Dịch giả: Phuongkta1Từ Hàn trước đó đã từng có chút nghi hoặc và tưởng tượng khi Thương Hải Lưu bỗng nhiên nói đến chuyện nối lại cánh tay đứt.
Nhưng ngay cả hắn cũng không thể nghĩ tới cánh tay không rõ lai lịch mà Thương Hải Lưu chuẩn bị cho hắn lúc này, lại là cánh tay của nhân vật cực kỳ cổ xưa và cường đại kia.
Đầu của hắn có chút mơ màng.
Dù cho tâm tính của hắn mạnh mẽ hơn nhiều so với đồng lứa, nhưng dù sao cũng mới mười bảy tuổi, giờ phút này hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng ra có được một cánh tay như vậy rốt cuộc sẽ mang đến cho hắn cảnh ngộ như thế nào.
Nhưng rất nhanh trên hai đầu lông mày hắn hiện lên một vẻ quyết chí, vốn hắn không hề cam chịu số mệnh, lúc này mới bán mình cho Sâm La Điện, hôm nay đã mất một cánh tay, mặc dù mỗi ngày hắn không hề biểu hiện ra bất cứ vẻ khác thường gì vì chuyện này, nhưng trong lòng lại nhiều ít có chút bất bình và phiền muộn. Hôm nay đã có cơ hội, đương nhiên phải thử một lần. Về phần sau đó là họa hay phúc, Từ Hàn không thể biết được, nhưng hắn vẫn sẵn lòng đánh bạc một lần.
Nếu như chút dũng khí như này vẫn không có, năm đó hắn sao có thể chịu đựng gian khổ tiến vào Sâm La Điện.
Mà lúc trong đầu Từ Hàn đang cuồn cuộn suy nghĩ, Thương Hải Lưu bên này được hư ảnh kia cho phép liền không do dự nữa, mũi kiếm trong tay rung động, thẳng tắp đánh về phía hư ảnh kia.
Hư ảnh không ngờ tới Thương Hải Lưu lại dứt khoát như thế, gã cũng không dám vô lễ, dù sao tu vi của Thương Hải Lưu không được gã để vào mắt, nhưng lão dám đưa ra canh bạc như vậy hiển nhiên đã có chuẩn bị, hư ảnh hiểu được đạo lý này, vì vậy cực kỳ cẩn thận.
Mũi chân của gã vào lúc đó chỉa xuống đất, thân thể mãnh liệt lùi về phía sau, muốn tránh đi một kiếm đột ngột đâm tới của Thương Hải Lưu.
Nhưng Thương Hải Lưu lại không thỏa mãn đối với thành quả như vậy, trong con ngươi đục ngầu của lão chợt lóe lên vẻ lạnh lẽo, áo bào xám quanh người phồng lên như túi khí, tốc độ của mũi kiếm vào một khắc này đột nhiên nhanh thêm vài phần, đuổi theo không bỏ bóng hình hư ảnh đang lui lại.
Hai đầu lông mày hư ảnh vào lúc đó rốt cuộc hiện liên một vẻ giận dữ đậm đặc.
Gã là tồn tại cổ xưa mạnh mẽ tới cỡ nào?
Nếu như năm đó không vô ý thì sao có thể bị phong ấn đến tận bây giờ?
Lại nếu như không có phong ấn của vị Tiên Nhân năm đó luôn luôn đè nặng bản thể gã, gã sao có thể cứ cách ba trăm năm lại bị những môn đồ của Kiếm Lăng ức hiếp?
Căm hận tích góp trong hơn bốn ngàn năm vào lúc này xông loạn xạ lên đầu, hai con ngươi hư ảnh đỏ ửng lên.
"Tiểu bối, thực sự cho rằng ta dễ bắt nạt hay sao?" Gã phát ra một tiếng hét to, căm giận ngút trời hóa thành sấm sét rung trời, thiên địa đều biến sắc.
Đỉnh núi Đại Uyên vừa mới còn trời quang vạn dặm vào một khắc này lại gió mây cuồn cuộn, sấm rền vang vọng.
Quanh người hư ảnh tuôn ra một vẻ uy áp phảng phất giống như quân vương, tay của gã nhanh chóng duỗi ra cứng rắn nghênh đón trường kiếm Thương Hải Lưu đâm tới.
Mây trên trời, gió trong núi vào lúc đó giống như nhận được mệnh lệnh, điên cuồng vọt tới cánh tay mà hư ảnh đang duỗi ra, tầng tầng lớp lớp nghênh đón một kiếm của Thương Hải Lưu.
"Phốc." Thân thể Thương Hải Lưu chấn động mạnh một cái, trong miệng phát ra một tiếng kêu đau đớn, máu tươi màu đỏ thẫm lập tức tràn ra từ khóe miệng lão.
"Chỉ là Đại Diễn cảnh cũng dám tới đây, tự rước lấy nhục!" Hư ảnh sau khi thực hiện được một kích trong mắt trồi lên một tia đắc ý, gã lạnh giọng nói ra, khí thế quanh người lớn mạnh. Thứ do gió mây tập hợp thành vào một khắc này tiếp tục được tích lũy, sau đó mấy hơi thở chợt biến thành từng con rắn nhỏ.
Mà ánh sáng màu đỏ quanh người hư ảnh lập tức thuận theo cánh tay của gã tuôn về những con rắn nhỏ kia, thân thể chúng nó dưới ánh sáng màu đỏ kia xâm nhiễm lại biến thành màu máu đỏ tươi, bộ dáng lập tức dữ tợn thêm vài phần.
Đó rõ ràng là rắn độc từ lực lượng của hư ảnh biến ảo thành, trong con ngươi đầy màu máu đỏ tươi của bọn nó lúc này giống như đã có được linh trí, dưới sự xua đuổi của hư ảnh, phun lưỡi quấn quanh trường kiếm của Thương Hải Lưu, nhanh chóng kéo tới lão.
Mắt thấy muốn lướt qua thân kiếm, phát ra tiếng Hi..i...iiii đâm thẳng về phía cánh tay Thương Hải Lưu.
Khóe miệng Thương Hải Lưu chợt hiện lên một ý cười, trong hai tròng mắt cũng mãnh liệt tuôn ra một đường thần quang.
Môi của lão hơi hơi mở ra.
Một đường âm tiết trầm thấp vào lúc đó tuôn ra từ trong miệng lão.
Lão nói.
"Hình Thiên."
Lời ấy vừa rơi xuống.
Sắc trời vốn đã lờ mờ dưới sự điều khiển của hư ảnh lập tức lại tối tăm thêm vài phần.
Phảng phất giống như trong tầng mây đã che phủ trên đỉnh đầu, lôi xà rung động, điện mãng gào rú.
Từng cỗ từng cỗ up áp ngập trời từ trong thiên địa vọt tới, thẳng tắp xông về phía Thương Hải Lưu, giống như muốn trấn áp lão lại.
Mà hư ảnh từ đầu đến cuối đều giữ được đầy đủ bình tĩnh lúc nghe nói đến hai chữ kia, đồng tử trong hai tròng mắt đột nhiên phóng đại.
Đinh!
Nhưng ở bên trong dị tượng của thiên địa, vạn đường sấm sét nơi này.
Một thanh âm vô cùng nhẹ chợt xuyên qua sấm sét đùng đùng, truyền rõ ràng vào trong tai mỗi người ở đây.
Thanh âm kia giống như gà gáy trước trời sáng, chuông muộn lúc xế chiều.
Không hề to lớn, nhưng lại vang vọng như sấm sét.
Đó là một tiếng kiếm minh.
Theo kiếm minh kia phát ra, thanh trường kiếm trong tay Thương Hải Lưu đột nhiên tuôn ra một màu đỏ tươi chói mắt.
Oanh!
Tiếng sét trong thiên địa ngày càng lớn, bên trong bóng tối dường như có đồ vật gì đó đang rơi vào giận dữ vô biên.
Thậm chí thỉnh thoảng trong tầng mây đang vang tiếng sấm lại có vài đường ánh sét biến thành điện mãng thẳng tắp rơi xuống, bổ ra từng đường khe rãnh quanh người Thương Hải Lưu.
Nhưng Thương Hải Lưu lại đứng sừng sững bất động.
Lão giống như là Thần Chích đứng sừng sững ở trong trời đất, vạn vật chảy xiết, nhưng lão lại bất động như núi.
Màu đỏ tươi trên thân kiếm càng sáng lạn, lúc những rắn độc quấn quanh thân kiếm động vào máu đỏ tươi lại giống như va chạm vào dung nham phát ra từng đợt tiếng hi..i...iiii vô cùng thê thảm, cuối cùng thân thể đồng loạt vỡ vụn, hóa thành hư vô.
"Trời tròn đất vuông!" trong miệng Thương Hải Lưu phun ra một đường sấm sét.
Kiếm trong tay và cả thân thể lão vào lúc đó hóa thành một đường ánh sáng lung linh thẳng tắp đích đánh tới mặt hư ảnh.
Gió mây mà hư ảnh vừa mới kêu gọi ra dưới ánh kiếm kia giống như da cũ bị xé nát, thoáng chốc kiếm đã kề sát người.
Nhưng hư ảnh rơi vào một chút khiếp sợ lại không kịp ngăn cản, thân thể chấn động, ở dưới ánh kiếm kia bị mạnh mẽ đánh bay xa vài chục trượng.
Oanh!
Sấm sét phía chân trời càng lớn.
Một lần so chiêu nhìn như cuộc đánh cờ cực kỳ lâu dài giữa hai người chỉ đụng nhau đã kết thúc.
Thương Hải Lưu hạ kiếm xuống một bên, quần áo lão tung bay, con mắt chứa tinh quang, quanh người kiếm ý gột rửa, khí thế như cầu vồng.
Mà hư ảnh lơ lửng ở phía chân trời kia, trên hai đầu lông mày thần sắc nghiêm trọng, ánh sáng màu đỏ ngưng tụ quanh thân ảm đạm, hiển nhiên trong lúc so chiêu lúc nãy đã ngầm ăn phải thiệt thòi.
"Kiếm Hình Thiên? Khó trách ngươi lại có gan lớn muốn đối địch với bản tôn." Gã trầm con mắt nhìn Thương Hải Lưu, lạnh giọng nói ra, ngữ khí trong miệng không còn cuồng vọng cùng khinh miệt như trước, ngược lại nhiều thêm vài phần nghiêm trọng.
Chỉ là vẻ nghiêm trọng như vậy không phải nhằm vào Thương Hải Lưu, mà là thanh trường kiếm trong tay lão giờ phút này đang léo lên màu đỏ tươi đẹp đẽ.
Từ Hàn ở nơi xa nhìn thấy tất cả chuyện này, hai người đánh nhau đã sớm vượt qua phạm vi lý giải của hắn, dù cho trước kia đã có dự đoán về thực lực của Thương Hải Lưu, nhưng giờ phút này thấy, hắn mới biết đối với người thuộc cấp độ kia, ý nghĩ của hắn rốt cuộc có quá nhiều ngây thơ đi một tí.
"Đại Quân nói đùa rồi, không có vài phần dựa vào, Thương mỗ không dám liều mạng?"
Thương Hải Lưu bình tĩnh nói, mà lúc này màu đỏ tươi trên thanh trường kiếm trong tay lão như có được linh tính, chợt bắt đầu thuận theo thân kiếm bò lên trên cánh tay Thương Hải Lưu cầm kiếm, sau đó những đường máu đỏ tươi kia hóa thành từng đường khí đỏ dũng mãnh tràn vào trong tay lão, cánh tay lão vào lúc đó trở nên đỏ thẫm, từng đường mạch máu nhô lên, giống như rắn độc dữ tợn bò khắp bàn tay lão, hơn nữa dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được bắt đầu lan tràn ra cánh tay lão.
"Kiếm Lăng Nam Hoang đã đến mức này sao? Vì muốn phong ấn ta ba trăm năm, cũng dám vận dụng vật nguy hiểm như thế?" Biến hóa trên tay Thương Hải Lưu đương nhiên không thể gạt được ánh mắt hư ảnh kia, gã trầm giọng nói ra, trong giọng nói mang theo một chút xem thường, đồng thời cũng có một vẻ nghiêm trọng khó có thể nói rõ.
"Thương mỗ đã từng đi tới Côn Luân, nhìn thấy cảnh tượng nơi đó. Thanh kiếm này rốt cuộc có ý nghĩa ra sao, Đại Quân hiểu rõ, Thương mỗ cũng vậy." Thương Hải Lưu nhìn thẳng hư ảnh phía chân trời, "chẳng lẽ Đại Quân không biết nếu muốn đối phó với những vật kia, không thể không có kiếm này."
"Chỉ là Thương mỗ rốt cuộc đánh giá quá cao bản thân, uy lực của hung kiếm đã vượt xa khỏi sự khống chế của Thương mỗ."
Thương Hải Lưu nói đến đây, dường như nghĩ tới những chuyện cũ không muốn nhắc lại, ánh mắt lập tức ảm đạm thêm vài phần, ngay cả thanh tuyến của lão cũng trở nên trầm thấp xuống.
"Vì vậy ngươi muốn một tay của ta, dùng Yêu lực khống chế hung kiếm?" Hư ảnh kia nghe vậy thần sắc trên mặt trì trệ, giống như đã hiểu được, nhưng lập tức như đã nghĩ tới điều gì đó, gã đưa mắt liếc nhìn chung quanh một hồi lâu, cuối cùng đã rơi vào trên người Từ Hàn nơi xa. Gã lại hỏi: "ngươi muốn đặt tiền đặt cược ở trên người đứa bé kia?"
"Đại Quân nghĩ sao vậy?" Hung kiếm đang trào lên màu đỏ tươi kia vẫn không ngừng ăn mòn lấy cánh tay phải Thương Hải Lưu, trong nháy mắt toàn bộ cánh tay phải của lão cũng đã trở nên cực kỳ quái dị, nhưng lão vẫn như chưa từng phát hiện chuyện này, lão cười nhìn về phía hư ảnh kia, trong giọng nói không giống như kẻ thù là muốn liều đến ngươi chết ta sống, ngược lại cực kỳ giống tri kỷ lâu mới gặp lại.
"Phàm phu tục tử, cũng không có gì đặc biệt." Hư ảnh lắc đầu, nhíu mày nói ra.
"Đám Tiên Nhân Côn Luân còn không thể chống lại những vật kia, hễ là người lại an cư nhân gian ngàn vạn năm, có lẽ người phàm có thể thắng Tiên cũng không biết chừng?" Thương Hải Lưu lại lơ đễnh nói.
Hai người cố hêt sức khống chế thanh âm của mình, Từ Hàn nơi xa mặc dù nhìn thấy hai người dường như đang nói đến điều gì đó, nhưng bởi vì khoảng cách quá xa thêm với tiếng sấm rền liên tục trong trời đất, làm cho hắn hoàn toàn không thể nghe rõ ràng cuộc nói chuyện của hai người, chỉ là trong lòng ngầm cảm thấy kỳ lạ, vì sao hai người vừa mới giết tới trời đất tối tăm lúc này lại bỗng nhiên ngừng lại.
"Thật tư? Đáng tiếc ngươi không có cách nào thuyết phục bản tôn cùng ngươi giao vận mệnh của tộc mình vào trong tay một đứa bé, nhất là trên tay một đứa bé Nhân tộc!" Hai con ngươi hư ảnh phát lạnh, nói như vậy, uy thế phô thiên cái địa vào lúc đó từ trong cơ thể gã trào lên, tựa như sông biển chảy ra từ đỉnh núi này.
"Đại Quân đã hiểu lầm, Thương mỗ cũng không muốn áp đặt vận mệnh lên trên người bất cứ ai, Thương mỗ chỉ muốn cho hắn một cái chìa khóa, về phần dùng cùng không dùng, cũng đều là việc của người sau, không liên qua gì đến Thương mỗ." Thương Hải Lưu lại lắc đầu, nhưng kiếm trong tay vào lúc đó lại bị lão vung lên, kiếm ý quanh người cùng lúc này cũng tuôn ra từ trong cơ thể lão, đụng vào khí thế mà hư ảnh kia khuấy động ra, trên đỉnh núi lập tức bay lên bụi bặm.
"Đúng không? Nhưng cũng không chỉ dùng miệng muốn thuyết phục bản tôn." Hư ảnh kia nói, thanh tuyến càng lạnh lùng.
"Tại hạ biết được." Thương Hải Lưu khẽ gật đầu, thanh kiếm kia bị lão dựng thẳng ở trước ngực, ngón trỏ cùng ngón áp út tay kia dựng thẳng lên, đè ở trên thân kiếm kia.
"Nhóc con, nhìn cho kỹ, đây là một chiêu cuối cùng lão phu dạy cho ngươi!"
Thanh tuyến của lão đột nhiên lớn thêm vài phần, đã vượt qua tầng tầng sấm sét, đâm thẳng vào màng nhĩ Từ Hàn.
Nói xong những thứ này, lão lại quay đầu nhìn về phía cái bóng hình như quân vương nơi chân trời một lần nữa.
Hàn mang chợt lóe lên trên hai tròng mắt lão, ngón trỏ cùng ngón áp út xẹt qua thân kiếm, vào lúc đó sau lưng lão hiện lên một quả kiếm chủng, mang theo kiếm ý mạnh mẽ tuôn ra, kiếm chủng sinh trưởng dữ dội dưới sự tác động của kiếm ý kia.
Sau đó ngay lập tức hóa thành một cái nụ hoa sen bảy cánh màu xanh đang còn chớm nở.
"Đại Đạo Thiên Thành!"
Giọng nói của Thương Hải Lưu mang theo uy nghiêm cuồn cuộn vang vọng trên đỉnh núi Đại Uyên.
"Diệc Khả Kiếm Diễn!"
Lão nói như vậy xong, đóa sen bảy cánh màu xanh sau lưng giống như nhận được mệnh lệnh đột nhiên tách ra.
Chân lão đạp đóa sen xanh, cả người như cầu vồng.
Sấm sét đầy trời chợt yên tĩnh xuống, gió mây cuồn cuộn chợt ngừng lại.
Kiếm ý tràn đầy vào lúc đó mang theo gió mây lôi điện, hóa thành một con rồng màu xanh chở nam nhân chân đạp hoa sen kia, đánh về phía bầu trời.
Một kiếm kia, mọi âm thanh tắt, núi sông vỡ nát.
Một kiếm kia, chúng sinh bái phục, Tiên Nhân nghe theo.
Một kiếm kia, chỉ tìm nơi đi, không kiếm đường về.
...
"Đại Đạo Thiên Thành, Diệc Khả Kiếm Diễn."
Đó là quy tắc chung lúc mở đầu《 Đại Diễn Kiếm Quyết》, thực sự đã bao hàm tinh túy của kiếm quyết bao la bát ngát này.
Một quả kiếm chủng có thể phô diễn ra vạn vật trong thiên hạ, trong sách nói, một khi kiếm chủng phô diễn ra hoa sen bảy cánh, lúc kiếm liên nở hoa chính là kiếm quyết đại thành, là lúc phá vỡ Đại Diễn cảnh du ngoạn cảnh giới Tiên Nhân.
Đương nhiên, nếu muốn kiếm liên nở ra, cũng không cần phải như thế.
Ví dụ như trong sách còn ghi, người tu hành dùng tuổi thọ làm vật dẫn, cưỡng ép hoa sen nở ra.
Mà cần trả bằng một cái giá rất lớn.
Chính là mạng của mình...
Từ Hàn nhìn một kiếm kia, hai mắt trống rỗng, giống như mất đi hồn phách.
Hắn biết rõ, rốt cuộc trong quãng đời còn lại, hắn sẽ không thể nào quên được một kiếm kia.
...
Một tháng sau.
Chân núi Đại Uyên.
Một vị lão nhân áo xanh đứng ở dưới trời tuyết rơi, lão chống cây dù lên, ánh mắt nhìn phương xa tựa như đang chờ đợi điều gì đó.
Mà ở phía xa, một vị thiếu niên đứt một cánh tay cõng theo một thanh trường kiếm, trên vai có một con mèo đen đang ngồi, trong tay cầm một cánh tay phải màu đỏ như máu không giống với cánh tay người đang chậm rãi đi tới.
Ánh mắt của hắn đờ đẫn, quần áo trên người lam lũ, dường như phải trải qua rất nhiều gian nan mới có thể tới nơi này.
"Tới rồi." Lão nhân áo xanh liếc nhìn thiếu niên kia đi tới, khóe miệng mỉm cười, thanh tuyến nhu hòa mà hỏi.
"Ừ." Thiếu niên đi tới bên cạnh lão nhân, vào lúc đó hắn ngẩng đầu nhìn lão nhân, hỏi: "Từ hôm nay trở đi, ngài chính là sư phụ của ta rồi?"
"Ừ." Lão nhân khẽ gật đầu.
"Ta có thể hỏi ngài một chuyện không?" Thiếu niên đứt cánh tay lại hỏi, thần sắc nghiêm túc.
"Người thầy giải thích nghi hoặc vậy. Hỏi đi." Lão nhân cười tủm tỉm nói.
"Cánh tay này rốt cuộc có ý nghĩa nào đối với ta." Trong mắt thiếu niên nổi lên vẻ nghi hoặc.
"Chìa khóa giải thích nghi hoặc, cầu thang lên trời, đương nhiên, cũng có thể là xiềng xích cầm tù xuống vực sâu." Lão nhân nói đến đây dừng một chút, lại quay đầu nhìn về phía thiếu niên kia, hỏi: "thế nào, ngươi đã nghĩ rõ chưa?"
Ánh mắt của thiếu niên vào một khắc này lập tức trở nên phức tạp, hắn nhìn lão nhân, trầm tư thật lâu, cuối cùng lại hỏi: "vậy lão đâu rồi, rốt cuộc lão là một người như thế nào?"
Lão nhân không nói, chỉ quay đầu đỉnh núi nguy nga trong cảnh tuyết rơi nhiều kia, sau khi trầm mặc thật lâu mới nói.
"Viêm nhật thanh tuyền thủy, tuyết trung kình thiên tùng."
"Tuyên cổ nhất nghịch khách, phàm phu chân thánh nhân."