Tàng Phong

Chương 46

Dịch: Phuongkta1

Bọn chúng hiển nhiên chỉ đám môn đồ do Đồng Thiết Tâm cầm đầu được Linh Lung Các phái tới.

Từ Hàn cũng không đáp mà chỉ hỏi ngược lại: "Diệp tiểu thư nghĩ sao?"

"Trường Dạ Ty mặc dù trên triều đình một tay che trời, nhưng muốn giết ta, thực sự cần phải làm thật kín kẽ, không thể bị người bên ngoài nhìn ra kẽ hở." Diệp Hồng Tiên lại rất thẳng thắn, lập tức liền nhận lời nói ra. "Dưới tay Trường Dạ Ti còn có bốn bộ là Thương Long, Tham Lang, Bạch Phượng và Thanh Hồ, do bốn vị Đại thống lĩnh cai quản cấp dưới. Phía dưới thống lĩnh lại phân ra đô úy, giáo úy. Theo pháp lệnh của triều đình, hễ là quan hàm phía trên giáo úy dưới trướng Trường Dạ Ti nếu không thánh dụ không thể một mình tạm rời cương vị công tác, Chúc Hiền không thể điều động được cao thủ dưới trướng Trường Dạ Ty, mà muốn điều động nhân lực hỗn tạp của Trường Dạ Ti để giết chúng ta thì phải có một số lượng lớn, mặc dù Đồng Thiết Tâm tự cho là đúng, nhưng tu vi Tam Nguyên cảnh cũng không phải là giả dối, không có bao nhiêu cao thủ có thể nắm bắt được gã, nếu muốn liền phải dùng tính mạng bù vào."

"Mà nếu như Trường Dạ Ti muốn hành động một cách kín kẽ, vậy hiển nhiên phải chờ sau khi chúng ta cách xa Trường An mới ra tay, mà cho đến lúc này, nếu y điều động quá nhiều người ngựa, thực sự không thể giấu diếm được tai mắt của người khác." Từ Hàn híp mắt tiếp lời nói của Diệp Hồng Tiên. Mà trong lòng lại hiểu rõ thêm vài phần đối với tâm tư lung lay của vị Diệp đại tiểu thư này, nhưng tiếp theo lời nói của hắn vừa chuyển, nhiều hứng thú mà hỏi: "vậy nói đến đây, Diệp đại tiểu thư cảm thấy có vị Đồng đại hiệp kia bảo hộ là đã yên tâm rồi"

Diệp Hồng Tiên nghe vậy, hung hăng liếc nhìn Từ Hàn, nàng hiển nhiên biết rõ lời nói này của Từ Hàn có nhiều ý trêu chọc nàng. Chẳng qua nàng vẫn nghiêm mặt, mở miệng nói: "ngươi thực sự cho rằng Chúc Hiền có thể nắm giữ Trường Dạ Ti nhiều năm như vậy, dưới tay y không thể không nuôi dưỡng một ít môn khách, lấy địa vị của y để khai ra bảng giá, ta tin tưởng có rất nhiều người tranh nhau làm một con chó giữ nhà thay y."

Mà nói đến đây, Diệp Hồng Tiên nhăn mày lại, thần sắc ngưng trọng nói: "chỉ là ta thực sự không biết Chúc Hiền sẽ phái ra chó dữ như thế nào đến giết ta, có thể ứng phó được hay không cũng không thể nắm chắc."

"Thực ra không cần lo lắng chuyện này." Từ Hàn vào lúc đó lại lắc đầu.

"Ừ" Diệp Hồng Tiên sững sờ, khó hiểu nhìn về phía Từ Hàn.

"Trên đời này người ái tài rất nhiều, nhưng họ cũng đều hiểu rõ một cái đạo lý, kiếm được tiền cũng phải giữ được mạng, môn khách dưới tay Chúc Hiền rất nhiều, nếu muốn giết chúng ta đương nhiên dễ dàng, thế nhưng phía sau ngươi chính là Linh Lung Các, là vị Tư Không Bạch tùy thời cũng có thể du ngoạn cảnh giới Tiên Nhân, giết ngươi thì cũng không có bất cứ kẻ nào có thể gánh chịu nổi cơn thịnh nộ của Linh Lung Các đấy." Từ Hàn chậm rãi giải thích, thần sắc trên mặt cực kỳ chắc chắc.

"Vậy ý của ngươi là, chúng ta sẽ không gặp phải phiền toái dọc theo con đường này" Diệp Hồng Tiên hỏi ngược lại, nhưng thần sắc trên mặt nàng rõ ràng không hề tin tưởng chuyện này.

"Hiển nhiên không thể như thế, Trường Dạ Ti sao có thể buông tha tiểu thư, lấy tính tình của Chúc Hiền thì bất cứ uy hiếp nào đều bị y nghĩ hết cách diệt trừ ngay ở trong trứng nước, đây cũng nguyên nhân vì sao y có thể đứng sừng sững ở Đại Chu nhiều năm như vậy mà không đổ. Chỉ là ngoài sáng bạch đạo trong tối hắc đạo, giang hồ Đại Chu cũng không tìm được một người dám đắc tội Tư Không Bạch, ngoại trừ..." Nói đến đây, thanh tuyến của Từ Hàn bỗng nhiên thấp chìm xuống, dường như có chút kiêng kị đối với cái tên sắp ra khỏi miệng.

"Người nào" Dáng vẻ của Từ Hàn như thế hiển nhiên càng nâng lên tính hiếu kỳ của Diệp Hồng Tiên, nàng không chút nghĩ ngợi truy vấn.

"Sâm La Điện!"

...

Cuộc nói chuyện đêm qua lấy bầu không khí cực kỳ căng thẳng mà tan rã.

Sâm La Điện.

Từ Hàn xuất thân từ Tu La đương nhiên có đầy đủ nhận thức đối với cái tổ chức tiềm phục ở chỗ tối trong thiên hạ Đại Chu này. Mà Diệp Hồng Tiên mặc dù biết không nhiều về nó, nhưng chỉ hung danh bên ngoài của nó cũng đủ để cho nàng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Dù cho Từ Hàn đã đoán được thân phận của kẻ địch, nhưng đối với một quái vật khổng lồ như vậy, bọn hắn thực sự không thể tìm ra một cái sách lược vẹn toàn.

Cuối cùng sau khi hai người bàn bạc xong chỉ có thể để Diệp Hồng Tiên đi thuyết phục Đồng Thiết Tâm, để gã đẩy nhanh tốc độ đi đường, sau đó cố nghĩ cách chọn một số con đường nhỏ vắng vẻ, để tránh đi những tên sát thủ kia.

Thế nhưng kết quả lại không hề như ý người.

Đồng Thiết Tâm hoàn toàn không để trong lòng đối với lo lắng của Diệp Hồng Tiên, còn nói với nàng khó có cơ hội đi ra ngoài, muốn dẫn nàng xem thật kỹ cảnh vật ven đường.

Từ Hàn cũng đã sớm dự liệu được kết quả này, cũng không ôm kỳ vọng quá lớn với gã kia, bởi vậy cũng không cảm thấy chút thất lạc nào.

Huống hồ lấy bổn sự của Sâm La Điện, trừ khi bọn hắn có thể phi thiên độn địa, bằng không muốn dựa vào cách làm như vậy để tránh đi sự đuổi giết của Sâm La Điện, không khỏi có chút quá thơ ngây, thà làm như vậy còn hơn cái gì cũng không làm.

Ngày thứ hai mọi người một lần nữa lên đường, Đồng Thiết Tâm rạng rỡ điều khiển xe ngựa, nghĩ hết biện pháp tâm sự cùng Diệp Hồng Tiên.

Mà Từ Hàn cả đêm không ngủ cũng ngồi ở trên xe ngựa lắc lư, cố gắng điều chỉnh trạng thái của mình để ứng đối những chuyện sắp xảy ra.

Mạnh Thư Các ngồi chung với hắn không biết là đã quên giáo huấn ngày hôm qua, hay vì chịu sự sai khiến của vị Đồng đại hiệp kia, lại đổi vị trí với vị Hồ Đại Lượng chịu trách nhiệm lái xe kia, xung phong nhận việc bắt đầu điều khiển xe ngựa.

Gã chắc chắn sẽ không chủ động ân cần như vậy, lái xe trên đoạn đường này cũng tăng thêm tốc độ, hoặc chuyên chọn một số chỗ gập ghềnh đi qua, làm xe ngựa này lắc lư càng lợi hại, khiến Từ Hàn khó có được cơ hội thật tốt để nghỉ ngơi.

Cố ý làm khó như vậy, chớ nói là Từ Hàn, mà ngay cả hai vị La Ấn cùng Hồ Đại Lượng cùng xe đều có chút khó chịu, mấy lần nhẹ nhàng nhắc nhở nhưng Mạnh Thư Các lại ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn như cũ tự mình lái xe.

Vốn tưởng rằng lấy hiểu hiện đối chọi gay gắt giữa Từ Hàn và Mạnh Thư Các ngày hôm qua, lúc này đây khó tránh khỏi xảy ra xung đột, La Ấn và Hồ Đại Lượng đều có chút lo lắng, nhưng ai ngờ Từ Hàn lúc này lại giữ im lặng từ đầu tới đuôi, lựa chọn ẩn nhẫn. Điều này khiến cho hai người kinh ngạc, đồng thời đáy lòng có chút đồng tình với Từ Hàn nhiều thêm vài phần.

Đáng tiếc chính là Mạnh Thư Các cũng không tự giác như thế, Từ Hàn ẩn nhẫn bị y nhìn thành chịu thua, y thực sự càng làm trầm trọng thêm vấn đề.

Cho đến buổi tối, mọi người ăn cơm tối xong, dựa theo sự sắp xếp của Đồng Thiết Tâm hôm qua, Từ Hàn rất tự giác đi đến bên cạnh đống lửa gác đêm, hành động như vậy rơi vào trong mắt Đồng Thiết Tâm cùng Mạnh Thư Các, để cho trong lòng bọn chúng càng khinh thường Từ Hàn hơn.

Từ Hàn cũng chỉ lơ đễnh, sau khi mọi người nằm ngủ, một mình ôm mèo đen ngồi bên cạnh đống lửa, sững sờ nhìn ánh lửa trong đêm.

Khoảng chừng sau nửa canh giờ, cảnh ban đêm dần mạnh lên, trải qua một ngày lắc lư mọi người đều đã ngủ thật say.

"Từ huynh." Lúc này, sau lưng Từ Hàn lại vang lên một hồi tiếng nói khẽ, hắn ngoái đầu nhìn lại, lại thấy hai người La Ấn cùng Hồ Đại Lượng đã rón ra rón rén đi tới bên cạnh hắn từ lúc nào.

"Chuyện gì" Từ Hàn có chút nghi hoặc, cũng không biết hai người này lén lén lút lút đến đây tìm hắn là có việc gì.

"Ha ha." La Ấn có chút khó nói gãi gãi đầu, lại nhìn một chút Hồ Đại Lượng có thân hình cao lớn bên cạnh mình, mới vừa nói: "Mạnh sư huynh làm người vốn là như thế, xin Từ huynh đừng để trong lòng."

"Ừ" Từ Hàn nghe vậy sững sờ, có chút buồn cười mà hỏi: "các ngươi đến đây chỉ để nói chuyện này?"

"Ài." Lần này không chờ La Ấn mở miệng, Hồ Đại Lượng cường tráng đã dùng một tay đẩy gã ra, sau đó y ồm ồm nói với Từ Hàn: "hai người chúng ta thấy Mạnh sư huynh liên tục gây khó xử với Từ huynh cho nên trong lòng không phục, nhưng gã dù sao cũng là sư huynh của chúng ta, chúng ta không thể ở trước mặt phản bác, vậy nên liền quyết định đến thay Từ huynh thay phiên gác đêm, bằng không kéo dài qua nhiều ngày, chúng ta sợ thân thể Từ huynh không chịu đựng nổi."

Từ Hàn thật không ngờ hai người đến đây là vì chuyện này, hắn sững sờ, ánh mắt kinh ngạc đảo qua khuôn mặt hai người, lại thấy vẻ nóng bỏng trong mắt hai người không giống làm bộ, cử động như vậy thực sự khiến Từ Hàn bất ngờ, cũng có chút ngầm cảm động.

Chẳng qua sau một lúc hơi hơi trầm ngâm, Từ Hàn chỉ lắc đầu.

"Hai vị nói chi vậy, Mạnh huynh đã có lòng lái xe, sao có thể làm khó ta, Đồng đại ca phân ta gác đêm cũng là nghĩ cho mọi người, ta sao có thể có câu oán hận nào. Tâm ý của hai vị Từ Hàn tâm lĩnh, thế nhưng chuyện gác đêm giao cho ta vẫn là thỏa đáng nhất."

Ngữ khí của Từ Hàn cực kỳ thành khẩn, thần sắc trên mặt cũng vô cùng nghiêm túc, thật khiến hai người La Ấn cùng Hồ Đại Lượng sững sờ.

Đồng Thiết Tâm cùng Mạnh Thư Các cố ý gây khó xử, khiến cho những người đồng môn như bọn họ cũng thấy bất mãn, thế nhưng Từ Hàn vẫn một bộ bọn chúng đều là người tốt, điều này khiến cho hai người trong lúc nhất thời có chút mông lung rốt cuộc Từ Hàn là thật khờ hay giả ngốc.

Bọn họ đang còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng Từ Hàn một lần nữa lại buông lời đánh gãy, cự tuyệt đề nghị của hai người.

Nhưng thấy thái độ của Từ Hàn kiên quyết như thế, bọn họ cũng không thể nào nói tiếp, cuối cùng chỉ có thể là nói rõ với Từ Hàn không được gắng gượng, nếu thực sự không chịu được thì gọi bọn họ tới thay ca, Từ Hàn đương nhiên là liên tục đáp ứng.

Chờ cho hai người rời đi, Từ Hàn lại một thân một mình ngồi ở bên cạnh đống lửa, nghĩ đến hành động của La Ấn cùng Hồ Đại Lượng, trong lòng âm thầm có chút buồn cười. Ngoài cách đọc truyện trên reader thì mọi người có thể đọc trực tiếp trên facebook https://www.facebook.com/truyentienhiepbns/

Không phải hắn không biết Đồng Thiết Tâm cố ý khó xử cho mình, nếu như hắn thực sự không muốn thì Đồng Thiết Tâm cũng không có biện pháp quản. Thế nhưng tay sai của Trường Dạ Ti có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, mà giao nhiệm vụ quan trọng như gác đêm cho những đệ tử Linh Lung Các không có chút cảnh giác nào, thậm chí là ôm tâm tư du sơn ngoạn thủy đi đường, Từ Hàn cũng không yên lòng.

Những thứ từng trải trong những năm này khiến Từ Hàn không có thói quen giao an nguy của mình vào trong tay người khác.

Trước giờ hắn vẫn luôn theo đuổi một chân lý, người duy nhất trên đời này đáng giá để phó thác chỉ có chính bản thân mình!

Chẳng qua, hắn lại chuyển con mắt nhìn phương hướng hai người La Ấn rời đi, nghĩ tới thái độ của bọn chúng lúc trước, khóe miệng không nhịn được phác họa ra một nụ cười.

"Xem ra, chuyến hành trình đi đến Linh Lung Các này sẽ rất thú vị a."

Hắn vuốt bộ lông trơn bóng trên lưng Huyền Nhi, thì thào lẩm bẩm.
Bình Luận (0)
Comment