Dịch: Tuyệt Hàn***
Ngày hôm sau, Diệp Hồng Tiên không giống như bình thường, ngay sau khi thức dậy lập tức tới động phủ trên Trọng Củ Phong tu hành.
Nàng chạy tới phòng bếp, đuổi đại hán Sở Cừu Ly đang vừa nấu cơm, vừa uốn éo kia đi. Đối với ánh mắt đầy ai oán như bị đoạt vợ của đại hán trung niên cũng chẳng quan tâm, cứ vậy mà chiếm lấy phòng bếp.
Vì vậy, khi Từ Hàn thức dậy, bày trước mặt hắn là một bàn điểm tâm, phong phú tới mức tới chính hắn cũng cảm thấy sững sờ.
"Dậy rồi sao!"
Diệp Hồng Tiên sớm đã chờ lâu, ngọt ngào cười với hắn một tiếng, "Mau tới dùng cơm."
Nàng nói như vậy, thái độ ôn nhu quá mức khiến người ta cảm thấy phải phát mệt.
Nhưng Từ Hàn chỉ khẽ gật đầu một cái, liền ngồi xuống bên cạnh Diệp Hồng Tiên, cầm đũa bát lên, tự mình gắp thức ăn.
Thần sắc của hắn rất bình tĩnh.
Bình tĩnh giống như một mặt nước phẳng lặng, không hề có chút gợn.
Nhưng sự bình tĩnh này lại khiến Diệp Hồng Tiên cảm thấy có chút e ngại.
Nàng nhìn thiếu niên trước mặt này với vẻ phức tạp, định từ thái độ của hắn mà tìm được chút dấu vết, nhưng kết quả chẳng hề như ý. Vẻ mặt thiếu niên này từ đầu đến cuối vẫn như thường, giống như mọi việc phát sinh hôm qua chỉ là ảo giác của chính nàng vậy.
Chân mày Diệp Hồng Tiên hơi nhăn lại, nàng có chút lo âu. Ít nhất từ khi biết hắn tới tối qua, nàng cũng chưa bao giờ chứng kiến vẻ mặt chật vật của thiếu niên này như vậy.
Thứ tâm tình bi thương thoát ra từ linh hồn đó, khiến người ta run rẩy, càng khiến người ta phải đau lòng.
Nàng cuối cùng vẫn không kiềm chế được sự lo âu trong lòng, bèn lên tiếng, hỏi: "Hôm qua..."
"Ta ăn xong rồi, cám ơn."
Nhưng vừa dứt lời, Từ Hàn đã đứng lên, chỉ bỏ lại bát đũa trên bàn, cầm theo thanh kiếm ở bên cạnh, đi ra khỏi cửa.
Diệp Hồng Tiên không lên tiếng ngăn cản, nàng nhận ra Từ Hàn không muốn nói. Vậy nàng có dùng bất kỳ cách nào dò xét, cũng đều vô ích.
Trong lòng nàng cảm thấy nặng nề, yên lặng một hồi không nói.
"Ai, lại có nhiều đồ ăn ngon như vậy!"
Sở Cừu Ly bị đuổi ra khỏi phòng bếp, y cảm thấy nhàm chán bèn chạy ra ngoài một vòng, lúc này mới trở về. Y nhìn thấy một bàn thức ăn đầy ắp trước mặt, con mắt lập tức sáng lên, kéo ghế ngồi xuống. Nhanh chóng đưa tay vặt một cái đùi gà, vội vàng cho lên miệng.
Diệp Hồng Tiên nhìn theo hướng Từ Hàn rời đi, cau mày lên tiếng, hỏi: "Sở đại ca biết tại sao hắn lại như vậy không?"
"Cái gì? Có chuyện gì?" Thịt gà vào miệng, mùi vị vương vấn khiến vẻ mặt Sở Cừu Ly đầy say mê, y chỉ mơ hồ lên tiếng đáp lại. Hiển nhiên gần như toàn bộ tâm trí đã đặt trên mâm thịt gà mất rồi.
"Ngày hôm qua..."
Diệp Hồng Tiên vốn định nói lại những gì đã xảy ra tối qua với Sở Cừu Ly, nhưng chỉ thấy y đang bận “chiến đấu” với con gà trên mâm tới trời đất đảo loạn. Chỉ chốc lát sau cả nửa con gà đã bại trận, nằm gọn trong bụng y.
Diệp Hồng Tiên lập tức cảm thấy tức giận, nàng bèn đứng dậy bưng đĩa thịt gà lên, trợn mắt nhìn Sở Cừu Ly một cái.
"Ăn cái gì mà ăn, tiếng động hôm qua lớn như vậy ngươi không nghe thấy hay sao?"
"Ngày hôm qua?"
Vẻ mặt Sở Cừu Ly chuyển thành khó hiểu, y lên tiếng: "Rất tốt, khí trời tốt. Ta ngủ rất thoải mái."
"..."
Diệp Hồng Tiên lườm y thêm một lần nữa: "Vậy ngươi cứ tiếp tục đi ngủ."
Nàng không nói thêm lời nào, sau đó để đĩa thịt gà xuống dưới chân, sát cạnh Huyền Nhi từ lâu đã nhìn chăm chú.
...
Mông Lương rời khỏi, Mặc Trần Tử cũng đã rời khỏi.
Cuộc sống của Từ Hàn giống như lại khôi phục lại như thường ngày.
Hắn buổi sáng ở Chung phủ tu hành kiếm pháp, liên quan tới những điểm quan trọng của《Tồi Nhạc Kiếm Pháp》hắn đều đã ghi nhớ, dù sao đây cũng không phải là kiếm pháp gì quá mức cao siêu. Mặc dù thiên phú của Từ Hàn không tốt, nhưng dưới sự hướng dẫn của Chung Trường Hận và Mặc Trần Tử, hắn cũng đã hiểu rõ, chẳng qua chỉ còn kém chút hoả hầu mà thôi.
Tới lúc cơm trưa, Tống Nguyệt Minh đi tìm Từ Hàn, hắn nói không yên tâm về Phương Tử Ngư. Từ Hàn thậm chí còn cùng Tống Nguyệt Minh tới chỗ của Phương Tử Ngư, thăm hỏi một phen.
Từ đầu đến cuối Từ Hàn cũng không hề có chút nào khác thường, đến buổi tối, hắn còn giữ Tống Nguyệt Minh lại ăn một bữa cơm, vừa nói vừa cười.
Không người nào có thể cảm nhận được sự thay đổi của Từ Hàn, ngoại trừ Diệp Hồng Tiên đã thấy tận mắt mọi chuyện tối hôm trước.
Nàng luôn luôn để mắt tới Từ Hàn, muốn biết rõ đã xảy ra chuyện gì với thiếu niên này. Mà nàng càng quan sát, càng cảm thấy Từ Hàn quá mức khác thường, khác thường đến gần như bình thường.
Sau bữa cơm tối, Từ Hàn tiễn Tống Nguyệt Minh rồi quay về phòng. Giống như trước, vẫn nằm dưới sàn bên cạnh Diệp Hồng Tiên, ngủ thật say.
Diệp Hồng Tiên đã vài lần muốn cùng Từ Hàn nói chuyện, nhưng đều bị Từ Hàn trả lời hết sức qua loa. Qua một hai lần, đêm cũng dần khuya, Diệp Hồng Tiên cuối cùng cũng cảm thấy buồn ngủ, chìm vào giấc mộng.
...
Tới khi canh ba.
Đó là thời điểm dân gian gọi là bách quỷ dạ hành, người sống nên tránh.
Trọng Củ Phong sớm không còn vẻ huyên náo như buổi sáng, tất cả mọi người đều đang say giấc nồng.
Mà trong tiểu viện nhỏ, thiếu niên kia chợt mở mắt.
Hắn đứng lên giống như quỷ mị, ngay sau đó mặc vào một bộ quần áo dạ hành, đi ra khỏi phòng.
Một con mèo mun đang chơi đùa ngoài sân nhìn về phía hắn, chỉ sau vài cái lắc mình đã nhảy lên vai Từ Hàn.
Thiếu niên mỉm cười, khẽ vuốt ve đầu nó.
Sau đó khí cơ như quanh thân như ngưng lại, hóa thành một luồng hắc mang rời khỏi tiểu viện, hướng về phía chân núi chạy như bay.
Gần đây dưới chỉ điểm của Mặc Trần Tử, kim đan và kiếm chủng trong cơ thể hắn dung hợp nhanh thêm vài phần, thực lực cũng có tiến bộ lớn. Cộng thêm《Tu La quyết》được thiếu nữ có đồng tử tím kia tặng cho, tu vi của hắn cũng bắt đầu nhanh chóng tăng lên. Hai thứ hỗ trợ sinh ra chất biến, giúp tốc độ hiện giờ của hắn tăng lên tận cùng.
Đường xuống núi dài như vậy, hắn chỉ cần nửa giờ đã làm được.
Sau đó hắn xác định xung quanh có tai mắt nào theo dõi mình sau khi rời khỏi sơn môn hay không, rồi mới tìm một nơi cây cối rậm rạp, phi thân mà vào.
Tới khi đứng giữa những mảng cây cối đan xen, hắn dừng lại, hít một hơi thật sâu.
Giống như có chút chần chờ, nhưng sau khi nhìn tua rua đang được mình nắm chặt trong tay, vẻ chần chờ trong hắn như tan thành mây khói, chuyển thành vẻ kiên quyết cứng rắn như đao kiếm.
Lúc đó hắn đưa tay lên miệng, một tiếng huýt gió chói tai vang lên trong rừng.
Hắn huýt liền ba tiếng rồi mới thu tay lại, sau đó khoanh tay, nhìn về phía chân trời với vẻ mong ngóng. Giống như đang đợi thứ gì.
Phác! Phác!
Sau khoảng trăm nhịp thở yên lặng, cánh rừng rậm yên tĩnh chợt vang lên từng hồi âm thanh vỗ cánh. Một con quạ đen như thể hoà cùng với bóng đêm bay trên đầu Từ Hàn vài vòng, cuối cùng chậm rãi hạ xuống một bên vai của Từ Hàn.
Từ Hàn cũng không có suy nghĩ nhiều.
Hắn móc trong ngực ra một tờ giấy nhỏ, rồi cắn đầu ngón tay, dùng máu như mực, viết lên tờ giấy một chữ. Rồi đem tờ giấy đó gấp lại cẩn thận, buộc lên mắt cá chân của con quạ.
Sau khi làm xong mọi việc, trong mắt thiếu niên như thoáng xuất hiện một luồng lệ khí. Hắn cắn răng, nâng người con quạ đen, đẩy nó lên thật cao. Con quạ đen lập tức vỗ cánh, hóa thành bóng đen, bay về phía bóng đêm mịt mùng.
Thiếu niên cứ vậy nhìn theo con quạ, cho đến khi nó hoàn toàn biến mất trong bóng tối mới chớp mắt, quay đầu.
"Huyền Nhi, có một số việc có thể không làm, nhưng có một số việcnhất định phải làm. Ngươi thấy đúng không?"
Thiếu niên vuốt ve con mèo trong lòng, tự lẩm bẩm.
Con mèo đen trong lòng Từ Hàn như hiểu những điều hắn nói, nó khẽ phát ra những tiếng gừ gừ, cọ sát vào ngực thiếu niên.
Thiếu niên giống như hiểu được những gì mèo đen muốn biểu đạt, trên khuôn mặt lạnh như băng của hắn xuất hiện một nụ cười.
Thật ra thì, hắn chỉ viết lên tờ giấy nhỏ hai chữ mà thôi.
Hai chữ cực kỳ đơn giản.
Là Ai?