Tàng Phong

Chương 106

Dịch: phuongkta1

Nam Hoang có tòa mộ.

Không chôn khách đi đến.

Không táng người không về.

Nam Hoang, mặc dù hoang vu.

Lại có một đám người như vậy ở đây.

Trung Nguyên gọi bọn họ là mọi rợ, bọn họ gọi Trung Nguyên là dị tộc.

Bọn họ lấy săn bắn du mục mà sống, thờ phụng Thần chích cổ xưa của riêng mình, trải qua ngàn vạn năm chưa hề thay đổi sinh hoạt.

Đồng thời bộ tộc sinh hoạt nhìn như rời rạc, nhưng trên cùng lại có Vương Đình thống lĩnh.

Quyền thế của Vương Đình chưa bao giờ ngừng thay đổi.

Vua mới thay thế vua cũ phát sinh theo thời gian, so với cuộc cạnh tranh quyền thế điên cuồng ngươi lừa ta gạt ở Trung Nguyên, quyền thế của Vương Đình Nam Hoang thay đổi càng thêm máu tanh cùng trực diện.

Vua mới giết chết vua cũ, cướp đi thanh Cốt Tiên nghe nói được đúc từ xương lưng một con Chân Long cuối cùng trên đời này, sau đó lại hưởng thụ quả ngọt được vạn dân ủng hộ.

Nhưng bất kể người cầm quyền Vương Đình mỗi một thời đại thô bạo và khát máu đến mức nào.

Tòa lăng đứng sừng sững ở chỗ sâu trong Nam Hoang này đều là cấm địa trong lòng mỗi một vị vua.

Đó là ca dao mà mỗi đứa trẻ Nam Hoang đều hay loan truyền.

Nam Hoang có tòa mộ.

Không chôn khách đi đến.

Không táng người không về.

Chỗ đó chôn kiếm, nhưng coi giữ lại là quy củ.

Mà lúc này ở bên trong gian nhà lá phía trước cái lăng này.

Một vị lão giả mày kiếm mắt sáng đang khoanh chân ngồi, khuôn mặt lão cương nghị, mặc dù sợi tóc trên trán đã điểm trắng, nhưng trên mặt lại không hề có chút nếp nhăn. Nếu nói tóc bạc mặt hồng hào cũng không quá lời.

Lúc này, cửa thảo am bị người từ bên ngoài đẩy ra.

Thanh âm khàn khàn cực kỳ rõ nét trong lăng mộ lặng im này.

Nam tử mở hai mắt ra, nhìn về phía cửa phòng.

Một vị nam tử áo đen chậm rãi đi vào trong đó, nam nhân kia lưng đeo một thanh trường kiếm, eo ếch thẳng tắp, nhưng cho dù đứng ở trong đó, không có một chút kiếm ý tiết ra, nhưng nhìn qua gã vẫn xuất chúng như cũ.

Đến nỗi không cần thanh kiếm sau lưng kia, người thường cũng có thể nhìn ra gã là một kiếm khách.

Thật giống như, từ nhỏ gã đã là một thanh kiếm.

Thẳng tắp, cương nghị. Thà bị gãy chứ không chịu cong.

"Tổn thương đã tốt hơn chưa." Lão giả trong phòng nói.

Nam nhân lưng đeo trường kiếm nghe vậy cười cười.

"Nội tức củng cố, tổn thương ở ngũ tạng cũng được kiếm ý áp chế, nói chung có thể sống thêm bảy tám tháng nữa."

Ánh mắt lão giả lúc đó run lên, thanh tuyến khô khốc thêm vài phần. Lão lại đánh giá trang phục của người nam nhân trước mắt, cuối cùng nói.

"Đệ phải rời đi ư?"

"Ừ." Nam nhân khẽ gật đầu."Mặc Trần Tử lần này đi, chỉ sợ sẽ không còn cơ hội gặp lại sư huynh, Kiếm Lăng này, liền gửi gắm cho sư huynh rồi."

"Kiếm ý trong Kiếm Lăng dạt dào, không ngừng lưu chuyển, nếu như đệ có thể an tâm tĩnh dưỡng, lại có Kiếm ý gia trì, sống thêm một năm, nửa năm cũng không phải là việc khó..." Lão nhân vào lúc đó nói.

Nhưng còn chưa có nói xong đã bị nam tử cắt ngang.

"Không được. Sáu mươi năm cô độc ở Kiếm Lăng, dù thêm một năm nữa cũng không có khác biệt. Trông giữ sáu mươi năm, Mặc Trần Tử muốn sống vì chính mình trong khoảng thời gian còn lại."

Lão nhân nghe vậy, trầm mặc trong chốc lát, mới có thể ngừng ý định tiếp tục khuyên giải, mà chỉ nói: "Vậy đệ muốn đi nơi nào vậy? "

"Gặp nàng một lần, lại đi tìm một người giữ lăng tiếp nhận vị trí của đệ." Nam nhân trầm giọng nói.

"Quỷ Bồ Đề ư? Đệ vẫn không thể quên nàng sao?" Lão nhân cau mày.

"Đệ không phải là người bạc tình, sao có thể quên người rơi xuống tình cảnh như vậy vì yêu mình, nói cho cùng cũng là vì đệ, đến phút cuối cùng rồi, rốt cuộc vẫn nên gặp mặt một lần, nói rõ mọi chuyện cho nhau." Ngữ khí của nam nhân cực kỳ bình thản, thực sự không hề có một chút do dự và âu sâu nên có của người sắp chết.

"Hối hận không?" Lão nhân truy vấn.

"Ở trước đại nghĩa, không dám nói từ "hối hận"." Nam nhân đáp lại giống như kiếm đạo mà gã tu luyện, kiên định gần như cố chấp, cố chấp tới mức vô tình.

"Ài, trong ba người huynh đệ chúng ta, tính cách đệ là trầm ổn nhất, nếu dựa theo tính cách của Hải Lưu..." Lão nhân nói xong, hào quang trong mắt thâm sâu, tựa như lâm vào trong hồi ức.

"Sư đệ có cách sống của đệ ấy, sư huynh có cách sống sư huynh, đệ cũng có cách sống của riêng mình. Không quan tâm đúng sai, chỉ hỏi trong lòng mình." Nam tử cắt đứt lời nói của lão nhân, dường như không muốn đề cập chuyện này quá nhiều.

"Ừ." Lão nhân hiển nhiên đã hiểu rõ, lão khẽ gật đầu, cũng không nói thêm lời nào nữa."Vậy đệ định đi tìm người giữ lăng sau này trước hay đi tìm hạt giống Hải Lưu để lại?"

"Sư huynh sao không rõ tính khí của sư đệ, người mà đệ ấy chọn trúng sao có thể cam tâm sống quãng đời cô độc gần trăm năm ở Kiếm Lăng này" Nam nhân nghe vậy cười cười, dường như nghĩ đến sư đệ đã mất sớm của mình."Trong bảy tám tháng, ta nghĩ nếu có duyên thì sẽ gặp được người hợp ý, đến lúc đó ta sẽ truyền thừa lại cho gã, chờ cơ duyên thành thục thì gã sẽ tới nơi này, đến lúc đó kính xin sư huynh chỉ bảo thêm cho gã."

Lão nhân trầm mặc nhìn nam nhân rất lâu, những lời dặn dò cùng ý muốn giữ lại đến bên miệng lại bị lão nuốt xuống.

Đến cuối cùng chỉ có thể nói ra lời nói đầy ưu sầu: "Kiếm Lăng cô độc, sáu mươi năm chờ đợi..."

"Khổ cực rồi."

Nam nhân nghe vậy, biết đã đến thời điểm nói lời từ biệt.

Gã ngước mắt nhìn vị lão nhân trước mặt một cái thật sâu, cuối cùng chắp tay nói: "Lần này xa nhau, sư huynh bảo trọng!"

Dứt lời, nam nhân liền xoay người qua, cất bước chân kiên định đi ra nhà tranh.

Một khắc này, những thanh kiếm đã yên nghỉ vạn năm bên trong Kiếm Lăng đồng loạt chui từ dưới đất xông ra, bay về phía chân trời, từng bóng hình kiếm khách áo trắng hiện lên từ trên thân kiếm kia.

Bọn họ ngắm nhìn bóng lưng nam nhân đi xa, nhẹ nhàng một xá với gã.

Dường như bọn họ đang nói gì đó, dù nghe không rõ thanh âm, lại hiểu được chân ý bên trong.

Bọn hắn nói.

"Kiếm Lăng cô độc, sáu mươi năm chờ đợi..."

"Khổ cực rồi."

Lúc đó.

Vạn kiếm nổi lên, như bách điểu triều phượng, ông sao vây quanh ông trăng.

Nam nhân kiên quyết mà đi vào lúc này dường như cảm nhận được, trên khóe miệng cương nghị bỗng nhiên nổi lên một nụ cười chân thành.

Gã xoay người qua, cũng nhẹ nhàng làm ra một xá với trường kiếm đầy trời kia, cung kính nói.

"Sáu mươi cô độc được làm bạn với mọi người, có thể luận kiếm đạo, có thể bảo vệ muôn dân."

"Sao có thể khổ."

Nói xong, gã ngửa đầu cười to, lại xoay người qua lần nữa, cũng không quay đầu lại đi ra Kiếm Lăng.

Mà lão nhân trong túp lều sững sờ nhìn bóng người kia biến mất trên đường chân trời, cho đến khi tìm không thấy dấu vết.

Lão cuối cùng bùi ngùi thở dài một tiếng, thanh tuyến tiêu điều, bộ dáng trong khoảnh khắc đó dường như già thêm nhiều tuổi.

"Truyền nhân Kiếm Lăng canh gác vạn năm, thấy đầu bạc, cuối cùng không thể thấy chết già."

"Ài...."

Một năm kia, Kiếm Lăng Nam Hoang chỉ còn lại một người khô tọa bên trong Kiếm Lăng.

Con dân Nam Hoang không biết Kiếm Lăng cô độc, chỉ cho rằng có Tiên nhân tọa trấn, bảo hộ Nam Hoang.

Cho nên những đứa trẻ vẫn dùng giọng nói non nớt của chúng nó truyền xướng bài ca dao có liên quan đến Kiếm Lăng kia.

Giống như người thủ lăng kia, trăm ngàn năm qua chưa hề thay đổi.

Nam Hoang có tòa mộ.

Không chôn khách đi đến.

Không táng người không về.

Bên trong mộ có người.

Trông coi ngàn vạn kiếm.

Giữ muôn đời triền miên.

Thái dương lên cao, cát vàng chìm xuống.

Ánh trăng sáng tỏ, sông lớn cuồn cuộn.

Hắn đang đợi, hắn đang đợi.

Hoa sen chín múi nở, Tiên nhân rơi phàm trần.
Bình Luận (0)
Comment