Tàng Phong

Chương 91

Dịch: phuongkta1

Tính cách Từ Hàn vốn là như thế, nếu như đã hạ quyết tâm muốn đi giúp đỡ người khác, hắn sẽ suy nghĩ ra một cái biện pháp tốt nhất.

Dùng cách đơn giản nhất cũng an toàn nhất lấy được thành quả hắn mong muốn.

Hắn đồng hành với đám người Phương Tử Ngư tới nơi đây, nguyên nhân cũng không phải vì điều tra Yêu họa.

Ninh Trúc Mang vì hắn mà chịu áp lực cực lớn luyện ra viên Đại Hoang đan kia, bất kể sau này y có những mưu đồ khác hay không, nhưng khoản nợ này hắn phải trả.

Mà Ninh Trúc Mang muốn hắn bảo vệ Phương Tử Ngư, vậy hắn phải dùng hết toàn lực mà ứng phó, huống chi Tần Khả Khanh có ân với hắn, Tống Nguyệt Minh cũng đối xử với hắn vô cùng tốt, hắn không thể cứ trơ mắt nhìn mấy người chịu chết như vậy.

Vì vậy hắn mang theo Sở Cừu Ly đi đến sòng bạc Thiên Kim Đài kia một lần nữa, trộm ra những bút Phán quan này từ bên trong đó.

Mặc dù sau khi chuyện này bại lộ khó tránh khỏi bị Sâm La Điện đuổi giết, nhưng đây cũng là biện pháp duy nhất mà Từ Hàn có thể nghĩ đến để cứu mọi người, vì vậy chỉ có thể bí quá hoá liều.

Số lượng lớn bút Phán quan xuất hiện như vậy, cũng khiến tên Phán quan áo đỏ kia lập tức sững sờ.

Y bình tĩnh liếc nhìn Từ Hàn thật lâu, cuối cùng vung tay của mình ra ngoài. Những Tu La vây giết đám người Phương Tử Ngư giống như nhận sắc lệnh, đồng loạt thu hồi thế công.

Đám người sống sót sau tai nạn nhìn về phía Từ Hàn, Phương Tử Ngư mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng dường như chuyện này cũng nằm trong dự liệu của nàng, bởi vậy cũng chỉ nhẹ nhàng cười cười với Từ Hàn mà không nói gì. Nhưng ngược lại, Du Lĩnh Khuất và Bạch Phượng Y luôn luôn gây khó xử thì vẻ mặt lúc này lại trở nên cực kỳ đặc sắc.

Lúc này đám người Phượng Ngôn, Tần Khả Khanh núp ở phía xa lẳng lặng ngắm nhìn cũng đã nhích lại gần.

"Từ huynh!"

"Từ công tử." Tần Khả Khanh cùng Tống Nguyệt Minh cùng nhau nhìn về phía Từ Hàn, trong mắt tràn ngập ý cười.

Đối với bọn họ mà nói Từ Hàn không chỉ đơn giản là cứu đám người Du Lĩnh Khuất, càng có nghĩa là đối phương thừa nhận thân phận của bọn họ - một loại thân phận đủ để phó thác tính mạng.

Từ Hàn gật đầu ra hiệu với mọi người, sau đó quay đầu nhìn về phía vị Phán quan áo đỏ kia, lại chắp tay nói: "ân huệ của các hạ ngày hôm nay, Linh Lung Các chúng ta nhớ kỹ, chuyện Long Tòng Vân năm đó xóa bỏ."

Từ Hàn nói cực kỳ nghiêm túc, sắc mặt không đỏ tim không nhảy liền làm chủ thay vị Huyền Minh Kiếm Tiên trên Trọng Củ Phong kia.

Việc hắn phải làm lúc này chính là thuyết phục được đám người Sâm La Điện này, sau đó mang theo mọi người an toàn rời đi, về phần vị Long Tòng Vân đại nhân kia cuối cùng có tìm tới Sâm La Điện gây khó dễ hay không, hắn cũng chẳng muốn để ý tới.

Quả nhiên, Phán quan áo đỏ nghe xong lời ấy, trong con ngươi đen nhánh hiện lên một đường Thần quang.

"Từ xưa đến nay Sâm La Điện đều lấy tiền làm việc, nếu như sau này Linh Lung Các có chuyện nào không thể làm được thì cũng có thể tới tìm chúng ta. tông môn đệ nhất Đại Chu, Sâm La Điện đương nhiên sẽ đưa ra một cái giá tiền hợp lý." Vào lúc đó y trầm giọng nói, hai năm trước tiếp nhận cuộc mua bán ám sát Long Tòng Vân, không ngờ kế hoạch không một tí sơ hở lại bị Thương Hải Lưu đột nhiên xông ra đánh vỡ, thế cho nên thế lực của Sâm La Điện ở Đại Chu những năm này dù sao vẫn ít nhiều chịu sự kiềm chế của Linh Lung Các.

Chỉ bằng tính mạng vài tên hậu bối mà hóa giải hoàn toàn ân oán với Linh Lung Các, đương nhiên chỉ là người si nói mộng.

Nhưng nếu có thể vì thế mà hòa hoãn ân oán kết xuống trước kia, đối với Sâm La Điện mà nói cũng là một chuyện tốt đẹp, mà đối với Phán quan áo đỏ mà nói, cũng có thể coi là một công lao không hề nhỏ.

Từ Hàn đương nhiên thấy được thiện ý trong lời nói của vị Phán quan áo đỏ này.

"Tại hạ chắc chắn sẽ mang lời nói của các hạ báo cáo lên sơn môn." Từ Hàn mặc dù nói như vậy nhưng trong lòng cũng thầm suy nghĩ, miếng da hổ Linh Lung Các này dùng rất tiện lợi a.

Nói xong lời này, hắn vội vàng đưa mắt ra hiệu cho mọi người, tỏ ý nhanh chóng rời đi. Dù sao những bút Phán quan kia cũng không phải là mua được, là đồ vật mà hắn trộm ra từ sòng bạc, chỉ có thể lừa gạt được nhất thời, mà không thể lừa được cả đời. Xem chừng vị Phán quan đại nhân này không thích quanh co lòng vòng, khó tránh khỏi giận giữ lôi đình.

Mọi người thấy thế cũng đều hiểu ý, vào lúc đó đồng loạt quay người rời đi.

Mà tên Phán quan kia hiển nhiên cũng không có ý định ngăn cản, hơi hơi khoát tay áo, đám Tu La khí thế rào rạt kia liền nhường ra một con đường, bỏ mặc đám người Từ Hàn rời đi.

Oanh!

Ngay tại thời điểm mọi người vừa mới phóng bước chân ra, dị biến phát sinh.

Chỉ nghe một tiếng nổ vang, đất đai dưới chân mọi người bắt đầu rung động mãnh liệt.

Thân thể Tần Khả Khanh vốn tu vi yếu kém cùng vị nho sinh Phượng Ngôn kia lay động một hồi, suýt nữa té ngã.

Từ Hàn cũng thầm hô một tiếng không tốt trong lòng, chẳng lẽ Phán quan áo đỏ này nhìn ra chuyện ẩn ở bên trong nên muốn đổi ý.

Hắn vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đám Tu La kia hiện tại cũng bị chấn động này ảnh hưởng, thân thể đổ trái ngã phải.

Mà vị Phán Quan đại nhân cùng Hắc Bạch Vô Thường kia thì sắc mặt xấu xí đến cực điểm, trong mắt lại càng hiện lên vẻ khiếp sợ.

Rầm rầm!

Lúc này, tiếng nước cực to vang lên.

Từ Hàn vội vàng theo tiếng nhìn lại.

Lại thấy trên mặt sông Nhạn Bất Quá cách đó không xa, dòng nước bắt đầu điên cuồng chảy ngược về một phía, một vòng xoáy cực lớn hiện lên trên mặt sông.

"Đây là" Hai con ngươi Từ Hàn ngưng tụ, trước tiên liền nghĩ tới tinh quái không tên ẩn núp bên trong sông này.

Hắn cũng không rõ tinh quái kia rốt cuộc là thứ gì, nhưng từ thái độ nhất định phải có của Sâm La Điện đối với thứ này, có thể đoán ra đại khái, vật kia nhất định cực kỳ bất phàm, cách xa khả năng mà hắn có thể nhúng tay.

"Chạy mau!" Hắn cùng lúc đó phát ra một tiếng thét kinh hãi, cao giọng hô với đám người đang còn sững sờ chung quanh.

Mọi người nghe vậy mới từ trong biến cố này phục hồi tinh thần lại.

Nhưng lúc này thì cũng đã trễ.

Mặt đất càng ngày càng rung động mạnh hơn, mà ở bên trong vòng xoáy giữa mặt sông kia, một vật cực kỳ lớn bắt đầu dần dần trồi lên mặt sông, theo vật kia xuất hiện, từng khe hở kéo dài ra bốn phương tám hướng, mặt đất dưới chân đám người Từ Hàn bắt đầu rạn nứt như mạng nhện.

Trong bọn họ ngoại trừ Phương Tử Ngư cùng Từ Hàn, những người còn lại hoặc bởi vì tu vi quá thấp, hoặc vì bị thương nghiêm trọng mà khó có thể đứng thẳng người dưới loại rung động này, từng người chao đảo rồi ngã trái ngã phải trên mặt đất.

Rống!

Một tiếng gào thét rung trời lập tức vang lên.

Thanh tuyến kia cao vút mà cực nóng, mang theo vô thượng uy nghiêm cùng phẫn nộ bay lên từ mặt sông, như rung động tuôn ra.

Lực lượng bao bọc bên trong sóng âm kia đủ để khiến sắc mặt Từ Hàn trắng nhợt, hắn đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy vật trong sông kia rốt cuộc lộ đầu lâu của mình ra.

Đầu lạc đà, tai trâu, mắt thỏ, cổ con rắn, râu dê, vảy cá, mà trên đỉnh đầu mọc ra một cái độc giác sắc bén.

Đồng tử Từ Hàn đột nhiên phóng đại, vẻ kinh hãi nồng nặc như rắn độc bò khắp đuôi lông mày của hắn.

Một khắc này hắn rốt cuộc mới tỉnh ngộ tới.

Tinh quái huyên náo thành Nhạn Lai gà chó không yên hiển nhiên là một con rồng!

...

Trên một gò núi cách Nhạn Bất Quá khá xa.

Một người nam nhân cùng một lão giả đang lẳng lặng nhìn một cảnh thế gian ít thấy phía xa xa, trong đêm tuyết mịn rơi lả tả trên người của bọn họ, tích tụ một tầng dày đặc trên bờ vai.

Lông mày lão nhân chợt cau lại, có chút nghi hoặc nhìn về phía nam nhân bên cạnh nói: "bệ hạ, dường như con Giao Long này xuất hiện sớm một chút..."

Dựa theo tính toán lúc trước, con Giao Long này cần tối thiểu bốn năm ngày nữa mới có thể xuất thế, ngày hôm nay đến đây vốn chỉ thám thính hư thật, lại không ngờ nó lại đột nhiên xuất hiện.

"Đã sớm nghe nói Sâm La Điện nắm giữ thuật dưỡng Yêu của hoàng thất triều Sở trước kia, hôm nay xem ra thật sự có chuyện này." Nam tử được lão giả gọi là bệ hạ thần sắc trên mặt cực kỳ lạnh nhạt. Gã nói lầm bầm lầu bầu, giống như nói chuyện không đâu nhưng lại làm cho sắc mặt lão giả bên cạnh trồi lên vẻ kinh ngạc.

"Bệ hạ nói Giao Long này là do Sâm La Điện tự tay nuôi dưỡng" Lão giả vừa kinh sợ vừa bất định hỏi.

"Chỉ sợ là như vậy." Nam nhân khẽ gật đầu, trên gương mặt không gợn sóng của gã khó có thể phỏng đoán tâm tình hiện tại của gã là như thế nào."theo lời đồn Sâm La Điện có một bí thuật, có nguồn gốc từ thuật dưỡng Yêu của hoàng thất nước Sở, nhưng nó càng hung hiểm hơn, chính là noi theo thuật dưỡng cổ của Man di Nam Hoang. Lấy cổ thuật dưỡng Yêu, nuôi nấng Yêu vật càng cường đại hơn, nhưng mà cũng càng thêm khát máu."

Nam nhân nhìn con Giao Long đang dời sông lấp biển trong sông Nhạn Bất Quá, hai con ngươi bắt đầu chậm rãi híp lại.

"Ta cũng tốt, Chúc Hiền cũng được, đều muốn lấy Long khí tụ tập số mệnh, mà đồng dạng, con Giao Long này cũng muốn đoạt Long khí của ta trợ giúp nó hóa thành Chân Long."

"Ngày hôm nay nó xuất thế sớm, chỉ sợ là vì cảm ứng được sự hiện hữu của ta."

Tâm tính của nam nhân này thật cao minh, chỉ mất mấy hơi thở liền suy nghĩ minh bạch chân tướng của sự việc.

"Nói như vậy thì chuyện ở đây không chỉ ra ngoài dự liệu của chúng ta, có lẽ tên Chúc Hiền kia cũng không ngờ tới, vậy bây giờ chúng ta ra tay cướp đoạt chẳng phải sẽ không sơ hở tý nào sao?" Lão nhân nghe vậy lập tức nhướng mày vui mừng, lão vội vàng nói, xem ra đã có vài phần rục rịch.

"Không nhanh." Nhưng ai ngờ, vào lúc này nam nhân lại lắc đầu.

Ánh mắt của gã nhìn về phía phương xa, rơi vào trên người một vị thiếu niên trong đám người đang hoảng loạn kia.

"Ta muốn xem một chút, viên hạt giống mà Thương Hải Lưu để lại, cuối cùng có bao nhiêu tiềm lực."
Bình Luận (0)
Comment