Tàng Phong

Chương 62

Dịch: phuongkta1

Tháng chín, trên Trọng Củ Phong gió thu đìu hiu.

Lá khô ố vàng rơi trong gió thu, tung bay một hồi rồi sau đó không cam lòng đáp trên mặt đất.

Cảnh vật sầu bi như thế thật giống với vẻ do dự trong lòng Tống Nguyệt Minh lúc này, không thể nói rõ, cũng không thể cảm nhận được.

Gã đứng ở cửa ra vào hiên nhỏ rất lâu, cánh tay nâng lên muốn gõ cửa lại để xuống, mà trên tay kia lại đang nắm thật chặt một cái túi tiền màu đỏ. Đây là vật mà Diệp Hồng Tiên đã giao cho gã mấy ngày trước, sau khi phân phát xong ngân lượng, gã thấy sắc trời quá muộn nên không muốn quấy rầy, cho nên muốn chờ mấy ngày nữa tìm một cơ hội đến đây trả lại.

Đương nhiên rốt cuộc do ngày đó không tốt để quấy rầy hay bản thân gã đã có tính toán gì khác, chuyện này chỉ sợ chỉ gã mới biết được.

Nhưng gã vì thế mà cũng chần chờ một khoảng thời gian rất dài.

Dù sao Diệp Hồng Tiên thân phận cao quý, đồng thời cũng đã sớm có hôn ước cùng người khác...

Tống Nguyệt Minh cũng chỉ mới tròn mười tám tuổi vì thế lăn lộn khó ngủ mấy ngày, hôm qua học một người nói trong sách mượn rượu giải sầu, vừa đúng gặp phải Đồng Thiết Tâm, hai người gối đầu tâm sự suốt đêm, mới biết vị sư huynh tuấn tú tài ba trong lòng gã cũng vì tình mà khốn khổ. Hai người trò chuyện thật lâu, Đồng Thiết Tâm lại nói ra rất nhiều thông tin thất thiệt về vị hôn phu của Diệp Hồng Tiên quả thực khiến Tống Nguyệt Minh oán giận trong lòng, gã tự biết không xứng với Diệp Hồng Tiên, nhưng lại không muốn thấy nàng bị Từ Hàn liên lụy.

Bởi vậy dưới lòng đầy căm phẫn cuối cùng đã khua lên dũng khí đi tới sân nhỏ, gõ cửa phòng nơi đây.

"Người nào a" trong phòng vang lên một hồi thở nhẹ lười biếng, sau đó cửa hậu viện bị người mở ra từ bên trong, một vị thiếu mặc áo gai, cánh tay phải cột vải trắng xuất hiện ở trước mặt Tống Nguyệt Minh, hiện tại trên mặt đầy vẻ nghi hoặc nhìn gã.

Trong mắt Tống Nguyệt Minh hiện lên một vẻ bối rối, quần áo của thiếu niên trước mặt cực kỳ chất phác, nhìn qua cũng không phải là loại thiếu gia ăn chơi mà người ngoài đang đồn đãi.

"Có chuyện gì không" Từ Hàn đánh giá vị khách đến thăm này một phen từ trên xuống dưới, tuổi tác tương tự hắn, nhưng thần sắc trên mặt cực kỳ non nớt, có lẽ kinh nghiệm sống chưa nhiều, mà bộ áo xanh đang mặc giống như là đệ tử của Chấp Kiếm Đường. Lúc đó trái tim Từ Hàn đập mạnh một cú, thầm nghĩ chẳng lẽ Sở Cừu Ly lúc thuận tay mò cá đã lộ chân tướng, bị người tìm tới cửa

Nghe Từ Hàn đặt câu hỏi, Tống Nguyệt Minh lúc này mới hồi phục tinh thần lại, gã vội vàng đưa túi tiền màu đỏ trong tay ra, nói: "đây là chút tiền còn sót lại của tiểu sư thúc, tại hạ đến đây trả lại."

Ừ Từ Hàn sững sờ, trong lòng lập tức thở phào một hơi, hắn đưa tay tiếp nhận lấy túi tiền, khẽ gật đầu."a..., Hồng Tiên đi nghe giảng bài trên đỉnh, muộn thêm chút nữa mới có thể trở về, ta sẽ nhận thứ này, cám ơn." Dứt lời, Từ Hàn liền muốn đóng cửa tiễn khách.

Tống Nguyệt Minh nghe vậy, nghĩ đến một ít chuyện nhảm được lan truyền mấy ngày này cùng với lần tâm sự với Đồng Thiết Tâm ngày hôm qua, trong lòng dứt khoát, vội đưa tay ngăn Từ Hàn đang muốn đóng cửa phòng lại, "Tống mỗ đến đây không chỉ vì chuyện này, còn một vài lời muốn nói với Từ huynh."

"Tìm ta" Từ Hàn cũng không muốn dây dưa quá lâu với thiếu niên sắc mặt còn ửng đỏ trước mặt mình, thế nhưng sau một lúc chần chờ, hắn vẫn gật đầu, nói: "vậy... mời vào bên trong..."

Sau khi mang Tống Nguyệt Minh đi vào trong viện, lại rót cho ta một chén nước trà, Từ Hàn lúc này mới ngồi xuống bên cạnh gã, nói: "tại hạ Từ Hàn, không biết huynh đệ có gì chỉ giáo "

Tống Nguyệt Minh cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì, nghe Từ Hàn đặt câu hỏi xong mới ngẩng đầu lên, như ở trong mộng mới tỉnh đáp lại: "ách... Ta là Tống Nguyệt Minh..."

Sau đó lại không có thêm bất kỳ câu nào nữa...

Gã cảm thấy Từ Hàn có chút khác biệt với lời đồn, ít nhất trong một lúc tiếp xúc với gã cũng không biểu hiện ra vẻ vênh váo tự đắc, ỷ thế hiếp người.

Đương nhiên Tống Nguyệt Minh cũng không vì vậy mà buông xuống cảnh giác, gã không ngừng nhắc nhở mục đích mà mình tới đây, rốt cuộc gã dưới ánh mắt có chút hồ nghi của Từ Hàn ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn về phía hắn rồi chân thành nói: "tại hạ hy vọng Từ huynh có thể từ bỏ hôn ước với Diệp sư thúc."

"HAAA" Từ Hàn vào lúc đó suýt nữa phun nước trà trong miệng ra, hắn thực sự không ngờ được mục đích thiếu niên này tới đây hiển nhiên là vì chuyện này.

Từ Hàn vội vàng xoa xoa khóe miệng tràn nước trà của mình, sau đó mới đánh giá một phen thiếu niên trước mắt mình từ trên xuống dưới.

Hình dáng bên ngoài có chút tuấn tú, chỉ là so với Đồng Thiết Tâm luôn âm thầm dùng ngáng chân thì phương pháp xử lý mà thiếu niên này nghĩ ra. Từ Hàn cũng không biết nói là do tâm tư gã đơn thuần, hay là trong đầu mất một dây nào đó.

Từ Hàn nhếch miệng, thầm nghĩ mị lực của Diệp Hồng Tiên thật sự không thể khinh thường, mới thời gian ngắn liền có người tìm cửa.

"Vậy Từ mỗ có thể hỏi một câu, vì sao Tống huynh lại nói ra lời ấy, phải biết rằng chuyện ta với Hồng Tiên là do Diệp hầu gia khâm điểm, bởi vì cái gọi là danh chính..." Từ Hàn đương nhiên sẽ không bởi vì mấy câu nói của thanh niên sức trâu trước mặt mà buông tha quan hệ giữa hắn và Diệp Hồng Tiên, dù sao hắn vẫn còn muốn dựa vào Linh Lung Các để luyện hóa cánh tay Yêu của chính mình, chữa trị kinh mạch trong cơ thể.

Thế nhưng hắn còn chưa kịp nói xong lời, liền bị Tống Nguyệt Minh cứng rắn đánh gãy.

Chỉ thấy thiếu niên này cực kỳ chăm chú nhìn Từ Hàn, nói: "danh chính ngôn thuận đúng không, điểm này Tống mỗ biết rõ."

Một khắc này trong mắt thiếu niên lấp lánh hào quang, gã dường như thay đổi thành một người khác, giống như thanh kiếm ẩn giấu bên trong vỏ, vào một khắc này rời khỏi đó. Mũi kiếm lăng lệ ác liệt, kiếm ý gột rửa.

"Tống mỗ đương nhiên biết rõ Từ huynh chính là danh chính ngôn thuận, nhưng cần biết chuyện trên đời này không chỉ coi trọng một cái danh chính ngôn thuận, còn có một thứ là môn đăng hộ đối."

"Vậy dám hỏi Tống huynh, như thế nào là môn đăng hộ đối" Từ Hàn hỏi ngược lại.

"Người phàm tục coi trọng môn đăng hộ đối, có thể nói là gia cảnh, địa vị. Nhưng Tống mỗ cho rằng quá mức phiến diện, nhưng môn đăng hộ đối mà Tống mỗ nói chính là, tâm tính, tầm mắt, chí hướng. Hai người ở chung cần phải giúp đỡ lẫn nhau, khích lệ cho nhau, cùng nhau đi đến mục tiêu định ra, mới có thể hạnh phúc lâu dài." Tống Minh Nguyệt vào lúc đó chậm rãi nói, lời nói lên xuống trầm bồng du dương.

"Không phải là tại hạ xem thường Từ huynh, thế nhưng Từ huynh khi còn bé gặp phải bất trắc, kinh mạch đứt đoạn, mà Diệp sư thúc lại là kỳ tài ngút trời, rốt cuộc sẽ có một ngày du ngoạn Tiên cảnh, Từ huynh ở cùng một chỗ với Diệp sư thúc, chẳng những không thể giúp sư thúc, mà còn có thể liên lụy nàng. Tại hạ cho rằng nếu như Từ huynh nghĩ muốn tốt cho sư thúc, nên buông tay."

Tống Nguyệt Minh lời nói dõng dạc, ngôn từ chính nghĩa, Từ Hàn càng nghe càng thấy thú vị, mà chờ cho gã nói xong những lời này, lông mày Từ Hàn nhíu lại hỏi: "vậy đây chính là nguyên nhân huynh không bày tỏ cõi lòng với Hồng Tiên ư"

"A" Tống Nguyệt Minh cảm thấy hài lòng sau khi nói ra được những lời kia, lại không ngờ Từ Hàn bỗng nhiên nói như vậy, Tống Nguyệt Minh bị chọt trúng tâm tư sắc mặt đỏ lên, trong đầu càng trống rỗng, quả thực sau nửa ngày không thể nói thêm lời nào.

Gã dù sao cũng chỉ mới mười tám tuổi, lại chưa từng trải qua những chuyện mà người thường cũng không tưởng tượng nổi giống như Từ Hàn, bị người đề cập đến tình yêu nam nữ, theo bản năng liền giật mình.

"Người sống cả đời, cây cỏ một Thu, Tống huynh cảm thấy hổ thẹn không dám truy cầu suy nghĩ trong lòng mình, còn muốn Từ mỗ giống như ngươi, sợ là có chút ép buộc rồi." Từ Hàn chậm rãi nói, trong ánh mắt nhìn về phía Tống Nguyệt Minh mơ hồ mang theo một ý cười."Từ mỗ là một người phàm tục, lời nói như vậy cũng chỉ là chút phỏng đoán ác ý, nhưng xin Tống huynh tự hỏi lòng mình, lời Từ Hàn nói đến cùng là thật hay không. Nếu đúng, vậy làm phiền Tống huynh trở về đi, nếu như không đúng như vậy, Từ mỗ có thể xin lỗi, nhưng vẫn không thể gật bừa đồng ý với lời nói của Tống huynh."

Tống Nguyệt Minh vào lúc đó sững sờ, gã âm thầm nghĩ lại, tất cả hành động của mình rút cuộc là do chấp niệm trong lòng mình quấy phá. Gã dù là đệ tử trên Trọng Củ Phong, nhưng xuất thân là nhà dòng dõi Nho học, thuở nhỏ đã đọc thuộc lòng tứ thư ngũ kinh, hiểu Đại đạo của tiên hiền, bây giờ nhớ lại cũng thấy kinh hãi không thôi, suýt nữa đập chuyện thỏa mãn tư dục vào đại nghĩa.

Gã cũng là người tiêu sái, vội vội vàng vàng đứng lên, chắp tay thi lễ với Từ Hàn, nghiêm mặt nói: "tạ ơn Từ huynh, Tống mỗ thụ giáo."

Sau đó liền xoay người, cũng không quay đầu lại rời khỏi nơi đây.

Từ Hàn lắc đầu nhìn bóng lưng Tống Nguyệt Minh rời đi, chỉ sợ gia hỏa này đã đọc sách đến choáng váng, nhìn khí thế hung hăng, lại bị dăm ba câu đuổi chạy, quả thực kém Đồng Thiết Tâm không biết bao nhiêu bậc.

Từ Hàn nghĩ như vậy, liền móc ra một cái bình sứ từ trong lòng ngực, từ trong đó đổ ra mấy miếng Lưu Ly đan, nuốt tất cả vào, rồi sau đó trầm con mắt xuống.

...

Ngày thứ hai.

"Từ huynh, Từ huynh, mở cửa nhanh."

Từ Hàn vừa mới tỉnh ngủ đã bị một hồi tiếng gõ cửa dồn dập bên ngoài phòng đánh thức.

Hắn mắt nhắm mắt mở mở cửa, lại thấy Tống Nguyệt Minh hôm qua vốn đã rời đi lại xuất hiện ở cửa ra vào một lần nữa, con mắt gã sưng to, vành mắt đen thui, thần sắc phấn khởi nhìn Từ Hàn.

"Hôm qua tại hạ mất một đêm suy nghĩ, cảm thấy lời nói của Từ huynh mặc dù có đạo lý, tại hạ cũng là suy bụng ta ra bụng người, thế nhưng về tình về lý Từ huynh kéo lấy sư thúc không thả vẫn là không thể nói nổi, kính xin Từ huynh nói ra nguyên nhân."

"..." Từ Hàn nghe vậy chỉ còn biết thinh lặng, nhìn bộ dáng muốn biện bác sống mái với hắn của Tống Nguyện Minh, thực sự sinh ra một cỗ cảm giác khó hiểu."những điều như ta kéo lấy Diệp Hồng Tiên không thả đều là phán đoán của các ngươi, mà không hề biết là Diệp Hồng Tiên từ nhỏ đã hâm mộ ta, không thuận theo cũng không buông tha ta, không muốn gả cũng không được, ta cũng không biết làm thế nào. Trái lại dù sao cũng là phỏng đoán ác ý của Tống huynh, tin tưởng lời đồn đãi của kẻ khác, có câu là ba người thành Hổ, miệng nhiều người xói chảy vàng, Tống huynh lại nghe theo một cách thiên vị như thế, không phải hành động của người quân tử a!"

Từ Hàn bị dây dưa cũng cảm thấy có chút phiền muộn, liền thuận miệng bịa ra chuyện để đuổi thanh niên sức trâu này đi.

"A...." Ai ngờ một phen nói bậy của hắn vào trong tai Tống Nguyệt Minh lại tựa như lời vàng ngọc khiến gã hiểu ra, gã vào lúc đó trùng trùng điệp điệp khẽ gật đầu, xúc động nói: "ta cuối cùng cho rằng quan hệ giữa Từ huynh và Diệp sư thúc, đích thị là Từ huynh quấn quít lấy sư thúc không thả, ngày hôm nay nghe Từ huynh nói xong, mới biết là do tại hạ hiểu biết quá hạn hẹp rồi, Từ huynh nói rất đúng, tại hạ thụ giáo."

Dứt lời, Tống Nguyệt Minh vừa chắp tay, rồi lại làm bộ dáng suy nghĩ, quay người rời đi.

Chỉ để lại một mình Từ Hàn lẻ loi trong ngày mùa thu gió lạnh.

...

Ngày thứ ba.

"Từ huynh, Từ huynh, nhanh mở cửa." Thời gian vẫn giống vậy, ngữ khí vẫn dồn dập như thế.

"Hôm qua Từ huynh nói, đó là tiểu sư thúc khăng khăng lập gia đình cùng Từ huynh, có thể thấy được tình cảm sâu đậm của tiểu sư thúc đối với Từ huynh, có câu là có qua có lại mới toại lòng nhau, Từ huynh càng phải nghĩ đến tình nghĩa của tiểu sư thúc mà hồi báo, để sư thúc đi truy tầm Đại Đạo..."

Nhìn chàng thiếu niên trẻ nghiêm trang, bộ dạng muốn bàn luận chuyện đúng sai ở trước mắt mình, Từ Hàn cảm thấy một hồi đau não.
Bình Luận (0)
Comment