Tàng Phong

Chương 152


Cái gọi là kiếm ý cũng tốt đao ý cũng được.
Chính là đồ vật tu sĩ lĩnh hội cho ra khi tu hành đạo này.
Nó không giống với chân khí hay lực đạo, là một loại lực lượng có chút tương tự với chân nguyên, nhưng lại là sự vật hoàn toàn khác biệt.
Dù là thiên tài lợi hại nhất, muốn tu luyện kiếm ý tới hoàn cảnh đầy đủ có thể phóng ra ngoài cũng cần đến Thông U cảnh mới có thể làm được.
Nhưng Từ Hàn rõ ràng mới Đan Dương cảnh, hắn sao có thể vượt qua hai cái cảnh giới để làm được điểm này?
Chúc Long Khởi nghĩ mãi mà không rõ.
Mà trên thực tế Từ Hàn cũng không định cho gã có cơ hội suy tính thật kỹ.
Coong!
Một tiếng kiếm minh cao vút vào lúc đó từ bay lên trên thân Hình Thiên kiếm, thân thể Từ Hàn vốn đã bị Chúc Long Khởi đè xuống lúc này như có thần trợ bỗng nhiên thẳng tắp, Chúc Long Khởi bất khả tư nghị nhìn thân đao của mình không ngừng bị nâng lên, ánh mắt từ kinh ngạc đến hoảng hốt, từ hoảng hót lại biến thành sợ hãi.

Một loạt chuyển đổi này chỉ ở trong khoảnh khắc liền đã hoàn thành.
Thân thể Từ Hàn tiếp tục ép về trước, vẻ kiếm ý thuần túy này tựa như không có điểm cuối, còn liên tục không ngừng đổ xuống từ thể nội của Từ Hàn.

Hắn lấn người tiến lên, Chúc Long Khởi bất kể thôi động lực lượng trong cơ thể mình như thế nào, ở trước mặt cỗ kiếm ý thuần túy này đều lộ ra không có ý nghĩa.
Rất nhanh, đao của gã đã dán ở lồng ngực gã.

Khi đó hai người cách rất gần, Chúc Long Khởi thậm chí có thể thấy rõ ràng trên gương mặt của Từ Hàn đã phác hoạ ra ý cười.
Đó là một loại ý cười do nắm vững thắng lợi.
"Chúc thế tử.

Ngươi thua." Từ Hàn dùng thanh âm chỉ có chính bọn hắn mới có thể nghe rõ nhẹ giọng nói ở bên tai Chúc Long Khởi.
Lời ấy vừa rơi xuống, những kiếm ý quấn quanh ở trên thân kiếm của Từ Hàn như nhận được sắc lệnh, thẳng tắp đánh tới thân thể Chúc Long Khởi.
"Phốc!"
Kiếm ý kề sát người khiến sắc mặt Chúc Long Khởi trắng nhợt, một ngụm máu tươi bỗng nhiên phun ra từ trong miệng gã.
Thần sắc trong mắt gã lập tức tan rã, đầu nghiêng một cái, vậy mà lập tức hôn mê trong tầm mắt của đám người.

.

.
Thắng?
Dù cho sự thực như vậy phát sinh ở trong tầm mắt đám người, vẫn cho bọn họ trong lúc nhất thời khó mà tiếp nhận như cũ.
Chúc Long Khởi đã Thông U cảnh lại thua ở trong tay Đan Dương cảnh như Từ Hàn?
Bọn họ nhìn một chút Chúc Long Khởi đang còn bất tỉnh, lại nhìn một chút Từ Hàn đã thu kiếm trở vào bao, lúc này có người mới phát hiện cảnh giới của Từ Hàn lại nhận được đột phá ở bên trong đại chiến như vậy.

Hắn đã đến Tam Nguyên cảnh, nhưng cho dù như thế thì chuyện này vẫn lộ ra có mấy phần không thể tưởng tượng nổi.
Kinh hô, reo hò.
Nhíu mày, mặt giãn ra.
Tâm tình như vậy, lộn xộn xuất hiện ở trên mặt đám người.
Nhân sinh muôn màu, nói chung có thể nhìn ra một hai từ bên trong phủ Tế thế lúc này.
Nhưng vị thiếu nữ áo đỏ trên đài cao kia, lại không có dự định bình phẩm tâm tư của mọi người xung quanh.

Nàng đưa mắt nhìn thẳng vị thiếu niên dưới đài kia, nhoẻn miệng cười, lông mi như vẽ.

Nàng gần như bước nhanh đi xuống ở trong nháy mắt Chúc Long Khởi ngã xuống kia, đi tới bên cạnh người thiếu niên, ngửa đầu nhìn hắn.
Trong mắt chớp động quang mang, có chút đau lòng.
Nàng vươn tay nhẹ nhàng dùng ống tay áo lau sạch vết máu dày đặc trên người thiếu niên.
Quá trình này được nàng làm cẩn thận từng li từng tí, dường nhự sợ chạm phải chỗ đau của thiếu niên.
Bộ dáng kia lại có mấy phần dáng vẻ cô vợ nhỏ.
Từ Hàn trong lòng khẽ động, khẽ bắt tay nàng lại trong ánh mắt kinh ngạc của thiếu nữ, kéo nàng đến phía sau lưng mình.
Sau đó hắn nhìn về phía vị Tiên nhân sắc mặt âm tình bất định trên đài cao kia, chắp tay nói.

"cám ơn trưởng lão đã thành toàn."
Sau khi nói xong như vậy, hắn lập tức nhìn thiếu niên áo bào tím đứng ở bên người Tư Không Bạch một chút, thiếu niên kia đang cười yếu ớt với hắn, sau đó Từ Hàn lại hơi liếc nhìn Chung Trường Hận cùng Ninh Trúc Mang ngồi ở dưới đài, hai người đưa mắt nhìn thẳng khẽ gật đầu.

Từ Hàn cuối cùng mới an tâm.
Vì vậy hắn xoay người qua, lôi kéo Diệp Hồng Tiên nhanh chóng bước chân ra khỏi đại điện.
Đám khách khanh áo bào đỏ sau lưng vào lúc đó dạo bước đuổi theo, mà Phương Tử Ngư cùng Chu Chương cũng đứng người lên, nhìn thật sâu mọi người trong tràng một chút, sau đó theo Từ Hàn rời khỏi chỗ này.
Trên đài cao Tư Không Bạch nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, trong lòng trầm xuống, đang muốn đứng người lên.

Nhưng vị Công Tôn Minh âm trầm đứng ở một bên kia lại lắc đầu với lão.

Tư Không Bạch thấy thế ngẩn người, một lúc lâu sau mới sắc mặt âm tình bất định ngừng xúc động muốn ra tay lại.

Mà Công Tôn Minh vào lúc đó lại nhìn chòng chọc vào bóng lưng Chu Chương đã dần dần khuất xa, trong ánh mắt dần dần lạnh lẽo xuống.

.

.
Một ngày này, chủ nhân Thiên Sách phủ rốt cục lại bước lên đường trở về tòa cửa phủ kia một lần nữa.
Mà cũng đúng một ngày này, vị Bắc Cương vương ốm đau tại giường kia, lần đầu tiên từ trên giường ngồi dậy trong mấy tháng đến nay.

Dưới sự dìu dắt của vị thê tử đã kết tóc cùng y mười năm, leo lên cửa thành Kiếm Long quan.
"Lão gia cảm thấy thân thể khá hơn chút nào không?" Nữ tử dung mạo cực kì xinh đẹp đẩy chiếc ghế, ân cần hỏi han.
Nam nhân sắc mặt tái nhợt ngồi trên ghế gỗ ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Ký châu ở vào bắc địa, cực kỳ hoang vắng.
Cũng bởi vì như thế cho nên trời nơi này dường như càng cao hơn, xanh hơn, cũng càng rộng lớn hơn so với Trung Nguyên.
"Thật xinh đẹp." Nam nhân nhìn cảnh tượng như vậy, chợt nói ra như thế, thanh âm cực nhẹ tựa như nỉ non.

Bình Luận (0)
Comment