Tàng Phong

Chương 18

Dịch: Phuongkta1

Cũng có lẽ bởi vì đã quá chật vật, Từ Hàn đã ngủ một giấc thật lâu. Lúc hắn đi ra ngoài mới phát hiện thành Long Cực đã rơi vào trong bóng đêm, hắn theo thường lệ đi tới nhà tắm bên cạnh khách sạn rửa ráy thân thể, sau đó mang theo mèo đen, cõng theo vật mà đến lúc này hắn cũng không biết là thứ gì đi ra cửa.

Hắn cứu được mèo đen, nhưng Yêu lực của mèo đen cũng làm cho tu vi của hắn có bước đột phá.

Từ Hàn vốn là người như thế, người đối tốt với hắn, hắn sẽ báo đáp gấp trăm ngàn lần.

Nếu như mèo đen ưa thích cảnh phố phồn hoa của thành Long Cực, vậy hắn cũng vui vẻ lúc rảnh rỗi mang nó đi ra dạo chơi, huống hồ tu vi của hắn có chỗ đột phá, vật trên vai mặc dù vẫn nặng nề như cũ, nhưng cũng không hề phải cố hết sức như trước kia. Đi dạo phố một vòng ngược lại cũng không quá mệt nhọc.

Mèo đen vẫn say mê những tượng đất Con Rối bên đường, mỗi lần trông thấy sẽ nhảy từ đầu vai Từ Hàn rơi vào những quán kia quan sát một hồi, trong con ngươi đen nhánh tràn ngập hiếu kỳ.

Thế nhưng Từ Hàn lại xấu hổ vì trong ví tiền rỗng tuếch, chỉ có thể mua cho mèo đen một hai cái bên trong những con rối kia.

Thì cứ như vậy một người một mèo đi dạo tới giờ Hợi, những quán rượu buôn bán bên đường đã dần dần thu quán, người đi đường cũng tản đi, lúc này Từ Hàn mới mang theo mèo đen vẫn còn chưa thỏa mãn trở về khách sạn.

Mà trong tích tắc đưa chân bước vào trong khách sạn, lông mày hắn khẽ động, giống như đã cảm nhận được điều gì, thân thể mãnh liệt xoay một cái nhìn về phía sau.

Trong lúc mơ hồ có thể thấy mấy cái bóng người chui vào trong góc đường.

Tốc độ của bọn chúng cực nhanh, nếu không phải tu vi của Từ Hàn đã có chỗ đột phá thì hoàn toàn không thể nhận ra.

"Sâm La Điện?" Từ Hàn sững sờ nhưng cũng rất nhanh đã phản ứng kịp, những bóng người kia có lẽ chính là Tu La mà Sâm La Điện phái tới đuổi giết hắn.

Xem tình hình thì chắc không phải là lần đầu tiên theo dõi hắn rồi, chỉ bởi vì lúc trước tu vi của hắn chưa đủ nên mới không thể phát hiện. Nhưng nếu như đám Tu La này lựa chọn án binh bất động, có lẽ vẫn đang lo lắng Thương Hải Lưu ở đây.

Nghĩ tới đây, Từ Hàn mỉm cười, cũng không hề liếc nhìn những Tu La ẩn núp trong góc tối kia, liền ôm mèo đen cũng không quay đầu lại chạy vào khách sạn.

Những ngày tiếp theo có thể nói là những ngày thoải mái nhất của Từ Hàn trong mười sáu năm qua.

Chẳng phải vì mưu sinh mà phát sầu, cũng không cần mỗi ngày đều lo lắng hãi hùng như lúc ở trong Sâm La Điện.

Hắn chỉ cần vào buổi tối mỗi ngày hút đi Yêu lực phát tác trong cơ thể mèo đen, đã có kinh nghiệm lần đầu tiên, thêm với tu vi của chính mình tăng lên, Từ Hàn khống chế hấp thu Yêu lực ở trong một phạm vi mà mình có thể thừa nhận, như vậy đã có thể giảm bớt thống khổ của mèo đen, đồng thời cũng có thể bảo đảm an toàn của mình.

Tám ngày liên tiếp trôi qua, tu vi của Từ Hàn đã có sự tăng lên rõ ràng, mặc dù vẫn chưa đủ để từ Thiên cấp La Hán Cảnh đột phá đến đại thành La Hán cảnh, nhưng mà cảnh giới lại được củng cố chắc chắn, chờ thêm một thời gian sẽ có vốn liếng để phá cảnh.

Đúng như lời của Thương Hải Lưu, môn công pháp 《 Tu La Quyết 》 này lấy Yêu lực rèn luyện thân thể, khiến cho người tu hành lúc tu luyện có thể tiến triển nhanh hơn so với võ giả luyện thể, nhưng phía sau cũng đồng thời chôn xuống không ít mầm tai hoạ đối với người tu luyện.

Nhưng Từ Hàn vẫn cảm thấy cực kỳ hứng khởi.

Mọi chuyện trên đời này, bất kể tốt hay xấu chung quy lại đều phải trả giá bằng một thứ gì đó.

Từ Hàn không thể nghĩ xa đến như vậy, cũng không muốn suy nghĩ xa đến thế.

Một ngày này, hắn như thường lệ dẫn mèo đen đi dạo trong chợ đêm thành Long Cực.

Mèo đen đã yêu món cá hấp của một quán ăn nhỏ bên đường, mùi vị không mặn không nhạt, thịt cá trơn nhẵn, trái lại có được một mùi vị khác. Mỗi ngày Từ Hàn đều mang theo mèo đen tới gọi món, chủ nhân của cái tiệm cơm kia là một đôi vợ chồng trẻ, tâm địa vô cùng tốt, thấy mèo đen đáng yêu, còn chuyên môn chuẩn bị một cái chén nhỏ cho nó, mỗi ngày sau khi Từ Hàn gọi món cá hấp, đôi vợ chồng kia sẽ chia cá hấp thành hai phần bưng lên.

Từ Hàn dùng tốc độ rất nhanh ăn xong một phần đồ ăn thuộc về mình.

Những năm gần đây đã thành thói quen, hắn cũng không hề lãng phí thời gian trên những chuyện mà hắn cho là không cần thiết. Dù sao hắn vẫn cảm thấy dường như bên trong bóng tối đang có một người cầm cây roi thúc giục hắn, một khắc cũng không dám dừng lại.

Cái cây roi kia chính là mười hai năm trước ăn bữa hôm lo bữa mai, cũng là bốn năm sau vào chết ra sống.

Nhưng mèo đen vẫn đang thưởng thức bữa ăn ngon này, nó cong cong thân thể, cái đầu nhỏ hơi hơi động đậy, ăn cá hấp trong mâm, ánh mắt nheo lại, hiển nhiên đang cực kỳ hưởng thụ quá trình này.

Từ Hàn cười cười nhìn mèo đen, đáy lòng lại có chút âm trầm.

Đã tám ngày trôi qua nhưng Thương Hải Lưu vẫn chưa trở về, mà đám Tu La theo sát Từ Hàn hiển nhiên đã rục rịch muốn hành động, Sâm La Điện chưa bao giờ là chỗ thiện nam tín nữ lưu lại, trình độ tàn nhẫn của bọn chúng khi đối đãi với kẻ địch đủ khiến cho đáy lòng bất kỳ người nào đều phát lạnh, mà điểm này đối với người phản bội chúng lại thêm cực kỳ nghiêm trọng.

Lúc Từ Hàn nghĩ đến những điều này, mèo đen rốt cuộc đã ăn xong đồ ăn trước mắt mình, nó cảm thấy mỹ mãn nhảy đến đầu vai Từ Hàn, dùng đầu cọ lấy cổ Từ Hàn, dường như đang muốn dùng hành động này cảm ơn Từ Hàn vì đã trả tiền khoản đãi.

Hành động thân mật của mèo đen làm cho hơi mù dưới đáy lòng Từ Hàn tản đi một tí, dù sao Thương Hải Lưu bị thiên hạ Đại Chu đuổi giết đã không còn là chuyện một ngày hai ngày, cho dù là Sâm La Điện cũng không dám tiếp nhận việc treo giải thưởng ám sát Thương Hải Lưu, mà người trong thiên hạ này có thể uy hiếp được Thương Hải Lưu, ít nhất trong nhận thức của Từ Hàn cũng không thể nghĩ ra đấy.

Hắn an ủi bản thân, sau đó từ trong ví móc ra mười văn tiền, gọi chủ nhân của quán cơm tới đây tính tiền. Lúc này hắn mới phát hiện bạc ở trong túi mình đã không còn thừa quá nhiều.

Chỉ sợ thêm mấy ngày nữa trôi qua, người Sâm La Điện vẫn chưa kịp ra tay, Từ Hàn sẽ tự bỏ đói chính mình rồi.

Chẳng lẽ lại giống như bốn năm về trước, phải đi làm một tên ăn mày?

Hắn lắc đầu, bỏ qua ý nghĩ hoang đường bỗng nhiên nổi lên trong đầu, ăn xong cơm liền mang theo mèo đen đi về phía khách sạn.

Hôm nay hắn đi dạo lâu hơn một chút, lúc trở về thì trên đường phố bên ngoài khách sạn phồn hoa kia đã không còn một bóng người. Chỉ có mấy quán rượu vẫn đang còn sáng lên chút ánh nến, chiếu sáng vài phần con đường đi tối tăm này.

Từ Hàn đang đi ở trên đường phố chợt nhăn mày lại, đường phố này quá yên tĩnh.

Yên tĩnh thật giống như không có vật sống nào.

Cuộc sống bốn năm luôn liếm máu trên lưỡi đao khiến Từ Hàn mãnh liệt ý thức được không đúng, bước chân của hắn nhanh hơn, mà mèo đen trên vai vào lúc này dường như đã nhận ra mấy thứ gì đó, thân thể của nó cong lên, bộ lông trên lưng giống như kim nhọn dựng đứng, nhe ra răng nanh sắc bén, tròng mắt màu hổ phách cảnh giác nhìn bốn phía.

Mà lúc Từ Hàn đi xuyên qua đường phố này, tới chỗ cách khách sạn chỉ hơn trăm bước, mấy cái bóng người màu đen thoát ra từ trong hẻm nhỏ bốn phía, hoàn toàn chặn kín đường tiến lui của Từ Hàn.

Là Tu La Sâm La Điện!

Từ Hàn đã quá quen thuộc với những người này, hắn chỉ cần liếc mắt đã có thể biết rõ được thân phận của những tên áo đen kia.

Nhưng hắn nghĩ mãi mà không rõ vì sao đám Tu La ẩn núp bên cạnh hắn lâu như vậy lại chọn ra tay ở thời điểm này.

Chẳng lẽ bọn chúng không hề kiêng kị rằng Thương Hải Lưu có đang ở nơi đây không?

Cũng có thể là Thương Hải Lưu...

Nghĩ tới đây sắc mặt Từ Hàn trầm xuống, hiển nhiên không thể tiếp tục suy nghĩ thêm.

Bởi vì một khi việc này trở thành sự thật, đối với hắn mà nói không khác gì tai hoạ ngập đầu.

"Sao vậy, rất kinh ngạc ư?" Lúc này, trong bóng tối trước mặt chợt có một bóng người màu xanh chậm rãi đi ra, đó là một vị nam tử nhìn qua khoảng hai mươi tuổi, trong tay cầm theo một thanh bảo kiếm dài nhỏ, khuôn mặt lạnh lùng, giờ phút này vẻ mặt đang tràn đầy trêu tức nhìn Từ Hàn, hỏi như vậy.

"Cho rằng trèo lên cây to như Thương Hải Lưu thì có thể vô tư ư? Ngươi đã từng lưu lại Sâm La Điện bốn năm, có lẽ hiểu rõ hơn so với người khác, Sâm La Điện muốn giết người, cho tới bây giờ không ai có thể sống sót đấy."

Tuy Từ Hàn không nhận ra nam tử trẻ tuổi này, nhưng theo trang phục mà gã mang thì có thể nhận ra được có lẽ là tồn tại cấp bậc Đà chủ hoặc là Đại Tu La, bị phái tới đuổi giết một cái Tu la áo đen nho nhỏ như hắn, có thể thấy được Sâm La Điện đã biểu hiện ra sự coi trọng đối với hắn.

Đương nhiên Từ Hàn cũng không vì chuyện này mà cảm thấy vinh hạnh.

"Các ngươi cũng không sợ Thương Hải Lưu trả thù?" Từ Hàn trầm tĩnh hỏi, ánh mắt lại cảnh giác liếc nhìn cảnh vật chung quanh.

Địa thế rộng rãi, cũng không có thứ gì che lấp để có thể lợi dụng hay là chạy trốn.

Quân địch có tổng cộng mười tám vị Tu La áo đen, một vị Đại Tu La áo xanh. Bọn chúng dám chọn ra tay ở chỗ này, có lẽ quan binh trong thành hiển nhiên không thể phát hiện, hoặc đã bị mua chuộc, về điểm này thì Từ Hàn tin tưởng Sâm La Điện vẫn phải có năng lực.

Nói đến như vậy, ngoại trừ đối mặt với một trận chiến, Từ Hàn đã không còn lựa chọn nào khác.

"Thương Hải Lưu?" Nam tử áo xanh nghe vậy phát ra một trận cười khẽ." Lại cứng rắn muốn đi trêu chọc Nhạc Phù Dao thành Thiên Đấu, lúc này bản thân lão đã khó bảo toàn, sao có thể có thời gian quan tâm đến ngươi..."

Lời nói của nam tử áo xanh đã nghiền nát hoàn toàn một tia hy vọng xa vời trong lòng Từ Hàn.

Từ Hàn đương nhiên không phải là hạng người cam lòng đưa tay chịu trói.

Từ Hàn cũng không kịp suy nghĩ đến việc Nhạc Phù Dao thành Thiên Đấu là nhân vật nào, hắn chỉ biết nếu như không thể trông cậy vào Thương Hải Lưu, vậy hắn chỉ có thể dựa vào chính mình.

Vì vậy nam tử áo xanh vẫn chưa kịp nói xong, thân thể Từ Hàn đã bắt đầu nhanh chóng chuyển động.

Tâm ý của hắn đã quyết, ra tay chính là thế sét đánh lôi đình.

Chỉ thấy mũi chân hắn chỉa xuống đất, chỉ trong nháy mắt đã giết tới trước người nam tử áo xanh, chỗ ống tay áo cánh tay trái kéo lê một con dao găm lóe hàn quang, bị hắn nắm thật chặt trong tay. Mà cùng lúc đó trong miệng hắn phát ra một tiếng hét to, hai mắt trong tức khắc trở nên đỏ thẫm, con dao găm kia đã vạch phá cảnh ban đêm thẳng tắp đâm về phía nam tử áo xanh kia.

Cảnh giới của Đại Tu La đã sớm vượt xa khỏi La Hán Cảnh, rốt cuộc mạnh mẽ đến loại tình trạng nào thì Từ Hàn cũng không thể nói đúng được, nhưng hắn hiểu được tối nay nếu như còn có một con đường sống cho hắn, đó chính là giờ phút này ra tay một cách bất ngờ, chém đầu lâu của nam tử áo xanh xuống!

Không thể không nói.

Hắn nghĩ cực kỳ đúng, cũng làm được không tệ.

Ít nhất mười tám vị Tu La áo đen chung quanh vẫn chưa kịp phản ứng khi Từ Hàn đã giết tới trước mặt nam tử áo xanh.

Mà trên mặt nam tử áo xanh vào lúc này cũng hiện lên một vẻ bối rối.

Nhưng Đại Tu La dù sao cũng là Đại Tu La.

Bất kể là tu vi hay là kinh nghiệm, đều đã vượt xa Từ Hàn.

Sau một khắc kinh ngạc ngắn ngủi, nam tử áo xanh mãnh liệt vung kiếm trong tay lên, đặt ngang nó ở trước ngực mình.

Keng!

Một tiếng nổ tung giòn vang, kiếm của gã đã cứng rắn ngăn được dao nhọn của Từ Hàn.

"Tâm tính không tệ, nhưng trình độ quá kém." Ánh mắt nam tử áo xanh nheo lại, nhìn về phía Từ Hàn, hiển nhiên trong giọng nói không chút nào che lấp trêu tức cùng đùa cợt.

Sắc mặt Từ Hàn lập tức trắng bệch, hắn biết rõ nếu như bỏ qua dịp này, chờ đợi hắn chính là vạn kiếp bất phục.

"Meow!"

Nhưng vào lúc này, một tiếng mèo kêu thê lương vang lên.

Chỉ thấy một cái bóng màu đen giống như tia chớp thoát ra từ đầu vai Từ Hàn, lấy tốc độ nhanh đến mức khiến cho người ta gần như không thể thấy rõ bay thẳng đến đầu của nam tử áo xanh.
Bình Luận (0)
Comment