Tặng Em Quả Đào Ngọt - Nàng Như Sao Sáng

Chương 6

Tống Trình đưa tôi đến căng-tin số bốn, nơi tôi chưa từng tới.

Chỗ đó khá xa, nhưng đồ ăn lại rất ngon.

Lúc chúng tôi đến vẫn chưa có nhiều người, các món ăn còn nóng hổi, vừa mới dọn ra.

Tống Trình bảo tôi kiếm chỗ ngồi, còn anh đi lấy đồ ăn cho tôi.

Đang ngồi chờ, bỗng có một nam sinh cầm điện thoại tiến đến.

“Chào đàn em, có thể kết bạn WeChat không?” Mặt anh ấy hơi đỏ, đứng trước tôi có vẻ hơi căng thẳng.

Tôi ngẩn người, theo phản xạ chỉ tay về phía Tống Trình đang đi tới.

“Xin lỗi, tôi có bạn trai rồi.”

Nam sinh liếc nhìn Tống Trình, trên mặt thoáng hiện vẻ lúng túng, nhỏ giọng xin lỗi rồi quay đi.

Tống Trình đặt khay thức ăn xuống trước mặt tôi đồng thời ngồi xuống đối diện, trên môi nở nụ cười.

Mặt tôi hơi nóng lên, những lời tôi vừa nói chắc chắn anh đã nghe thấy.

“Cười gì chứ? Anh dùng em để cản hoa đào, chẳng lẽ em không được lấy anh ra à?”

“Tất nhiên là được.” Anh đặt ly nước trước mặt tôi: “Tùy em sử dụng.”

Câu nói của anh có chút ẩn ý, khiến tôi càng thêm ngượng ngùng. Không biết đáp lại ra sao, tôi đành vùi đầu ăn cơm, im lặng không nói gì thêm.

Thức ăn ở căng-tin này quả thật rất ngon, tôi ăn đến căng bụng, ngồi dựa vào ghế xoa bụng, rồi lại cầm ly nước uống thêm một hớp.

Nhìn bộ dạng thoải mái của tôi, Tống Trình hỏi: “Ăn ngon không?”

“Tạm được.” Tôi buột miệng đáp: “Không ngon bằng đồ anh nấu.”

Vừa nói xong, cả hai chúng tôi đều sững lại.

Tống Trình ngước mắt nhìn tôi, tay tôi vẫn xoa bụng nhưng chững lại một chút, cố làm ra vẻ tự nhiên: “Anh đừng hiểu nhầm, em đang khen tài nấu nướng của dì Vương thôi.”

Tống Trình gật đầu, không nói gì thêm.

Không khí trong căng-tin có chút nóng nực, tôi cảm thấy mình bắt đầu đổ mồ hôi.

Sau khi đưa khay về khu vực dọn dẹp, tôi chào anh một tiếng rồi nhanh chóng quay về ký túc xá.

Trước khi rời đi, tôi còn mua vài phần đồ ăn gói về cho mấy bạn cùng phòng.

Bạn cùng phòng tuyệt thế này, còn ai làm lại tôi đây!

Mấy cô bạn cảm động đến rơi nước mắt, chỉ cúi đầu ăn không ngừng.

Tôi nằm trên giường, lướt điện thoại một chút.

Vô tình nhấn vào QQ, tôi thoáng ngẩn ngơ khi nhìn thấy cuộc trò chuyện được ghim ở đầu danh sách.

Theo bản năng, tôi nhấp vào, tin nhắn cuối cùng vẫn dừng lại ở ngày có điểm thi đại học.

[Tôi được 634 điểm! Có thể vào đại học rồi!]

Đối phương im lặng rất lâu rồi mới trả lời: [Chúc mừng.]

“Ô, ai đấy?”

Không biết từ khi nào, bạn cùng phòng đã đứng ngay sau lưng tôi, cậu ấy giơ tay lên giải thích: “Tớ không cố ý xem đâu, gọi cậu mãi không thấy trả lời nên tớ mới qua đây, vô tình thấy thôi.”

Cậu ấy tiến lại gần: “Crush của cậu à? Hay bạn trai cũ?”

“Không phải, anh ấy là…” Tôi suy nghĩ một chút rồi đáp: “Thầy giáo của tớ.”

Nói là “thầy giáo,” nhưng gọi là “bạn qua mạng” thì chính xác hơn.

Tôi kết bạn với người này một cách tình cờ, ban đầu chưa từng trò chuyện.

Mãi đến năm lớp 12, tôi chụp một bài toán đăng lên trang cá nhân.

[Ai có thể giải giúp tôi bài này không? (Please)]

Dưới bài đăng là những lời than thở của đám bạn cùng lớp.

Nhưng người bạn qua mạng này lại gửi một bức ảnh với từng bước giải chi tiết đến mức không thể chi tiết hơn.

Tôi như vớ được vàng.

Đồng thời cũng nhận ra người này chắc chắn là học bá! Tôi phải bám lấy anh thôi!

Vậy là tôi chủ động liên lạc, ba ngày lại nhắn một lần hỏi han đủ thứ.

Khi cảm thấy bầu không khí đã phù hợp, tôi liền đưa cho anh một đề toán.

Tính tình anh cũng rất kiên nhẫn, thực lực cũng vô cùng vững vàng.

Mọi câu hỏi của tôi đều được anh giải đáp, cách giải đơn giản dễ hiểu, đúng là một thầy giáo tuyệt vời.

Tôi cứ “học chùa” mãi cũng ngại, nhưng gửi lì xì thì anh không nhận.

Sau này, sau khi nhận được giấy báo nhập học, tôi lại mải mê vui chơi nên quên béng đi.

Giờ nhớ lại, tôi thấy có chút áy náy.

Nên mời anh một bữa mới phải.

Tôi cân nhắc một hồi rồi nhắn cho anh một tin, nhưng đợi mãi vẫn không thấy phản hồi.

Tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại, không lâu sau cơn buồn ngủ kéo đến, rồi chìm vào giấc mơ lúc nào không hay.

Bình Luận (0)
Comment