Sứ giả Địch Nhung không bao lâu nữa sẽ tới kinh thành, Nhạc Mạc vừa mới nhậm chức Lễ bộ Tả Thị Lang được cử đi theo Tam hoàng tử Lý Phong ra cổng thành phía tây từ xa nghênh đón.
Tào Đình Bách cũng chỉ được nghỉ ngơi mấy ngày đã bị một đạo thánh chỉ truyền đến Ngự thư phòng đối đáp với Thánh thượng. Trong Ngự thư phòng, ngoại trừ Tam hoàng tử Lý Phong, mấy vị hoàng tử đã trưởng thành khác cũng đều có mặt. Thái tử Lý Nhưng đứng nơi vị trí đầu bên trái của Hoàng đế Đại Khải, dẫn các huynh đệ hành lễ với Tào Đình Bách.
Lần đối đáp này kỳ thực cũng chỉ là tường thuật lại từng trận đánh lớn nhỏ giữa Đại Khải và Địch Nhung suốt mấy chục năm qua, Trấn quốc Đại tướng quân mấy chục năm trước đối đáp ra sao, thì nay y cũng trả lời như vậy. Nhưng lần này Hoàng đế Đại Khải triệu Tào Đình Bách tới với mục đích chính là để khảo nghiệm các vị hoàng tử, y chỉ đóng vai trò phối hợp. Những lời đã từng viết qua trong tấu chương y sớm đã thuộc nằm lòng, tâm thần cũng dần dần an định lại.
Hoàng đế Đại Khải đã già rồi.
Khi ở Tây Bắc, Tào Đình Bách chỉ nghe được một câu "bệnh tình nguy kịch", đến khi hồi kinh thì bậc thiên tử mệnh lớn phước dày ấy đã chuyển nguy thành an, vẫn vững vàng ngồi trên ngôi cao đứng đầu thiên hạ. Thế nhưng khi được tận mắt nhìn thấy long nhan, người đã tóc bạc da mồi, lời ít khí suy, có lẽ chính bản thân ông cũng cảm nhận được tuổi tác trôi đi không thể nắm giữ được nữa.
Trong số các hoàng tử, ngoại trừ Thái tử Lý Nhưng có phần tiến bộ thì những người còn lại đúng là tư chất bình thường. Khó trách Trưởng công chúa lại nổi lên tâm tranh vị.
Ra khỏi hoàng cung, trăng đã lên đỉ.nh đầu, Tào Đình Bách bước ra khỏi cổng hoàng cung, bỗng có một tiểu tư bước ra từ trong bóng tối, cung kính đưa y một chiếc khăn tay:
"Tiểu thư nhà ta thỉnh tướng quân đến gặp mặt."
Một góc khăn tay có thêu chữ "Phức", Tào Đình Bách trong lòng thở dài, biết chuyến này không thể không đi, liền sai người truyền tin về tướng phủ, sau đó theo tiểu tư đến Giang Nam Các.
Trong gian phòng chữ Thiên, chỉ mấy ngày không gặp Lý Phức đã gầy đi trông thấy. Đôi mắt phượng hơi trũng, còn phiếm vài sợi tơ máu, nhìn qua đã thấy thêm mấy phần tang thương.
Tào Đình Bách hành lễ với nàng, Lý Phức tùy ý giơ tay, đi thẳng vào vấn đề:
"Hôm nay phụ hoàng gọi ngươi vào Ngự thư phòng, mấy vị hoàng tử khác cũng đều đến?"
"Phải."
Y đáp không chút do dự, sắc mặt Lý Phức lại càng thêm tái nhợt, ngồi trên ghế cũng như muốn ngã quỵ, bất quá nàng nhanh chóng trấn định tinh thần, trầm giọng hỏi:
"Tào tướng quân, bản cung hỏi ngươi lần nữa, ngươi có nguyện ý giúp bản cung không?"
Tào Đình Bách thật không ngờ vào lúc này nàng vẫn còn hỏi mình câu ấy. Mặc dù trước mắt y không ở trong trung tâm triều chính, nhưng bao năm qua các bằng hữu đồng liêu đã sớm truyền đến tai y đủ thứ chuyện thị phi về việc tranh đoạt ngôi vị Thái tử — Lý Phức không giành được sự ủng hộ từ ngoại tộc bên hoàng hậu, bọn họ càng nghiêng về phía Thái tử Lý Nhưng, người được hoàng hậu nhận nuôi sau khi Quý phi qua đời. Trừ mấy trăm thân binh được Hoàng đế Đại Khải ban cho phủ Trưởng công chúa và một ngàn quân binh do Nhạc Dao dưỡng luyện thay nàng tại Tây Lâm, Lý Phức không còn chỗ dựa nào khác.
Công bằng mà nói, từ khi nàng cứu Tào Đình Bách ra khỏi thiên lao cho đến lúc đứng ra giải vây trước ngự điện, vị Trưởng công chúa này quả thực có ân tình không nhỏ đối với y. Nhưng Tào Đình Bách vẫn không thể đáp ứng. Một khi y giúp Lý Phức tranh đoạt ngôi vị, thiên hạ ắt sẽ đại loạn.
Phỏng chừng Lý Phức cũng đã sớm hiểu rõ điều này, nghe Tào Đình Bách khước từ một lần nữa cũng không nói gì thêm, chỉ dùng thái độ khác thường mà gọi một bình rượu, rót một ly cho y, rồi rót một ly cho chính mình. Nàng nâng rượu chạm vào ly của Tào Đình Bách, rất có khí khái của một nữ tử giang hồ:
"Tào tướng quân, nếu ngươi lại về Tây Bắc, mang theo bản cung đi cùng có được không?"
Tào Đình Bách cùng nàng nâng ly, nhẹ giọng đáp:
"Điện hạ, Tây Bắc là nơi giá rét khắc nghiệt, không nên đến."
Lý Phức cười nhẹ: "Ngươi đến được, Nhạc khanh cũng đến được, vì sao bản cung lại không thể?"
Tào Đình Bách cứng họng, dường như đã hiểu ra vị Trưởng công chúa cao quý này không cam lòng sống dưới ánh hào quang của hoàng thất, muốn rời khỏi kinh thành tự mình lập nên một sự nghiệp thực thụ.
Đó chính là khát vọng của Lý Phức. Y không thể tiếp tục cự tuyệt nàng, nhưng cũng biết rõ Hoàng đế Đại Khải và Thái tử Lý Nhưng sẽ không để mặc nàng đến Tây Bắc như vậy.
Tào Đình Bách chỉ có thể lần nữa rót rượu nâng ly:
"Điện hạ, nguyện ngài một đường trôi chảy."
Lý Phức nhận lấy chén rượu y mời, nhìn theo bước chân y rời đi.
Lúc này Nhạc Dao mới từ sau bình phong bước ra, cùng nàng đứng trên lầu, nhìn theo bóng lưng xa dần của Tào Đình Bách.
Lý Phức nhẹ giọng nói: "Đệ đệ của ngươi... đúng là có mắt nhìn người."
Nhạc Dao ngẩn ra, tựa hồ thở một hơi nhẹ nhõm: "Điện hạ không còn giận Nhạc Mạc nữa sao?"
"Hắn đã là người một nhà với Tào Đình Bách rồi, những gì hắn nói trong thư hẳn là cũng đã bàn bạc với y từ trước. Bọn họ nói... cũng có lý."
Thấy bóng dáng Tào Đình Bách hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt, thanh âm của Lý Phức càng thêm nhạt nhoà: "Ta không thể vì ý muốn của bản thân mà đánh đổi bằng xương máu của các chiến sĩ nơi tiền tuyến, đánh đổi bằng sự thái bình của giang sơn bá tánh, cũng không thể phụ công ơn dưỡng dục của phụ hoàng và mẫu hậu..."
Ra khỏi Giang Nam Các, Tào Đình Bách tranh thủ quay về phủ tướng quân trước giờ giới nghiêm. Vừa vào đến cửa liền thấy Vương Thuẫn đến báo: "Có người đưa thiếp mời đến phủ tướng quân, nói là ngày mai có cố nhân của tướng quân muốn tới bái phỏng."
Đến chiều hôm sau, khi y trở về phủ, quả nhiên nhìn thấy trong sảnh có một nam tử trẻ tuổi, vóc dáng quen mắt vô cùng.
Người nọ nghe thấy động tĩnh bèn chạy vội ra, vừa cười vừa gọi: "Tướng quân không nhận ra ta nữa sao?"
Tào Đình Bách chăm chú nhìn một lát: "Viên Dã?"
Nam tử lập tức gật đầu thật mạnh: "Tướng quân!"
"Thật là Viên Dã rồi!" Tào Đình Bách mừng rỡ, kéo người lại nhìn từ trên xuống dưới, bàn tay to đập mạnh một cái lên vai hắn ta, "Hảo tiểu tử! Cao lớn rồi! Săn chắc hơn nhiều rồi!"
"Chúng ta áp tiêu vào kinh, vừa giao phó xong là ta liền muốn đi tìm ngài! Ta đã đợi từ trưa đến bây giờ, may mà Vương quản gia có lòng—"
Nghe hắn ta nói đợi đã lâu, Tào Đình Bách vội vàng kéo Viên Dã vào trong, "Ngươi đã dùng cơm chưa?"
"Dùng rồi." Viên Dã gật đầu, chợt lại nhe răng cười, "Nhưng mà vẫn còn đói."
"Dâng cơm! Dâng thịt! Dâng rượu!" Tào Đình Bách hướng ra ngoài hô to một tiếng, "Đêm nay ngươi ta không cần câu nệ! Không say không về!"
Tối qua vừa mới gặp mặt Lý Phức, lòng dạ y cảm khái không thôi, cuối cùng tảng đá lớn trong lòng cũng rơi xuống. Hôm nay lại gặp được cố nhân cách biệt đã lâu, vừa hay cần một chầu rượu chè sảng khoái để ph.át ti.ết tâm tình.
Khi Tào Đình Bách nhặt được Viên Dã, tiểu khất cái mới 12-13 tuổi, giống hệt một con chó nhỏ bám dính lấy y, thân thể gầy gò như một que củi. Đến lúc hắn ta rời khỏi phủ tướng quân cũng chỉ cao lên chứ không mập hơn. Hiện tại đi theo tiêu cục làm việc vài năm, cơ thể đã có cơ bắp săn chắc, tính tình cũng cởi mở hơn rất nhiều. Hai người vừa uống rượu vừa trò chuyện, mãi cho đến lúc trời hửng sáng mới không chịu nổi cơn buồn ngủ mà thiếp đi.
Một giấc này ngủ say đến trời đất tối tăm, lúc mở mắt ra lần nữa thì đã là buổi trưa giữa mùa hạ nóng bức.
Vương Thuẫn run rẩy đến bẩm báo: "Giữa trưa Nhạc đại nhân đến phủ, đang đợi ở tiền sảnh. Thuộc hạ muốn đi thông báo nhưng đại nhân nói tướng quân đang ngủ, không cho làm phiền — vậy nên mới chậm trễ tới hiện giờ."
Đêm qua Viên Dã ngoài việc uống rượu say còn vừa cười vừa khóc vừa múa máy tay chân kể chuyện thiên hạ, mệt mỏi hơn cả y, lúc này đang ngủ say như chết, khò khè tiếng ngáy ngon lành. Tào Đình Bách nghe thấy cười không ngừng, vừa dặn người trông coi cho hắn ta ngủ yên, vừa gọi người chuẩn bị nước nóng ở gian phòng bên cạnh để mình rửa mặt thay y phục, chuẩn bị đi gặp Nhạc Mạc.
Không rõ Vương Thuẫn đã bẩm báo thế nào, chỉ biết Tào Đình Bách vừa mới mặc xong áo trong, còn chưa kịp thắt đai lưng thì Nhạc Mạc đã đẩy cửa bước vào, rất tự nhiên lấy đai lừng từ giá áo xuống, vòng tay qua lưng y mà buộc lại.
Nhạc Mạc cúi đầu điều chỉnh, miệng vừa nói: "Buổi sáng ta đã cùng tam hoàng tử Lý Phong đưa sứ giả Địch Nhung đến sứ quán." Tào Đình Bách chỉ nghe qua loa, ánh mắt lại bị dáng vẻ cúi thấp của Nhạc Mạc mà nhớ tới cảnh tượng người này lặng lẽ rơi nước mắt trước mặt mình, nhất thời khựng lại.
Nhạc Mạc buộc xong đai thì lui về sau nửa bước, rất nhanh lại đón lấy khay trà từ tay hạ nhân đứng ngoài cửa, đưa cho y một chén trà xanh, dịu giọng hỏi: "Ta đến không đúng lúc sao? Trong phủ có khách?"
Nếu là ngày thường, Tào Đình Bách nhất định sẽ gật đầu thừa nhận, nhưng hiện tại đã hiểu rõ tâm ý của Nhạc Mạc, y lại nghe ra trong lời nói kia mang theo một tia uỷ khuất mỏng manh.
Trong phủ có khách, rõ ràng hắn có thể thông báo một tiếng rồi quay về, nhưng lại cố tình ngồi chờ trong đại sảnh tẻ nhạt cả buổi trưa, đợi y tỉnh giấc.
"Viên Dã. Hắn là ta—"
"Hắn là người đã trèo xuống vách núi hái nhánh lan tai mèo cứu ngươi năm đó." Nhạc Mạc rất nhanh tiếp lời, "Ta vẫn còn nhớ."
Tào Đình Bách hơi kinh ngạc.
Nhạc Mạc lại liếc mắt ra ngoài cửa, lẩm bẩm nói: "Thảo nào hắn có thể được ngủ lại trong phủ của ngươi."