Tàng Phong

Chương 102

Dịch: phuongkta1

Diệp Hồng Tiên rốt cuộc vẫn chọn ở lại tiểu hiên, mặc dù mỗi ngày đều phải lên động phủ trên đỉnh Trọng Củ Phong tu luyện, nhưng nàng sẽ trở về đúng lúc mỗi khi giờ cơm chiều đến.

Tần Khả Khanh vừa mới nổi lên quyết tâm dường như lại có chỗ dao động, cô cố gắng tránh né Diệp Hồng Tiên, chỉ ngẫu nhiên mới tới hỏi tình trạng thương thế của Từ Hàn, hoặc thỉnh giáo một số vấn đề về y đạo.

Từ Hàn dù sao cũng đã hạ quyết tâm muốn rời khỏi Linh Lung Các cho nên hắn thản nhiên tiếp nhận sự thay đổi của Tần Khả Khanh.

Hắn có thể nhìn ra tình nghĩa của cô đối với mình, nhưng may mà cảm tình như vậy mới vừa nảy sinh, cũng chưa đến mức đau lòng đứt ruột. Nhanh chóng chém đứt mối quan hệ này, đối với Tần Khả Khanh cũng tốt, mà đối với hắn cũng như vậy.

Từ Hàn ôm ý nghĩ như vậy cho nên cũng không có ý lạnh nhạt với Tần Khả Khanh.

Chỉ là khi nào sẽ rời đi, sẽ đi đến nơi nào, Từ Hàn vẫn chưa thể làm ra quyết định chính xác được.

Tống Nguyệt Minh trải qua biến cố ở thành Nhạn Lai, thiếu niên này cũng ý thức được tầm quan trọng của tu vi, những ngày này cực kỳ khắc khổ, nghe nói đã chạm đến cánh của của Tam Nguyên cảnh, thế nhưng cho dù vậy, gã vẫn luôn thường xuyên tới tiểu hiên, kiếm một bữa cơm, đồng thời lôi kéo Từ Hàn bàn luận với gã chút kiến thức nửa vời về việc lớn trong thiên hạ.

Từ Hàn đã quen với tính cách của gã, cũng không hề phiền chán hay bực bội như trước kia, ngược lại cảm thấy thú vị.

Thậm chí có thời điểm Từ Hàn suy nghĩ, nếu như hắn thực sự rời khỏi Linh Lung Các, không còn người lảm nhảm ở bên chỉ sợ cũng sẽ rất cô đơn.

Thời gian trôi qua từng ngày, đảo mắt chính là đông đi xuân tới, đến tháng một.

Tuyết phủ trắng xóa trên Linh Lung Các tan đi, trên cành cây khô lại đâm chồi non một lần nữa.

Hôm nay Từ Hàn cô độc đi dạo trên Trọng Củ Phong, Kim Đan trong cơ thể hắn mặc dù hấp thu quá nhiều Long khí, hắn cũng không thể thuyên chuyển. Nhưng vì không lộ ra chút nguy hại nào nên Từ Hàn cũng cảm thấy yên tâm.

Theo lý lấy tu vi của hắn hiện tại cũng có thể trùng kích Tam Nguyên cảnh bất cứ lúc nào, nhưng Từ Hàn cũng không làm như vậy.

Theo dự tính ban đầu, việc hắn cần phải làm sau khi chữa trị xong kinh mạch chính là tu luyện công pháp Thương Hải Lưu để lại, công pháp này mạnh mẽ hơn bao nhiêu so với những công pháp bình thường, Từ Hàn thực ra cũng không thể nói đúng được.

Nhưng Thương Hải Lưu làm tất cả vì hắn lại rõ mồn một trước mắt.

Hạt giống mà lão lưu lại, Từ Hàn cảm thấy hắn cần phải khiến nó mọc rể nảy mầm.

Nhưng pháp môn tu luyện lại khác biệt với công pháp bình thường, thí dụ như pháp môn tu luyện bình thường coi trọng lấy khiếu huyệt tập hợp chân khí, lấy chân khí hóa thành nội đan. Sau đó lại dùng lực lượng của nội đan đả thông Tam nguyên Thiên Địa Nhân trong thân thể, dùng chuyện này để đạt tới Tam Nguyên cảnh.

Mà đúng như tổng cương mở đầu đề cập, Đại Đạo Thiên Thành, Diệc Khả Kiếm Diễn.

Nói về nghĩa, đơn giản rõ ràng, lại mười phần bá đạo.

Liền để cho người tu hành lấy chân khí rót vào bên trong Đại Diễn Kiếm chủng, lấy Kiếm chủng thay thế nội đan, từ nay về sau chỉ dùng kiếm ý đả thông Tam nguyên, khai mở môn vị, thẳng đến cảnh giới tối cao.

Bởi vậy Từ Hàn muốn làm cho Kim đan quỷ dị và Đại Diễn Kiếm chủng bên trong cơ thể hòa làm một thể, mới bước đến một bước tu hành kia

Thế nhưng Đại Diễn Kiếm chủng của hắn đã hấp thu Yêu khí, lại trải qua Thiên lôi rèn luyện nên cực kỳ quỷ dị. Thêm với bên trong Kim đan của hắn lại có Long khí, hai thứ này cộng lại khiến Từ Hàn không dám liều lĩnh, chỉ có thể suy nghĩ một cách kỹ càng, từ từ dẫn dắt khí cơ của hai thứ này, mục đích khiến chúng nó hợp lại làm một.

Mặc dù cần dùng nhiều thời gian, nhưng Từ Hàn cũng không nóng vội, hắn có một loại dự cảm mơ hồ, một khi Kiếm chủng của hắn mọc lại một lần nữa, lực lượng nó bộc phát ra thực sự khiến người bình thường khó có thể sánh bằng.

...

Nhưng trong lòng Từ Hàn vẫn có phiền muộn của riêng mình.

Hắn nghĩ đến việc rời khỏi Linh Lung Các, hắn còn chưa cáo biệt mọi người, hắn thậm chí muốn mở miệng với Tống Nguyệt Minh trong mấy lần gã tới thăm, thế nhưng nhìn bộ dáng hứng thú bừng bừng của thiếu niên kia, cuối cùng không đành lòng nói chuyện này với gã.

Cáo biệt...

Đối với Từ Hàn là một ký ức không hề tốt đẹp.

Hoặc có thể nói, hắn chưa bao giờ kịp cáo biệt với bất cứ người nào.

Lão ăn mày thiếp đi trong miếu đổ nát, Lưu Sanh một mình rời đi trong rừng cổ, Thương Hải Lưu rút kiếm mà đi trên núi Đại Uyên.

Những người này hắn đều không kịp từ biệt, mà bây giờ hắn rốt cuộc đã có cơ hội, lại không biết nên mở lời như thế nào.

Nghĩ đến đây, hắn chưa nhận thức được trong lúc dạo bước đã đi tới mộc đình giữa núi.

Mà chỗ đó, nam tử mặc áo xanh kia hiển nhiên đã ở đây từ rất lâu.

"Ngày hôm nay bỗng nhiên có cảm giác, nghĩ lâu lắm không đến mộc đình này, liền có chút thích thú, lại không ngờ có thể gặp được Từ huynh." Nam tử kia nhẹ nhàng cười nói, chín là vị đệ tử thân truyền trên Trọng Củ Phong - Chu Chương.

Từ Hàn cùng Chu Chương cũng chưa gặp nhau quá nhiều lần, nhưng hắn lại có rất nhiều hảo cảm đối với nam nhân không lớn hơn hắn quá nhiều này.

"Tại hạ cũng chỉ nhàn rỗi nhàm chán, muốn đi dạo một chút, không ngờ lại tình cờ gặp Chu huynh." Từ Hàn lúc đó cũng mỉm cười, đi ra phía trước.

Hai người nhìn nhau cười cười, khoanh chân ngồi xuống bên trong mộc đình kia.

"Nghe nói vài ngày trước đó Từ huynh cùng Phương sư tỷ gặp phiền toái lớn ở thành Nhạn Lai, bị thương không nhẹ, hôm nay đã tốt rồi chứ?" Chu Chương nói.

"Có Ngọc Cơ đan, dù thương thế lớn hơn nữa cũng không coi là gì." Từ Hàn cười nói.

"Ta thấy khí cơ của Từ huynh lưu chuyển trôi chảy, xem ra tu vi cũng có tinh tiến, chắc hắn kinh mạch đứt đoạn trước kia đã được chữa lành rồi?." Chu Chương lại hỏi.

Lời hỏi thăm có vẻ chỉ là vô tình lại nói ra tình trạng trong cơ thể Từ Hàn, người ngoài đều nói Chu Chương là phế vật, thân không nửa tấc tu vi, hôm nay chỉ dựa vào ánh mắt quan sát cũng không người thường có thể sánh được.

Thế nhưng dù sao việc này không quá bí mật, Từ Hàn thật cũng không có ý giấu giếm.

"Ừ." Hắn khẽ gật đầu, coi như là đáp lại.

"Vậy Từ huynh định ngày nào rời khỏi Linh Lung Các vậy?" Ánh mắt Chu Chương bỗng nhiên híp lại, khóe miệng ẩn chứa ý cười nhìn về phía Từ Hàn.

Thân thể Từ Hàn vào lúc đó chấn động, hắn chỉ nói qua ý định rời khỏi Linh Lung Các với riêng Diệp Hồng Tiên, lấy tính cách của nàng chắc chắn sẽ không nói chuyện này với người khác, nhưng vị Chu Chương ở trước mặt sao có thể biết được chuyện này? Trong lúc nhất thời hắn hoảng sợ và bất định, ánh mắt nhìn về phía Chu Chương bắt đầu trở nên hồ nghi.

"Hổ trên núi sao có thể ở yên một chỗ, Giao Long sao có thể ở nơi nước cạn? Từ huynh đã chữa xong kinh mạch, bước tiếp theo chắc hẳn phải là Giao Long xuất thế, mãnh hổ xuống núi ư?"

Dường như nhìn ra Từ Hàn nghi hoặc, Chu Chương cười nhẹ nói, sắc mặt như thường.

Từ Hàn nghe vậy đương nhiên không kìm được sững sờ, hắn cười khổ lắc đầu."Từ mỗ chỉ là một kẻ áo vải, chỉ muốn sống yên phận, sao có thể so với Giao Long mãnh hổ?"

"Triều Đại Hạ đã nhìn chằm chằm từ lâu, Mục Cực chỉ ngăn cản được nhất thời, nhưng không chống được cả đời. Loạn thế buông xuống, muốn an phận ở một góc, thói đời này chỉ sợ sẽ không được như tâm ý của Từ huynh." Chu Chương lắc đầu, cũng không dây dưa quá nhiều trên vấn đề này, trái lại hỏi: "nếu đã muốn rời đi, Từ huynh có thể nghĩ đến nơi muốn đến chưa?"

Từ Hàn nghe vậy, ý cười khổ trên mặt càng lớn.

"Từ mỗ ở trên đời này hoàn toàn không chí thân, cũng không có bạn bè tốt, giống như bèo nước không có rễ, chỉ có chỗ đến mà lại không hề có đường về."

"Đã như vậy, sao còn muốn rời đi?"

"Chu huynh không biết, Từ mỗ... ài, một lời khó nói hết, tóm lại nếu ta ở đây có lẽ còn có thể hại chư vị, đưa tới phiền toái cực lớn cho Linh Lung Các." Từ Hàn trầm giọng nói.

Có thể vì khí chất đặc thù trên người Chu Chương, khiến Từ Hàn không thể không mở rộng lòng mình.

"Phiền toái cực lớn? Có thể lớn đến bao nhiêu?" Chu Chương nghe vậy chỉ cười lơ đễnh, "chuyện trên đời dù có lớn đến bao nhiêu, cũng không thể lớn một một chữ chết."

"Chết chẳng lẽ còn không đủ lớn sao?" Từ Hàn nhíu mày, cũng không hề đồng ý với quan điểm của Chu Chương. Từ nhỏ hắn đã bôn ba ngược xuôi vì cái mạng nhỏ này, chật vật không chịu nổi. Trong suy nghĩ của Từ Hàn, sinh mệnh là thứ quan trọng nhất, không có sinh mệnh, sẽ không còn bất cứ vật nào khác.

"Sinh mệnh đương nhiên quan trọng, thế nhưng nó không phải là thứ quan trọng nhất?" Chu Chương ý vị thâm trường nhìn Từ Hàn, giống như muốn nhìn thấu hắn vậy.

"A? Nhưng trong suy nghĩ của Từ mỗ, trên đời này không có đồ vật nào quan trọng hơn tính mạng cả." Ánh mắt Từ Hàn vào lúc đó bắt đầu híp lại, thẳng tắp nhìn về phía Chu Chương, có chút vẻ đối chọi gay gắt.

"Thật ư? Từ huynh nếu như cảm thấy tính mạng của mình quan trọng nhất, vậy tại sao còn phải rời khỏi Linh Lung Các, đưa mắt nhìn toàn bộ Đại Chu thì ngươi sao có thể tìm được một chỗ an toàn hơn nơi đây?" Chu Chương nhẹ nhàng gõ cây cột bên trong mộc đình, hào quang trong mắt càng thâm sâu."ngươi đã cứu mạng bọn họ ở thành Nhạn Lai, lấy tính cách của đám người Tống Nguyệt Minh, nếu như Từ huynh có phiền toái, bọn họ chẳng phải sẽ lấy tính mạng để bảo vệ. Bởi như vậy, nếu thật sự chờ đến ngày cái phiền toái lớn mà Từ huynh nhắc đến, bất kể lúc đó tìm kiếm che chở, hay nhân cơ hội trốn chạy để khỏi chết, chẳng phải đều tốt hơn nhiều việc Từ huynh một người một mình ly rời đi?"

Lời nói của Chu Chương không thể nghi ngờ đã chọt trúng đau đớn trong lòng Từ Hàn, sắc mặt của hắn cùng lúc đó biến đổi, hào quang trong mắt lập loè bất định.

"Nếu như lòng có lo lắng, sao phải đau khổ lẻ loi một mình."

"Độc hành có thể là hổ báo, thế nhưng quần cư chưa hẳn là dê bò."

"Nếu không nói chính xác, là đàn sói thì sao?"

...

Lời nói của Chu Chương khiến Từ Hàn không thể nào phản bác, hắn lâm vào trầm tư, nhưng nhất thời lại nghĩ mãi mà không rõ, cuối cùng chỉ có thể là cúi đầu thu thanh nói một tiếng cáo từ với Chu Chương, liền tự mình rời đi.

Đưa mắt nhìn bóng lưng Từ Hàn đi xa, trong rừng rậm phía sau Chu Chương bỗng nhiên có một bóng người xinh đẹp mặc váy dài màu hồng đi ra.

Nàng đi tới bên người Chu Chương, đứng sóng vai với người nam nhân này.

"Ngươi cảm thấy sẽ thuyết phục được hắn sao?" Bóng người kia vào lúc đó chợt nói, thanh tuyến nhu hòa, tựa như oanh kêu.

"Hắn là hổ báo độc hành, ngươi lại không muốn để hắn làm sói đầu đàn?" Chu Chương lắc đầu, "ta sao có thể thuyết phục được?"

"Chuyện này phải xem chính bản thân hắn, hắn hiểu thông suốt thì có thể giữ được, nếu không nghĩ ra, dù ta nói thêm nữa cũng chỉ phí công." Vừa dứt lời ấy, Chu Chương quay đầu, nhìn về phía gương mặt tuyệt mỹ bên cạnh mình, lại hỏi: "thế nào, có tin tức của Thiên Sách Phủ ư?"

Bóng người màu đỏ kia nghe vậy sững sờ, nhưng vẫn lập tức hồi đáp: "Triều Đại Hạ đã đóng quân mấy tháng bên ngoài Kiếm Long Quan, hôm nay đã đầu xuân, vị quốc trụ triều Hạ - Thôi Đình kia chỉ sợ sẽ không kìm được, mấy ngày nay cũng đã khiêu chiến mấy lần, nhưng Mục Cực lại co đầu rút cổ trong thành, không chịu ra khỏi thành nghênh chiến, không biết rốt cuộc có ý gì."

Nói đến đây, bóng người màu đỏ kia ngước mắt nhìn Chu Chương một cái, lại thấy sắc mặt gã như thường, khi nghe những lời kia xong chỉ khẽ nhíu mày, liền hồi đáp nàng.

"Dưới tay Thôi Đình không quá mười vạn đại quân, kêu gào như thế, Mục Cực cầm trong tay hai mươi vạn Mục Gia quân, sao có thể ngồi không để lão muốn làm gì thì làm?"

Hiển nhiên Chu Chương cũng rất khó hiểu với hành động của Mục Cực.

"Xem ra, thời gian yên ổn của ta cũng sẽ chấm dứt nhanh chóng." Nói đến đây, Chu Chương thở dài một hơi.

Bóng người kia dường như hiểu được ý trong lời nói của Chu Chương, có chút lo lắng nói: "nhưng nếu để cho Chúc Hiền biết được, chỉ sợ y sẽ không buông tha ngươi!"

"Không buông tha ta?" Lúc đó ánh mắt Chu Chương bỗng nhiên nheo lại, thanh tuyến cũng đột nhiên trở nên lạnh lùng thêm vài phần.

"Chính ta sẽ không bỏ qua cho Trường Dạ Ty của y!"
Bình Luận (0)
Comment