Tàng Phong

Chương 21

Dịch: Phuongkta1

"Hả?" Từ Hàn đã chuẩn bị tốt cho việc rời đi nghe vậy sững sờ, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Thương Hải Lưu hỏi: "ngài nói cái gì?"

Thương Hải Lưu vào lúc đó cũng quay đầu nhìn về phía Từ Hàn, lão cũng không có ý lặp lại lời nói của mình một lần nữa. Mà chỉ thản nhiên nói ra: "Đi cùng ta, ngươi chẳng qua chỉ muốn sống sót, nếu như tiểu tử đêm qua kia nghe lời đã đưa ý muốn của ta đến, Quỷ Bồ Đề tóm lại vẫn phải cho ta mặt mũi này."

"Hả?" Từ Hàn lại sững sờ, lúc này mới nhớ lại hôm qua Thương Hải Lưu đã tha cho tên Đại Tu La kia một mạng, giờ phút này nghe lão nói, mới biết hóa ra là vì loại bỏ việc đuổi giết của Sâm La Điện đối với hắn.

Một khắc này trong lòng Từ Hàn sinh ra một cỗ phiền muộn thất lạc mà hắn không thể nói đúng được.

Hoàn toàn chính xác như Thương Hải Lưu nói, Từ Hàn đi theo lão đúng là vì muốn bảo vệ cái mạng của mình.

Nhưng trong thời gian ngắn ngủi này, Từ Hàn đã quen với biểu hiện châm chọc khiêu khích của Thương Hải Lưu, sau lưng lại luôn luôn đưa tay giúp đỡ. Cũng quen ôm Huyền nhi ngủ mỗi ngày, mang theo nó mua những con rối, ăn chút đồ ăn nó ưa thích.

Cuộc sống như vậy không thể nói là vui sướng, nhưng đối với người sống đầu đường xó chợ mười sáu năm như Từ Hàn lại chưa bao giờ được trải nghiệm.

Vì vậy lúc Thương Hải Lưu nói ra những lời này, Từ Hàn sững sờ ngay tại chỗ, sau một lúc lâu vẫn không nói nên lời.

"Meow!" Huyền nhi mấy ngày nay cũng chuyển biến thái độ đối với Từ Hàn, nó mãnh liệt nhảy lên, rơi vào giữa hai người, trong miệng phát ra một tiếng gầm rú bất mãn, dùng hành động này biểu hiện ra lập trường phản đối với quyết định như vậy của Thương Hải Lưu.

Từ Hàn vào lúc này chợt tỉnh ngộ lại, hắn nhìn mèo đen dưới chân, hai mắt tỏa sáng, vội vàng ôm lấy nó nói ra: "nếu ta rời đi thì Huyền nhi làm sao bây giờ? Biện pháp của ngài chỉ trị được phần ngọn những không thể chữa trị được gốc rễ của Yêu lực trong cơ thể nó, chẳng lẽ ngươi muốn khiến nó cả đời đều như vậy sao?"

Từ Hàn đã nắm rõ một ít tình huống trong cơ thể Huyền nhi, cũng đúng như hắn nói, mỗi ngày Thương Hải Lưu đều vì mèo đen áp chế Yêu lực, nhưng chỉ có thể là tạm thời giảm bớt nổi thống khổ của nó, lại không cách nào trị tận gốc, chỉ có hắn dùng《 Tu La quyết 》 dẫn dắt mới là phương pháp đúng đắn duy nhất để trị liệu Yêu lực trong cơ thể mèo đen.

"Meow!" Mèo đen vào lúc đó cũng phát ra một tiếng gọi khẽ với Thương Hải Lưu, coi như phụ họa lời nói của Từ Hàn.

Nhưng Thương Hải Lưu lại không để ý tới điều này, lão khẽ ngẩng đầu liếc nhìn một người một mèo, bình tĩnh đáp lại nói: "ngươi không hiểu lời của ta sao? Ta nói ta muốn đi một mình trên con đường tiếp theo!"

Thương Hải Lưu nhấn mạnh ba chữ "Một người" khiến cho Từ Hàn lập tức hiểu được ý muốn của lão.

"Vậy Huyền nhi thì sao? Ngài không mang nó theo sao?" Từ Hàn nghi ngờ hỏi, nếu như Thương Hải Lưu đuổi hắn đi, hắn còn có thể hiểu được, thế nhưng nhìn thái độ cưng chiều của Thương Hải Lưu đối với mèo đen, sao có thể nói không mang sẽ không mang đấy, điều này khiến cho Từ Hàn rất khó hiểu.

"Không phải là còn ngươi hay sao? Ngươi có thể trị được bệnh của nó, ngươi không mang theo nó, người nào mang nó?" Thương Hải Lưu hỏi ngược lại, thái độ bắt đầu cực kỳ ác liệt. Nhưng nói đến đây lão chợt dừng một chút, giống như nhớ điều gì, lão đưa tay lục lọi trong ngực một hồi, sau một lúc lâu móc ra một quyển sách đã ố vàng ném vào trong ngực Từ Hàn.

"《 Tu La quyết 》 cũng không phải là chính đạo, nhất là sau khi hấp thu Yêu lực của Huyền nhi tu vi của ngươi sẽ tiến bộ càng nhanh, tai họa ngầm trong thân thể lại càng lớn. Bản phương pháp 《 Thanh Ngọc Thổ Nạp 》này mặc dù không thể trị tận gốc tai họa ngầm mà 《 Tu La quyết 》 tạo thành đối với thân thể ngươi, nhưng sau khi hấp thu Yêu lực mỗi ngày, dùng nửa canh giờ thực hiện phương pháp thổ nạp này sẽ ít nhiều hóa giải tình trạng khác thường trong cơ thể ngươi. Đây coi như là là..."

"Tạ lễ ngươi giúp ta trị liệu Huyền nhi đi." Nói xong, Thương Hải Lưu giống như nói rõ hậu sự của chính mình khẽ nhẹ nhõm thở dài một hơi, rồi sau đó lão một lần nữa đứng thẳng người, lại giống như đang trở về làm kẻ ác bễ nghễ thiên hạ, gây phẫn nộ cho cả người lẫn Thần.

"Chuyện tốt nào cũng có lúc kết thúc, trân trọng chính mình đi." Lão nói như vậy rồi chợt vươn một tay ra, trường kiếm được bao bọc bằng vải trên lưng Từ Hàn liền mãnh liệt bay vào trong tay Thương Hải Lưu.

Sau đó lão nhân kia xoay người qua, cứ như vậy cất bước tiến về phía trước.

Lần ly biệt này rốt cuộc hơi có chút đột ngột, bất kể đối với Từ Hàn hay là mèo đen mà nói, đều là như thế.

Một người một mèo sau khi nhìn bóng lưng lão giả kia rời đi thật lâu mới hồi phục tinh thần lại.

Mà trong một tích tắc lấy lại tinh thần, một người một mèo liếc nhau, hầu như trong cùng một lúc đuổi theo phương hướng Thương Hải Lưu rời.

Hiển nhiên, bọn hắn không thể tiếp nhận cáo biệt vội vàng như vậy.

Ít nhất, bọn hắn cần một cái lý do có thể tiếp nhận được.

Thương Hải Lưu đi cũng không nhanh, hay có thể là tổn thương bên trong cơ thể lão cũng không đơn giản như biểu hiện bên ngoài của lão, Từ Hàn cùng Huyền nhi chỉ dùng thời gian nửa khắc đồng hồ đã đuổi theo Thương Hải Lưu đang một mình đi trên đường nhỏ.

"Tiền..." Từ Hàn vào lúc đó há miệng hô, nhưng mới nói được một nữa, Thương Hải Lưu đã bỗng nhiên xoay người qua.

Sau đó.

Một đường ánh sáng lạnh lẽo vào lúc đó áp sát mặt Từ Hàn, sợi tóc trên trán hắn ở phía dưới đường ánh sáng kia bị mạnh mẽ chém đứt, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.

Một kích bỗng nhiên đến này khiến cho Từ Hàn sửng sốt, lời ra đến khóe miệng cũng nuốt trở vào.

"Meow!" Mèo đen cũng bị hành động của Thương Hải Lưu làm cho sợ hãi, trong miệng phát ra một tiếng gầm nhẹ, ánh mắt cực kỳ khó hiểu nhìn lão giả trước mắt hầu như đã rơi vào trạng thái nổi giận.

Nó chưa bao giờ thấy Thương Hải Lưu như vậy.

"Ta nói rồi. Con đường tiếp theo, ta muốn đi một mình! Chẳng lẽ các ngươi cho rằng hung danh hơn mười năm tung hoành trong thiên hạ của Thương Hải Lưu ta chỉ là hư danh sao?" Thương Hải Lưu gằn giọng nói như vậy, trường kiếm màu đỏ tươi kia vào lúc đó cũng bị lão duỗi ra đặt ở chỗ cổ Từ Hàn.

Nhìn Thương Hải Lưu sát khí dạt dào trước mắt, cảm thụ được chỗ cổ truyền đến cảm giác lạnh lẽo. Trong con ngươi Từ Hàn tràn ngập khó hiểu cùng hoang mang, hắn nghĩ mãi mà không rõ lão giả hôm qua mới còn cứu mình, vì sao lúc này lại giống như thay đổi thành một người khác.

Huyền nhi cũng thấy được bầu không khí ngưng trọng trong cuộc giờ phút này, nó đi tới bên chân Thương Hải Lưu, dùng hàm răng cắn ống quần lão, ý đồ kéo hai người giờ phút này vẫn còn giương cung bạt kiếm ra.

Thương Hải Lưu cúi đầu nhìn thoáng qua mèo đen xưa nay lão vô cùng yêu thương, hào quang trong con ngươi lưu chuyển, nhưng cuối cùng lại hóa thành một đường tàn khốc.

"Cút!" Lão hét to một tiếng, một chân mãnh liệt nâng lên, mèo đen vào lúc đó bị Thương Hải Lưu đá ra xa mấy trượng.

"Huyền nhi!" Từ Hàn thấy thế trong miệng hoảng sợ nói, một cước thế lớn lực trầm của Thương Hải Lưu làm cho thân thể mèo đen cuồn cuộn mấy cái trên con đường nhỏ bên cạnh rừng cây mới có thể tan hết lực lượng, mà mèo đen cũng không ngờ tới Thương Hải Lưu sẽ làm như vậy với nó, nó đứng người lên một lần nữa, trong miệng phát ra một hồi gầm nhẹ ủy khuất, trong ánh mắt nhìn về phía Thương Hải Lưu cũng tràn ngập khó hiểu.

"Hừ! Ồn ào!" Thương Hải Lưu lạnh nhạt liếc nhìn một người một mèo, sau đó thu hồi kiếm của mình, một lần nữa xoay người cũng không quay đầu lại đi tới phương xa.

"Không thể để ta lại thấy các ngươi, lão phu không thích vướng víu." Mà thanh âm lạnh như băng của lão vào lúc đó cũng từ phương xa truyền đến, rơi vào trong tai Từ Hàn.

Từ Hàn ôm Huyền nhi đang hoảng sợ, sững sờ nhìn bóng người Thương Hải Lưu dần dần đi xa, cuối cùng biến mất ở trên đường nhỏ, trầm mặc thật lâu nhưng cuối cùng không thể sinh ra dung khí đuổi theo một lần nữa.

...

Cảnh ban đêm buông xuống.

Từ Hàn mang theo Huyền Nhi nghỉ tạm ở một chỗ bên cạnh ngọn núi nhỏ.

Hắn như thường ngày trợ giúp Huyền nhi hấp thu Yêu lực cuồng bạo trong cơ thể nó, lại dùng bộ pháp môn《 Tu La quyết 》kia hóa giải Yêu lực.

Làm xong những thứ này, hắn đã mồ hôi đầm đìa, sức cùng lực tận.

Yêu lực trong cơ thể mèo đen có trợ giúp thật lớn đối với tu vi của Từ Hàn, lúc này mới đột phá đến Thiên cấp La Hán cảnh không lâu, hắn lại cảm thấy cảnh giới buông lỏng một lần nữa, chỉ sợ tiếp tục như vậy không trôi qua mấy tháng, hắn sẽ có thể đột phá đến đại thành La Hán cảnh.

Nếu đặt ở trước kia, tiến triển như vậy đủ để cho hắn vui vẻ trong một khoảng thời gian dài. Nhưng giờ phút này Từ Hàn ngồi ở bên cạnh đống lửa lại không thể hào hứng nổi, Huyền nhi hiển nhiên cũng là như thế.

Nó nằm ở bên cạnh đống lửa, một đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm vào đống lửa nhảy nhót, trong miệng thỉnh thoảng phát ra từng tiếng gầm nhẹ lâu dài, giống như là đứa bé đang nức nở.

Từ Hàn quay đầu nhìn thoáng qua vẻ mặt ủ rũ của Huyền nhi, thở dài một hơi, hắn đưa thay sờ sờ đầu Huyền nhi, coi như là an ủi. Sau đó hắn lục lọi trong ngực một hồi, móc ra quyển sách nhỏ mà hôm nay Thương Hải Lưu ném cho hắn.

"Thanh Ngọc Thổ Nạp." Hắn nhẹ giọng lẩm bẩm bốn chữ to trên trang tên sách, nhưng không có một chút hào hứng nhìn nội dung trong đó.

Chạy ra Sâm La Điện, gặp được Thương Hải Lưu, cứu chữa mèo đen, những chuyện đã xảy ra trong thời gian không đến một tháng ngắn ngủn giống như ánh sáng không ngừng hiện lên trong đầu Từ Hàn. Nếu không phải mèo đen giờ phút này thực sự đang nằm ở bên cạnh hắn, thậm chí hắn cảm thấy tất cả mọi chuyện này đều chỉ là giấc mộng hoang đường.

Nhưng giấc mộng này lại đã thực sự xảy ra.

Nghĩ tới đây Từ Hàn có chút bực bội khó hiểu, hắn giắt quyển tập kia vào lại trong ngực mình.

Gối đầu trên cánh tay, ôm Huyền nhi nằm ở bên cạnh đống lửa.

"Ngươi nói lão rốt cuộc là người như thế nào đây?" Từ Hàn hỏi.

"Meow." Huyền nhi đáp lại nói.

Từ Hàn hiển nhiên không thể hiểu tiếng mèo kêu, lại khó tránh khỏi cảm thấy hành động của mình lần này có chút buồn cười.

Thương Hải Lưu là người như thế nào thì có liên quan gì đến ta?

Hắn ngầm nói như vậy, xoay người qua, ngửa đầu nhìn về phía chân trời.

Có lẽ lão là một người luôn vui buồn lẫn lộn đi.

Nếu không thì lão sao có thể có hung danh khiến cho cả giang hồ Đại Chu đều chửi rủa?

Nhưng vì sao không phải khắp nơi đều có kẻ địch, lại chỉ phân bố ở nam bắc Trường Giang?

Hả?

Nghĩ tới đây lông mày Từ Hàn chợt nhíu một cái.

Kẻ thù?

Hắn giống như đã tìm được mấu chốt của mọi chuyện, thân thể mãnh liệt ngồi dậy.

Mèo đen vốn đã nhắm hai mắt lại cũng bị cử động đột ngột của Từ Hàn làm cho bừng tỉnh, nó giương đầu lên, nghi hoặc nhìn về phía Từ Hàn, trong miệng phát ra một tiếng khẽ gọi, dường như đang hỏi thăm cử động của Từ Hàn là có ý gì?

Từ Hàn ngồi dậy liền sửng sốt trong hơn mười hơi thở, sau đó con ngươi của hắn đột nhiên mở lớn, giống như đã nghĩ tới chút chuyện cực kỳ đáng sợ, vẻ kinh hoàng nổi lên trên đuôi lông mày hắn.

Vào khi đó hắn đột ngột đứng lên, trong miệng nói ra.

"Không tốt, Thương tiền bối gặp nguy hiểm!!!"
Bình Luận (0)
Comment