Tàng Hồng Linh Ðiệp Ký

Chương 32

Trần Gia Lân vội vã chạy về hướng Huyền Vũ Quan. Hẳn phải thông báo hành tung của Huyết Thần cho bọn Túy Ông biết. Khi vào trong đền chẳng thấy bóng người nào hết, hắn bèn y lời giao hẹn lưu lại dòng chữ ngay chỗ dễ chú ý ở trong đền, hắn viết rằng: "Sư phụ Ngô Hoằng Văn đã khởi trình đến Phủ Châu vào lúc trưa nay".

Người ngoại cuộc trông thấy hàng chữ này quyết chẳng hiểu gì hết.

Bây giờ việc của Huyết Thần đã có bọn Túy Ông lo rồi, mình cũng chẳng cần nhúng tay vào nữa.

Thế thì mình nên làm gì đây?

Điều quan trọng nhất là tìm cho ra ái thê Đào Ngọc Phương. Thế nhưng biết đi đâu tìm nàng đây?

Nàng và Đào Ngọc Phân là hai chị em sinh đôi, có lẽ nào nàng ẩn mình trong Hoa Nguyệt Biệt Trang chăng?

Trông tình hình mình muốn tìm Đào Ngọc Phương ắt phải tìm Đào Ngọc Phân trước, vì họ là hai chị em sinh đôi, đương nhiên phải có liên lạc không sai. Tiếng đẹp của Đào Ngọc Phân vang lừng bốn bể muốn tìm y thì chẳng gặp khó khăn chút nào, biện pháp nhanh gọn nhất là mình cứ đến thăm viếng Hoa Nguyệt Biệt Trang.

Sau khi Trần Gia Lân có sự quyết định, tâm trạng hắn liền ổn định ngay. Thế rồi hắn lập tức thượng lộ chạy về hướng hồ Bà Dương.

Thình lình ngay lúc này...

Có một thanh âm nữ nhân vang tới hét:

- Ngư Lang, hãy đứng lại nào!

Trần Gia Lân thoạt nghe thấy tiếng hét, bất giác ngoái cổ lại nhìn ra sau, mới hay đối phương chính là Công Tôn đại nương đã bịt mặt bằng khăn tơ đen chứ không ai xa lạ hết, thế rồi hắn tức giận lạnh lùng nói:

- Tôn giá gọi tại hạ dừng lại, có điều chỉ giáo chăng? Công Tôn đại nương lạnh lùng nói:

- Ta vâng lệnh đến đây khuyên bảo ngươi! Trần Gia Lân động lòng hỏi:

- Khuyên bảo điều gì?

Công Tôn đại nương dằn từng tiếng một nói:

- Từ rày về sau cấm ngươi không được can thiệp vào hành động của bản môn nữa. Trần Gia Lân nói giọng lạnh nhạt:

- Nếu không nghe lời khuyên bảo thì sao? Công Tôn đại nương trầm giọng nói:

- Không vị tình ngươi nữa!

Trần Gia Lân khẽ cười một tiếng, bình thản nói:

- Không vị tình bằng cách nào đây?

Công Tôn đại nương dùng giọng mũi kêu hừ một tiếng, nói:

- Khiến ngươi từ nay về sau không còn khả năng sử dụng kiếm nữa. Trần Gia Lân cười há há một tiếng, nói:

- Vậy thì đợi về sau hãy nói, bây giờ ta phải thượng lộ, không còn rảnh rỗi nói nhảm với tôn giá nữa.

Nói xong hắn cất bước đi ngay... Công Tôn đại nương khoát tay nói:

- Khoan đã, ta chưa nói hết đâu! Trần Gia Lân đứng lại nói:

- Tôn giá cứ nói tiếp đi! Công Tôn đại nương nói:

- Ngươi chớ xem thường lời khuyên bảo lúc nãy, luôn luôn chủ nhân bọn này nói một không hai.

Trần Gia Lân nói:

- Còn gì để nói nữa chăng?

- Còn nữa...

- Cứ việc nói nào?

- Ngươi mang Thần Ảnh Nhi Viên Phi đi đâu rồi?

- Lão chết rồi.

- Ngươi đánh cướp lão với mục đích gì vậy? Trần Gia Lân cười lạnh lùng một tiếng nói:

- Chẳng có mục đích gì hết, ngẫu nhiên hội ngộ ra tay nghĩa hiệp thế thôi. Công Tôn đại nương lạnh lùng hắng một tiếng nói:

- Ta chẳng tin như thế?

Trần Gia Lân cất giọng lạnh lùng nói:

- Tin hay không tùy tôn giá, tại hạ chẳng bắt buộc tôn giá tin kia mà. Công Tôn đại nương nổi giận đùng đùng nói:

- Sau khi chủ nhân biết tin này đã căm phẫn vô cùng. Này Ngư Lang, nếu còn tình hình tương tự như thế này xảy ra, chủ nhân không nhịn ngươi nữa đâu. Nói thật cho ngươi biết, muốn giải quyết ngươi thì rất dễ dàng, chớ có ngạo nghễ quá thế mà mang họa vào thân đấy.

Trần Gia Lân lạnh lùng nói:

- Tại hạ vốn thì chẳng quen biết với chủ nhân các ngươi, tôn giá còn điều gì cần nói nữa chăng? Bằng không tại hạ phải cáo từ vậy?

Công Tôn đại nương dùng giọng mũi kêu hừ một tiếng nói:

- Ngươi cứ đi tự nhiên, nhưng ngươi phải nhớ cho kỹ những lời khuyên bảo vừa rồi của ta!

Trần Gia Lân bĩu môi kêu hừ một tiếng, quay người phi thân chạy như gió. Trời mờ mờ sáng, ngôi nhà nhỏ cạnh bờ hồ hiện ra trước mắt.

Cảnh vật vẫn như xưa, nhân sự thì thay đổi, tức thì trong lòng dâng lên nỗi niềm bi thương, hai mắt óng ánh ngập lệ, Trần Gia Lân vội vã chạy tới phía trước căn nhà, hắn thoạt vừa trố mắt nhìn kỹ, bất giác ngẩn người ra tại chỗ luôn.

Trong óc tưởng tượng của hắn cứ cho rằng căn nhà nhỏ này ắt phải phủ đầy bụi bặm màng nhện, nhưng thực sự không phải thế, ổ khóa trước cửa không còn nữa, hơn nữa hình như có người quét dọn sân trước.

Hắn liền xông vào trong nhà, thấy tất cả đồ dùng gia cụ được sắp xếp gọn gàng rất có thứ tự, không còn lộn lạo như trước kia nữa.

Trông tình hình chắc là Châu lão gia bảo người nhà của lão đến sắp xếp cho gọn gàng lại rồi.

Xúc cảnh tình sinh, tức thì nước mắt đã chảy dài xuống hai bên má, miệng mấp máy lẩm bẩm nói:

- Ngọc muội, nàng ở đâu? Tại sao nàng không chịu quay trở về?...

Trần Gia Lân ngã mình nằm trên giường, lại chìm đắm vào trong ký ức đau khổ.

Tất cả mọi việc hình như mới xảy ra ngày hôm qua mà thôi, nhưng hôm nay thì chẳng còn gì tồn tại hết, nếu không có ái nhi Ngọc Lân, thì hắn sẽ xem nó như một giấc chiêm bao.

Căn cứ sự chuẩn bệnh của Thảo Đầu Lang Trung Nghê Cảnh Tinh bảo rằng nàng không còn sống được bao lâu nữa, nếu không thể tìm nàng trong một thời gian ngắn, thì cả cơ hội lần cuối mà hai vợ chồng muốn gặp mặt cũng không còn luôn.

Hắn suy nghĩ đến đây bàng hoàng trở mình tuột xuống giường chạy ra ngoài cửa, đưa mắt nhìn sân nhà là nơi mỗi ngày nàng đứng trông đợi bóng thuyền quay trở về, hình như nụ cười ngọt ngào và tiếng kêu gọi thân mật vẫn còn ở trước mắt.

Hắn tiếp tục đưa mắt nhìn tới trước, bất giác ngẩn người ra tại chỗ, thì ra chiếc thuyền đánh cá của mình được neo sát bờ hồ, trông tình hình cũng lại là Châu lão gia kéo vào đó rồi, Trần Gia Lâm nhủ thầm: "Mình có nên tiếp tục sống trở lại sinh nhai cũ ư?"

Thình lình ngay lúc này...

Có một tiếng kêu gọi khá thân mật vang tới:

- Tiểu ca, thần thánh nào đã đưa ngươi trở về đây đấy? Già này đã lo quýnh cả lên... Trần Gia Lân ngoái cổ nhìn ra phía sau, hắn đã y như một người cùng đường thoạt vừa gặp lại thân nhân, chỉ thốt ra một tiếng lão gia, thì cổ họng tắt nghẹn luôn.

Châu lão gia bước tới khẽ vỗ lên vai hắn cười toe toét nói:

- Tiểu ca, ta thiếu điều chưa nổi điên lên mà thôi. Trần Gia Lân lấy tay áo lau nước mắt nói:

- Thưa lão gia, có việc chi chăng? Bé Ngọc Lân...

- Nó vẫn khỏe...

- Thế thì việc gì đã xảy ra vậy?

- Tiểu nương tử trở về rồi, ta cứ lo sợ nàng lại bỏ đi...

Trần Gia Lân thoạt nghe lão nói thế, bất giác run bắn người lên, đưa hai tay bấu chặt cổ tay Châu lão gia, xúc động mãnh liệt nói:

- Nói sao? Ngọc Phương... nàng... nàng trở về rồi! Châu lão gia khẽ gật đầu nói:

- Quả thật nàng đã về đây rồi, ngươi hãy bình tĩnh chút nào. Trần Gia Lân cất giọng run run nói:

- Hiện giờ nàng ở đâu?

- Ở bên nhà ta, nàng về đây ba hôm rồi, nàng luôn luôn ở bên cạnh với Ngọc Lân, chính nàng về dọn dẹp căn nhà này vậy à! Sao nàng lại...

- Thưa lão gia, nàng thế nào rồi?

- Ồ! Vẫn khỏe nhưng hơi gầy một chút. Lòng Trần Gia Lân đau như cắt, hỏi tiếp:

- Nàng có nói gì không? Châu lão gia cau mày nói:

- Nàng nói rằng trở về thăm Ngọc Lân...

- Nàng có nói tại sao nàng bỏ nhà ra đi không? Châu lão gia khẽ gật đầu một cái nói:

- Có nói, nhưng ta không hiểu gì hết, nàng bảo rằng vì ngươi quá yêu thương nàng, nhưng nàng không thể mang hạnh phúc đến cho ngươi. Nàng là người bạc mạng, nếu nàng không bỏ đi thì sẽ làm hỏng ngươi. Cuối cùng... nàng nói rằng mục đích nàng muốn làm cho ngươi hận nàng, vì con người có thể sống trong nỗi căm hận... Ta chẳng hiểu ý nàng muốn nói như thế nào, thế nhưng ta vẫn nhìn ra có lẽ nàng sẽ còn bỏ đi nữa, còn ngươi thì chẳng biết đi đâu mất biệt, ta mãi lo sợ quýnh lên, bây giờ bỗng trông thấy ngươi trở về, quả thực phải cám ơn trời Phật vậy...

Trần Gia Lân cố đè nén cơn xúc động, nói:

- Thưa lão gia chúng ta đi ngay! Châu lão gia gật đầu nói:

- Được, ta đã đi bằng chiếc thuyền của ngươi đến đây!

Thế rồi hai người lên thuyền nhổ neo chạy về hướng đông nam.

Trần Gia Lân dốc hết sức lực chèo thuyền, hắn chỉ muốn mau mau đến nơi thôi.

Châu lão gia bật lửa mồi ống điếu, phì phà vài hơi liền, ngước đầu nhả khói lên trời xanh nói:

- Tiểu ca, nghe nói ngươi dùng Ngư Lang làm danh hiệu, gây được tiếng vang ở chốn giang hồ, có phải vậy không?

Trần Gia Lân thở phào một cái nói:

- Cũng chỉ vì để tìm nàng, à! Phải rồi, thưa lão gia, ta có một việc muốn thỉnh giáo...

- Việc gì thế?

- Có phải danh hiệu năm xưa của tiên sư là Nhất Kiếm Định Càn Khôn không? Châu lão gia thất kinh nói:

- Ủa! Sao ngươi lại biết vậy?

Trần Gia Lân thoạt nghe giọng điệu của lão, biết rằng không còn sai rồi, hắn lại nói tiếp:

- Chính Điên Ông trong Thiên Ngoại Tam Ông đã nhìn ra kiếm pháp của ta mà nhận ra như thế.

Châu lão gia kêu ồ một tiếng nói:

- Tiểu ca, ngươi không được nhìn nhận vì khi lệnh tiên sư còn sống đã căn dặn như thế! A! Khi nhắc đến việc này thì khiến người thương tiếc, lệnh sư lúc còn tại thế là một nhân vật khẽ giậm chân là phong vân biến sắc ngay...

Trần Gia Lân hấp tấp hỏi:

- Lão gia có am hiểu sự tích của tiên sư lúc còn tại thế không? Châu lão gia lắc đầu nói:

- Không hiểu chút nào cả, vì y chưa từng nói cho ta hay, ta chỉ nghe lỏm được tin đồn mà thôi, lúc đó bổn phận ta còn nhỏ, đối với vị đại nhân vật này ta chẳng biết được bao nhiêu cả, chỉ biết lão danh chấn võ lâm mà thôi!

Trần Gia Lâm nghe nói thế bất giác đờ người ra tại chỗ, trông tình hình những nghi vấn trong bụng vẫn chưa giãi bày được, thế rồi hắn lại hỏi tiếp:

- Thế lão gia và gia sư quen nhau trong trường hợp nào vậy? Châu lão gia cảm khái thở dài nói:

- À! Cố sự xảy ra cũng ngẫu nhiên thật, ta dẫn gia nhân trốn tránh thù nhân, nhưng oan gia lộ hẹp lại gặp phải đối phương. Trong lúc thập tử nhất sinh, lệnh sư xuất hiện, thù gia thoạt nghe đại danh lệnh sư đã cả kinh bỏ chạy. Ngay sau khi được trò chuyện mới biết lệnh sư cũng đang tìm nơi ẩn cư, còn vấn đề tại sao lão nhân gia người đang lừng danh thiên hạ như mặt trời giữa trưa lại bỗng nhiên ẩn tích thì ta chẳng biết mảy may gì hết. Thế rồi hai ta cùng đến bờ hồ bây giờ đây để an thân lập mạng, sự việc là như thế đấy!

Trần Gia Lân sực nghĩ ra một việc, lập tức thò tay vào túi áo lấy tín vật mà Châu lão gia đã biếu cho hắn lúc sắp rời khỏi nhà ra, nói:

- Thưa lão gia, tiểu cầu này không cần dùng tới nữa, xin lão gia hãy thu hồi đi! Châu lão gia đưa tay cầm lấy tiểu cầu bỗng trợn to hai mắt, chỉ tay ra trước, nói:

- Ngươi xem kìa, trên bãi đá trước mặt hình như là một nữ nhân?

Trần Gia Lân vận khởi nhãn lực nhìn theo hướng Châu lão gia vừa chỉ. Quả nhiên đúng là bóng lưng của một nữ nhân, bãi đá này chính là chỗ Đào Ngọc Phương đã nhảy hồ tự tử cách đây hai năm về trước, hắn bất giác rùng mình lạnh toát mồ hôi nói:

- Lão gia, chúng ta sang đó xem cái nào!

Nói xong, hắn cho thuyền chạy nhanh như gió.

Hắn trông thấy nữ nhân nọ tung mình nhảy xuống hồ luôn.

Kêu ùng một cái đầu óc Trần Gia Lân như trúng phải một cái búa tạ, mặt mày choáng váng suýt nữa đã ngất xỉu, hắn điên cuồng gào thét nói:

- Mong rằng đó không phải nàng, không phải nàng... không phải...

Mặt mày Châu lão gia cũng biến sắc luôn.

Con thuyền cập bến, nhưng phải xoay một vòng mới mới vào bến được, con nước xoáy vùng này rất mạnh, dân đánh cá tay ngang không khi nào dám vào đây hết.

Trần Gia Lân phi thân nhảy lên bãi đá, thấy trên một tảng đá to có dằn một tờ giấy có viết chữ. Trực giác báo với hắc rằng đã có việc không lành xảy ra, hắn không còn chút can đảm đọc hàng chữ trong mảnh giấy ấy, toàn thân hắn cứ run lẩy bẩy không dừng, trái tim suýt chút nữa nhảy ra ngoài luôn.

Châu lão gia giơ tay bóc mảnh giấy chữ lên, quái kêu một tiếng nói:

- Chính là tiểu nương tử!

Mặt mày Trần Gia Lân bỗng tối sầm, suýt nữa đã té ngửa trên bãi đá. Thế rồi Châu lão gia cầm mảnh giấy chữ đọc liền:

"Lân ca, thiếp đi thôi, cứ hận thiếp đi, đây là nơi trước kia thiếp đã tìm cầu giải thoát, hôm nay thiếp lại trở về đây. Xin chàng khéo nuôi nấng ái nhi, chớ hoài niệm người bạc mạng này, thiếp sẽ ở lại đây mãi mãi làm bạn với cảnh hồ bóng thuyền, đồng thời mỗi ngày được nhìn thấy hai phụ tử chàng quay thuyền trở về, tâm nguyện duy nhất của thiếp là mong chàng sẽ tìm lại hạnh phúc khác.

Ngọc Phương tuyệt bút".

Trần Gia Lân gào thét một tiếng, nhảy xuống hồ ngay, Châu lão gia lấy tay áo lau khô nước mắt sau đó cởi áo ngoài ra, cũng theo sau nhảy xuống hồ luôn.

Một hồi thật lâu, cả hai người lần lượt kẻ trước người sau chòi lên mặt nước, họ đưa mắt nhìn nhau một cái, nghỉ thở giây lát sau đó lặn xuống lần nữa.

Họ chòi lên hụp xuống như vậy hơn một tiếng đồng hồ, nhưng chẳng vớt được gì cả, thời gian kéo dài như thế, không cần phải nói cũng hết phương cứu chữa rồi.

Thể lực của Châu lão gia thua kém Trần Gia Lân nhiều, lão đã đuối sức, leo lên thuyền dựa lưng vào cột buồm cứ thở luôn mồm.

Trần Gia Lân vẫn cứ tiếp tục lặn xuống nước mò mẫm mãi.

Châu lão gia thừa lúc hắn ngóc đầu lên mặt nước hít thở, la lớn tiếng nói:

- Này tiểu ca, hãy lên đây nghỉ giây lát đã!

Trần Gia Lân chẳng thèm trả lời gì hết, lại hụp xuống nước luôn, lần này lâu lắm hắn mới chịu chòi lên mặt nước.

Châu lão gia trông thấy hắn bắt đầu đuối sức, bất giác hớt hải nói:

- Tiểu ca, như thế không được, ngươi phải lên thuyền nghỉ ngơi giây lát nào... Trần Gia Lân gào thét nói:

- Lão gia, ta... không lên nữa, ta phải ở lại với Ngọc Phương, còn tiểu Ngọc Lân thì trọng thác lão, vợ chồng ta... có chết cũng sẽ cảm kích lão gia, đại ân đại đức này... hẹn kiếp sau đền đáp...

Châu lão gia gầm hét một tiếng:

- Ngươi chớ hồ đồ như thế!

Dứt lời lão tung mình lao vào hướng Trần Gia Lân vừa hụp xuống nước.

Vì Trần Gia Lân đã kiệt sức, không còn chút sức lực nào vùng vẫy nữa, nên Châu lão gia đã lôi hắn lên thuyền một cách dễ dàng, vì Châu lão gia sợ hắn tự tử, lập tức ẵm hắn chạy lên bờ, đặt hắn nằm dài trên bãi đá, Trần Gia Lân cứ gào thét nói:

- Lão gia, ngươi không nên... lôi ta lên đây. Châu lão gia căm phẫn gầm hét nói:

- Này Gia Lân, ngươi làm thế này thì tiểu nương tử chết không nhắm mắt cho mà coi, hài nhi mất mẹ đã thảm thiết rồi, ngươi bảo nó mất cả cha nữa sao?

Trần Gia Lân nghe nói mấy câu này y như vừa bị xối phải một thùng nước lạnh vào đầu! Tức thì tỉnh lại ngay, thế nhưng kế đó đau khổ đến với hắn ngay, trước kia hắn còn chút hy vọng cỏn con tìm gặp nàng, nhưng bây giờ thì hoàn toàn tuyệt vọng.

Hắn ngồi dậy đưa mắt nhìn nước hồ đang chảy mạnh ngoài kia ngẩn người ra tại chỗ. Châu lão gia ứa nước mắt nói:

- Tiểu ca, bên dưới là một con nước xoáy ngầm, e rằng... khó có thể tìm được thi hài rồi, à! Tất cả là số mạng, con người chẳng làm gì hơn, tiểu ca, bọn Ngọc Lân đến kìa!

Một chiếc thuyền buồm cập bến, có bốn, năm người vừa nữ vừa nam nhảy lên bờ.

Châu lão gia từ trong tay con dâu ẵm tiểu Ngọc Lân qua, hôn nó một cái, sau đó giao Ngọc Lân vào vòng tay Trần Gia Lân.

Trần Gia Lân lập tức ôm nó vào lòng.

Thiên tính phụ tử, Ngọc Lân vẫn còn nhớ hắn, ú ớ khẽ gọi một tiếng:

- Ba ba!

Cặp mắt tròn xoe, cứ đảo qua đảo lại chăm chắm nhìn người nhà ra vẻ hoảng hốt.

Trần Gia Lân vuốt ve mái tóc ái nhi, không nói gì hết, đồng thời cũng chẳng chảy nước mắt.

Tất cả mọi người có mặt ở đây thảy đều cúi đầu xuống hết.

Một đám phù vân che khuất mặt trời, mặt hồ bỗng nhiên trở nên âm u tối hắn, hình như cả thượng thiên cũng bất nhẫn trông thấy một màn nhân gia thảm kịch này.

Cơn mộng hoàn toàn bị phá vỡ hết.
Bình Luận (0)
Comment