Tàng Phong

Chương 88

Dịch: phuongkta1

Lời này ra khỏi miệng, Tần Khả Khanh sững sờ, lời ra đến khóe miệng lại bị nàng cứng rắn nuốt xuống.

Mà mị ý trên mặt vị nữ tử áo xanh kia cùng lúc đó tan biến.

Sắc mặt của cô ngay lập tức lạnh xuống, buông lỏng hai tay đang ôm Từ Hàn ra, đứng lên.

"Nếu như các hạ biết rõ nơi này là địa bàn của Sâm La Điện, còn muốn giương oai, có phải quá tự đại hay không?"

Nhìn nữ tử vừa mới còn tình chàng ý thiếp với Từ Hàn, đảo mắt hai con ngươi sát cơ tứ phía, Tần Khả Khanh cũng cảm thấy đầu mình trống rỗng.

Đại khái là do nữ nhân đến từ sòng bạc này đẹp đẽ hồ mị, đến thời khắc này lộ ra sát cơ, một loạt chuyển biến rốt cuộc thực sự quá nhanh, Tần Khả Khanh ít bươn chải trong giang hồ nên trong thời gian ngắn khó có thể hồi phục tinh thần lại.

"Tại hạ chỉ là giang hồ lùm cỏ, không thể hiểu quy củ của quý nhân." Từ Hàn đối mặt với nữ tử nổi dậy sát cơ, cũng chỉ cười lơ đễnh.

"Chỉ biết rằng, Sâm La Điện là một nơi mua bán rất tốt, mà vừa hay, tại hạ lại có một cuộc làm ăn như vậy." Từ Hàn nói xong, sờ mó một lúc trong ngực, một cái túi tiền nặng nề đã rơi lên bàn trà bên cạnh hắn.

Nữ tử nhìn sang túi tiền kia, trong mắt hiện lên một tia dị sắc, giá tiền để Sâm La Điện làm việc chưa bao giờ rẻ, trong túi tiền của Từ Hàn đương nhiên không thể là vật bình thường như bạc trắng hay thỏi vàng, mà chính là Hắc Long kim. Đây chính là vật có giá trị vượt quá năm ngàn lượng bạc trắng, mà xem sức nặng trong túi tiền chỉ sợ đã có gần năm lượng.

Chuyện này đối với một cái phân đà ở thành Nhạn Lai mà nói, đó là một khoản thu nhập không nhỏ.

Mà lúc này lại đưa ra bảng giá như thế, nữ nhân này có thể mơ hồ đoán được đồ vật mà Từ Hàn muốn.

Rất đúng lúc a, một người chân trước mới vừa đi, một kẻ lại lập tức tới, thành Nhạn Lai chỉ sợ sẽ không còn thái bình nữa.

Mặc dù trong lòng của nữ nhân kia nghĩ như vậy, nhưng trên mặt lại tiếp tục nổi lên một nụ cười ma mị: "dễ nói, thiếu hiệp muốn nói cái gì cứ nói, trên đời này không có chuyện mà Sâm La Điện chúng ta không làm được."

"Ta muốn được tin tức về Yêu quái kia." Lông mày Từ Hàn lúc đó nâng lên, nhìn về phía nữ nhân kia, trầm giọng nói.

...

Hồ Nhị dọn dẹp đồ vật ở trong tiệm, trong nội tâm lại thầm suy nghĩ ngày hôm nay có mấy vị khách đến, vốn tưởng rằng đám người Từ Hàn lúc trước đã là khách quý, lại không nghĩ người nam nhân tới sau kia ra tay lại càng xa xỉ khiến lòng người run sợ.

Hiện tại đám người Từ Hàn sớm đã lên đường du ngoạn, vị nam tử cùng lão giả đồng hành vẫn còn ở trong phòng. Hồ Nhị nghĩ đến không bằng thấy người sang bắt quàng làm họ, nhưng lại nghĩ tới ánh mắt của lão giả ngày hôm nay nhìn y, Hồ Nhị giật mình một cái, rút cuộc dập tắt ngọn lửa mới bùng lên trong lòng.

Lúc này trong phòng trên khách sạn, nam nhân kia đang nhàn nhã ngồi uống nước trà bên cạnh giường thấp.

Từ nâng chén đến uống trà, mỗi một cái động tác dường như cũng trải qua hơn vạn lần diễn luyện, vô luận là dáng vẻ hay là khí độ, cũng mang theo một cỗ mùi vị nói không nên lời, tựa như chỉ cần nhìn gã uống trà chính là một loại hưởng thụ lớn lao.

Lúc này, màn cửa sổ bằng lụa mỏng của gian phòng bị người từ bên ngoài đẩy ra, một bóng người áo đen từ ngoài cửa sổ nhảy vào.

Sau đó lão quỳ một gối xuống bên cạnh người nam tử.

"Sao vậy? Không thể thăm dò ra tin tức ư?" Nam nhân vẫn bưng chén trà như cũ, dường như không hề bị người đến làm ảnh hưởng, hoặc có thể nói, gã đã sớm đoán được người nọ sẽ đến.

Người đến cùng lúc đó đứng lên, lột miếng vải đen trên mặt xuống, lộ ra gương mặt già nua lại âm lãnh phía dưới, chính là lão giả cùng đồng hành với gã.

"Chỉ sợ là không." Lão giả giảm thấp thanh tuyến của chính mình, thế nhưng thanh âm chói tai bên trong giọng nói lại không thể nào che giấu, âm điệu kia cực kỳ giống em bé khóc nỉ non, bén nhọn lại chói tai.

"Chúc Hiền tỏa ra phong hiểm muốn vạch mặt với Linh Lung Các, cũng âm thầm diệt trừ ánh mắt của Linh Lung Các ở các nơi, đơn giản chính là muốn thực hiện tiết mục điệu hổ ly sơn đã nghĩ ra trong đầu." Nam nhân khẽ gật đầu, thần sắc trên mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, thật giống tuyết mịn đang đọng ngoài cửa sổ." Nguyên nhân cũng vì con Giao Long trong thành Nhạn Lai kia."

"Chúc Hiền muốn đoạt số mệnh của Giao Long, đạt thành nghiệp Đế vương, tâm kia có thể giết." Hai con ngươi lão giả nhíu lại, hàn ý trong đó còn gấp ba lần tuyết bay rét đậm bên ngoài trời.

"Trong mười bảy năm này, hắn đã chiếm số mệnh của bảy con Giao Long, nếu như chiếm thêm một con này, chờ hắn gom đủ số mệnh của chín con Giao Long, chỉ sợ..." Nam nhân uống xong một chén trà, thanh tuyến nhu hòa, lại ẩn giấu kim qua thiết mã.

Bịch!

Lúc đó chỉ nghe một tiếng giòn vang, lão giả lại quỳ xuống một lần nữa.

"Bệ hạ yên tâm, lão nô dù phải đánh đổi cả tính mạng mình, lần này cũng phải đoạt được số mệnh của con Giao Long này cho bệ hạ, bảo vệ trăm năm cơ nghiệp của Đại Chu chúng ta!" Thanh tuyến của lão nhân vẫn chói tai như trước kia, nhưng trong lời nói lúc này, cũng là ngôn từ sáng rõ, rơi đất vang tiếng.

Bệ hạ.

Lão gọi nam tử này là bệ hạ...

Phóng nhãn toàn thiên hạ Đại Chu, người có thể để cho kẻ khác xưng hô như vậy cũng chỉ có người trong thành Trường An kia rồi.

Mà bây giờ, người này thật sự đang ngồi trong một khách sạn nhỏ ở biên cảnh Thanh châu.

Nam nhân nghe vậy lúc đó lại cười cười, đưa tay ra, dìu lão giả đang quỳ dưới đất lên, ra hiệu lão ngồi xuống giường thấp phía đối diện, sau đó tự tay rót cho lão một chén trà nước.

Lão nhân kinh sợ, dường như đối với lão lại là một vinh hạnh cực kỳ lớn.

"Qua mấy ngàn năm, con rắn có thể hóa Giao, nhưng Giao lại không thể hóa thành Chân Long."

"Phàm nhân tu tới Địa Tiên, lại không hề được tiêu dao."

"Người đời luôn cho rằng mệnh làm hoàng đế, chính là do thiên địa định ra."

"Ngay cả Chúc Hiền thông minh đến cực điểm cũng không thể nhìn thấu mệnh số này."

Nam nhân nói xong, nụ cười trên mặt bỗng nhiên tan biến, trong mắt gã bắt đầu chớp động lên những vật khó có thể nói rõ được.

Giống như là đại bàng hùng ưng thoáng nhìn thỏ mật đang đơn độc, giống như ếch xanh dưới giếng chỉ nhìn thấy đại thụ che trời. Đó là một loại miệt thị phát ra từ sâu trong linh hồn, cũng là một loại cao quý bẩm sinh.

"Lại không ngờ, Đế nghiệp của ta cũng không phải do trời định, mà do ta tự tay kiếm tới."

"Mệnh ta do ta chọn, mệnh trời là cái thá gì?"

"Chớ nói Chúc Hiền không thể trở thành Chân Long được, ngay cả hắn thành công, muốn phá hủy giang sơn của Đại Chu ta, cũng chỉ là người si nói mộng."

Nói đến đây nam nhân thu khí thế quanh người vào, lại lắc đầu, có chút tiếc hận nói.

"Dù sao trên thế gian người ngu vẫn chiếm đa số, người thông minh lại rất ít."

"Chỉ tiếc Thương Hải Lưu chết trên núi Đại Uyên, Phu Tử đi Côn Luân cảnh, trên đời này..."

"Quả nhân không còn tri kỷ nào rồi."

Lão giả nghe xong lời này, cũng không thấy đại nghịch bất đạo, chỉ cảm thấy đó là điều đương nhiên.

"Vậy theo bệ hạ, con Giao Long này?" nhưng lão vẫn có chút khó hiểu nên lúc đó vội hỏi.

"Quả Nhân muốn định rồi." Hai con ngươi của nam tử vào lúc đó chợt nhíu lại, sâu thẳm nhìn về phía chân trời ngoài cửa sổ.

"Quả nhân không chỉ muốn con Giao Long này, mà mỗi một con Giao Long trên đời này đều là của Quả nhân. Chúc Hiền dù có làm nhiều hơn nữa, đến cuối cùng cũng chỉ là giúp đỡ Quả nhân mà thôi."

"Mười bảy năm tai hoạ, trời muốn ta chết, vậy ta sẽ tàn sát hết Giao Long trên thế gian."

"Đến lúc đó, Long khí trong thiên hạ đều tụ họp trên người ta."

"Ta muốn nhìn, ta là quân vương của nhân gian này..."

"Ông trời..."

"Nhận hay không nhận!"
Bình Luận (0)
Comment