Ban đầu chỉ định chạm môi nhẹ nhàng rồi rời khỏi, thế nhưng chẳng biết từ lúc nào tay của Nhạc Mạc đã vươn lên nắm lấy cổ tay Tào Đình Bách, không cho y rút lui.
Tào Đình Bách dừng một chút rồi dứt khoát đem bàn tay đang đặt trên gương mặt người kia chuyển ra sau đầu, cúi người hôn sâu hơn.
Nhạc Mạc ngây ngô như một khúc gỗ, vụng về đáp lại nam nhân nhưng không sao nắm được điểm mấu chốt, trong thời gian môi lưỡi quấn quýt lấy nhau thì quên cả hô hấp, nếu không nhờ cánh tay vững chãi của đại tướng quân đỡ cho thì đã sớm ngã khuỵu xuống đất rồi.
Tào Đình Bách vốn chỉ muốn cho Nhạc Mạc một liều thuốc trấn an, nào ngờ kết quả lại khiến cho người ta thần trí lâng lâng, hồn phách cũng bay đi mất. Mãi đến lúc bước lên bậc thang ở Vọng Hoa Các để ngắm hoa đăng, bất ngờ đụng phải Nhạc Dao, Nhạc Mạc vẫn còn chưa hoàn hồn lại được. Vẫn là Tào Đình Bách chủ động dừng bước, kéo hắn một phen: "Nhạc cô nương."
"À... Tỷ, tỷ tỷ." Nhạc Mạc chợt bừng tỉnh, nhìn sang bên cạnh tỷ tỷ mình lại thấy không có ai, ngạc nhiên hỏi: "Tỷ... tỷ đi xem hoa đăng một mình sao?"
Đôi mắt xinh đẹp của Nhạc Dao nhìn hai người, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Đệ với Tào tướng quân đây là...?"
Vết thương trên trán của Nhạc Mạc sau buổi vấn đáp trước mặt Thánh thượng đã rõ rành rành, làm sao thoát khỏi ánh mắt của Nhạc Dao. Huống chi từ lúc Tào Đình Bách hồi kinh, không biết đệ đệ của mình đã dâng tặng bao nhiêu lễ vật quý giá đến phủ tướng quân, gần đây còn lo luôn cả chuyện ăn mặc cho người ta nữa, nhìn thế nào thì cũng không giống như chỉ vì giúp Tào Đình Bách tránh khỏi sự ghép đôi với Trưởng công chúa mà thôi.
Nhưng Tào Đình Bách là người đã có thê có tử, tuy rằng phu nhân của y đã mất, nhưng nhìn qua cũng không giống như người sẽ động tâm với nam nhân. Chỉ có khả năng là đệ đệ đáng thương của nàng đơn phương si tình.
Nào ngờ trong thời khắc đặc biệt như ngày hôm nay, hai người lại không chút che đậy gì mà cùng nhau xuất hiện ngoài phố ...
"Đệ với tướng quân..." Nhạc Mạc đầu óc vẫn còn mơ hồ, ấp úng nói được mấy chữ lại quay sang nhìn Tào Đình Bách, hắn lo lắng y không muốn công khai quan hệ giữa hai người.
Tào Đình Bách vỗ nhẹ lưng Nhạc Mạc trấn an, nhìn Nhạc Dao nói: "Nhạc cô nương yên tâm, ta sẽ không phụ lòng tâm ý của Kính Viễn."
Tác phong thẳng thắn như vậy ngược lại khiến cho Nhạc Dao cảm thấy hổ thẹn vì những lo lắng vừa rồi của mình — dù gì thì Tào Đình Bách cũng là Trấn quốc Đại tướng quân chiến công lẫy lừng, còn đệ đệ của nàng chỉ là một Lễ bộ Tả Thị Lang không có thực quyền. Nếu muốn lừa gạt thì chỉ sợ đệ đệ nàng mới là người làm lỡ đường phong hầu bái tướng của người ta thôi.
Thế nên càng nhìn vị Tào tướng quân mà mình vốn đã kính trọng từ lâu, Nhạc Dao lại càng áy náy, liền mời y vào phòng mình, lấy trà thay rượu kính đại tướng quân một chén, dịu dàng nói: "Tào tướng quân, đệ đệ ta còn trẻ, lại bị ta và quản gia Tề thúc chiều hư từ nhỏ, trong nhà tính tình vô lại, nếu đệ ấy có điều gì không đúng, ngài cứ việc thay ta dạy dỗ đệ ấy."
Trẻ tuổi là sự thật, ở nhà tính tình vô lại... cũng là thật luôn, chỉ là chưa bao giờ dám lộ ra trước mặt Tào Đình Bách.
Tào Đình Bách nghe lời nàng nói tha thiết chân thành, thế là dùng ánh mắt có phần nghi ngờ nhìn qua Nhạc Mạc.
Nhạc Mạc vừa xấu hổ vừa lúng túng, đang định phản bác thì nghe Tào Đình Bách cười cười: "Nhạc cô nương đừng lo. Ta ngược lại cảm thấy hắn quá hiểu chuyện, nếu có thể chịu làm nũng với ta một chút thì hay biết mấy."
Nhạc Mạc nghe xong cảm thấy đỉnh đầu như sắp bốc khói.
Hôm nay là ngày gì vậy? Tào Đình Bách không chỉ đáp lại tình ý của hắn mà còn bằng lòng đứng ra nói tốt cho hắn trước mặt Nhạc Dao... Nhạc Mạc lâng lâng nắm tay Tào Đình Bách đứng bên cửa sổ ngắm hoa đăng, ngắm một hồi mới chậm rãi tiêu hóa được đoạn đối thoại vừa rồi, vội vàng quay lại nhìn Tào Đình Bách để chứng thực: "Vừa rồi ngươi nói là thật ư?"
Tào Đình Bách nhất thời chưa hiểu: "Cái gì là thật?"
"Ngươi nói... sẽ không cô phụ ta, còn nói cảm thấy ta hiểu chuyện, bằng lòng để ta làm nũng với ngươi một chút?" Nhạc Mạc càng hồi tưởng lại càng cảm thấy không đúng, ánh mắt có chút ảm đạm: "Được rồi, ta đã hiểu. Ngươi chỉ muốn để tỷ tỷ ta yên lòng." Tự ngược xong lại tự an ủi: "Dù sao thì hôm nay chúng ta cũng mới bắt đầu, đợi về sau lâu dài hơn—"
"Ta nói thật." Tào Đình Bách không đợi hắn nói hết đã chen vào, "Kính Viễn, thực ra chúng ta... đã quen biết từ lâu rồi."
"...Phải."
Lúc trước theo chân Thánh giá ra ngoại ô nghênh đón Tây Bắc quân khải hoàn trở về, lần đầu tiên hắn được nhìn thấy Tào Đình Bách. Trời trong nắng sáng, vị thiếu niên tướng quân thúc ngựa mà đến, bụi đất tung bay, phong trần mỏi mệt, thế nhưng ánh sáng quanh thân y tựa hồ còn rực rỡ hơn cả Hoàng đế Đại Khải mặc long bào cửu trảo. Lúc ấy hắn ngẩng đầu nhìn tướng quân, ngược sáng chỉ thấy một dáng hình mơ hồ, nào ngờ có một ngày sẽ thật sự nhìn rõ mặt người kia trong ánh sáng u ám của thiên lao.
Lại càng không ngờ, sẽ có một ngày hắn thật sự được toại nguyện, có thể lấy thân phận bạn đời đứng bên cạnh Tào Đình Bách.
"Con người của ta ra sao, ngươi hiểu rõ, nếu đã bằng lòng chấp nhận ngươi, nghĩa là ta đã nghĩ thông suốt tình cảm của chính mình, cũng nghĩ thông suốt vị trí của ngươi trong lòng ta." Tào Đình Bách nhẹ giọng thở dài, "Kính Viễn, đừng tự xem nhẹ chính mình."
Nhạc Mạc tim đập thình thịch, nhất thời không nỡ rời mắt để ngắm nhìn những chùm hoa đăng rực rỡ dưới lầu, chỉ si ngốc nhìn Tào Đình Bách, chậm rãi tiến lại gần, tự mình chiếm được một cái hôn môi thật nhẹ.
Sau đó, Tào Đình Bách liền thể nghiệm được cái gọi là "tính tình vô lại" của Nhạc Mạc.
Một chén rượu vào bụng đã bắt đầu giả say, không chịu trở về, còn muốn theo y vào phủ tướng quân lưu lại một đêm.
Chưa kịp khuyên bảo hai câu, Tào Niệm Dung nghe thấy động tĩnh đã từ trong phòng chạy ra, thấy Nhạc Mạc đến thì vui vẻ ra mặt, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn phụ thân mình.
Một lớn một nhỏ đều mong Nhạc Mạc lưu lại, Tào Đình Bách có lý cũng không tiện từ chối. Y đơn giản sắp xếp cho hắn một phòng cho khách ở phía Tây viện, ngay bên cạnh Nam uyển của Tào Niệm Dung.
Vốn tưởng cứ như thế là yên ổn, nào ngờ nửa đêm lại nghe bên ngoài có tiếng xào xạc, đẩy cửa sổ ra nhìn, quả nhiên thấy thân ảnh Nhạc Mạc đang ghé sát khe cửa, nhìn trộm vào trong.
Tào Đình Bách mở cửa phòng cho hắn vào, bất đắc dĩ nói: "Sao còn chưa ngủ?"
"Không ngủ được."
"Có chuyện gì sao?"
"......" Không có chuyện gì. Chỉ là không muốn ngủ một mình ở phòng khách.
Đầu óc Nhạc Mạc xoay nhanh, khó khăn lắm mới tìm ra được một chuyện để nói: "Ngươi nói xem, lễ hoa đăng thế này, vì sao Nhạc Dao lại một mình đến Vọng Hoa các? Còn bao cả một gian phòng để uống trà ngắm đèn? Nếu thật là đi cùng Trưởng công chúa điện hạ thì cũng chẳng cần giấu giếm, cố ý không gặp chúng ta, đúng không?"
Tào Đình Bách ngạc nhiên, trong mắt hiện lên một tia tán thưởng, nhìn Nhạc Mạc, hỏi: "Ngươi phát hiện được gì sao?"
"......A?" Xem ra chỉ đơn thuần là nghi vấn.
Tào Đình Bách dở khóc dở cười, lại thấy hai mí mắt của hắn đã sắp sụp xuống, nhất thời không muốn bàn bạc thêm, tránh cho Nhạc Mạc sinh ra phiền lòng, nhẹ giọng khuyên bảo: "Chuyện này khiến ngươi mất ngủ sao? Ta thấy ngươi mệt lắm rồi, mau về phòng ngủ đi."
Nhạc Mạc làm bộ ngoan ngoãn: "Ta muốn ngủ trong phòng ngươi, không ngủ trên giường, ngủ ở tiểu tháp là được."
Theo quy củ trong phủ, bên ngoài giường của chủ viện đều đặt một chiếc tiểu tháp, phòng khi cần thì hạ nhân có thể túc trực bên trong nghe sai bảo. Nhưng Tào Đình Bách vốn không thích có người theo sát bên cạnh hầu hạ, cho nên chiếc tiểu tháp kia thường dùng cho y chợp mắt lúc cần.
Nhạc Mạc nói đến vậy, Tào Đình Bách cũng không ngốc đến mức hỏi hắn có phải không hài lòng với Tây viện hay không, nhưng hai người vừa mới xác định tâm ý đã vội vã muốn ngủ chung một phòng thì...
"Trước khi tướng quân chấp nhận ta, chẳng phải cũng đã cùng ta ngủ chung một giường rồi sao, như thế nào bây giờ lại không chịu." Nhạc Mạc đi tới kéo lấy ngón út của y, nhẹ giọng làm nũng, "Thủ Thanh, có phải là hối hận rồi không?"
Như vậy còn có thể nói gì nữa, nếu thật không thể đuổi người về, có nói gì thêm cũng đều vô ích.
Nhạc Mạc nhận ra đối phương đã ngầm đồng ý, cơn buồn ngủ lập tức tiêu tan quá nửa, hắn từng bước theo sau Tào Đình Bách, nhìn người kia dọn lại án thư, sau đó mở rương lấy ra một chiếc chăn mới cho mình. Nhạc Mạc vội vàng kéo ống tay áo y, "Không cần thay cái mới..."
Tào Đình Bách dừng lại, xoay người nhìn hắn: "Muốn dùng cái ta đã nằm qua?"
Mặt Nhạc Mạc lại ửng hồng, nhưng miệng vẫn không chịu thua: "Ta đâu có chê. Hay là tướng quân chê ta nên mới không muốn?"
Tào Đình Bách không nói gì nữa, Nhạc Mạc càng thêm gan dạ, giơ tay giúp y đóng lại rương rồi "thuận tay" ôm lấy vòng eo rắn chắc của nam nhân, ngửa đầu nhón chân, hôn lên đôi môi người trước mặt.