Tặng Em 180 Dặm

Chương 79

Lúc bạn nhỏ Chu Tuần bốn tuổi, bố mẹ mang cậu bé quay lại Thành phố Quý.

Hàng năm cậu bé sẽ có bốn tháng ở đây nhưng năm nay mẹ nói cả nhà sẽ ở lại một năm.

Mạnh Kiều về nước chưa được mấy ngày đã giúp cậu làm thủ tục gia nhập nhà trẻ ở Thành phố Quý, bạn nhỏ Chu Tuần trời sinh tự thân quen, rất nhanh đã chơi thân với các bạn nhỏ trong nhà trẻ.

Bốn giờ chiều, Mạnh Kiều ngồi trong xe chờ Chu Tuần tan học, không ngờ lại có thể nhìn thấy bạn nhỏ đang sến súa nắm tay một cô bé, vui vẻ trò chuyện.

Mạnh Kiều không tưởng tượng nổi mà mở to hai mắt, sau đó lặng lẽ nhích lại gần cửa sổ, tiếp tục ngồi trong xe rình coi con trai.

Chu Tuần vừa giả quỷ vừa giương nanh múa vuốt trêu cô bé nhưng chẳng ai ngờ cô bé là ngọn núi băng, biểu cảm không hề dao động dù chỉ là một chút.

Trong lòng Mạnh Kiều thầm đổ mồ hôi lạnh vì cậu, lo lắng tâm lý Chu Tuần sẽ gặp chướng ngại.

Nhưng trong một giây kế tiếp, Chu Tuần tinh quái mà thuần thục biến ra một que kẹo từ trong túi, quơ quơ trước mắt cô bé, quả nhiên ánh mắt cô bé đã dao động.

Chu Tuần nhướng mày, nhanh chóng bóc vỏ que kẹo cho sạch sẽ, ngoan ngoãn đưa vào tay cô bé.

Cô bé lạnh lùng xinh xắn rốt cuộc cũng thả lỏng thái độ, ngượng ngùng nhận que kẹo.

Mạnh Kiều thầm thở phào một hơi, sau đó nhìn tên nhóc Chu Tuần tung tăng chạy tới chiếc xe.

"Mẹ!" Hôm nay tên nhóc này rất khác thường, nhiệt tình nhào vào lòng Mạnh Kiều, sau đó quay đầu nhìn tài xế chào hỏi.

"Ba đâu ạ?" Xe lái đi, Chu Tuần không thấy ba đến đón cậu.

"Hôm nay ba có việc, tối mới về nhà cùng nhau ăn cơm." Mạnh Kiều vỗ cái đầu nhỏ của cậu bé, khóe miệng còn thoáng cười trộm.

Vừa đến nhà, Chu Tuần đã vọt vào phòng, Mạnh Kiều cũng mặc kệ cậu bé, xoay người đi xuống lầu, ngồi xe ra ngoài.

TrackFast vẫn giống như nhiều năm trước, trừ quán cà phê dưới kia lầu đã đổi chủ, những cái khác vẫn như cũ.

Mạnh Kiều đi thẳng lên lầu, rất nhanh liền nhìn thấy Chu Minh Xuyên ở trong phòng huấn luyện thể năng.

Triệu Tầm đang tiến hành ghi chép thể năng cho anh, trên người Chu Minh Xuyên không mặc quần áo, mồ hôi chảy dọc theo bắp thịt rắn chắc xuống dưới.

Vai trái anh dán rất nhiều băng keo y tế dày, Triệu Tầm thỉnh thoảng nhắc nhở anh dùng sức đều đặn, đừng kéo căng vết thương.

"Cô tới rồi." Triệu Tầm là người đầu tiên nhìn thấy Mạnh Kiều, cô mặc áo sơ mi đính trân châu trắng, phía dưới là chân váy bó sát màu xanh nhạt, giày cao gót cao ít nhất năm centimet, đây là phong cách thường lệ của Mạnh Kiều.

Mạnh Kiều nghiêng đầu cười ngọt ngào nhìn anh ấy, "Bác sĩ Triệu hôm nay rất đẹp trai."

Triệu Tầm nghe xong đắc ý nhướng mày nhìn cô, "À, so với Chu Minh Xuyên nhà cô thì thế nào?"

"Đẹp trai hơn Chu Minh Xuyên nhà chúng tôi.” Hôm nay Mạnh Kiều phá lệ khen ngợi vì cô nghe nói gần đây Triệu Tầm đang theo đuổi một cô gái, vậy cô phải giúp anh ấy chuẩn bị tâm lý cho thật tốt.

Nhưng trong lòng người đàn ông đang ở một bên tiến hành tu bổ và huấn luyện có ý kiến, anh thả cái máy trong tay ra, đi sang chỗ của Mạnh Kiều, "Sao hôm nay lại đến đây vậy?"

"Nhớ anh." Mạnh Kiều nói xong thì tựa vào anh.

Chu Minh Xuyên lui về sau một bước, "Có mồ hôi."

"Em đâu có chê anh."

"Không phải em chê anh không đẹp trai à?"

Mạnh Kiều nâng tầm mắt nhìn Chu Minh Xuyên, thần sắc anh nhàn nhạt, sử dụng lời cô vừa nói trả lời cô.

Mạnh Kiều không nhịn được muốn cười, "Đàn ông ba mươi mốt tuổi còn để tâm bản thân có đẹp trai không à?"

"Đúng đúng!" Triệu Tầm ở một bên phụ họa, "Anh đã có vợ có con, sao còn so sánh với thanh niên mạo mỹ như tôi chứ!"

Chu Minh Xuyên nghiêng đầu nhìn anh ấy, không nể mặt mà vạch trần, "Không phải năm nay anh cũng đã ba mươi rồi à?"

Triệu Tầm: "... Cái gì gọi là cũng đã ba mươi? Tôi ba mươi, anh ba mươi mốt, cái này gọi là cũng đã?"

Chu Minh Xuyên không bị anh ấy hù dọa, chậm rãi nói: "Vả lại anh ba mươi còn chưa có vợ có con, vậy chỉ có thể là anh không đẹp trai bằng tôi."

Mi mắt anh nhàn nhạt nhìn Triệu Tầm, sau đó nhéo cằm Mạnh Kiều rồi xoay người đi vào phòng tắm, "Chờ anh, rất nhanh sẽ xong, sau đó anh cùng em về nhà."

Bóng dáng Chu Minh Xuyên biến mất ở một góc phòng huấn luyện, Triệu Tầm nổ tung, "Mạnh Kiều, có phải người đàn ông nhà cô biết khoác lác rồi phải không?! Cầm ba giải quán quân thì bắt đầu không làm người nữa! Mấy năm qua, anh ấy đã học ai vậy hả, nói chuyện mà cũng có thể tức chết người ta!"

Mạnh Kiều vô tội đứng ở bên cạnh, mỉm cười nhìn anh ấy nói, "Chắc hẳn anh ấy học theo Quán quân Chu, mồm tên nhóc kia lanh lợi, ngày nào ở nhà cũng đáp trả ba nó."

"Cô dẫn Quán quân Chu nhà cô đến chỗ này của tôi huấn luyện tôi hai ngày, tôi không tin ngay cả Chu Minh Xuyên tôi cũng không nói lại nổi! Trước kia anh ấy là một người đàn ông xụ mặt cả ngày, nói chuyện cũng không biết nói đấy!" Triệu Tầm bi thương nhìn ông trời.

"Được được." Mạnh Kiều đồng ý, "Gần đây nó còn tán gái đấy, đúng lúc cũng dạy anh một chút."

-

Chu Minh Xuyên rất nhanh liền tắm xong, thay quần áo xong đi với Mạnh Kiều xuống lầu lấy xe, “Em đổi kiểu tóc rồi."

"Đúng đấy." Mạnh Kiều vươn tay vén tóc, "Buổi chiều vừa ở tiệm làm tóc uốn tóc, đẹp không?"

Trong mắt Chu Minh Xuyên ngậm ý cười, "Đẹp."

"Hôm nay tu bổ huấn luyện vẫn thuận lợi chứ?" Mạnh Kiều lên xe rồi hỏi anh.

Chu Minh Xuyên gật đầu, thả lỏng cánh tay trái cho cô xem, "Tạm được." Sau đó lái xe ra ngoài.

Về đến nhà, Chu Tuần đang quấn lấy dì giúp việc, đòi bà cùng đá banh với cậu. Cậu vừa nhìn thấy Chu Minh Xuyên vào nhà liền lập tức hét lên rồi nhào vào lòng ba.

Nụ cười trên gương mặt Chu Minh Xuyên nồng đâmh, anh cúi người xuống, một tay xách Chu Tuần lên, sau đó ôm eo bạn nhỏ rồi thảy cậu lên cao, bay một vòng giữa không trung.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Từng chuỗi tiếng cười vui vẻ của Chu Tuần vang vọng trong không khí.

Mạnh Kiều vội vàng bảo Chu Minh Xuyên buông tay, "Anh chậm một chút, chậm một chút, đừng làm cánh tay bị thương."

Chu Minh Xuyên an ổn đặt Chu Tuần xuống đất, quay đầu nhìn cô nói: "Không sao, tay trái anh không phải bị gãy."

"Thế này còn không phải là gần gãy sao?" Mạnh Kiều mắng anh.

"Sao là gần gãy?" Chu Minh Xuyên đi theo cô lên lầu thay quần áo, "Chỉ kéo rách thôi."

Mạnh Kiều nhẹ hừ một tiếng, "Kéo rách thôi? Kéo rách thôi mà cần anh nghỉ ngơi một năm mới có thể tiếp tục tham gia cuộc thi?"

"Năm ngoái lúc bị thương, em đã khuyên anh nghỉ ngơi trước, đợi cánh tay khôi phục rồi đi thi, anh không chịu nghe. Hiện tại thì hay rồi, kiên trì thi xong một mùa, vết thương trên cánh tay lại càng nghiêm trọng hơn."

Mạnh Kiều vừa mắng anh vừa tìm quần áo cho anh thay.

Chu Minh Xuyên vươn tay kéo cô vào lòng mình, cúi đầu tựa trán lên trán cô, "Lại tức giận nữa rồi."

Bởi vì chuyện này mà Mạnh Kiều đã rất nhiều lần tức giận với anh. Lúc ấy đang là thời điểm giữa một mùa đấu, anh bị chấn thương, cánh tay trái và bắp thịt sau lưng bị kéo rách nghiêm trọng.

Vốn dĩ cần phải tĩnh dưỡng rất lâu mới có thể hoàn toàn khôi phục, nhưng Chu Minh Xuyên không chịu bỏ toàn bộ mùa đấu nên cắn răng thi hết cả cuộc thi rồi mới đi phục hồi.

Nhưng lúc ấy thực sự đã chậm trễ, toàn bộ vết thương trở nên nghiêm trọng hơn, anh không thể không quyết định nghỉ thi một năm, chờ bắp thịt khôi phục rồi mới tham gia thi mổ lần nữa.

"Em mới không tức giận." Mạnh Kiều phủ nhận, "Dù sao cũng đã là đàn ông già ba mươi tuổi, chắc là chỗ nào cũng không ổn."

Chu Minh Xuyên: "..."

"Chỗ nào không ổn?"

"Không biết." Mạnh Kiều nén cười, "Hiện tại là cánh tay, sau này là chỗ nào đó thì cũng không biết."

"Em không biết?" Chu Minh Xuyên không chịu tùy tiện bỏ qua cho cô, hơi thở phả vào cổ cổ, Mạnh Kiều rất nhột.

"Này này này, Chu Minh Xuyên anh buông em ra." Mạnh Kiều cười, muốn thoát khỏi anh để đi ra ngoài.

"Không phải em không biết à?" Một tay Chu Minh Xuyên ôm cô ném lên giường, quỳ một đầu gối lên trên, Mạnh Kiều phút chốc trượt đến bên người anh.

Ai biết Chu Minh Xuyên còn chưa có động tác kế tiếp, một tiếng gào chấn động đất trời vang lên ở cửa: "Ba! —— Con cũng muốn ba ném con giống như ba vừa ném mẹ! —— "

Chu Minh Xuyên: "..."

Mạnh Kiều: "..."

Chu Tuần chạy vọt vào phòng, giơ hai tay rất cao, đứng ở bên cạnh Chu Minh Xuyên, ngoài miệng vội vàng lẩm bẩm: "Đến lượt con, đến lượt con, ba ném con, ném con!"

Mạnh Kiều lập tức bình tĩnh ngồi dậy, nói với Chu Tuần: "Bạn Quán quân Chu nhỏ ơi, đừng làm khó ba nữa, ba không được."

Chu Tuần nghi hoặc ngẩng đầu, "Ba không được? Vì sao ba không được!?"

"Ba lớn tuổi rồi —— "

"—— Mạnh Kiều." Trong giọng nói Chu Minh Xuyên mang theo ý cảnh cáo.

"À, ghê gớm quá đi." Mạnh Kiều mang dép rồi chuồn đi mất, "Em đột nhiên nhớ ra em còn một kiện hàng hỏa tốc chưa mở ở dưới lầu, em đi trước."

Người phụ nữ chạy mất tăm như một làn khói.

Chu Minh Xuyên mới chuẩn bị khom người ôm Chu Tuần, ai biết Chu Tuần vội thu tay lại, sau đó một bên kêu to một bên lao xuống lầu: "Dì ơi —— ba con ông ấy không được rồi! —— "

...

Mạnh Kiều ăn một bữa tối mà vô cùng thấp thỏm, Chu Tuần luôn ở bên cạnh lải nhải, hỏi cô vì sao ba không được nữa.

Mạnh Kiều đành cười ha hả nói con nghe nhầm.

Nhưng một khi bạn nhỏ đã thắc mắc thì không phải đôi câu giải thích qua la là có thể đuổi đi được, hỏi mẹ không ra, vậy thì hỏi người trong cuộc là được.

"Ba, chỗ nào của ba không được?" Chu Tuần bới cơm xong thì leo lên đùi Chu Minh Xuyên, "Ba, ba nói với con đi, con muốn biết!"

Ánh mắt Chu Minh Xuyên nhàn nhạt rơi trên gương mặt chột dạ của Mạnh Kiều, "Con hỏi mẹ con."

"Mẹ bảo con hỏi ba!" Chu Tuần lập tức trả lời.

"Ba cảm thấy bản thân là không gì không được, nếu không thì chờ ngày mai con hỏi lại mẹ, nói không chừng mẹ sẽ nói ba rất được."

Bạn nhỏ Chu Tuần không hiểu đầu cua tai nheo gì, "Tại sao là ngày mai hỏi lại?"

"Bởi vì buổi tối ba cần chút thời gian."

"Vậy tối nay con có thể ngủ chung với hai người không?" Chu Tuần nhiệt tình muốn gia nhập hoạt động ngủ chung buổi tối.

Chu Minh Xuyên: "Không được."

Mạnh Kiều: "Được."

Chu Tuần hoang mang nhìn hai người, Mạnh Kiều vội vàng đổi chủ đề, tránh cho Chu Minh Xuyên tiếp tục truy cứu, "Bạn Quán quân Chu nhỏ ơi, con mau chóng leo xuống đùi ba đi."

Mạnh Kiều kéo thằng bé quay lại vị trí của nó, "Mẹ còn chưa hỏi hôm nay tan học, có phải con cho một cô bé kẹo không?"

Chu Tuần vừa nghe thấy Mạnh Kiều hỏi cậu chuyện này, lập tức hăng hái, "Cái gì mà đưa kẹo?" Cậu lập tức sửa đúng, "Đó là con đang tán tiểu Mỹ."

"Chậc chậc, con biết tán gái?" Mạnh Kiều trêu chọc cậu.

"Dĩ nhiên là con biết rồi!" Gương mặt Chu Tuần chứa đầy vẻ tự hào, "Giáo viên lớp chúng con nói con là nhóc cao thủ tán tỉnh, nói ba mẹ con nhất định là rất tài giỏi —— "

Chu Tuần bỗng nhiên dừng lại, "Cho nên ba mẹ à, rốt cuộc là ai trong hai người rất giỏi tán tỉnh người khác?"

Mạnh Kiều nghe xong thì sửng sốt, chột dạ chớp mắt nhìn Chu Minh Xuyên, nhưng cô vừa chọc điên Chu Minh Xuyên, bây giờ chắc chắc anh không muốn giúp cô lấy lại mặt mũi.

Quả nhiên Chu Minh Xuyên không nói chuyện, bình tĩnh nhìn Mạnh Kiều.

Bầu không khí bất chợt ngưng đọng vài giây.

"Là ba con.” Da mặt Mạnh Kiều dày lên, cô bắt đầu nói bậy nói bạ, "Là ba con rất giỏi theo đuổi người khác, con cũng giống vậy."

"Năm đó, lúc ba con theo đuổi mẹ ấy à…" Mạnh Kiều nhanh chóng nhìn Chu Minh Xuyên, tiếp tục bịa chuyện, "Ba con hận không thể một ngày hai mươi bốn tiếng ở bên cạnh mẹ, một giây không thấy mẹ thì sẽ khóc."

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

"Ba khóc ạ!?" Chu Tuần nhanh chóng bắt được một điểm vô cùng không quan trọng.

Mạnh Kiều nhướng mày, cứng ngắc gật đầu, "... Khóc, khóc chứ, không thấy mẹ thì sẽ khóc lớn."

Giọng nói cô càng nói càng nhỏ, ngay cả dũng khí nhìn biểu cảm của Chu Minh Xuyên cũng không có. Chu Tuần hưng phấn, lại nhào vào lòng Chu Minh Xuyên: "Ba, ba mà khóc thì sẽ như thế nào?!"

Lồ.ng ngực Mạnh Kiều phập phồng, nhấc chân lên, lấy tốc độ ánh sáng bỏ chạy khỏi hiện trường phạm tội.

Trong phòng khách còn lặp lại tiếng dò hỏi dồn dập của bạn nhỏ Quán quân Chu: "Ba, bình thường ba khóc bao lâu?"

"Phải khóc mấy lần thì con gái mới làm bạn gái con được?"

"Ba, lúc ba khóc có c.hảy nước mũi không?"

"Ba biết không, lúc con khóc, không chỉ c.hảy nước mũi, còn có thể thổi bong bóng nước mũi nữa."

"Chính là bong bóng nước mũi trong suốt, rất to, ba ơi, ba biết không?"

"Nhưng không thể thổi quá to, nếu không lúc nổ sẽ nổ vào miệng."

"..."

-

Buổi tối lúc đi ngủ, Mạnh Kiều ân cần mời bạn nhỏ Quán quân Chu đến phòng cô nghe kể chuyện.

"Mẹ, hôm nay Tiểu Mỹ hỏi con, vì sao nhũ danh của con là Quán quân Chu?" Chu Tuần một bên nằm bò trên ngực Chu Minh Xuyên, một bên kéo tay Mạnh Kiều nói: "Con quên tên cuộc thi mà ba thi rồi, ngày mai mẹ viết vào lòng bàn tay con, con đi nói với Tiểu Mỹ."

"Được, đó là cuộc thi đua xe F1." Mạnh Kiều vươn tay xoa gương mặt nhỏ đầy thịt của Chu Tuần, "Bởi vì ngày mẹ sinh con ra, ba lấy được giải quán quân đầu tiên của cuộc thi đua xe F1 trong đời."

Chu Tuần nửa hiểu nửa không hiểu gật đầu, lại hỏi Chu Minh Xuyên: "Ba, đời người là ý gì?"

Một tay Chu Minh Xuyên ôm quanh eo cậu, không biết trả lời vấn đề này của cậu như thế nào.

"Nhóc con, sau này con lớn lên thì con sẽ biết." Mạnh Kiều cũng không biết nên giải thích thế nào, đành lừa bịp cậu nhóc.

"Ba, ba nói với con, ba nói với con đi." Chu Tuần không chịu từ bỏ, quấn lấy Chu Minh Xuyên, đòi anh giải thích cho cậu nghe.

Chu Minh Xuyên nâng tầm mắt nhìn Mạnh Kiều, cô vội vàng xua tay nhỏ giọng nói: "Đừng nhìn em, em không có học thức."

Anh đành im lặng hít vào một hơi, sau đó nhàn nhạt nói với Chu Tuần: "Đời người của mỗi một người đều không giống nhau."

Cặp chân mày nhỏ của Chu Tuần nhíu lại, "Không giống nhau? Vậy đời người của ba là gì?"

Mạnh Kiều ở một bên trộm cười Chu Minh Xuyên tự đào một cái hố to cho bản thân, nhìn xem bây giờ anh chuẩn bị giải thích thế nào.

Ai biết một giọng nói ung dung chậm rãi vang lên ở bên cạnh:

"Đời người của ba, chính là mẹ con."

"Cho nên ý tứ của đời người là người rất quan trọng ạ?" Chu Tuần giống như đã hiểu rõ, cậu nói: "Vậy đời người của con chính là ba mẹ, ông ngoại bà ngoại, cậu, ông Lưu và dì Hứa."

Quán quân Chu nói một hơi rất nhiều người, sau đó cười nham hiểm hỏi: "Ba, có phải đời người của con có quá nhiều người không?"

"Không nhiều, nhiều thì sẽ rất náo nhiệt." Chu Minh Xuyên vỗ vỗ đầu cậu, "Bây giờ ba dẫn con về phòng."

Anh nói xong thì ôm Chu Tuần xuống giường, đưa cậu về phòng ngủ của mình.

Lần nữa quay về phòng, người phụ nữ trên giường đã bọc mình trong chăn thật chặt.

Chu Minh Xuyên lên giường kéo cô sang, quả nhiên không ngoài dự liệu, hai mắt hồng hồng của cô đang chớp mắt nhìn anh. Giống như vô số ngày đã qua, Mạnh Kiều líu lo biểu diễn một mặt lanh lợi của cô trước mặt anh, nhưng lại dễ dàng vì anh mà rơi nước mắt.

Chu Minh Xuyên không nói gì, hai tay dịu dàng bưng gò má của cô, cúi đầu tinh tế hôn cô. Bọn họ đã ở bên nhau rất nhiều năm, có một Quán quân Chu đáng yêu hoạt bát.

Nhưng Chu Minh Xuyên vẫn cảm thấy thời gian đã bỏ quên Mạnh Kiều giữa lúc cô hồn nhiên tốt đẹp nhất, cô vĩnh viễn là cô gái hoạt bát lúc anh mới gặp, miệng mồm lanh lợi, chặn lại tất cả lời nói của anh ở ngay miệng.

Cô mạnh mẽ chạy đến nhà anh nói lý, sau đó lại khóc lóc ngồi trong lòng anh rơi nước mắt.

Cô rơi nước mắt rất nhiều lần, đã nhiều năm như vậy rồi, cô vẫn giống như lúc trước, vẫn mềm lòng và dễ dàng rơi nước mắt như vậy.

Chu Minh Xuyên đưa tay cởi váy ngủ của cô, ngón tay Mạnh Kiều vịn vai trái anh, "Bả vai anh được không?"

"Được." Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, anh hôn mi mắt cô, "Không được nữa thì ngay cả làm chồng em cũng không làm được."

Bên tai Mạnh Kiều đỏ bừng, nức nở mắng anh, nhưng sau đó lại nhiệt tình ôm cổ anh thật chặt.

-

Nửa đêm, hai người mồ hôi nhễ nhại dán sát vào nhau. Mạnh Kiều không hề buồn ngủ, hứng thú nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ. Ánh trăng sáng ngời vừa tròn vừa lớn. Chu Minh Xuyên ngửi mùi ở cổ cô, nhắm mắt không nói một lời.

"Chu Minh Xuyên, đời người của anh là gì?" Mạnh Kiều bỗng nhiên lại nghĩ đến vấn đề kia trước khi ngủ.

"Em."

"Không phải, em nói câu trả lời chân chính của anh kìa, không phải câu trả lời lừa Quán quân Chu."

Chu Minh Xuyên mở mắt ra, "Em."

Trái tim Mạnh Kiều run lên, "Tại sao là em?"

Trong phòng ngủ yên tĩnh, tim cô đập thình thịch chờ đợi một đáp án. Thì ra nhiều năm như vậy rồi, cô vẫn dễ dàng vì Chu Minh Xuyên mà động tâm.

Người đàn ông sau lưng cô hít một hơi thật dài, xoay người cô sang để cô đối mặt với anh.

Ngón tay Chu Minh Xuyên v.uốt ve mi mắt Mạnh Kiều từng chút một, thành kính mà chân thành nói: "Bắt đầu của đời người là em, bầu bạn một quãng đường chính là em, đến trước khi chết người anh nhìn thấy vẫn là em."

"Mạnh Kiều, em nói xem,"

"Đời người của anh, sao không thể là em?"

- -- Kết truyện ---

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Kết thúc, tung hoa ~

Cảm ơn sự bầu bạn của mỗi một thiên sứ bé bỏng, hi vọng một bộ kế tiếp trong chuyên mục cùng tác giả tên Thuần Phục được lưu trữ! Cảm ơn!
Bình Luận (0)
Comment