Tàng Phong

Chương 116

Dịch: phuongkta1

Chuông Huyền Long, chỉ khi người ngoài xông vào sơn môn mới có thể gõ vang, mà ba tiếng vang có nghĩa là chuyện xảy ra đã cực kỳ gấp gáp.

Đệ tử trên Trọng Củ Phong cùng lúc đó bắt đầu chuyển động, bất kể trong lúc này bọn họ đang làm chuyện gì, nhưng khi chuông Huyền Long gõ vang, bọn họ đều phải tạm thời ngừng công việc trên tay lại, cầm lấy binh khí của riêng mình nhanh chóng chạy tới cửa sơn môn.

Đám người Từ Hàn đương nhiên cũng như thế.

Nhưng Từ Hàn lại không kìm được thầm nghĩ cuối cùng là người nào dám xông vào Linh Lung Các?

...

Mông Lương đã đến trấn nhỏ hưng thịnh bên dưới chân núi Linh Lung Các, gã ngồi ở lầu trà nhỏ trong trấn, nhìn tòa núi lớn nguy nga phía xa, trong mắt dấy lên chiến ý.

Có thể gặp y ngay lập tức.

Trong lòng gã thầm nghĩ như vậy, hiển nhiên có chút không kìm nén được, hận lúc này không thể cầm kiếm trong tay mình, đánh nhau với người nọ ba trăm hiệp.

"Trần Huyền Cơ cũng không phải là Nhạc Thành Bằng, lấy tu vi của ngươi lúc này nếu muốn đối phó hắn, nghỉ ngơi một ngày thật tốt rồi đi mới là thích hợp nhất." Một vị nam tử mặc áo đen bên cạnh gã nói không nhanh không chậm.

Mông Lương nghe vậy, nghiêng đầu lại, trên mặt hiện lên một nụ cười cực kỳ chân thành.

"Tiền bối nói đúng." Gã liên tục gật đầu phụ họa, cuối cùng lại truy vấn: "Vậy theo tiền bối, ta và Trần Huyền Cơ cuối cùng ai mạnh ai yếu?"

Nam nhân bưng chén trà trước người lên đặt ở bên miệng khẽ nhấp một miếng, nhìn sang thanh niên cười đùa tí tửng trước mặt, "Nếu như ta nói ngươi đánh không lại, ngươi sẽ chịu mang ta tới Ly Sơn ngay lập tức sao?"

Thần sắc trên mặt Mông Lương lúc đó trở nên trì trệ.

Ngay từ lúc đồng hành, trong lòng Mông Lương đã cảm thấy rất mâu thuẫn với nam nhân trước mặt cùng cô gái ở bên cạnh, nhưng do đối phương lạm dụng uy quyền bức bách nên có chút bất đắc dĩ.

Nhưng trong một lần nam nhân kia vô tình trông thấy Mông Lương đang luyện kiếm, tùy ý đề điểm một hai câu lại khiến Mông Lương được lợi rất nhiều.

Tâm tư của gã quá nhanh nhẹn?

Rất nhanh ý thức được hai người trước mặt chẳng những không phải là phiền toái, mà rất có thể chính là cơ duyên to lớn của gã.

Ngay từ sau lúc đó gã liền cẩn thận hầu hạ hai người từng li từng tí, hễ tìm được cơ hội sẽ lĩnh giáo người nam nhân kia những vấn đề trên kiếm đạo, mà nam nhân kia cũng giảng giải tất cả cho gã nghe.

Những lời đề điểm của nam nhân cũng không hẳn quá thuyết phục, nhưng mỗi lần như vậy đều đâm thẳng vào chỗ hiểm, thế cho nên trong hơn nửa tháng này, Mông Lương đã lĩnh ngộ kiếm đạo càng thêm sâu đậm.

Mông Lương cũng không bởi vậy rồi cho rằng tu vi kiếm đạo của vị nam tử trước mặt này thật sự mạnh hơn sư tôn của mình, nhưng ngầm cảm thấy dường như lý giải của nam tử đối với kiếm đạo thích hợp với gã.

Cho nên khi y nói gã cũng không phải là đối thủ của Trần Huyền Cơ, Mông Lương mới có một phen biến đổi như vậy.

"Đương nhiên là không." Mông Lương sau một lúc khác thường ngắn ngủi, liền khôi phục lại bộ dáng cà lơ phất phơ của bản thân."Ngay cả đánh không lại đi chăng nữa, thì chắc chắn cũng phải thử một lần."

Mặc dù gã nhìn qua cười đùa tí tửng, nhưng vẻ bất mãn trong lời nói sao có thể giấu giếm được nam nhân cùng thiếu nữ đi cùng y?

"Nếu như ngươi muốn đánh thắng hắn, vậy đi, ta sẽ đến bẻ gảy hai tay hắn rồi ngươi lại đi đánh nhau với hắn, đánh xong nhanh chóng đưa bọn ta tới Ly Sơn!" Lúc này vị thiếu nữ có đôi mắt màu tím ở bên cạnh vỗ thành bàn, đằng đằng sát khí đứng lên.

Mông Lương nghe vậy lập tức vong hồn đại mạo.

Gã không cho rằng người thiếu nữ trước mặt này chỉ nói đùa, dọc theo con đường này bởi vì không thể kìm được đôi mắt của chính mình, không ít lần gã bị thiếu nữ nhìn như người vật vô hại này xử lý. Về sau gã mới phát hiện cô bé này nhìn qua dù chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi, nhưng lại tương xứng ngang hàng với nam nhân kia, quan hệ cũng cực kỳ thân mật, liên tưởng đến thực lực mạnh mẽ đáng sợ của thiếu nữ, Mông Lương có thể kết luận được mơ hồ, chỉ sợ cô bé này cũng là một vị đại năng, nhưng có tu luyện chút pháp môn đặc thù cho nên mới trẻ tuổi như vậy.

"Tiền bối, không được." Gã vội vàng nói.

"Vì sao?" Lông mày cô bé nhíu lại, nói.

"Chuyện này... Trận tỷ thí kiếm đạo này coi trọng là công bằng, nếu như người bẻ gãy hai tay của y, vậy trận thi đấu này còn có ý nghĩa gì?"

"Hừ! Đàn ông các ngươi đều có cái tật xấu này." Cô bé bất mãn lầu bầu, nhưng ánh mắt lại nhìn chòng chọc vào nam nhân bên cạnh.

Nam nhân cảm nhận được ánh mắt của thiếu nữ, cười cười, nhưng cũng không nói lời nào.

Keng!

Keng!

Keng!

Đúng lúc này trên đỉnh núi nơi xa bỗng nhiên vang lên một hồi tiếng chuông vang trầm trọng.

Dân chúng xung quanh vào lúc đó đều ngừng mọi việc trên tay mình, ngửa đầu nhìn về phía đỉnh núi kia, hiển nhiên đều có chút khó hiểu.

"Đây là?" Mông Lương cũng sững sờ, cũng không hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

"Chuông Huyền Long." Nhưng lúc đó nam nhân kia lại đứng lên, thần sắc trên mặt căng thẳng, "Đi xem."

Dứt lời, y cũng không cho Mông Lương có cơ hội phản bác, vội dẫn cô bé kia đi về phía Linh Lung Các.

Mông Lương thấy thế chỉ biết oán thầm cũng không biết vừa rồi là ai nói nên chờ tới ngày mai, nhưng ý nghĩ như vậy đương nhiên chỉ tồn tại ở trong lòng gã, gã vẫn rất thành thật phóng bước chân ra đuổi kịp hai người.

...

Lúc Từ Hàn cùng đám người đến sơn môn, chỗ này đã có đệ tử đến từ ba ngọn núi lớn đứng đầy.

Mùi máu tươi nhàn nhạt phiêu đãng trong sơn môn, phía trước thỉnh thoảng truyền đến tiếng rống giận dữ, biểu lộ ra đã có cuộc đánh nhau đến nổi đổ máu.

Đang.

Kèm theo một tiếng vang nhỏ, trường kiếm trong tay Phương Tử Ngư ra khỏi vỏ, thân là nhị sư tỷ trên Trọng Củ Phong, ác quỷ tới xâm phạm, hiển nhiên cô không thể đổ trách nhiệm cho người khác.

Từ Hàn cùng Tống Nguyệt Minh thấy thế cũng vội vàng đuổi kịp.

Nếu như địch nhân kia dám xâm phạm trắng trợn như vậy, có lẽ không phải là hạng người tầm thường, Từ Hàn sợ Phương Tử Ngư nhất thời lỗ mãng bị đối phương thương tổn.

Nhưng chờ bọn hắn đi tới phía trước chiến trường, cảnh tượng trước mắt thực sự khiến bọn hắn sững sờ.

Hơn mười vị đệ tử thân truyền mà Từ Hàn có thể biết tên hoặc không thay nhau ra trận, mà đối tượng bọn họ vây công thực ra là một đứa bé nhỏ nhìn qua chỉ tầm mười một mười hai tuổi. Chuẩn xác mà nói, hẳn là một tiểu hòa thượng.

Tiểu hòa thượng kia mặc một bộ áo cà sa trắng noãn, với khuôn mặt ngây thơ, cặp môi đỏ mọng, mắt trong veo, răng trắng tinh, nhìn rất là đáng yêu.

Gã cũng không hề ra tay, nhưng lại chống một bức tường màu vàng lên quanh người, những đệ tử thân truyền của Trọng Củ Phong ra sức dùng khí lực toàn thân mới có thể phá vỡ, mà ngược lại, từng người cũng bị lực phản kích từ bức tường tác động, chịu nội thương không nhỏ.

Mà tiểu hòa thượng lại không hề quan tâm chuyện này, gã hứng thú nhìn mọi người chung quanh, cất những bước nhỏ, chậm rãi đi lên núi.

Có lẽ do tiểu hòa thượng này bày ra thực lực quá mức quỷ dị, những đệ tử tầm thường kia thấy thế lại không dám tiến đến ngăn lại, chỉ có thể mặc cho gã chậm rãi đi đến.

Từ Hàn lúc này nhíu mày, hắn cũng nhìn ra được tiểu hòa thượng này không tầm thường, nhưng Phương Tử Ngư ở bên lại là người có tính khí nóng nảy, cô thấy tiểu hòa thượng kia càn rỡ như thế, cất bước liền muốn tiến lên. Từ Hàn giật mình một cái, thực lực của Phương Tử Ngư mặc dù mạnh mẽ, nhưng vừa rồi hơn mười vị đệ tử thân truyền vây công đều không đạt được chút chỗ tốt nào, cô sao có thể là đối thủ của gã.

Hắn nghĩ đến những chuyện này liền muốn đưa tay ngăn Phương Tử Ngư lại, thế nhưng vừa mới duỗi cánh tay ra, cánh tay phải của hắn bỗng nhiên truyền đến một trận đau đớn kịch liệt.

Cơn đau này tới mà không hề có chút dấu hiệu, lại tê tâm liệt phế, Từ Hàn không kịp đề phòng, trong đầu hắn sau khi nhận phải kích thích từ cơn đau bất ngờ chợt trở nên hỗn loạn, thân thể chợt nhẹ suýt nữa té ngã, may mắn Tống Nguyệt Minh tay mắt lanh lẹ dìu lấy hắn, mới khiến hắn thoát khỏi cảnh chật vật vì ngã xuống.

Nhưng cũng bởi vì dị trạng như vậy, hắn chưa kịp tiến lên ngăn Phương Tử Ngư, vị nhị sư tỷ này đã thuận lý thành chương đi tới trước đám người kia.

"Từ huynh, ngươi làm sao vậy?" Tống Nguyệt Minh cũng nhìn ra Từ Hàn có chút không đúng, gã ân cần hỏi han.

"Ngăn lại..." Từ Hàn đang muốn thúc giục Tống Nguyệt Minh ngăn Phương Tử Ngư lại, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, chỗ đau đớn trên cánh tay phải lại tiếp tục nhói lên. Trên trán của hắn lập tức hiện ra mồ hôi chi chít, lời nói đã ra tới khóe miệng lại không thể phát thành tiếng.

Chỉ thấy hắn phát ra một tiếng hừ lạnh, thân thể không tự chủ được quỳ nửa người trên mặt đất, tay trái nắm chặt cánh tay phải, thần sắc trên mặt cực kỳ đau đớn.

Nguyên do của cơn đau này.

Từ Hàn lúc này rốt cuộc hiểu ra, Yêu khí bàng bạc trong cánh tay phải của hắn dường như nhận lấy một thứ gì đó dẫn dắt nên nôn nóng bất an, dược lực của Đại Hoang đan dưới vật không biết tên này dẫn dắt có vẻ cực kỳ yếu đuối. Cánh tay Yêu vốn đã được trấn áp, đúng lúc này lại có dấu hiệu bắt đầu gặm nhấm thân thể Từ Hàn.

Từ Hàn ngẩng đầu lên, trong đôi mắt giăng đầy tơ máu, hắn nhìn về phía tiểu hòa thượng đang chậm rãi về phía trước.

Chẳng biết tại sao, trong lòng hắn lại sinh ra một loại trực giác.

Là gã dẫn dắt Yêu lực trong cơ thể hắn.

...

Lúc này Phương Tử Ngư rốt cuộc đã đi tới trước mặt tiểu hòa thượng kia, đệ tử chung quanh thấy cô đến, như gặp được cứu tinh, đùn đẩy nhau tách ra một con đường.

"Yêu nghiệt phương nào, giả thần giả quỷ, Linh Lung Các này có thể là nơi cho ngươi giương oai?" Vị nhị sư tỷ này vào lúc đó trừng mắt, trường kiếm chỉa ra, nói như vậy.

Tiểu hòa thượng thấy thế, lại ngừng bước chân của mình.

"Ta không phải là Yêu, ta là hòa thượng." Gã nhìn chăm chú Phương Tử Ngư, cải chính sai lầm của cô.

Phương Tử Ngư nghe vậy sững sờ, cô cũng không ngờ mình giận dữ mắng mỏ như thế lại đổi lấy một cái lý do thoái thác.

"Ta chả cần biết ngươi là người hay là yêu, nơi này là Linh Lung Các, không phải là chỗ ngươi có thể đi loạn!" Nhưng nàng lại không muốn chịu thua trước mặt một tên hòa thượng, liền nói ra.

"Ta không đi loạn, ta cũng đã từng nói với người giữ cửa, nhưng bọn họ không để cho ta vào, thế nên ta chỉ có thể tự mình đi." Tiểu hòa thượng ra vẻ theo lý đáp lại, thái độ vẫn vô cùng nghiêm túc như cũ, ngay cả lông mày vào lúc này cũng hơi nhíu lên, dường như rất bất mãn sau nhiều lần bị Phương Tử Ngư vu oan.

Nhưng mặc kệ tiểu hòa thượng có thề non hẹn biển ra sao, ý cuối cùng cũng chỉ là ngụy biện.

Phương Tử Ngư hiển nhiên cũng hiểu rõ điểm này, nhưng thần tình hiện lên rõ ràng trên mặt tiểu hòa thượng chính là không hề phát hiện lúc này đang rất vô lễ với mình, điều này khiến cho cô rất là bất mãn, nhưng cô cũng hiểu được nói đạo lý với tiểu hòa thượng này không phải là một chuyện sáng suốt.

"A! Đồ vô sỉ cưỡng từ đoạt lý, Linh Lung Các chúng ta cũng không phải là chỗ ngươi muốn đến là đến."

Vừa dứt lời này, Phương Tử Ngư liền không còn hứng thú đối thoại, chỉ thấy cô rón mũi chân, trường kiếm trong tay sáng lên, cả người vào lúc đó hóa thành một đường cõng cầu vồng đánh thẳng tới tiểu hòa thượng kia.

Nhưng đối mặt một kích sát cơ lạnh thấu xương của Phương Tử Ngư, tiểu hòa thượng kia lại không thèm để ý.

Gã cùng lúc đó có chút tức giận dậm chân, dùng thanh tuyến có chút non nớt của gã, lớn tiếng nói.

"Tên của ta không phải là đồ vô sỉ!"

"Ta là Quảng Lâm Quỷ!"
Bình Luận (0)
Comment