Thật sự là quá quen thuộc…
Không hiểu sao, tôi lật tiếp vài trang.
Càng lật, tim tôi càng đập nhanh hơn.
Những bài tập mà Tống Trình ghi chép trong sổ đều là những câu mà tôi từng hỏi người bạn trên mạng của mình.
Tôi hốt hoảng lấy điện thoại ra, mở lại lịch sử trò chuyện với anh bạn kia, so sánh các bước giải bài mà anh ấy gửi cho tôi với cuốn sổ trước mắt…
Nét chữ giống hệt.
Trang giấy giống hệt.
Nội dung cũng giống hệt.
“Ơ, đây không phải là QQ của Tống Trình sao?” Bạn cùng phòng của anh kinh ngạc nói: “Cậu ấy giải những bài này cho em xem thật à? Em đúng là bạn gái nuôi từ nhỏ của cậu ấy đấy hả!”
Tôi nào biết chứ?
Trong đầu tôi cũng là một mớ bòng bong.
Đàn anh kia vẫn đang nói: “Em không biết đâu, bọn anh lên đại học là mấy kiến thức cấp ba bị quên hết rồi, thế mà Tống Trình để bổ sung lại kiến thức toán đó, đã thức mấy đêm liền.”
Anh ấy còn nói gì nữa, tôi nghe không rõ.
Lúc này, trong đầu tôi chỉ có một giọng nói đang hét lên, đi tìm Tống Trình, hỏi cho rõ ràng.
“Xin lỗi anh, em phải đi đây.”
Tôi cầm cuốn sổ chạy ra khỏi phòng tự học.
…
Tôi hẹn Tống Trình đến quán trà sữa mà chúng tôi từng đến ngoài trường.
Anh ngồi đối diện tôi, cúi đầu nhìn cuốn sổ, trong mắt lấp lánh một cảm xúc khó hiểu.
Tôi đẩy điện thoại ra trước mặt anh: “Người này, là anh phải không?”
Tống Trình: “Là anh.”
Tôi nhìn anh, ngập ngừng hỏi: “Sao lại có thể…”
“Lâm Đào.” Anh gọi tên tôi, giọng đầy dịu dàng: “Thật ra, anh biết em từ sớm hơn em nghĩ nhiều.”