Quyển 1 - Chương 01: Ăn mày hỏi mệnh
Quyển 1 - Chương 01: Ăn mày hỏi mệnhQuyển 1 - Chương 01: Ăn mày hỏi mệnh
Thành Thượng Vân năm nay tuyết đặc biệt tới sớm, cũng đặc biệt lớn.
Đám dân chúng còn chưa kịp khôi phục một chút từ sau nạn hạn hán trước kia, lại gặp phải tuyết tai hiếm có. tuyết tai: thiên tai do tuyết rơi
Lương thực triều đình cứu nạn thiên tai, tâng tâng trao quyền cho cấp dưới, phàm là người quản lý, đương nhiên đều kiếm được chút chỗ tốt, cuối cùng rơi vào trong tay dân chúng chỉ còn lại có tí tẹo cám.
Từ khi vị hoàng đế kia đăng cơ đến nay, tình cảnh triều Đại Chu đã năm sau không bằng năm trước, trên phố thịnh truyên cái này là nghiệp báo vị hoàng đế kia giết cha đăng cơ.
Nhưng Từ Hàn nghĩ mãi mà không rõ, hoàng đế lão nhân làm chuyện sai lâm, vì sao dân chúng phải gánh chịu nghiệp báo này.
Chỉ có điều so sánh với những thứ này, hắn càng quan tâm hơn làm thế nào để sống qua đêm lạnh trước mặt cùng ứng phó với trong bụng mình liên tục truyền đến phô thiên cái địa cảm giác đói khát như thế nào.
'Khục khục khục!"
Lúc này bên cạnh truyền đến một hồi tiếng ho khan kịch liệt, lôi kéo Từ Hàn từ bên trong suy nghĩ của mình trở về thực tế.
Hắn có chút lo lắng quay đầu nhìn vị lão nhân hình dáng tiêu tụy, quần áo tả tơi bên cạnh mình.
Lão nhân họ Từ, tên là Từ Khiêm Duệ.
Tên này đương nhiên là cái tên rất hay, dựa vào chính lão nói, lão cũng sinh ra trong gia đình giàu có, lúc còn trẻ đọc qua chút sách, lại chưa kịp thi cử cái công danh, cha mẹ chết ngoài ý muốn. Không còn quản thúc, của cải giàu có bị lão tiêu sạch bóng loáng, sa sút thành bộ dáng hôm nay.
"Lão cha, không sao chứ." Từ Hàn đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt sau lưng Từ Khiêm Duệ, ý dịnh dùng hành động này để giảm bớt kịch liệt ho khan của lão nhân.
"Khục khục khụct"
Nhưng cách làm như vậy hiệu quả vẫn cực kỳ bé nhỏ, lão ăn mày lại ho một hồi lâu, mới chậm rãi ngừng lại.
"Không ngại." Lúc này lão ăn mày lắc đầu, trong tròng mắt đục ngầu tràn đầy hoàng hôn u ám.
Lão ngửa đầu nhìn sắc trời lờ mờ, thở dài một hơi.
"Đi về nhà nhanh một chút, tuyết lại muốn rơi."
Lão ăn mày dứt lời, lại run run rẩy rẩy phóng ra bước chân mình lần nữa, Từ Hàn bên cạnh thấy thế, vội vàng vươn tay đỡ lấy.
Cha Từ Hàn là một cái lão ăn mày, Từ Hàn đương chính là một tên ăn mày nhỏ.
Nhưng Từ Hàn lại không phải do lão ăn mày này sinh ra. Mười hai năm trước, cũng là một cơn gió tuyết thổi đến trong đêm, lão ăn mày nhặt được Từ Hàn bị vứt bỏ trong miếu đổ nát ở ngoại ô, lão ăn mày tuổi già không có con cháu, cuối cùng không đành lòng nhìn Từ Hàn vẫn còn trong tã lót chết lạnh ở bên trong băng tuyết ngập trời, sau khi suy tư thật lâu, vẫn quyết định nuôi nấng hắn.
Lão ăn mày cũng không đọc qua nhiều sách, càng nghĩ, chỉ cảm thấy khí trời trong đêm ngày đó cực kỳ rét lạnh, bởi vậy, liền gọi hắn là Từ Hàn.
Cái này nhoáng một cái đã qua mười hai năm, cuộc sống mặc dù trải qua gian khổ, nhưng lão ăn mày chung quy vẫn nuôi Từ Hàn lớn rồi.
Nhưng năm nay thiên tai nhân họa, người bình thường cũng đã đói, lại như thế nào có thừa lương thực bố thí cho bọn hắn?
Tính toán ra, hai người đã có hai ngày không xin được chút đồ ăn nào rồi, thực sự đói bụng cũng chỉ có thể uống nước tuyết ăn chút rễ cây đỡ đói, Từ Hàn trẻ tuổi, vẫn có thể chịu đựng chút thời gian. Nhưng lão ăn mày lại không may mắn như thế, mấy ngày nay thân thể của lão càng ngày càng kém, có thể sống qua mùa đông này hay không cũng không thể biết được.
Sắc trời đã tối, hai người một ngày không có nửa điểm thu hoạch đi ở trên đường về nhà, gió tuyết buông xuống, nếu không nhanh chóng về đến trong nhà, không bị chết đói, chỉ sợ cũng bị gió tuyết này dồn dập đến chết cóng.
"Ngươi xem cái con bé này, tròng mắt lớn, thân thể cũng rắn chắc, ngươi cũng nên cho thêm ít đi." Lúc này, bên đường một hồi thanh âm trò chuyện, khiến cho Từ Hàn đang cúi đầu gấp rút lên đường chú ý.
Hắn quay đầu nhìn lại, bỗng thấy một vị đàn bà đang chỉ vào bé gái ở bên cạnh, nói chuyện với một vị nam tử.
Tuổi tác của tiểu cô nương kia nhìn qua cùng Từ Hàn như nhau, lúc này lại giống như con nai chịu kinh hãi cúi đầu, sững sờ đứng ở nguyên chỗ, mặc kệ phụ nhân cùng nam nhân kia đối với nàng khoa tay múa chân, tựa như bình phẩm một loại hàng hóa.
Từ Hàn chưa từng đọc sách, nhưng trí nhớ cũng rất tốt. Cô bé trước mặt này, hắn nhận ra.
Khoảng chừng tháng năm năm nay, ngày mùa hè chói chang, bên trong mảnh đất người chết đói thành Thượng Vân. Từ Hàn bụng đói kêu vang ăn xin ở ven đường, cũng mấy ngày không ăn uống, có lẽ gân như đã sắp chết đói. Chính cô bé kia cho Từ Hàn khoảng chừng nửa cái bánh bao không nhân trong tay nàng, mới để cho Từ Hàn sống tạm mấy ngày, nhịn đến ngày triêu đình trích ra lương thực đến.
"Mùa màng không tốt, ta mua về không phải thừa đôi bát đũa? Tám lượng bạc đã không ít-" Nam nhân hiển nhiên cũng không đồng ý với quan điểm phụ nhân kia, y lắc đầu nói ra.
"Đại nhân, ngươi cũng biết lúc này mùa màng không tốt, bằng không thì ta sao có thể nhẫn tâm bán đi nữ nhi của mình? Xin ngươi thương xót, tăng thêm hai lượng đi." Phụ nhân đương nhiên cũng không muốn như vậy, tiếp tục nói.
"Chỉ có tám lượng bạc, ta cũng không thể bỏ ra nhiều hơn, ngươi xem. . Nam nhân phân biệt nói, hai người cứ giống như mua thức ăn bắt đầu cò kè mặc cả ở cuối phố.
"Đi thôi, đừng nhìn." Lão ăn mày kéo Từ Hàn đang nhìn xuất thần, có chút không vui.
Từ Hàn xưa nay nhu thuận lại hiếm thấy giãy giụa thoát khỏi tay lão ăn mày, cố chấp nhìn cảnh tượng cách đó không xa. Thân sắc trên mặt hăn bởi vì dính đây dơ bẩn mà nhìn không rõ lắm, nhưng nắm đấm nho nhỏ vào lúc đó lại nắm thật chặt.
Lão ăn mày dưỡng dục Từ Hàn nhiều năm như vậy, lần thứ nhất lão mơ hồ thấy có chút bất an như thế.
"Đó là số phận của nàng, ngày hôm nay thiên tai nhân họa, có thể bảo vệ tính mạng chính là vạn hạnh, một cái ăn mày như ngươi không cho được người ta một chút thức ăn, còn muốn như thế nào nữa?" Lão ăn mày hiển nhiên cũng không muốn dẫn đến rắc rối, lão đã quá già rồi, già đến mức lúc lên tiếng, cũng là dáng vẻ già nua nặng nề.
Từ Hàn sững sờ, hắn lúc này đương nhiên cũng ý thức được điểm này. Một tên ăn mày, lấy cái gì đi cứu người khác? Xưa nay lần thứ nhất, hắn đối với thân phận của mình sinh ra bất mãn nào đó.
"Cầm lấy đi, cô bé này, ta muốn." Đúng lúc này, một thanh tuyến già nua bỗng nhiên vang lên.
Biến hóa này ngoài dự liệu của mọi người.
Từ Hàn cùng lão ăn mày theo tiếng nhìn lại, bỗng thấy một vị lão giả chẳng biết xuất hiện ở giữa phụ nhân cùng nam tử kia từ lúc nào, trong tay cầm theo một cái túi tiền nặng trịch, đưa đến trước mặt phụ nhân.
"Cái này. . " Phụ nhân sững sờ, theo bản năng nhận lấy túi tiên, trong tay hơi hơi suy nghĩ - sức nặng rất đủ, tối thiểu hai mươi lượng.
"Ngươi!" Nam tử sinh ý bị người khác quấy nhiễu đương nhiên bất mãn, y quay đầu nhìn về phía lão giả kia muốn nói cái gì đó, nhưng lời nói vừa mới ra khỏi miệng, liền phát hiện đi theo phía sau lão giả là hai người cực kỳ khỏe mạnh, bên hông còn vác theo trường đao.
Hiển nhiên, lão giả này cũng không phải là người y có thể chọc được đấy.
Y thu trở về lời đã ra đến khóe miệng, hung hăng liếc nhìn lão giả, sau đó liền hậm hực rời đi.
Phụ thân thu tiền tài, mặt mày cũng hớn hở,'Khả Khanh a, về sau cần phải hiếu thuận thật tốt với đại nhân, đừng trách mẹ nhẫn tâm a! Là thói đời này không cho người đường sống al" Nói xong lời này, phụ thân lại ngoảnh về phía lão giả thiên ân vạn tạ, lúc này mới quay người rời đi.
"Đi thôi, lão nhân kia thoạt nhìn là người phú quý, đi theo lão, ít nhất sẽ không khổ cực." Lão ăn mày vào lúc đó nói ra.
Từ Hàn lúc này mới hồi phục thần trí, hắn lại liếc nhìn thật sâu nữ hài đang cúi đầu xuống cùng lão giả mặt mũi hiền lành, cuối cùng lại vẫn trâm mặc đuổi kịp bước chân của lão ăn mày. ...
Nhà Từ Hàn cùng lão ăn mày, cũng không thể tính là nhà được.
Chỉ là một cái miếu đổ nát ở ngoại ô, cũng không biết được xây dựng lúc nào, nhưng đã có chút hoang phế nhiều năm.
Che không được mưa gió, cũng tránh không được lạnh lẽo, chỉ là so với cảnh màn trời chiếu đất lại tốt hơn vài phần. Ăn mày bên trong thành Thượng Vân, đại đa số đã từng nương thân ở chô này, chỉ là theo thời gian môi năm trôi qua, những tên ăn mày kia có người rời khỏi thành Thượng Vân, có người lại vĩnh viễn lưu lại thị trấn nhỏ biên giới Thanh Châu này. Hôm nay miếu đổ nát đã chỉ còn sót lại hai người Từ Hàn.
Trở lại miếu đổ nát, lão ăn mày liền quấn lại thân thể bằng chăn bông lão giấu ở dưới cỏ tranh, lại tìm một chỗ còn không tính ẩm ướt nằm xuống. Biện pháp chống cự giá lạnh cùng đói khát tốt nhất, hiển nhiên chính là ngủ một giấc.
Từ Hàn cũng hiểu rõ đạo lý này, hắn dùng cỏ tranh che thân thể mình, nằm vật xuống bên cạnh người lão ăn mày, nhưng lật qua lật lại ngủ không yên.
Trong đầu dù sao vẫn liên tục hiện lên cảnh nam nhân kia cùng phụ nhân cò kè mặc cả lúc nấy, bán đi con cái mình. Gương mặt hoảng hốt của nữ hài, giống như một loại ánh sáng, không ngừng lóe lên trong đầu hắn.
Hắn rốt cuộc không thể kìm nén buồn khổ không nói ra được trong lòng, xoay người qua, nhìn về phía lão ăn mày đã sắp ngủ rồi.
"Cha." Hắn kêu một tiếng.
"Hả?" Lão ăn mày nữa tỉnh nữa mơ, đáp lại nói.
"Vừa rồi. . " Từ Hàn lên tiếng muốn hỏi chút gì đó.
"Năm tai họa đại hạn, chuyện bán nữ nhi rất bình thường, nữ oa tử bạc mệnh một chút, bán đi nhà mình dư dả, nữ oa tử kia bị người mua đi, mặc kệ vê sau làm nghề nghiệp gì, nhưng ít ra bây giờ không đến mức chết đói, mà người trong nhà đã có tiên bán nữ nhị, tiết kiệm chút có lẽ có thể sống qua cái trời đông giá rét này, đợi được sang năm đầu xuân, mùa màng tốt rồi, sống lại một cái cũng dễ làm thôi. Tóm lại vẫn hơn người một nhà tụ họp cùng một chỗ, cố chấp chờ chất..." Lão ăn mày một tay nuôi Từ Hàn lớn, sao có thể không hiểu tâm tư của hắn, còn không đợi Từ Hàn đặt câu hỏi, liền mở miệng nói ra.
"Bạc mệnh?" Từ Hàn nhăn mày lại, hắn đương nhiên hiểu rõ lời nói của lão ăn mày cũng không sai, nhưng hắn nói không nên lời vì cái gì, chính là cảm thấy bất mãn, càng là khó hiểu cái gì mới gọi là bạc mệnh?
"Bạc mệnh chính là số mệnh không tốt, mỗi người đều có mệnh của mình, có ít người từ nhỏ đã sinh ra ở gia đình phú quý, ăn ngon mặc đẹp, đó là mệnh của bọn họ. Làm tên ăn mày, bụng ăn không no, là mệnh của ta. Ngươi bị ta nhặt được, cùng làm tên ăn mày, đây cũng là mệnh của ngươi." Lão ăn mày chậm rãi nói qua, thanh âm lại càng ngày càng nhỏ.
Từ Hàn vẫn chưa tiêu hóa hết hoàn toàn những lời này của lão ăn mày, thấy lão đột nhiên im lặng, liên ngẩng đầu nhìn lại, lại thấy lão ăn mày hiển nhiên đã ngủ rồi.
Tuổi tác của lão ăn mày dù sao đã cao, hai ngày không ăn uống chút nào, tinh thân đương nhiên không tốt.
Từ Hàn thấy thế, cũng không đành lòng lại truy vấn, nhưng lông mày mình nhăn lại, nghĩ lời nói của lão ăn mày, khó có thể ngủ. ...
Đêm qua lão ăn mày nhắm mắt lại, đã không còn có thể tỉnh dậy nữa.
Lão rốt cuộc vẫn không thể sống qua mùa đông này.
Cái chết của lão, đến rất đột ngột. Đột ngột đến nôi Từ Hàn đối với lân này không có nửa phân chuẩn bị.
Phía ngoài gió tuyết càng rơi xuống càng lớn, không có chút ý tứ dừng lại.
Từ Hàn đã ngồi trọn vẹn một canh giờ bên thi thể lão ăn mày, sau đó, hắn mới chậm rãi đứng lên.
Hắn trâm mặc dùng cái giường chăn bông mà lão ăn mày đã sử dụng mấy năm nay gói kỹ lưỡng thân thể lão, sau đó lại từ trong đống cỏ tranh tìm được một cuộn dây thừng, quấn chặt vào cái chăn bông kia. Sau đó, hắn hít sâu một hơi, đặt một đầu dây thừng trên bờ vai của mình, cong người đứng lên, cứ như vậy nghênh đón đầy trời gió tuyết, lôi kéo thi thể lão ăn mày, đi ra miếu đổ nát.
Từ Hàn năm nay mới mười hai tuổi, cuộc sống ăn mày quanh năm để cho thân hình của hắn nhìn qua gầy nhỏ rất nhiều so với bạn cùng lứa tuổi. Thêm với mấy ngày không có ăn uống, kéo thi thể lão ăn mày, đây cũng không phải một chuyện dễ dàng đối với Từ Hàn.
Nhưng hắn vẫn cắn răng, mặc kệ gió tuyết lạnh lẽo thổi qua khuôn mặt của hắn, mà bản thân ở trong gió tuyết đầy trời lại cố chấp chậm rãi đi về phía trước.
Rất lâu.
Dây thừng ở trên vai của hắn siết ra vết máu, đốt ngón tay cũng có chút trắng bệch, khuôn mặt càng bị gió tuyết đông lạnh đến đỏ bừng.
Hắn một bước sâu một bước cạn giãm ở trong đống tuyết, cứ như vậy kéo thi thể lão ăn mày đi vào thành Thượng Vân.
Một cái nam hài kéo lấy một cái sự vật trùng trùng điệp điệp được bao bọc bằng chăn bông.
Cảnh tượng như vậy, ở thành Thượng Vân năm nay cũng trông thấy không ít mà mục đích của bọn hắn cũng không khó đoán.
Người chết, xuống mồ mới có thể yên ổn.
Bán mình chôn cha những năm qua có thể nói tình huống ly kỳ, trong năm nay tai hoạ tới tấp lại không thể khiến cho một ít người đi đường nhấc lên nửa điểm hứng thú.
Gia đình nghèo cuộc sống tự nhiên đau khổ, nhưng gia đình giàu có cũng không ít một chút lương thực này, bọn họ ngược lại rất thích nhận lấy những hài tử bán mình chôn cất cha này, người lanh lợi được lưu lại, làm tiểu nhị hoặc là nha hoàn, không thích qua tay bán đi nơi khác, cũng là một cái cọc sinh ý. Một chỗ sòng bài phía tây thành lại càng phủ lên chiêu bài, chuyên môn thu mua mấy tên hài đồng này, nam nữ không hạn chế, nhưng niên kỷ lại không thể quá lớn, công khai ghi giá.
Chủ nhân phía sau sòng bài dường như lai lịch không nhỏ, nha môn trong thành đối với chuyện này mở một con mắt nhắm một con mắt, cũng không hỏi qua. Nhưng trên phố ngược lại có một chút tin đồn như vậy, nói sòng bài này thu mua nhiều hài đồng như vậy, là vì tiến hành chút tà thuật, có người ở bên trong quán rượu xác thực lời nói này, lão đã từng trông thấy bên trong sòng bài mang ra vô số cỗ thi thể tiểu hài tử lúc nửa đêm.
Nhưng khách uống rượu nói lời này, sau đó một ngày rút cuộc không có ai thấy nữa.
Thời điểm Từ Hàn đi đến sòng bài kia, thủ vệ cường tráng đang khép lấy xiêm y, dựa cánh cửa, tựa như buôn ngủ.
Âm thanh phát ra do thi thể lão ăn mày kéo trên mặt tuyết kéo tráng hán từ trong mộng đẹp tỉnh lại, gã liếc nhìn thoáng qua Từ Hàn quần áo tả tơi, khoát tay áo, không kiên nhẫn nói: "tiểu ăn mày đi một bên, gia gia nơi đây không có tiền cho ngươi."
Từ Hàn cũng không thèm để ý, hắn như thả ra gánh nặng, buông xuống dây thừng trong tay. Ở trong đống tuyết đứng thẳng người, nhìn về phía tráng hán, dùng thanh tuyến xanh non của bản thân nói ra: "ta đến bán thân."
"Hả? Bán thân?" Tráng hán sững sờ, gã lúc này mới nhìn rõ cái vật bị khóa lại trong chăn bông sau lưng nam hài.
Khiến gã có chút kinh ngạc, tiểu hài tử bị bán đến sòng bài đương nhiên không ít, nhưng đại khái đều do bậc cha chú dẫn đi, hoặc từ nơi khác qua tay mà đến, bản thân chạy đến sòng bài bán mình đấy, gã vẫn là lần đầu gặp phải.
Gã nhìn về phía Từ Hàn lần nữa, rất nghiêm túc đánh giá một phen nam hài trước mặt này.
Hắn rất gầy yếu, gây yếu đến như một trận gió có thể thổi ngã. Trên mặt của hắn tràn đây cáu bẩn, làm cho người ta khó có thể thấy rõ hình dạng của hắn, thế nhưng trên mặt dơ bẩn lại mọc lên một đôi mắt sáng ngời.
Đôi mắt kia, vào lúc này đối mặt với ánh mắt của tráng hán, bên trong bao vây lấy thứ nào đó khó có thể nói.
Tráng hán giật mình một cái, gã bị ánh mắt kia xúc động, nói: "bán mình chôn cha, nơi đi rất nhiều, ngươi vì sao phải chọn nơi này."
Hắn biết rõ, sau lưng mình cái sòng bài này, rốt cuộc là cái thứ gì, càng hiểu rõ những hài tử kia bán mình đến đây, rốt cuộc có kết cục như thế nào.
"Người bán mình nơi khác, chính là cả đời, nơi đây, ta nghe nói, chỉ cân làm đủ năm năm, liền thả ta tự do."
Từ Hàn nhìn tráng hán, bình tính nói.
Tráng hán lại sững sờ, gã âm thầm cảm thấy buồn cười, quả thực, bọn chúng nơi này có quy định như vậy. Nhưng đến bây giờ mới thôi, gã vẫn chưa từng nghe nói qua hài tử có thể làm được như vậy.
"Làm đủ năm năm? Đây chính là chuyện liều mạng.' Tráng hán nói ra.
Lời này nói ra, thực ra đã vượt quá quyền hạn. Nhưng có lẽ vì nam hài trước mặt này để cho gã cảm giác thực sự có chút đặc biệt, bởi vậy lại chịu đựng được nói ra một chút tình hình thực tế sau lưng.
"Nhà người ta ra bảy tám lượng bạc, chính là một lòng cả đời. Các ngươi ra mười lăm lượng bạc, lại chỉ cân làm năm năm, đương nhiên, việc cân phải làm sẽ không đơn giản." Từ Hàn khẽ gật đầu, ánh mắt lại bình tĩnh như cũ.
Tráng hán nghe vậy, sắc mặt nhất thời biến đổi.
Từ trong lời nói của Từ Hàn, gã không khó nghe ra, nam hài này trước khi đến cũng đã có chuẩn bị đối với lần này. Không nói đến từ bên trong đôi câu vài lời này liền phỏng đoán ra những thứ này, nam hài này tâm tính vô cùng được, thế nhưng dĩ nhiên đã minh bạch trong đó khác biệt, hăn vân lựa chọn bán mình cho sòng bài của bọn chúng, trên điểm này, liên cũng đủ để cho gã khó hiểu.
"Vì cái gì?" Gã kinh ngạc hỏi, thanh tuyến chẳng biết vì sao thậm chí có chút đắng chát.
"Lão đầu nói, lão nếu như chết, sẽ để ta bán mình cho một cái gia đình phú quý, có thể sống, nếu như làm được lanh lợi, lấy được niềm vui của gia chủ, nói không chừng còn có thể kiếm một phần việc làm thật tốt, không lo áo cơm cả đời."
"Lão nói, đây là sinh mệnh tốt nhất của ta rồi."
"Thế nhưng.. ˆ"
Lông mày nam hài vào lúc này bỗng nhiên nhíu lại, trong con ngươi tựa như có một đạo quyết ý hiện lên, một khắc này, hắn đứng thẳng lưng mình lên trong gió tuyết, như võ sĩ sắp chết, giống như Phượng Hoàng chờ đợi Niết Bàn.
Hắn nói ra: "ta không cam chịu số phận." Chương 02: Dê mập nên làm thịt, người mạnh thì chết
Vì vậy, trong lăng mộ ở ngoại ô thành Thượng Vân lại có thêm một ngôi mộ mới.
Mười hai năm qua.
Lão ăn mày không thể nói tốt với Từ Hàn bao nhiêu, nhưng nếu không phải bên trong đêm tuyết năm đó trong lòng của lão hiện lên một tia thiện niệm, chỉ sợ trên đời này đã không còn có Từ Hàn rồi.
Từ Hàn quỳ rất lâu trước phần mộ, cho đến khi tráng hán theo hắn đến cũng đã không kiên nhẫn báo hiệu mới rốt cuộc đứng dậy.
Hắn nhìn thật lâu cái bia trên phần mộ, nỗi lòng có chút cuồn cuộn.
"Người tạm thời an nghỉ ở chỗ này đi, người nuôi ta mười hai năm, ta lấy thân hoàn lại."
“Ta và người cũng không nợ gì nhau."
"Từ nay về sau, sinh mạng của ta, sẽ do ta tự mình quyết định đi."
Nói xong, Từ Hàn xoay người qua, khẽ gật đầu với tráng hán cùng đi với hắn.
Lúc đó, gió tuyết đang tạm ngưng lại lân nữa gào thét về phía hắn.
Từ Hàn cũng không quay đầu lại cùng tráng hán chạy vào trong gió tuyết.
Lúc đó hắn đứng thẳng lưng mình, trong con ngươi ánh sáng như tuyết, thật giống như một thanh kiếm ra khỏi vỏ. ...
Tòa sòng bài này ở thành Thượng Vân không đơn giản.
Tráng hán tên là Lục Đại Ngưu mang theo Từ Hàn xuyên qua tầng tâng cửa ngầm, rút cuộc đi vào trong phòng tối dưới sòng bài.
Trong phòng tối ước chừng có bốn mươi năm mươi tên hài đồng lớn nhỏ giống như Từ Hàn, nữ hài chiếm hơn phân nửa, có lẽ quả nhiên như lão ăn mày nói, sinh ra gặp phải loạn thế, sinh mệnh nữ hài còn muốn mỏng hơn một chút.
Mà chỗ ở của Từ Hàn là một gian phòng nhỏ lớn chừng hai trượng vuông, phòng này trọn vẹn chen lấn mười hai tên nam hài.
Mười hai khuôn mặt xanh xao vàng vọt nhỏ nhắn bày biện ra mười hai loại kiểu dáng hoảng sợ khác nhau, mà Từ Hàn rất rõ ràng, bọn họ sợ không phải là mình, mà là cái vị tráng hán phía sau mình kia.
"Đi vào!" Lục Đại Ngưu cũng không có biểu hiện giống như lúc trước khác hẳn với thường nhân còn đối với Từ Hàn có gì đặc biệt ưu đãi.
Mười người có thể sống được một tên đã tính không tệ, về phần gọi là tôn trọng?
Đó là người sống, mới có thể lấy được trọng đãi.
Từ Hàn không kịp đề phòng bị Lục Đại Ngưu dùng sức đẩy, ngã vào trong phòng.
Ngay sau đó, cửa sắt sau lưng liền phát ra một tiếng đập mạnh, bị Lục Đại Ngưu đóng lại. ...
Dù cho lúc trước đã hoàn toàn nghĩ tới tình cảnh như hiện tại, nhưng khi hắn thực sự tới đây, đối mặt với vẻ sợ hãi trên mặt những hài đồng kia, đáy lòng của hắn vẫn phát lạnh. Nói cho cùng, hăn năm nay cũng mới mười hai tuổi.
Trước đó nhìn thấy cảnh vật khó lường nhất, cùng lắm cũng chính là người đẹp trên Hồng Trang Các trang điểm để được xinh đẹp, hở ngực lộ nhũ rồi.
Chỉ là hấp tấp thoáng nhìn, liền khiến hắn xấu hổ tim đập mạnh.
Hoàn cảnh như vậy tuy làm hắn sợ hãi, mà theo bản năng, hắn cũng khát vọng từ trong miệng những hài đồng kia biết được một chút tin tức về cái phòng tối này, mặc dù không hẳn có thể bảo vệ tính mạng, nhưng ít ra trong lòng an ổn một chút.
Nhưng những hài đồng kia cũng sớm bị dọa bể mật, từng tên một co đầu rút cổ tại góc tường, thần tình hoảng sợ chết lặng, hoàn toàn không để ý tới lời nói của Từ Hàn.
Tình hình như vậy, không thể nghi ngờ làm Từ Hàn càng bất an. ...
Mấy ngày kế tiếp, Từ Hàn trải qua rất thoải mái dễ chịu.
Thoải mái dễ chịu một cách không ngờ .
Mỗi ngày cũng sẽ có người đưa tới đồ ăn, không chỉ có bao ăn no, hơn nữa mỗi bữa đều có thịt ăn, trong thời gian thiên tai này, chỉ sợ cũng chỉ gia đình giàu có mới có đãi ngộ như vậy.
Trừ ăn cơm ra, thời gian còn lại là mỗi ngày cùng theo Lục Đại Ngưu học tập quyền pháp cùng sử dụng binh khí.
Từ Hàn cảm thấy sự tình sẽ không đơn giản như vậy, tuy rằng thái độ của đám người Lục Đại Ngưu đối với bọn hắn vô cùng ác liệt, động thì quyên đấm cước đá, nhưng những điều này không đến mức khiến bọn nhỏ sợ hãi như thế.
Hắn đối với lúc trước, có thể ăn được một bụng cơm no, đã là hy vọng xa vời, còn lo lắng nhiều tương lai ngày mai như vậy.
Hắn rất nỗ lực.
Hắn dốc sức liều mạng luyện tập quyền cước.
Hắn so với người ta càng thêm quý trọng thời gian hiện tại.
Thân thể của hắn yếu, thể lực kém, lúc luyện công khó tránh khỏi có lúc làm không đến nơi đến chốn, vì thế hắn bị trách phạt không ít, nhưng hắn cũng không lười biếng, thậm chí lúc nhàn rỗi liền tranh thủ luyện tập.
Hơn mười ngày sau, mặc dù chưa nắm được mấu chốt, nhưng cũng đã có một chút bộ dáng.
Nhắc tới cũng kỳ lạ, hắn rõ ràng cảm giác được bản thân mình qua từng ngày bắt đầu không ngừng khôi phục, nhưng rốt cuộc là tác dụng của bộ quyền cước kia, hay là cái khác, Từ Hàn lại không đoán được. ...
Một ngày này, sau khi luyện tập xong một ngày công phu quyên cước, bọn nhỏ lần lượt trở lại chỗ của riêng mình ở trong phòng.
"Cho ngươi lười biếng! Cho ngươi lười biếng!" Lúc này, tiếng rống giận dữ của một người đàn ông tại nơi hẻo lánh không ngừng truyên đến.
Từ Hàn đang đi vê phía cửa phòng mình nghe tiếng quay đầu nhìn lại, lại thấy một vị tráng hán cầm lấy roi da đang đánh một nam hài. Đứa bé kia Từ Hàn nhận biết, y tên là Lưu Sanh.
Y có lẽ đã lưu lại phòng tối thật lâu, theo Từ Hàn biết, trong những nam hài cùng phòng với hắn không ai tới sớm hơn y, nhưng kỳ quái là, y thi triển quyền cước cũng là kém nhất trong mọi người, cho dù Từ Hàn vừa tới hơn mười ngày, cũng so với y tốt hơn vài phần.
Do đó, hầu như mỗi ngày y đều nhận được đòn hiểm từ người coi giữ.
Nhưng Từ Hàn lại chưa từng thấy Lưu Sanh khóc lóc.
Từ đầu đến cuối đều chỉ thấy y cắn răng, chịu khó không lên tiếng thừa nhận hết thảy.
Y yên lặng ăn cơm, yên lặng thi triển quyền cước, lại yên lặng bị đánh, vòng đi vòng lại, ngay cả những hài đồng kia đối với chuyện này cũng giống như không trông thấy.
Hắn cảm thấy Lưu Sanh dường như không giống vậy.
Từ Hàn sau khi nếm qua cơm tối mà theo hắn đã hết sức phong phú, mười vị hài đồng trong phòng đã chen chúc trên giường từ sớm, chìm vào giấc ngủ.
Mỗi một ngày đối với bọn hắn mà nói đều là dày vò, có lẽ chỉ trong mơ bọn hắn mới có thể đạt được một chút an ủi.
Từ Hàn lại không có ý định sớm chìm vào giấc ngủ.
Hắn giống như những đêm trước, ở chỗ trống trong phòng, nhiều lần thi triển quyền cước mà Lục Đại Ngưu đã dạy cho hắn.
Tuy rằng không biết làm như vậy rốt cuộc có tác dụng gì, nhưng vẫn hơn cái gì đều không làm.
Ước chừng nửa canh giờ trôi qua.
Từ Hàn đã đầu đầy mồ hôi, hắn đang muốn đi chỗ hẻo lánh của gian phòng tìm trong thùng chút nước uống.
Két...
Lúc này, cửa sắt bị đẩy ra, Lưu Sanh vẻ mặt mệt mỏi kéo lấy thân thể tràn đầy vết thương, đi vào trong phòng.
Từ Hàn sững sờ.
Hắn nhìn thật sâu máu thịt mơ hồ trên lưng Lưu Sanh, lại trước sau nghiến răng không phát ra nửa điểm âm thanh, theo bản năng nghĩ muốn hỏi một chút gì đó.
Nhưng đối phương lại làm như không nhìn thấy Từ Hàn.
Y trực tiếp đi đến giường của mình, dựa lưng vào cây cột, cầm lấy các vị thuốc bắt đầu bôi lên miệng vết thương của mình.
Từ Hàn nhíu mày, lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào.
Hắn suy nghĩ một chút, từ trong lòng ngực móc ra một vật đưa tới trước mặt Lưu Sanh.
"Ăn đi, ta cũng không có nhiều." Từ Hàn nói như vậy.
Đó là một miếng bánh tráng, hắn cố ý vì Lưu Sanh mà giữ lại đấy.
Từ Hàn ngược lại cũng không phải có lòng dạ Bồ Tát. Chăng qua là cảm thấy trong mười hai năm chính mình sống rất gian khổ, sinh ra, sống sót, quá khó khăn.
Nếu như sinh tôn vốn là một chuyện cực kỳ khó khăn, vậy ông trời cho hắn mạng sống, nhất định có ý nghĩa trong đó.
Mà lúc chưa tìm được đáp án, hắn nghĩ cần phải nỗ lực sống sót.
Lưu Sanh rõ ràng không ngờ rằng Từ Hàn lại hành động như vậy.
Y hơi sững sờ, ngẩng đầu lên, nhìn về phía Từ Hàn.
Y đối với Từ Hàn cũng không có nhiều ấn tượng, chỉ là biết rõ hắn là nam đồng gần nhất vào đây, so với những người khác có nỗ lực một chút, trừ cái đó ra, liền không cái gì đặc biệt.
Y lặng im nhìn Từ Hàn, trong ánh mắt có ý không hiểu.
Từ Hàn bị y nhìn đến có chút mất tự nhiên, nhưng hắn vẫn đưa bánh tráng trong tay đặt ở trước mặt Lưu Sanh.
Thật lâu.
"Vì cái gì?" Lưu Sanh rốt cuộc mở miệng nói.
"Hả?" Vấn đề này hiển nhiên có chút vượt quá dự liệu của Từ Hàn, hắn hơi sững sờ, mới vừa nói: "chỉ là đúng lúc nhiều ra một phần thế thôi."
Khi nói xong lời này, thần sắc trên mặt hắn cực kỳ tự nhiên, dường như giống như hắn nói, hắn làm chuyện đó cũng coi như là một chuyện bình thường.
Nào biết lời này chẳng những không để Lưu Sanh hiểu được thiện ý của hắn, lúc đó trên mặt y ngược lại lộ ra một ý cười đùa cợt.
"Nhà của ngươi có từng nuôi gia súc không?" Y hỏi.
Vấn đề này, quả nhiên có chút quá đột ngột, Từ Hàn lại sững sờ.
"Không có, ta là một tên ăn mày. . " Nhưng theo bản năng hắn vẫn đáp lại.
"Ngươi biết loại gia súc nào bị chết nhanh nhất sao?" Lưu Sanh đối với chuyện này cũng không quan tâm, y tiếp tục truy vấn.
Từ Hàn nhíu mày, hắn cũng không thích Lưu Sanh biểu hiện ra vẻ ác ý như hiện tại. Hắn lắc đầu, coi như là trả lời vấn đề của Lưu Sanh.
Lưu Sanh sắc mặt lại bỗng nhiên u ám, trong phòng tối sâu thẳm ánh nến dày đặc chiếu đến, có vẻ cực kỳ đáng sợ.
"Ăn được càng nhiều, gia súc lớn lên càng nhanh, luôn luôn chết trước."
Y hạ thấp thanh tuyến của mình nói ra, sau đó nhận lấy bánh tráng trong tay Từ Hàn, dùng tay xé xuống một ít, đặt vào trong miệng, khô khan nuốt xuống.
Rồi sau đó y đem mảnh lớn bánh tráng còn lại, bỏ vào trong tay Từ Hàn, y quay đầu mặc nguyên áo quần nằm xuống, từ đó không tiếp tục nhìn Từ Hàn nữa.