Chương 216: Một người có thể ngăn chặn trăm vạn sư
Chương 216: Một người có thể ngăn chặn trăm vạn sưChương 216: Một người có thể ngăn chặn trăm vạn sư
Thôi Đình hiển nhiên ăn chắc Mục Cực.
Lão biết Mục Cực lúc này đột nhiên phản bội tự nhiên phải có chỗ dựa của riêng y, mà khi thấy rõ mẫu trùng Hồng Tuyến Miên kia, Thôi Đình lập tức đoán được hậu thủ của Mục Cực đến tột cùng là cái gì. Mặc dù đáy lòng có kinh ngạc vì Mục Cực lại có thể có được loại di vật tiền triều này, nhưng đáy lòng lại không có bao nhiêu bối rối, loại làm ra vẻ kia cũng chỉ là vì trêu đùa Mục Cực một phen mà thôi.
Giờ phút này diễn tiền hí đã diễn đủ, tự nhiên đến lúc thu lưới. (tiền hí: trò vui khởi động)
Lão không cho rằng một Mục Cực dùng hết át chủ bài lại không có chút tu vi nào cùng với sáu vạn binh tàn tướng bại của Đại Hoàng thành thật sự có thể nổi lên sóng lớn gì từ trong tay hai mươi vạn thiết ky của lão.
Lão đủ tự tin về chuyện này.
Lão nhìn hơn mười vị giáp sĩ đã đi tới bên cạnh Mục Cực, ánh mắt lúc đó nheo lại.
Tựa như đã nhìn thấy cảnh tượng tuyệt vời khi vị Bắc Cương Vương kia trở thành tù nhân.
"Đại Hạ có ba vị Quốc trụ, Khâu Tẫn Bình, Giang Chi Thần cùng Thôi quốc trụ."
"Quốc trụ chưa bao giờ nghĩ tới, vì sao Khâu Tẫn Bình, Giang Lưu Hỏa xưa nay rất được Thánh thượng tín nhiệm, duy chỉ có Thôi quốc trụ ngươi hai năm ở bên ngoài chinh chiến, nhưng từ đầu đến cuối không chiếm được Thánh tâm?
Chỉ là cho dù đến lúc này, thần sắc trên mặt vị Bắc Cương vương kia vẫn bình tĩnh đáng sợ như cũ, y cũng không thèm nhìn những giáp sĩ xung quanh, mà chỉ đem ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Thôi Đình, thanh tuyến bình thản hỏi.
Thôi Đình tự nhiên biết Mục Cực này tuyệt đối không phải loại thiện, hỏi ra lời này tất có lời sau. Nhưng lời nói dường như lơ đãng này lại đâm trúng chỗ đau của lão, lão nhướng mày, vươn tay ra, ý bảo giáp sĩ đang xông tới tạm thời dừng lại.
Sau đó Thôi Đình trâm mắt nhìn về phía Mục Cực, nói: "Vậy theo ý của Bắc Cương vương, đây là vì sao?”
Đây là một chướng ngại trong lòng khiến lão vẫn luôn không thể xông qua được.
Hoàng đế Đại Hạ Lý Du Lâm quả thật là một đời hùng tài vĩ lược, lòng mang đại nghiệp to lớn, lại cảm thông dân tình, trọng hiên xa gian, không chỉ san bằng những bệnh ẩn do Lý Văn Cảnh chinh phạt khắp nơi, cực kỳ hiếu chiến mang đến cho Đại Hạ năm đó, mà còn mở ra thịnh thế chưa từng có trong hai trăm năm khai triều Đại Hạ.
Nhưng chính là một vị đế vương như vậy, hết lân này tới lần khác lại luôn lạnh nhạt đối với người mở rộng lãnh thổ cho Đại Hạ, thần tử là cánh tay đắc lực giúp hắn chinh chiến nhiều năm ở bên ngoài như Thôi Đình, điểm này làm cho Thôi Đình rất tức giận, cũng làm cho lão nóng lòng nghĩ hết biện pháp lấy được chiến quả ở biên quan, nhưng có lẽ chính vì vội vàng như vậy ngược lại làm cho lão nhiều lần ăn thua thiệt khi đối phó Trần quốc, bị Hổ Lang ky trong tay Mông Khắc đánh cho tơi bời khói lửa.
"Bởi vì..." Trên mặt Mục Cực lại nổi lên một nụ cười.
Dường như y ngày hôm nay đặc biệt thích lộ ra vẻ mặt như vậy.
Mà lại không thể nói vì sao, bộ dáng của y lại làm cho Thôi Đình cực kỳ không vui. Nhưng dù là như thế, lão vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Mục Cực, muốn từ trong miệng y nhận được câu trả lời cho câu hỏi đã ám ảnh lão nhiều năm.
"Thôi quốc trụ quả thực quá ngu ngốc một chút."
Thôi Đình một lòng muốn nghe được đáp án nghe vậy, cho nên lập tức sửng sốt.
Lập tức, vẻ tức giận nhanh chóng nổi lên đuôi lông mày vị Quốc trụ đại nhân này.
"Mục Cực! Ngươi thực sự nghĩ ta không dám giết ngươi sao?"
Lão giận dữ mắng như vậy, hơn mười vị giáp sĩ kia vào lúc đó nghe tiếng mà động, lân thứ hai vây về phía Mục Cực.
Lúc này đây bọn họ rất hùng hổ, dường như không có chút ý định lưu lại người sống.
Nam nhân mặc áo trắng ngồi trên ghế gỗ kia ở trước mặt hơn mười vị giáp sĩ dáng người khôi ngô như vậy, gây yếu như là một con nai non nớt. Dường như chỉ cần hơi chạm vào, con nai tơ này sẽ bị xé thành mảnh vụn.
Nhưng cho dù đối mặt với tình cảnh như vậy, ý cười trên mặt vị Bắc Cương vương kia cũng không giảm đi nửa phần. ....