỉ là Chu Minh Xuyên luôn hành xử rất kiềm chế, kể từ khi có thể đua xe bình thường thì cô chưa từng thấy anh mất khống chế thêm lần nào.

Khóe miệng Mạnh Kiều không tự chủ được mà nở một nụ cười xấu xa, ngón tay cong lên, ngoắc lấy chiếc váy ngủ.

Mạnh Kiều ở trong phòng tắm hai phút để chuẩn bị tâm lý, lúc đi ra thấy phòng ngủ không có ai.

Anh không ở trong phòng ngủ.

Cô đạp chân không lên tấm thảm dày, đi đến phòng khách.

Trong phòng khách không mở đèn, chỉ có hai ngọn nến đang đốt.

Ngọn lửa màu hoàng hôn lắc lư nhảy nhót trong lò sưởi ở bên cạnh, mơ hồ thổi phồng độ mập mờ lên đến cực điểm trong không gian nhỏ.

Ghế sô pha da lộn đỏ thẫm bị ánh lửa chiếu vào, phối hợp với đồ dùng gia đình càng để lộ cảm giác cổ xưa.

Chu Minh Xuyên đang ngồi ở trên ghế nhìn cô.

Nhìn cô.

Hai con mắt nhìn cô từ trên xuống dưới.

Ánh nến vui vẻ nhảy nhót, ngăn cách không gian khỏi trong bóng tối tĩnh mịch, ngón chân Mạnh Kiều không cầm lòng được mà cong lại.

Cô muốn kéo vạt áo váy ngủ, nhưng một giây khi ngón tay sắp cong lên mới nhớ làn váy này ngắn đến mức đáng sợ.

Cô không muốn làm động tác lớn, sẽ bị anh nhìn ra cô đang sợ hãi.

Mạnh Kiều lập tức ưỡn ngực, quăng cho anh một ánh mắt khiêu khích đầy quyến rũ.

Nửa gương mặt của người đàn ông bị ánh sáng che đi, ánh sáng dao động nhấp nhô trong mắt anh giống như khí độc vây quanh cô, như gần như xa quanh quẩn khắp người cô.

Chu Minh Xuyên nhẹ nhàng li3m môi, đứng lên đi đến chỗ cô.

Anh chậm rãi vươn một bàn tay, giọng nói trầm thấp, "Muốn nhảy một điệu không?"

Mạnh Kiều kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, "Anh biết khiêu vũ?"

"Trước kia có học một chút," Chu Minh Xuyên vươn tay ôm eo cô, bàn tay nóng rực cọ vào thắt lưng để lộ da thịt của cô, âm thầm siết chặt, "Nhảy bừa."

"Được, được thôi." Mạnh Kiều cảm thấy người đàn ông này đã bắt đầu kỳ lạ, cô đặt tay lên vai người đàn ông, bị anh dẫn đến chỗ ánh nến tối hơn.

Củi trong lò sưởi đang không ngừng cháy tách tách.

Hơi nóng cuồn cuộn không ngừng quấn lấy mắt cá chân hai người, chỗ này không có âm nhạc, mọi thứ đều ở trong trạng thái yên tĩnh.

Chỉ có tiếng bước chân vừa nhỏ vừa chậm chạp của hai người, đi đôi với hơi thở rụt rè và thận trọng.

Như thể ai không nhịn được hít thở mạnh trước, người đó là kẻ thua cuộc.

Ngón tay người đàn ông vuốt v e phần gáy nhẵn nhụi của cô, ánh mắt thuận theo cần cổ từ từ rời xuống dưới.

Hai sợi an toàn đơn giản vắt ngang xương quai xanh, nối liền với phần áo ngực khoét sâu ôm gọn đồi núi chập trùng, đường cong kéo dài xuống dưới, đi dọc theo thắt lưng đẹp mắt, dừng lại ở khu vực cấm địa

Mạnh Kiều không biết bản thân thế này có bao nhiêu nguy hiểm.


Cô chỉ ôm cổ anh thật chặt.

Gương mặt được ánh đèn mờ nhạt tô điểm, sáng ngời như hổ phách.

Đôi mắt vừa rồi còn chưa cam chịu yếu thế mà khiêu khích, hiện tại giống như nước xuân bị hòa tan, chảy xuôi xuống, sắp rời khỏi khuỷu tay anh.

Chu Minh Xuyên giơ tay nhẹ nhàng ôm cô lên, cúi đầu nói bên tai cô: "Giẫm lên chân anh."

Mạnh Kiều như nghe thấy yêu nữ trên biển đang đón trăng sáng mà ca hát.

Mạch suy nghĩ của cô bị dẫn dắt, mượn sức lực của người đàn ông, đạp lên chân anh.

Một bước, một bước.

Thuận theo tiết tấu của anh.

Một bước, một bước.

Rơi vào cái ôm của anh.

Vào một giây trời đất quay cuồng, hai người ôm nhau ngã vào ghế sô pha màu đỏ rộng lớn.

Tóc tai Mạnh Kiều rũ xuống, tạo ra một không gian tư mật chật hẹp giữa hai người, không khí lưu chuyển dồn dập, không có chỗ để trốn.

Cô cúi đầu muốn hôn anh.

Khóe miệng Chu Minh Xuyên nở nụ cười, bỗng nhiên mở miệng, "Ngày mai đi gặp ba mẹ anh, có được không?" Mắt đen của anh tỏa sáng, hỏi cô vào lúc mấu chốt nhất.

Mạnh Kiều ngồi trên đùi anh, mất ba giây mới biết người đàn ông này mượn cơ hội đào hố cô.

Nhưng cô lại vô cùng cam chịu bị anh bắt vào lòng bàn tay.

Trong lòng hận ngứa răng, cô vươn tay thăm dò xuống dưới, cũng không phải một mình cô không ngừng được, "Anh cố ý hỏi em vào lúc này sao?"

Chu Minh Xuyên căng thẳng, giọng nói trầm khàn, "Sợ em không muốn gặp."

Hai bàn tay anh nắm eo cô thật chặt, "Được không?"

Mạnh Kiều nhìn anh nửa giây, bỗng nhiên khẽ cười, "Được thôi."

Cô dứt lời thì leo xuống từ trên người Chu Minh Xuyên, giọng nói nhẹ nhàng trả thù: "Em đột nhiên nhớ ra rồi, hôm nay quên mang bao, nếu không thì thôi vậy."

Muốn dụ dỗ em mắc bẫy? Trả lại cho anh đấy.

Mạnh Kiều cười, lập tức muốn đi về phòng ngủ.

Nhưng cô còn chưa đắc ý hai giây, ánh nến trong phòng khách bỗng nhiên dao động mạnh.

"Anh mang rồi."

Sau đó nữa là ngọn lửa cháy hừng hực, kéo cô vào tấm thảm mềm mại.

Ánh nến dần dần tối đi.

So với vừa rồi, phòng khách càng sống động hơn.

Đèn hàng lang ngoài cửa sổ truyền ánh sáng mờ nhạt vào căn phòng mờ tối, đôi mắt Mạnh Kiều ướt đẫm, cô mơ hồ nhìn thấy những bông tuyết đang bay.

"Chu, Chu Minh Xuyên," Cô thở hổn hển kêu tên người đàn ông đang nằm trên người cô, "Có phải tuyết rơi rồi không?"

Chu Minh Xuyên lập tức ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ, bông tuyết trắng tinh rơi lả tả từ bầu trời bao la.

Từng bông rồi từng bông thoáng qua, hòa tan trong trái tim nóng bỏng của đôi tình nhân.

Anh nặng nề hôn lên môi Mạnh Kiều, "Giáng sinh vui vẻ.", sau đó điên cuồng ôm chặt cô hơn.

Khóe mắt người phụ nữ khẽ run, chỉ còn lại một chút ý thức, miệng đứt quãng nói:

"Nhẹ, nhẹ một chút, ngày mai còn phải, gặp ba mẹ anh."

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

A ——————

Bình Luận (0)
Comment