Tặng Người Một Nhành Xuân

Chương 3

Đêm đến, mưa to như trút nước.

Bên trong Giang Nam Các rộn ràng náo nhiệt, chỉ riêng nhã gian mang ký hiệu chữ "Địa" là tĩnh lặng như tờ.

Trong gian phòng chỉ có bốn người.

Đại Lý Tự khanh Nhạc Mạc, Tả Thiêm Đô Ngự Sử Tả Viễn Đạo, Phó quan Khâm Thiên Giám Cao Tuyên, người cuối cùng dùng lụa dày che kín dung nhan, nửa điểm diện mạo cũng không thấy rõ.

Nhạc Mạc vốn tự nhận mình là một trung thần cương trực, mặt ngoài cũng tự giữ khoảng cách, không giao du kết đảng với ai. Thân là Đại Lý Tự khanh lại càng không tiện gần gũi với các đại thần trong triều, bởi vậy hắn cùng Tả Viễn Đạo và Cao Tuyên đều không thân thiết gì nhau. Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn không rõ sự phân chia phe cánh trong triều đình. Chẳng hạn như vị Tả Thiêm Đô Ngự Sử này chính là môn sinh của Tả Đô Ngự Sử đương triều — Từ Tư, có thể xem là người đại diện cho hướng đi của Từ Tư tại kinh thành.

Bốn người đưa mắt nhìn nhau, không ai lên tiếng.

Một hồi lâu, chỉ thấy một tiểu đồng mặc hồng y bước vào, vươn đôi tay mềm mại không xương áp lên vách tường được trang trí rực rỡ trong phòng, một mảnh hoa văn liền chậm rãi rời khỏi vị trí, lộ ra một lỗ nhỏ to bằng nắm tay.

Một giọng nói của nữ nhân vang lên từ sau lỗ nhỏ ấy: "Người đã đến đủ rồi, vậy thì bắt đầu thôi. Người là do bản cung mời đến, đã là cùng hội cùng thuyền thì bất luận phẩm cấp hay chức vị ra sao, chư vị đều phải nói ra tất cả những gì mình biết."

"Trưởng công chúa, chư vị, để hạ quan nói trước vậy."

Cao Tuyên đứng dậy, hướng về lỗ nhỏ thi lễ một cái, sau đó hướng qua ba người còn lại ôm quyền: "Việc này rất hệ trọng, hạ quan chỉ là kẻ hèn mọn, lời nói nhẹ tựa lông hồng. Từ lúc chuyện phát sinh tới nay, hạ quan chỉ có thể cố sức trì hoãn, may mắn thay rốt cuộc cũng chờ được đến ngày Trưởng công chúa mời được chư vị đại nhân cùng hạ quan tụ hội tại đây. Nhưng việc này đã bị trì hoãn quá lâu, hạ quan càng lúc càng không giúp được gì, chỉ e đêm dài lắm mộng, mong chư vị đại nhân có thể dốc toàn lực vì đại cuộc."

Nhạc Mạc ngoài mặt không có biểu lộ gì nhưng trong lòng lại thầm thấy Cao Tuyên nói quá nhiều, liền xoay mắt nhìn sang Tả Viễn Đạo.

Tuy phẩm cấp của hắn cao hơn Tả Viễn Đạo một bậc nhưng sau lưng Tả Viễn Đạo có Từ Tư chống đỡ, hơn nữa Nhạc Mạc lại nhỏ hơn đối phương gần 20 tuổi...

Trong lúc hắn vẫn đang suy nghĩ, Tả Viễn Đạo đã cất lời: "Cục diện này có ba điểm then chốt. Thứ nhất là làm rõ nét chữ trên thư của Tào Tướng quân. Thứ hai là điều tra tín vật ngoại quốc vì sao đột nhiên lại xuất hiện trong phủ tướng quân. Thứ ba là tìm ra kẻ đã giăng bẫy hãm hại ngài ấy. Chỉ cần có được một trong ba manh mối mới có cơ hội khiến Thánh thượng mở kim khẩu đồng ý lật lại vụ án này."

Cao Tuyên liên tục gật đầu, Nhạc Mạc lại nhìn người mang lụa che mặt, người ấy vẫn không nhúc nhích.

"Nhạc khanh." Giọng của trưởng công chúa vang lên, "Ngươi nói đi."

Nhạc Mạc liền lấy bản khẩu cung chép tay của Tào Đình Bách ra đặt lên bàn: "Mọi người cùng nhìn tờ khai khẩu cung này của Tào tướng quân, xem có điểm nào khả nghi không?"

Bản khẩu cung được truyền tay nhau xem xét tỉ mỉ, từ Tả Viễn Đạo sang Cao Tuyên rồi đến người che mặt.

Nhạc Mạc lặng lẽ quan sát đoạn đầu ngón tay lộ ra bên ngoài của người kia, làn da vừa trắng tái lại vừa có vết chai sạn, làn da tuy mịn màng nhưng trên đó chồng chất vết thương cũ mới giao nhau.

Hắn thu lại ánh nhìn. Sau khi mọi người xem xong, người che mặt vẫn không nói một lời, còn Cao Tuyên cùng Tả Viễn Đạo cũng chỉ đưa ra những điểm khả nghi mà trước đó đã trình báo với Trưởng công chúa, không có gì khác biệt.

Nhạc Mạc lúc này mới nói ra điều vẫn luôn canh cánh trong lòng: "Ta cần phải vào trong phủ tướng quân tận mắt kiểm tra một chuyến."

Việc này không dễ.

Tội danh mà Tào Đình Bách bị buộc là tội thông địch phản quốc, theo luật lệ Đại Khải thì đây là trọng tội tày trời, tru di tam tộc. Toàn bộ người thân của y đều sống trong phủ tướng quân, tất cả tang chứng vật chứng cũng đều tập trung ở đó. Tuy rằng việc định tội bởi do nhiều yếu tố bao gồm cả Khâm Thiên Giám mà bị trì hoãn hết lần này đến lần khác, nhưng phủ tướng quân vẫn bị cấm vệ quân triều đình phong tỏa chặt chẽ, đến cả con ruồi cũng bay qua không lọt.

Mấy ngày trước mới vừa thay ca trấn thủ, bên ngoài phủ tướng quân mới lơi lỏng đôi chút, Tào Niệm Dung mới có thể nghĩ đủ mọi cách chui ra ngoài từ lỗ chó, chạy đến tìm Nhạc Mạc. Thế nhưng chưa kịp che giấu thì cấm vệ quân đã phát hiện ra dấu vết. Mặc dù không có bằng chứng xác thực về việc Tào Niệm Dung đã từng rời phủ, nhưng sau đó phủ tướng quân đã bị canh phòng nghiêm ngặt hơn.

Tất nhiên cũng không loại trừ khả năng có người trong cấm vệ quân đã cố tình làm ngơ, giả vờ không thấy Tào Niệm Dung rời khỏi phủ. Dù sao thì hoàng đế từng điều động không ít binh sĩ từ các quân đoàn biên cương về kinh để tăng cường năng lực thực chiến cho cấm vệ quân, trong số đó có không ít người từng dưới trướng của Tào Đình Bách. Những người có thể được điều về kinh đều là đệ tử của các thế gia tiểu tộc, không dám công khai lên tiếng cho Tào Đình Bách, nhưng nếu chỉ làm vài chuyện nhỏ không đáng kể thì vẫn có thể xem như thể hiện được một chút lòng thành của họ.

Nhạc Mạc đã trình bày xong, trong phòng vẫn là im lặng.

Nhạc Mạc có thể dùng lệnh bài của Trưởng công chúa để ra vào đại lao là bởi vì Thánh thượng chỉ hạ lệnh bắt giam Tào Đình Bách chứ không cấm việc thăm hỏi. Vì vậy còn có người dám ra mặt để ghi điểm trước Trưởng công chúa. Nhưng chuyện phong tỏa phủ tướng quân là khẩu dụ mà Thánh thượng trong cơn thịnh nộ đã đích thân ban xuống, hiện nay tình hình chiến sự ở các nơi đều căng thẳng, việc này lại như cái gai đâm trong lòng Người, đến Trưởng công chúa cũng không dám manh động, sợ chỉ cần một chút gió lay cỏ động sẽ khiến Thánh thượng giết Tào Đình Bách ngay lập tức.

Việc Trưởng công chúa còn chưa làm được, Tả Viễn Đạo và Cao Tuyên lại càng không nghĩ ra được cách gì.

Bầu không khí lập tức rơi vào bế tắc.

Nhạc Mạc chờ một lúc lâu, hắn định nói hay là tìm cách khác vậy thì thấy lớp lụa che mặt của người kia khẽ lay động, một giọng nói nghèn nghẹn vang lên:

"Được."

...

Sáng hôm sau, một chiếc kiệu nhỏ tới trước cổng Nhạc phủ đón Nhạc Mạc rời đi trong tình trạng bị bịt mắt.

Nếu không phải Trưởng công chúa đã sớm căn dặn hắn nhất định phải làm theo yêu cầu thì Nhạc Mạc tuyệt đối sẽ không chịu để người khác tùy tiện dẫn hắn đi như thế. Không bao lâu sau hắn được người dìu xuống kiệu, đi thêm mấy bước lại có một nữ tử đưa tay đỡ hắn ngồi xuống ghế.

Nữ tử nhẹ nhàng nói một tiếng "thất lễ" rồi nhét một mảnh vải vào miệng hắn, lúc này Nhạc Mạc không thể phát ra được nửa lời.

Dải vải che mắt vẫn chưa được tháo xuống nhưng hắn có thể cảm nhận rõ ràng nữ tử kia đang cầm thứ gì đó lướt qua lướt lại trên mặt mình, hình như là... đang trang điểm.

Tiếp theo là một lưỡi dao sắc bén lướt qua cằm dưới của hắn, cạo sạch mấy sợi râu vốn đã rất nhạt, gần như không có.

May mà các nam tử trẻ tuổi trong triều đình Đại Khải, đặc biệt là những người có diện mạo xuất chúng đều không thích để râu. Tuy Nhạc Mạc làm quan trong triều nhưng hắn không mấy hứng thú với việc giữ lại mấy sợi râu lởm chởm chỉ để trông bản thân già dặn và đáng tin cậy hơn, cho nên đối với việc cạo râu này hắn không thấy phản cảm, chỉ bình thản ngồi yên cảm nhận lưỡi dao sắc bén lướt nhẹ qua từng tấc da thịt dưới cằm mình.

Không rõ đã qua bao lâu, có người đỡ hắn đứng dậy, sau đó cởi áo khoác ngoài rồi lại thay cho hắn một bộ y phục khác, cuối cùng dìu hắn trở lại ngồi lên xe ngựa.

Xe ngựa lúc đi lúc dừng, mãi đến lần dừng lại cuối cùng hắn mới cảm giác có người tháo đi lớp vải trong miệng cùng dải lụa đen che mắt ra.

Nhạc Mạc chớp chớp mắt, sau khi dần dần lấy lại ánh sáng, hắn trông thấy một tiểu thái giám đang đứng trước mặt mình. Tiểu thái giám cụp mắt đặt vào tay hắn một quyển thánh chỉ, còn làm động tác ra hiệu cho hắn đừng nói chuyện, sau đó lấy ra một chiếc gương đồng nhỏ đưa cho hắn xem.

Người trong gương vẫn là đôi mắt, cái mũi và cái miệng ấy nhưng Nhạc Mạc lại cảm thấy nhìn thế nào cũng không giống chính mình — một công tử tuấn tú như hắn đã bị sống sờ sờ trang điểm thành... một hoạn quan có vài phần khí chất âm nhu.

Dựa vào y phục trên người và thánh chỉ trong tay, Nhạc Mạc có thể xác định vừa rồi mình đã bị người ta hóa trang thành thái giám.

Tiểu thái giám thấy thần sắc hắn dần dần trấn định lại thì nhoẻn miệng cười, lớn tiếng nói: "Lý công công, đã đến phủ Tướng quân rồi!"

Nhạc Mạc xuống kiệu, hắn không nói lời nào theo như sự sắp đặt trong xe của tiểu thái giám, thần sắc kiêu ngạo, tay cầm thánh chỉ đứng sang một bên để tiểu thái giám dựa theo chiếu lệnh mà thương lượng với Cấm vệ quân, cuối cùng thành công tiến vào phủ tướng quân.

Vừa vào đến nội viện, Nhạc Mạc liền trông thấy tất cả người còn lại trong phủ Tướng quân. Người ra tiếp chỉ là Tào Niệm Dung đang quỳ ở đằng trước, phía sau là một vị lão nhân sắc mặt yếu ớt bệnh tật, hẳn là ngoại tổ của Tào Niệm Dung, còn lại tất cả đều là nô bộc.

Thánh chỉ cũng là do tiểu thái giám đọc.

Ý tứ ngoài mặt thì đường hoàng cao quý, kỳ thực bên trong lại là đe dọa: Chỉ cần Tào Niệm Dung chịu đứng ra làm chứng rằng Tào Đình Bách thực sự có cấu kết với ngoại tộc, triều đình sẽ mở lượng khoan hồng miễn cho Tào Niệm Dung và ngoại tổ tội chết, thậm chí còn cho phép họ trở về phương Nam sinh sống như thường dân.

Nhạc Mạc chú tâm quan sát những người đang quỳ ở đó, thấy Tào Niệm Dung bình tĩnh tiếp chỉ, ngược lại lão nhân phía sau nét mặt hơi động nhưng rất nhanh đã khôi phục như cũ.

Sau khi tuyên chỉ xong, Nhạc Mạc xoay người bước đi mấy bước, theo như mảnh giấy được nữ tử nhét vào tay mình lúc trang điểm, hắn bất chợt ho khan vài tiếng, giả vờ như không thở nổi rồi ngã xuống đất.

Tiểu thái giám thét lên chói tai, rất nhanh liền chỉ huy đám người khiêng Nhạc Mạc vào một thư phòng gần nơi hắn ngã xuống nhất, lại tiếp tục sai khiến đám nô bộc muốn lưu lại trong phòng đi lo hết việc này tới việc kia, nào là đun nước sôi, nào là tìm khăn lạnh ngâm đá, một loạt những chuyện nhỏ nhặt vụn vặt, còn thúc giục Cấm vệ quân đến kiểm tra cũng mau mau đi mời đại phu.

Trong chốc lát, bên trong thư phòng chỉ còn lại Nhạc Mạc và tiểu thái giám.

Hai người trao đổi ánh mắt.

Tiểu thái giám lập tức chạy ra ngoài, "rầm" một tiếng đóng cửa lại, vẫn là cái giọng the thé chói tai: "Mấy người làm nhanh lên! Bước chân nhẹ một chút! Nói nhỏ một chút! Lý công công là người được Thánh thượng tin sủng, chứng đau đầu của ngài ấy phát tác vài lần rồi, nếu có chuyện gì xảy ra ở phủ tướng quân thì các ngươi đừng hòng yên thân!"

Thư phòng trong phủ tướng quân không lớn nhưng lại có khá nhiều sách, mà cuốn nào cũng có dấu vết từng được lật xem. Trước tiên Nhạc Mạc nhanh chóng lướt qua những bản công văn còn sót lại trên án thư, tất cả đều không có gì dị thường. Sau đó hắn nhìn lên giá sách, ánh mắt lướt nhanh qua từng tầng từng tầng, cuối cùng dừng lại ở một quyển —《Thi Cửu》.

Đây là quyển sách mà các sĩ tử ở Đại Khải đều học qua từ thuở nhỏ, vừa đúng với độ tuổi như Tào Niệm Dung nên đọc.

Thế nhưng thông qua những lần đối thoại trước đó, Nhạc Mạc sớm đã nhận ra đứa nhỏ này có tư tưởng thành thục hơn nhiều so với những bạn đồng lứa, kiến thức cũng chẳng thua kém những đứa trẻ đã được học trước hai ba năm,《Thi Cửu》đối với Tào Niệm Dung mà nói đã không còn cần thiết.

Phần gáy của quyển sách này có một giọt mực, dấu mực vẫn chưa lâu, so với dấu mực còn lưu trên án thư khi Tào Đình Bách bị giải đi, thời gian xảy ra rõ ràng là muộn hơn một chút.

Điều quan trọng hơn là quyển sách này nằm ở tầng thứ hai cao nhất của giá sách. Trong thư phòng không có thang, Tào Niệm Dung không với tới, người ngoại tổ gù lưng của cậu bé cho dù đứng thẳng người cũng không chạm đến được, còn lại đám nô bộc đều bị giam giữ trong hậu viện, không được tự tiện đi lại trong phủ — quyển sách này rốt cuộc là cho ai xem, ai đã đặt vào?

Nhạc Mạc đưa tay lấy quyển《Thi Cửu》xuống lật xem vài trang, trang sách trông không mới nhưng vẫn chỉnh tề, không hề có bất kỳ dòng phê chú nào.

Bên ngoài, tiểu thái giám vẫn đang ngăn cản không cho ai vào phòng trước khi đại phu tới, Nhạc Mạc trong lòng nôn nóng, hắn chắc chắn quyển sách này có điều bất thường nên hạ quyết tâm lật nhanh từng trang, cuối cùng trong nửa quyển sau phát hiện ba trang sách có nếp gấp, nếp gấp rất mờ, dường như đã bị cố tình ép phẳng ra, nhìn không rõ nữa.

Nhạc Mạc ghi nhớ số trang và nội dung, đặt sách trở lại chỗ cũ, sau đó đột nhiên phát hiện trên tầng cao nhất của giá sách tựa vào tường ở phía sau, sách không được xếp đầy và cũng không được xếp gọn gàng như những ô trống khác mà nghiêng nghiên ngả ngả, nói chính xác hơn là cùng nghiêng về một hướng.

Nhạc Mạc bước tới, cúi thấp người cố gắng quan sát tấm ván gỗ bên dưới giá sách đó, thấy rõ lớp bụi mỏng phủ trên ván gỗ có lưu lại một vệt dài, lộ ra phương hướng di chuyển của giá sách khiến sách bị đổ từ ngay ngắn thành nghiêng ngả.

Đây là dấu vết do có người đẩy mạnh giá sách mới có thể tạo nên. Nhạc Mạc hít sâu một hơi: Trong khoảng thời gian ngắn trước khi hắn vào phòng, đã có người ở đây, thậm chí còn động vào giá sách!

Thư phòng không lớn, không có chỗ nào để người khác ẩn trốn. Nhạc Mạc đảo mắt quanh một vòng, cuối cùng ánh nhìn dừng lại trên bức tường đất phía sau giá sách — có mật thất!

Bình Luận (0)
Comment