Tặng Em Phần Đời Không Cô Độc

Chương 17

Edit: Qing Yun

Ngày đó, cô đến nhà Chu Bạch Diễm sớm khoảng mười phút.

Lúc đi vào, nhìn thấy hôm nay nhà Chu Bạch Diễm có khách thì hơi sửng sốt. Dạy thêm cho Chu Bạch Diễm lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô thấy nhà cậu có khách tới chơi.

Bọn họ hẳn là đang ăn cơm, vừa ăn vừa nói ở bàn ăn, bên trên có bánh sinh nhật, nhìn qua có vẻ đã ăn được một lúc rồi.

Tần Ích Thâm tươi cười đón cô vào, "Cô giáo, lần trước Chu Bạch Diễm nói cháu đến sớm ăn cơm với mọi người sao cháu lại không tới?"

Ôn Đông hơi cân nhắc, có lẽ là sinh nhật Chu Bạch Diễm.

Ngồi đối diện cô có hai người, vừa nhìn liền biết là học sinh, mặc đồng phục màu lam giống Chu Bạch Diễm, một cô gái trắng nõn sạch sẽ, một nam sinh đeo mắt kính.

Chu Bạch Diễm ngồi giữa hai người kia, đối diện với cô.

Trong bát người khác đều là cơm, chỉ có cậu là nửa bát mì, bên trong có hai quả trứng gà, cậu đang thong thả ung dung mà ăn.

Hẳn là Tần Ích Thâm mấu mì cho cậu ăn sinh nhật, ngày thường Chu Bạch Diễm sẽ không ăn mì.

Tần Ích Thâm vừa ngồi xuống liền tiếp đón mọi người, "Với Giai, cháu ăn thêm cơm đi, sao con gái bây giờ lại ăn ít như vậy? Mấy đứa học cấp ba cả rồi, nên ăn nhiều một chút, không thì làm sao có sức để học tập?"

Nam sinh đeo kính cười cười, "Dì à, ngày thường cậu ấy ăn nhiều lắm, hôm nay là đang ngượng ngùng thôi."

"Vân Cao Hán! Cậu đừng nói bậy!" Nữ sinh tên Với Giai kia nhỏ giọng cãi lại một câu, "Dì ơi, cháu ăn không ít, đã sớm no rồi. Dì đừng khách khí như vậy. Dì nấu ăn thật sự rất ngon, trách không được Chu Bạch Diễm không thích đồ ăn ở trường."

Giọng nói của cô ngọt ngào, cười tủm tỉm, đôi mắt cong như trắng khuyết tháng hai, mang theo sức sống thanh xuân.

Ôn Đông cúi thấp đầu.

Tần Ích Thâm cười nói: "Thằng bé này bị dì chiều sinh hư, cứ thích làm cao."

"Con thích làm cao chỗ nào?" Chu Bạch Diễm cãi lại một câu, dáng vẻ rất không kiên nhẫn, lại quay đầu nói chuyện với Ôn Đông, "Cô giáo nhỏ, cô ăn cơm chưa? Lại ăn một chút nhé? Ăn không được thì ăn bánh kem, ý tứ là, hôm nay tôi sinh nhật."

Ôn Đông suy nghĩ vài giây, cảm thấy có hơi xấu hổ, hơn nữa cô cũng ăn cơm rồi, "Ừ, mọi người cứ nói chuyện đi, không cần để ý đến tôi, tôi ăn rồi."

"Lại ăn một ít nữa đi..." Tần Ích Thâm cũng mở miệng mời, "Bạch Diễm lấy bánh kem cho cô giáo."

"Dì ơi, thật sự không cần..."

Trong lúc cô nói chuyện, Chu Bạch Diễm đã cắt một miếng bánh kem to đặt trước mặt cô, "Ăn đi cô giáo nhỏ, ăn khá ngon." Sau đó cười tủm tỉm chỉ chỉ miếng bánh.

Cô và miếng bánh kem trước mặt nhìn nhau vài giây.

Chính cậu thích ăn ngọt cho nên luôn nghĩ mọi người cũng sẽ thích ăn.

Ôn Đông không tiếp tục từ chối, dù sao cũng không từ chối được. Cô cầm lấy nĩa, bắt đầu ăn từng miếng.

Tần Ích Thâm và Chu Bạch Diễm đều quen thuộc với cô, ngữ khí cũng tự nhiên nhiều, Với Giai bên cạnh đột nhiên nói: "Chu Bạch Diễm, đây là gia sư của cậu à?"

Chu Bạch Diễm tùy ý trả lời: "Đúng vậy."

Ngữ khí hoàn toàn là không có hứng thú nói chuyện, Với Giai nhìn Chu Bạch Diễm, đến giới thiệu cậu cũng không buồn giới thiệu, cô lại quay mặt ra hướng Ôn Đông, miệng nở nụ cười, "Chị gái, chị vẫn là học sinh à? Chị học ở trường nào?"

"Đại học C."

"Chị học năm mấy?"

"Sắp tốt nghiệp."

"Vậy sao, chị học ngành gì thế?"

Ôn Đông rốt cuộc ngẩng đầu: "Học y."

Với Giai cười cười: "Học y tốt nha, người nhà em cũng nói em học y nhưng em cảm thấy học y quá mệt, cuối cùng vẫn là muốn em học cái gì đó nhẹ nhàng một chút."

"Cô giáo học rất giỏi, năm đó thi đại học được 145 điểm toán đấy." Tần Ích Thâm mở miệng nói.

"A, thật là lợi hại!" Với Giai cười cười, "Chị gái này vừa nhìn đã biết là học rất giỏi! Rất thành thục ổn trọng!"

Sau đó đề tài lại biến thành thi ngành nào, mấy người thảo luận sôi nổi, Chu Bạch Diễm luôn cực kỳ không có hứng thú với đề tài này, Ôn Đông lại cúi đầu ăn, hiện trường trở thành hai bọn họ là an tĩnh nhất.

Lúc này Ôn Đông cũng không cẩn thẩn nghe bọn họ nói chuyện, cô đang xem đồ ăn trước mặt mình.

Tần Ích Thâm làm rõ ràng là theo sở thích của Chu Bạch Diễm, khẩu vị của cậu là khẩu vị Quảng Đông điển hình, nhưng lại thích ăn ngọt. Trước mặt cậu có một đĩa vịt quay đã ăn được một nửa.

"Cô giáo nhỏ---" Chu Bạch Diễm đột nhiên gọi cô.

"Ơi?" Cô hoàn hồn.

Chu Bạch Diễm gắp một miếng thịt từ đĩa vịt quay trước mặt mình, giơ đến giữa không trung: "Muốn ăn sao? Cô đã nhìn một hồi rồi."

Vốn dĩ Tần Ích Thâm, Với Giai và Vân Cao Hán đang nói đến cơ hội tương lại của ngành tài chính, nhìn thấy động tĩnh bên này thì đều dừng bàn luận.

Ôn Đông thấy người bên cạnh nhìn lại đây, cảm thấy không nhận thì có chút ngượng ngùng, bèn cầm lấy bát chuẩn bị tiếp miếng thịt.

Chu Bạch Diễm vốn đã đưa đến gần bát của cô rồi, đột nhiên lại nhanh chóng thu trở về bỏ miếng vịt quay vào miệng mình...

Sau đó cậu ấu trĩ làm mặt quỷ, đồ ăn còn trong miệng, chính cậu lại tự mình cười rộ lên.

Khuôn mặt Với Giai và Vân Cao Hán bên người cậu đều đầy khiếp sợ, hai người liếc nhìn nhau một cái, trong ánh mắt tràn ngập hơi thở "người này là Chu Bạch Diễm sao".

Ôn Đông hơi dừng lại, trầm mặc vài giây vì sự ấu trĩ nhàm chán của cậu, suauđó như tập mãi thành quen mà cúi đầu tiếp tục ăn bánh kem, không nói gì cả.

Tuy rằng cô rất bình đạm, thế nhưng Chu Bạch Diễm giống như cực kỳ vui vẻ, hai bên má phồng lên nói không rõ ràng trêu ghẹo Ôn Đông: "Cô giáo nhỏ, còn muốn ăn không?"

Tần Ích Thâm cười mắng cậu: "Sao cả ngày cứ chọc cô giáo thế, đừng náo loạn."

Vân Cao Hán cũng đẩy cậu một cái, "Ngày thường ở trường học cậu lạnh lùng như vậy, đối xử với người quen thật không giống bình thường, quá ngây thơ đó Chu Soái."

"Cậu mới ngây thơ." Chu Bạch Diễm hừ một tiếng.

Với Giai thấy một màn như vậy thì sắc mặt có phần khó coi, nhưng cô liếc nhìn Ôn Đông một cái lại lập tức hòa hoàn lại, rất nhanh đã cười nói, lôi kéo Tần Ích Thâm tiếp tục liêu Chu Bạch Diễm học ngành nào.

Cơm nước xong, Với Giai và Vân Cao Hán đi rồi, Ôn Đông và Chu Bạch Diễm cũng vào thư phòng bắt đầu học bổ túc.

Lấy tài liệu ra khỏi cặp sách, vừa ngẩng đầu liền thấy Chu Bạch Diễm nhe răng nhếch miệng không biết đang làm gì.

Ôn Đông trầm mắc vài giây, thấy cậu còn đang nhe răng nhếch miệng thì có hơi buồn cười, "Đau răng à?"

Chu Bạch Diễm cũng cười: "Tôi đang học cuốn đầu lưỡi, cô giáo nhỏ, cô có biết làm không?"

"...." Cô nhìn cậu, "Học cái này làm gì?"

"Thú vị đó." Cậu cười đặc biệt vui vẻ, "Tôi nói với cô, lớp tôi có một người có đầu lưỡi đặc biệt linh hoạt, còn có thể liếm được cái mũi của mình."

Ôn Đông có phần bất đắc dĩ, nhưng có thể nhận ra Chu Bạch Diễm biết cô ít nói, nên mỗi lần tới dạy học cho cậu, cậu đều tìm đủ mọi chuyện để nói với cô.

"Bạn học của cậu đều nói ngày thường cậu không thích nói chuyện." Ôn Đông nhớ tới nam sinh vừa rồi, "Sao tôi cảm thấy cậu ở trước mặt tôi lại nói nhiều như vậy?"

Chu Bạch Diễm nhìn cô một cái, "Tôi cảm thấy nói chuyện với cô rất vui không được sao?"

Ôn Đông hơi trầm mặc: "Kỳ thật tôi có rất ít bạn bè, cũng không quá thích nói chuyện."

Chu Bạch Diễm cười tủm tỉm, "Tôi cũng vậy đó, thật ra tôi rất sợ ồn, rất ghét có người lải nhải mãi bên cạnh."

"......." Có lẽ cậu không phát hiện, lúc cậu ở bên cạnh tôi cũng nói không ngừng, Ôn Đông có hơi buồn cười.

"Tôi cảm thấy trêu cô rất có cảm giác thành tựu." Chu Bạch Diễm cười một cái, đôi mắt trong veo, khuôn mặt tuấn lãng, "Ai, cô không hiểu."

Ôn Đông ngẩn ra.

Cô mở vở bài tập, "Chúng ta học tiếp phần hôm trước chưa xong đi."

"........ Lại nghỉ ngơi một chút đi." Cậu nhìn Ôn Đông, không có ý định hợp tác.

"Đọc sách thật nhàm chán, cô giáo nhỏ, cô thích đọc sách như vậy cũng rất nhàm chán."

Ôn Đông: "Đọc sách vốn dĩ không dễ dàng."

"Tôi cứ không muốn đọc sách, tôi cảm thấy rất lãng phí thời gian."

"Nói cái này có ích lợi gì, còn không phải phải học à, sắp thi đại học rồi." Cô kiên nhẫn dỗ.

"Không đọc sách tôi cũng có đường khác để đi." Cậu nhướng mày, "Cô không tin tôi?"

"......." Ôn Đông nhìn cậu vài giây, sau đó chỉ chỉ tập đề, "Tiếp tục đi."

"......Không muốn."

Nói xong, cậu lẳng lặng nhìn cô.

Là ánh mắt không có cảm giác gì, không có khinh bỉ, không có chán ghét, kinh ngạc như người khác, chỉ đơn giản là đang nhìn một người bình thường, muốn nhớ kỹ đối phương.

Mỗi lần cậu nhìn qua, Ôn Đông đều sẽ có cảm giác, giống như --- cảm giác được tôn trọng.

Ít nhất ở trong ánh mắt không mang theo bất cứ cảm xúc gì của cậu, cô biết, Chu Bạch Diễm chỉ coi cô như một người bình thường, không phải một cô gái béo múp khó coi, mà là một "người" bình thường --- không có thêm bất cứ tiền tố nào đi kèm.

Chẳng sợ có thể là bởi vì cậu cao ngạo, là bởi vì những người khác trong mắt cậu chỉ là mấy hạt bụi.

Chu Bạch Diễm ghé vào trên bàn, cả người lười biếng, uể oải ỉu xìu, cậu đột nhiên mở miệng hỏi: "Bên trong đại học có vui không?"

Cậu vẫn nhìn cô, nhưng ánh mắt kia lại càng giống đang xuyên qua mặt cô mà nhìn nơi xa xôi nào.

Ôn Đông cúi đầu tránh đi ánh mắt của cậu, cũng che lại ánh mắt có phần hoảng loạn của mình, cô đẩy mắt kính, ngăn chặn hô hấp hơi loạn: "Cậu muốn biết về phương diện nào?"

"Cô tùy tiện nói."

"Xem cậu muốn sống thế nào nữa." Cô cẩn thận trả lời, "Cậu muốn náo nhiệt, nhất định có thể sống rất náo nhiệt, cậu muốn an tĩnh thì có thể bình yên trôi đi. Đại học chỉ là một nơi chuyển tiếp của cuộc đời mà thôi, so với cấp ba, cũng không khác nhau nhiều."

"Cô nói chuyện giống y hệt giáo viên..."

Ôn Đông nắm tay thật chặn, cô nhìn mái tóc mềm mại của cậu, làm bộ lơ đãng mở miệng hỏi: "Cậu muốn thi trường đại học nào?"

"Tôi sao?" Chu Bạch Diễm nhắm mắt, giống như có chút mệt mỏi, "Tôi không muốn học đại học, tôi không thích đọc sách."

"Vậy cậu muốn làm gì?"

Cậu trầm mặc thật lâu, đột nhiên ngồi thẳng dậy nhìn ngoài cửa sổ bắt đầu phát ngốc, hơn nửa ngày mới trả lời, "Ca hát, đóng phim điện ảnh, làm nghệ thuật gia, làm thế giới nhớ kỹ tên của tôi, giống Michael Jackson, Hắc Trạch Minh, giống những người này, chứ không phải..."

Cậu đẩy sách vở trên bàn, "Ở nhà làm mấy bài tập hàm số lượng giác nhàm chán này."

Trên mặt không có chút nào là nói giỡn, dường như cậu đang nói thật. Ngữ khí đầy chắc chắn cùng tự tin, như là nói một việc chỉ cần tùy tiện làm là có thể làm được.

Người với người thật là không giống nhau, Ôn Đông nhìn cậu, lần đầu tiên cảm thấy tự ti trước mặt người khác, nhưng lại không phải vì ngoại hình.

Ôn Đông hơi trầm mặc, đột nhiên chỉ tay cậu: "Tay cậu... Là vì chơi đàn sao?"

Tay Chu Bạch Diễm không quá đẹp, có vài vết chai. Khả năng đây là nơi khó coi nhất trên người cậu, Ôn Đông đã sớm chú ý.

Chu Bạch Diễm gật đầu, "Đôi mắt của cô rất tốt đấy. Mẹ tôi chơi đàn violon, tôi đọc đàn từ nhỏ."

"Chỉ kéo đàn violon thôi sao?" Ôn Đông suy nghĩ một chút, "Tôi từng thấy cậu chơi dương cầm, hơn nữa hình như nhà cậu có một phòng đàn dương cầm rất lớn."

"Ừ, phòng đàn để đàn của tôi và mẹ, cô muốn nhìn thì tôi có thể dẫn cô đi xem." Cậu vuốt bàn tay, "Những loại nhạc cụ cô có thể kể tên có lẽ tôi đều có thể chơi một chút. Dương cầm, đàn ghi-ta, đàn violon, sax, bass, trống jazz, không thể nói là rất lợi hại, nhưng đủ lừa gạt người là được rồi, lợi hại không."

Cậu chớp chớp mắt với Ôn Đông. Đây là một động tác có chút ngả ngớn, Ôn Đông nhìn đến đáy lòng nhảy dựng: "Rất lợi hại."

"Lợi hại cũng không có tác dụng. Người nhà tôi không muốn tôi theo con đường này." Chu Bạch Diễm thở dài, "Cũng không biết lúc ấy làm gì mà bắt tôi học, rõ ràng biết tôi thích cái này."

Ôn Đông cũng không hiểu lắm, có thiên phú như vậy thì nên theo nó mới đúng, nhưng cô vẫn an ủi: "Thật ra cậu vẫn có thể học xong đại học lại đi...... Thực hiện mộng tưởng, tham gia thi đấu gì đó."

"Lãng phí thời gian làm gì?" Cậu cười nhạo.

"Nhưng đây là giai đoạn đa số mọi người đều phải trải qua, mọi người đều là như thế này cả."

"Vì sao tôi phải giống mọi người?" Cậu lạnh nhạt hỏi, "Cô thấy tôi là người thường sao? Cô giáo nhỏ, cô đừng không tin, nếu bây giờ để tôi ca hát phát hành đĩa nhạc thì tuyệt đối sẽ nổi tiếng, cô tin không?"

Cậu nói lời này không phải miệng lưỡi khoe cho vui, mà là trần thuật chắc chắn. Đang nói đến đó, Ôn Đông có thể cảm giác được nhuệ khí sắc bén trên người cậu, hình dung như thế nào đây...

Cô đột nhiên nhớ tới một bài thơ đã học ở lớp 10, có một câu là ——

Ấm áp, trong sáng, kiên cố mà bồng bột sinh xuân.

Chu Bạch Diễm trước mặt, có cảm giác giống như thế này.

Đột nhiên Ôn Đông lại hâm mộ cậu, lại cảm thấy có chút xót xa.

Trong lòng có phần hoảng loạn, nhưng ngoài miệng cô lại nói: "Tôi tin thì có ích gì, không phải mẹ cậu không muốn cậu làm minh tinh sao."

Chu Bạch Diễm bị chọc đến chỗ đau, tức giận đến mắt trợn trắng.

Cậu lại bò đến trên bàn, không biết lại như đi vào cõi thần tiên thiên ngoại nào.

Qua một lát, cậu lại quay đầu lại, hỏi cô: "Cô giáo nhỏ, cô có mộng tưởng gì không?"

Ôn Đông sửng sốt một lát, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn cậu.

Lần đầu tiên, có người hỏi cô vấn đề này.

Mộng tưởng sao?

Gầy hơn? Trở nên xinh đẹp? Thi đấu lấy quán quân thế giới? Đứng nhất trong mọi kỳ thi?......

Những ý niệm này xuất hiện trong đầu, cô yên lặng nhìn Chu Bạch Diễm, như nghĩ tới gì đó.

"Tôi, chắc là có." Cô nhẹ nhàng nói.

Chu Bạch Diễm: "Cái gì?"

Ôn Đông chỉ lắc đầu.

Chu Bạch Diễm cảm thấy cậu kỳ quái, nhưng cậu rất nhanh đã mất đi hứng thú, tiếp tục chống đầu bắt đầu phát ngốc.

Thật ra ngày đó Ôn Đông vẫn luôn thật hối hận, cô vẫn luôn không có dũng khí, trước khi rời khỏi nhà cậu không nói với cậu một câu sinh nhật vui vẻ.

Trên đường trở về cô vẫn luôn suy nghĩ, vì sao lại không dám nói đây?
Bình Luận (0)
Comment