Tàng Phong

Chương 37

Dịch: Phuongkta1

Chờ lúc Từ Hàn rút kiếm đẩy cửa phòng ra, người đến kia cũng cùng lúc đó đi tới trước cửa nội viện.

Từ Hàn tập trung nhìn vào, lại thấy một bóng hình xinh đẹp mặc váy dài màu trắng.

"Tiểu thư" Từ Hàn sững sờ, cảm thấy khó hiểu vì vị khách đột nhiên đến thăm lại là con gái của Diệp Thừa Thai - Diệp Hồng Tiên.

Thái độ của Từ Hàn vẫn cung kính, nhưng đối phương rõ ràng là lai giả bất thiện<đến đây với mục đích xấu>.

Chỉ thấy trong đôi mắt đẹp của Diệp Hồng Tiên che một tầng vẻ tức giận đậm đặc, nàng trừng mắt nhìn Từ Hàn, dường như có ý định dùng ánh mắt đâm thủng lồng ngực hắn.

Từ Hàn cũng đã nhìn ra sự giận dữ của Diệp Hồng Tiên, nhưng hắn nghĩ mãi mà không rõ, hắn cũng chỉ mới gặp qua vị đại tiểu thư này một lần, với lại cũng không có bất kỳ đụng chạm nào, vậy rút cuộc chuyện gì đã khiến cho nàng bất mãn đến như vậy.

"Hừ!" Diệp Hồng Tiên thấy Từ Hàn, cơn thịnh nộ trong mắt lập tức bùng nổ.

Loảng xoảng Đ...A...N...G...G!

Chỉ nghe một tiếng giòn vang, một thanh trường kiếm lóe lên hàn quang mãnh liệt ra khỏi vỏ, bị Diệp Hồng Tiên nắm trong tay.

"Tiểu thư, đây là ý gì?" Từ Hàn càng cảm thấy khó hiểu, hắn nghĩ như thế nào cũng không rõ nguyên nhân trong đó, vì sao Diệp Hồng Tiên lại có địch ý với hắn lớn đến mức mới thấy đã chỉ kiếm về phía nhau như lúc này.

Lấy kinh nghiệm leo ra từ trong núi đao, biển máu của hắn nhiều năm qua, hắn liếc mắt đã nhìn ra Diệp Hồng Tiên lúc này chắc chắn không phải chỉ hù dọa hắn đơn giản như vậy, nàng thực sự đã động sát tâm đối với hắn.

"Ý gì, chính chuyện bản thân ngươi làm ra mà cũng không rõ ràng ư" Diệp Hồng Tiên nổi giận nói, sau đó cũng không cho Từ Hàn có bất kỳ cơ hội phản bác, người nàng đã đột nhiên bắt đầu chuyển động, trường kiếm trong tay cùng với thân thể của nàng liền hóa thành một đường hàn quang thẳng tắp đánh tới mặt Từ Hàn.

Diệp Hồng Tiên có thể được Thái Thượng trưởng lão Linh Lung Các nhìn trúng thu đệ tử chân truyền, thiên phú chắc chắn không phải dạng vừa đấy.

Mặc dù nàng mới chưa đến mười bảy tuổi, cũng đã đại thành Đan Dương cảnh, trong cơ thể kết thành tử đan, thứ mà tu sĩ bình thường theo không kịp. Một kiếm này có thể bộc phát ra uy thế đã vượt xa tu sĩ bình thường cùng cảnh giới.

Thần quang trong mắt Từ Hàn vào lúc đó ngưng tụ, cùng vẻ phẫn nộ nổi lên trên đuôi lông mày.

Hắn hít sâu một hơi, mãnh liệt khua lên cơ bắp quanh thân, cánh tay bọc lấy vải trắng nhnah chóng duỗi ra, dĩ nhiên đã dùng phương pháp lấy huyết nhục thân thể cứng rắn nhận một kiếm của Diệp Hồng Tiên gào thét mà đến.

Oanh!

Một tiếng trầm đục nổ bung.

Vẻ kinh ngạc lập tức nổi lên trên đôi mắt Diệp Hồng Tiên, nàng cực kỳ hiểu rõ uy thế một kiếm này của mình, nhưng Từ Hàn lại có thể cứng rắn dùng huyết nhục thân thể của mình chống lại.

Hiện tại cánh tay bọc vải trắng kỳ dị của Từ Hàn vững vàng nắm trường kiếm của Diệp Hồng Tiên trong tay, mặc kệ nàng dùng sức ra sao thì cũng không có biện pháp lấy nó ra, chỉ có thể vừa sợ vừa giận trừng mắt nhìn Từ Hàn.

"Ngươi...!" Diệp Hồng Tiên sau mấy lần nếm thử không có kết quả, lại nhìn về phía Từ Hàn lần nữa, há mồm liền muốn nói cái gì đó, nhưng lời nói mới ra khỏi miệng đã cứng rắn ngừng lại.

Bởi vì Từ Hàn hoàn toàn không cho nàng thêm bất cứ cơ hội nói chuyện nào.

Chỉ thấy tay Từ Hàn đang nắm trường kiếm của Diệp Hồng Tiên mạnh mẽ kéo một cái, Diệp Hồng Tiên liền cảm thấy lực đạo cực lớn vọt tới, thân thể của nàng không tự chủ được ngã vào trong ngực Từ Hàn, mà cùng lúc đó tay còn lại của Từ Hàn lại như duỗi ra như rắn độc, chuẩn xác bóp ở cổ nàng, nâng thân thể nàng lên thật cao.

"Khục. Khục."

Diệp Hồng Tiên bị bóp ở cổ nên chỉ có thể không ngừng giãy giụa, muốn thoát khỏi sự khống chế của Từ Hàn, thế nhưng lực lượng trên tay của Từ Hàn cũng lớn đến kinh người, mặc kệ nàng giãy dụa ra sao cũng khó có thể nhúc nhích, chỉ có thể mặc kệ để cho Từ Hàn nâng nàng lên khỏi mặt đất như một con gà con vậy.

"Diệp tiểu thư, Từ Hàn tự nhận thấy mình chưa từng trêu chọc tiểu thư lần nào. Ngay cả có chỗ vô ý mạo phạm thì tiểu thư có thể nói thẳng." Từ Hàn ngửa đầu nhìn Diệp Hồng Tiên, sắc mặt nàng bởi vì khó thở mà đỏ lên, trầm mặt nói.

"Nhưng tiểu thư lại không phân biệt tốt xấu, đã muốn rút kiếm ra tay với đối phương, cũng may mắn Từ mỗ có chút tu vi, nếu như đổi lại là người bên ngoài chỉ sợ đã chết dưới kiếm của tiểu thư từ sớm rồi."

"Tiểu thư là con gái rượu của Hầu Gia, Từ Hàn không dám giết ngươi, nhưng mạng của tiểu thư là mạng, mạng của Từ Hàn này cũng là như thế. Ta có thể bỏ qua chuyện lúc nãy, nhưng nếu có lần sau thì kiếm trong tay ta cũng nhận không ra cái gì là Vương tôn Hầu gia rồi!"

Từ Hàn nói lời này, thanh tuyến cực kỳ lạnh lùng, trong giọng nói ẩn giấu sát khí cũng không chút nào làm bộ, khiến sắc mặt Diệp Hồng Tiên lập tức trắng nhợt.

Nàng dù sao cũng là tiểu thư khuê các, từ nhỏ đã sinh sống ở chỗ cách xa giang hồ là Đô thành Trường An, lại có Diệp Thừa Thai che gió mưa to, chưa từng có người dám nói chuyện với nàng như vậy.

Xưa nay đây là lần đầu tiên bị người uy hiếp như vậy, cho nên có chút sợ hãi.

Mà Từ Hàn sau khi nói xong những lời hắn, tay đang nắm cổ Diệp Hồng Tiên liền chậm rãi buông ra, thân thể nàng lập tức ngã ngồi trên mặt đất.

"Nếu như tiểu thư không có việc gì khác, xin tự mình rời khỏi đây, Từ mỗ sẽ không tiễn xa."

Sau đó Từ Hàn liền xoay người qua, ôm lấy mèo đen đang nghi hoặc nhìn hai người trên mặt đất, quay người đi vào trong phòng.

Những lời hắn vừa nói cũng không phải chỉ đơn giản là muốn hù dọa Diệp Hồng Tiên như vậy, cần biết mặc dù tu vi của nàng chỉ tương đương với tu sĩ luyện thể La Hán cảnh, nhưng nàng đã ngưng kết tử đan, chính là Nội đan phẩm cấp cao nhất mà Đan Dương cảnh có thể kết thành, có thể bộc phát lực lượng nghiền ép trong cùng cảnh giới.

Nếu Từ Hàn không được Yêu lực trong cơ thể mèo đen giúp sức, đồng thời nếu thân thể không có một ít ưu thế tự nhiên so với tu sĩ nội gia thông thường ở trước Thông U cảnh, vậy chỉ sợ dưới một kiếm này, nếu Từ Hàn không chết ngay tại chỗ thì cũng phải trả một cái giá rất đắt.

Hắn cũng không rảnh để suy nghĩ lại rốt cuộc vì sao Diệp Hồng Tiên lại phẫn nộ đến như vậy, dù sao hắn tự nhận từ khi đi tới Trường An cũng không thực sự làm chuyện độc ác nào, cho dù là đối thoại cùng Diệp Thừa Thai, cũng dùng những lời lẽ đúng mực, không hề cưỡng ép.

"Họ Từ kia, ngươi đợi đấy, Diệp Hồng Tiên ta dù có chết, cũng quyết không để cho ngươi thực hiện được!" Ngoài phòng Diệp Hồng Tiên nói như vậy, mặc dù nàng đã cố hết sức khiến lời nói của mình nghe có đầy đủ vẻ tin phục, thế nhưng những tiếng khóc nức nở bên trong thanh tuyến lại không thể gạt được lỗ tai Từ Hàn.

"Thật ư, vậy mời Diệp tiểu thư lau khô nước mắt rồi nói lời này với Từ mỗ, có lẽ ta sẽ sợ hơn mấy phần." Từ Hàn cũng không quay đầu lại nói, cửa sân kia vào lúc đó bị hắn trở tay đóng lại, từ đầu đến cuối không hề liếc nhìn Diệp Hồng Tiên.

Diệp Hồng Tiên ở bên ngoài nghe vậy sững sờ, lúc này mới phát hiện khóe mắt của mình đã tuôn ra những giọt lệ từ lúc nào.

Nàng ngầm hận chính mình như thế là không tốt, vội vươn tay lau đi những giọt lệ trên mi, sau đó lại nhặt trường kiếm trên mặt đất lên, sau khi giận dỗi liếc nhìn cửa phòng của Từ Hàn, rồi cực kỳ bất mãn rời đi.

...

Sau khi trải qua chuyện vừa rồi, Từ Hàn trở lại trong phòng nhưng lại không còn buồn ngủ.

Hắn suy nghĩ kỹ càng một phen, thầm cảm thấy có chút kỳ quặc, nếu như Diệp Hồng Tiên biết được chuyện hắn ép buộc Diệp Thừa Thai, theo lý cũng không thể tức giận như thế, hoặc có thể bản thân nàng lại là một người như vậy

Từ Hàn càng nghĩ, càng không thể thông suốt, liền quyết định không suy nghĩ thêm nữa.

Dường như người trong phủ nhiều lên, tiếng bắt chuyện không ngừng bên tai, Từ Hàn cũng không hề ưa thích nơi nhiều người như vậy, huống chi Diệp Thừa Thai muốn khoe khoang con gái của lão, cũng không có liên quan gì đến hắn.

Hắn chỉ cần mang Diệp Hồng Tiên bình yên đến Linh Lung Các, lại dựa vào quan hệ của nàng nghỉ ngơi một đoạn thời gian ở nơi đó.

Nghĩ đến những chuyện này, Từ Hàn lại ngồi dậy, mèo đen ở bên người dường như cảm nhận được, phát ra một tiếng gọi khẽ, lập tức liền nhảy đến đầu vai hắn.

"Chỉ ngươi lanh lợi." Từ Hàn cười mắng một tiếng, liền chuẩn bị đứng dậy đi ra cửa phòng.

Dù sao khó có thể có một lần tới Trường An, trong lúc rảnh rỗi, chẳng bằng ra ngoài dạo chơi nhiều một chút.

"Đông."

"Đông."

Nhưng ý nghĩ này mới nổi lên, ngoài cửa liền vang lên một tràng tiếng gõ cửa.

Từ Hàn nhướng mày, thầm nghĩ chẳng lẽ Diệp Hồng Tiên trong lòng không phục, đi mà quay lại

"Người nào" hắn lập tức liền hỏi, bên trong thanh tuyến nhiều ít mang theo một tia không vui.

"Là tiểu nhân." Người ngoài phòng cẩn thận đáp lại.

"Ừ" Từ Hàn sững sờ, đã nghe ra thanh âm này là tiếng của gia nô chịu trách nhiệm hầu hạ hắn. "chuyện gì "

"Tiệc đã bắt đầu rồi, Hầu gia gọi tiểu nhân đến đây mời công tử tiến đến." Người ngoài phòng nói thêm lần nữa, vẻ nịnh nọt ton hót bên trong thanh tuyến không hề che giấu chút nào.

"Yến hội gì?, ngươi đi nói với Hầu gia, ta có chuyện phải làm, không tiện tiến đến." Từ Hàn lại nhíu mày, đối với loại yến hội này, hắn thực sự không hề ưa thích, cũng cảm thấy không được tự nhiên khi tham gia.

"Xin công tử chớ làm tại hạ khó xử, Hầu gia dặn tiểu nhân nhất định phải mời công tử đến, bằng không sẽ trách phạt tiểu nhân." Người ngoài phòng nghe lời nói của Từ Hàn chợt biến sắc, thanh tuyến cũng có chút dồn dập.

"Nhất định phải mời ta đến ư" Từ Hàn khó hiểu, nếu như Diệp Thừa Thai có chút đầu óc, sẽ biết rõ Trường Dạ Ti đã theo dõi Diệp phủ của lão từ lâu, hiện tại đã gióng trống khua chiêng mở tiệc chiêu đãi mọi người thì thôi, lại còn muốn cho Từ Hàn bại lộ dưới ánh mắt của hổ sói trong Trường An này là ý như thế nào?.

Chẳng lẽ lão thật sự có chút hi vọng xa vời sẽ cùngTrường Dạ Ty tạo lập mối quan hệ.

Từ Hàn cảm thấy có chút mơ hồ, nhưng nếu như Phu tử chỉ mặt gọi tên muốn Từ Hàn đến đây Diệp Thừa Thai, vậy hiển nhiên đã có suy tính đối với phẩm hạnh của đối phương, cho dù lão không muốn tin tưởng Từ Hàn, nhưng chắc chắn sẽ không làm thủ đoạn đưa bán cho Trường Dạ Ti như vậy.

Bằng không thì Từ Hàn vừa chết, cơn giận lôi đình của Thiên Sách Phủ có thể vượt xa một cái Hầu phủ Ninh quốc nho nhỏ có thể gánh chịu đấy.

Từ Hàn nghĩ tới đây, cuối cùng khẽ gật đầu, nói với người ngoài phòng: "cũng tốt, ngươi chờ một lát, ta đây sẽ tới."

Bất kể Diệp Thừa Thai tính toán điều gì, Từ Hàn đều có thể ứng phó được, nếu như cả cửa ải này cũng không qua được, hắn làm sao có thể để cho lão an tâm giao con gái mình cho hắn đây

Từ Hàn trong lòng lập tức có quyết ý, đáp ứng người hầu ngoài phòng, sau khi sửa sang lại tướng mạo của chính mình một phen, liền ra cửa phòng, dưới sự dẫn dắt của người hầu đi đến yến hội.
Bình Luận (0)
Comment