Tàng Phong

Chương 98

Dịch: phuongkta1

Kiếm ra phúc Sơn Hà, nhật nguyệt chiếu Đan Thanh.

Mười chữ rải rác này, nhìn như bình thường, lại đủ để cho đa số lòng người trong thiên hạ Đại Chu sinh ra ác hàn.

Đây là một bài thơ, cũng là một cái chiêu kiếm.

Mà người trên giang hồ Đại Chu có thể sử dụng một chiêu kiếm này, ngoại trừ người trẻ tuổi tóc trắng áo trắng trước mặt, liền chỉ có vị Đại Diễn Kiếm Tiến - Chung Trường Hận trên Trọng Củ Phong rồi.

Trên đời này người ái mộ hư danh rất nhiều, chỉ Đại Chu đã có thể tìm được người treo lên danh hào Kiếm Tiên này không đến một nghìn cũng có tám trăm.

Thí dụ như trưởng lão Long Tòng Vân - Huyền Minh Kiếm Tiên của Trọng Củ Phong, vẫn chưa thành Tiên cảnh, sao có thể xưng Kiếm Tiên.

Ngoại trừ hai người Nhạc Phù Dao bên trong thành Thiên Đấu, Diễn Thiên Thu trên Ly Sơn tông, còn lại nếu nói Kiếm Tiên, thanh danh lớn hơn nữa, môn nhân nhiều hơn nữa, đều đại khái danh không xứng với thực.

Chỉ có Chung Trường Hận, tu vi tuy là Đại Diễn cảnh, nhưng lại có danh tiếng Kiếm Tiên, lại không người dám có nửa phần chất vấn. Ngay cả Nhạc Phù Dao nổi danh khắp thiên hạ đã từng thẳng thắn nói qua, kiếm tu xuất thế trong thiên hạ trừ ta cùng với Thiên Thu, chỉ có Chung Trường Hận có thể nhận được cái danh Kiếm Tiên.

Bởi vì.

Chung Trường Hận tuy là Đại Diễn cảnh, do vậy bắt tay vào làm kiếm Thanh Phong dài ba thước, chém chết Tiên Nhân hàng thật giá thật.

Mà vị Tiên Nhân kia, lại là ân sư dạy dỗ cho lão năm đó -- Lý Thông Minh, Mang Cực Kiếm Tiên của Linh Lung Các!

Về phần vì sao lão phải làm như vậy, vì sao sau khi làm ra hành động này vẫn có thể trụ lại Linh Lung Các thì không ai biết được.

Nhưng từ đó về sau, không ai trong thiên hạ có thể thấy lão rút kiếm trong tay ra. Cho dù phần lớn đệ tử Linh Lung Các vốn cũng chỉ nghe kỳ danh, mà chưa từng thấy mặt.

Nếu như còn có người muốn thấy tư thái của vị Kiếm Tiên này, hy vọng duy nhất chính là đại đệ tử Trần Huyền Cơ, một người cũng rất thần bí, rồi lại vô cùng cường hãn.

Kẻ này lai lịch bất minh, tư chất bình thường.

Tương truyền năm đó lúc tạo thành Nội đan Đan Dương cảnh chẳng qua chỉ là Hoàng đan cấp thấp, nhưng vừa vào kiếm đạo đã thể hiện ra thiên phú vô cùng cường hãn.

Hôm nay trong hàng đệ tử hậu bối của Linh Lung Các không ai có thể tiếp được một kiếm của gã.

Có câu cha là Hổ thì con không thể là cầy, thầy là Sói thì không dạy ra chó.

Đại danh của Trần Huyền Cơ, thiên hạ Đại Chu không ai không biết.

Cho dù Từ Hàn cũng có nghe thấy, ngày hôm nay được thấy chính chủ, mới biết cái gì gọi là chân nhân bất lộ tướng.

...

Lúc này, theo lời nói của Trần Huyền Cơ rơi xuống.

Sau lưng gã đột nhiên hiện ra từng đường kiếm ảnh.

Từ một khắc hiện lên, chúng nó liền lóe ra hàn mang lăng liệt, giống như mũi tên nhọn nhắm phong mang ngay đầu Giao Long đang giương nanh múa vuốt.

Chỉ trong giây lát, số lượng kiếm ảnh đã đạt đến mấy nghìn cái, chi chít như rừng ở phía sau gã.

Lập tức hai con ngươi gã phát lạnh, ý niệm trong đầu khẽ động.

Mấy nghìn đường kiếm ảnh liền mãnh liệt hóa thành từng đường lưu quang, nổ bắn về phía con Giao Long kia.

Phanh!

Phanh!

...

Chỉ nghe từng tiếng nổ bung vang lên, con Giao Long kia lập tức phát ra từng đợt gào rú thống khổ.

Lỗ máu chi chít nhìn thấy mà giật mình hiện lên trên người Giao Long, máu tươi màu đỏ sậm không ngừng chảy xuôi thuận theo miệng vết thương của nó, trong lúc nhất thời máu chảy như mưa rơi.

Nhưng thương thế này đủ để cho bất cứ kẻ nào chết đi, rơi vào trên người Giao Long tựa như ngoại trừ kích phát hung tính của nó, rốt cuộc không thể tạo nên bất cứ tác dụng nào khác.

Chờ mưa kiếm kết thúc, con Giao Long kia lại gào rú một tiếng rồi giết tới Trần Huyền Cơ.

Khí thế của nó rất hung hăng, thân thể chưa đến, nhưng gió tanh mưa máu đã ập vào trước mặt.

Kiếm khách áo trắng kia tựa như mới lần đầu gặp loại Yêu vật này.

Gã vẫn như lão tăng nhập định, cúi đầu, gió tanh mưa máu kéo tới, thổi bay quần áo của gã ra hai bên, nhưng điều thần kỳ là không thể sờ tới góc áo của gã.

Gã đứng ở bên trong gió tanh mưa máu, quần áo lại trắng ngần như tuyết.

Tựa như đóa sen xanh bên trong thời đại hỗn loạn đen tối, không nhiễm một chút phàm trần.

Lúc này Giao Long đã đi tới trước mặt gã, nó mở ra miệng lớn dính máu, tựa như muốn nuốt tất cả mọi thứ trong thiên địa, ngay lập tức muốn bao bọc thân thể kiếm khách áo trắng bên trong đó.

"Cẩn thận!" Mọi người trên mặt đất lúc đó đều phát ra một tiếng thét kinh hãi, ý đồ nhắc nhở Trần Huyền Cơ, ngay cả Từ Hàn lúc này trong lòng cũng xiết chặt, thầm suy nghĩ không thể chỉ là giẻ chùi đẹp mã, hỏng mất hình tượng, còn hại tính mạng gã.

Nhưng duy nhất chỉ Phương Tử Ngư vẫn đứng thẳng lưng mình, ngẩng cái đầu lên, khóe miệng mang theo ý cười nhìn về phía không trung.

Trong mắt cô không có một chút lo lắng, giống như cô đang chờ đợi một cuộc biểu diễn long trọng.

Mà nhân vật chính, là người trong lòng cô.

Trong suy nghĩ của cô, trên đời này không còn chuyện nào hạnh phúc hơn rồi.

Đúng vậy.

Cô rất tự tin.

Cực kỳ tự tin.

Đến nỗi cô đã nghĩ kỹ, chờ Giao Long hóa làm thịt nhão, kiếm khách áo trắng như Tiên Nhân kia xuất hiện ở trước mắt cô, cô nên lộ ra dáng tươi cười nào, cho gã một cái ôm ra sao, mới có thể có vẻ nhiều hấp dẫn, mới có thể để cho gã càng ưa thích.

Gã vốn là như vậy, nướng chín khoai lang vì cô, cắt hết bụi gai vì cô, cũng vì cô mà ngăn lại tất cả mưa gió.

Dường như chỉ cần một thanh kiếm còn tồn tại, trên đời này sẽ không có chuyện mà gã không làm được.

Phương Tử Ngư có thói quen như vậy.

Còn lần này, sự tin tưởng của cô cũng không hề khác.

Ngay sau đó, hai con ngươi của Trần Huyền Cơ đột nhiên mở ra, kiếm quang lăng liệt sáng lên từ chỗ nào đó bên trong người gã.

Chích!

Trường kiếm trong tay gã trong một khắc này như đã cảm nhận được cái gì, nó phát ra một tiếng kiếm minh cao vút, dường như là hưng phấn vì thịnh yến kia đang đến.

Sau đó một đường kiếm quang trắng như tuyết sáng lên từ thân kiếm trông rất bình thường này.

Thân thể Trần Huyền Cơ bỗng nhiên chuyển động.

Tay gã cầm trường kiếm, bay người như tiên, đôi mắt lạnh lùng đâm tới cổ họng con Giao Long kia.

Kiếm ý tràn dầy cùng lúc đó ngưng tụ phía trên kiếm phong của gã, hóa thành một điểm sáng sáng ngời, chiếu sáng đêm đen như mực, cũng phá vỡ lo lắng trong lòng mọi người.

Thần sắc trên mặt mọi người lúc này đong kết lại, bọn hắn căng thẳng nhìn bóng người đã bay vào trong cơ thể Giao Long, không dám phát ra một chút thanh âm.

Chỉ có nụ cười trên mặt Phương Tử Ngư vào lúc này càng thêm tươi đẹp.

Phốc xuy!

Một tiếng khẽ vang trong bóng đêm lặng im.

Thanh âm kia rất nhẹ.

Nhẹ đến mức như thanh âm của thuộc da cũ nát bị lợi khí nào đó cắt ra.

Tia sáng trắng chói mắt lại sáng lên lần nữa, nó nhảy ra từ một nơi trong thân thể Giao Long.

Đó là Trần Huyền Cơ cầm trường kiếm trong tay, thần sắc trên mặt gã vẫn lạnh lùng như cũ, quần áo trên người gã vẫn trắng ngần như tuyết.

Nhưng máu tươi phun ra từ lỗ máu trong thân thể con Giao Long phía sau lưng lại giống như suối tuôn.

Huyết quang trong mắt Giao Long chợt ảm đạm, gần như mai một, thân thể to lớn của nó cùng lúc đó cũng dừng lại, giống như một con rối đã mất đi đề tuyến, trùng trùng điệp điệp ngã xuống đất.

Mọi người hít sâu một hơi, con Giao Long cường đại này, mấy lần suýt nữa để cho bọn họ mất mạng, hiện tại lại dễ dàng chết trên tay Trần Huyền Cơ.

Trần Huyền Cơ rốt cuộc mạnh mẽ đến loại tình trạng nào.

Ý nghĩ như vậy gần như hiện lên trong lòng mọi người cùng một lúc.

Mà Từ Hàn lại càng sững sờ, hắn có được tu vi Kim Cương cảnh, bên trong thân thể lại có khoảng chừng 365 miếng khiếu huyệt, thậm chí còn ngưng tụ thành Kim đan mà muôn đời đến nay cũng không ai ngưng tụ thành, rất nhiều đồ vật như vậy ở chung vào một chỗ, cho dù cường giả Thông U cảnh thì hắn cũng có sức đánh một trận. Hắn không kìm được trong lòng có chút tự đắc, cho đến khi thấy một kiếm của người nam nhân trước mắt.

Hắn mới bỗng nhiên minh bạch, thiên ngoại hữu thiên, sơn ngoại hữu sơn.

Lúc này, Trần Huyền Cơ thu kiếm trở vào bao, rơi xuống trước mặt mọi người.

"Sư tôn từng nói nhiều năm trước người thiếu nợ các hạ một cái nhân tình, ngày hôm nay con Giao Long này liền tặng cho các hạ rồi." Lúc đó gã chắp tay nhìn bốn phía rồi nói.

Mọi người nghe vậy sững sờ, lúc này ý thức tới chỉ sợ bên ngoài trận đại chiến này, còn có những người khác ở phía xa ngắm nhìn.

Mà Trần Huyền Cơ nói xong lời này liền muốn quay đầu nói gì đó với mọi người, nhưng miệng vừa mới mở ra.

Một cái bóng người nhỏ nhắn xinh xắn đã nhào vào trong ngực gã.
Bình Luận (0)
Comment