Chương 05: Thần sắc cũng trêu người
Chương 05: Thần sắc cũng trêu ngườiChương 05: Thần sắc cũng trêu người
Long khí vào Kiếm Chủng.
Khi đó một cỗ đau đớn tê tâm liệt phế liền truyền khắp toàn thân Từ Hàn.
Đó là một nỗi đau không thể diễn tả thành lời, giống như có hàng ngàn gai nhọn, đâm vào mỗi lỗ chân lông trong cơ thể của ngươi cùng một lúc.
Từ Hàn lại cắn răng nhịn xuống loại đau đớn này.
Sau đó Kiếm Chủng đã sinh ra chồi non của hắn bắt đầu run rẩy, kịch liệt run rẩy.
Theo sự run rẩy kịch liệt, Kiếm Chủng bắt đầu bành trướng, tựa như một con rắn nhỏ nuốt vào một con voi, voi tuy vào bụng, nhưng khó có thể tiêu hóa.
Cái gọi là tham lam.
Từ Hàn hiện tại, hoặc có thể nói Kiếm Chủng trong cơ thể Từ Hàn chính là Ba Xà, mà Long khí chính là con voi khổng lồ kia.
Trình độ lực lượng của Long khí hiển nhiên đã vượt qua phạm vi thừa nhận của Kiếm Chủng, bởi vậy Kiếm Chủng bị Long khí banh ra, lại khó có thể hóa nó thành kiếm ý.
Long khí kia hiển nhiên cũng không cam lòng cứ khuất phục trong Kiếm Chủng như vậy, nó bắt đầu cuồng bạo chạy loạn trong Kiếm Chủng, điều này làm cho Từ Hàn cảm nhận được đau đớn lại lớn hơn vài phần, mà thân thể của hắn đương nhiên không tránh khỏi không tự chủ được run rẩy.
Từ Hàn biết tiếp tục như thế, Kiếm Chủng của hắn tất nhiên sẽ bị Long khí phá vỡ, mà Kiếm Chủng bị phá, nhẹ thì một thân tu vi hóa thành hư vô, nặng thì rất có thể rơi xuống kết cục thân tử đạo tiêu thê thảm.
Từ Hàn há có thể để mặc chuyện như vậy phát sinh.
Khi đó hắn cắn răng, kiếm ý quanh thân bị hắn mạnh mẽ huy động hết, bao bọc Kiếm Chủng trong đó, sau đó hắn thầm niệm một tiếng: "Thul”
Kiếm ý bàng bạc kia liền mạnh mẽ co rút lại, đè ép Kiếm Chủng bành trướng gấp mấy lần xuống.
Hai cỗ lực lượng trong ngoài đối đầu, làm cho sắc mặt Từ Hàn lập tức trở nên tái nhợt vô cùng, thậm chí trên trán cũng bắt đầu hiện lên mồ hôi chẳng chịt.
Nhưng hắn lại không có nửa phần tính toán lơi lỏng, hắn biết nếu Kiếm Chủng bị phá thì kết cục của hắn sẽ thê thảm như thế nào, nếu đã như vậy, hắn đương nhiên phải liều mạng đánh một trận.
Bởi vậy hắn cắn răng chịu đựng nỗi đau lớn lao này.
Thời gian trôi qua làm cho tinh thân của hắn dần dần uể oải, loáng thoáng hắn dường như cảm giác được mình đang di động, nhưng hiển nhiên hắn hiện tại lại không có tâm tư quan tâm việc này, hắn toàn lực áp chế loại kiếm ý bành trướng kia, mỗi một hơi thở đối với hắn mà nói đều là gian nan như thế.
Nhưng có lẽ chấp niệm của hắn khiến cho tồn tại trong bóng tối bị cảm hóa, hoặc là trong trận chiến kéo dài này, Long khí rốt cục không cách nào chống đỡ.
Sự bành trướng của Kiếm Chủng bắt đầu chậm dần, bắt đầu từ từ héo rút.
Tốc độ như vậy mặc dù chậm chạp nhưng Từ Hàn lại có thể cảm giác được rất rõ ràng, điều này làm cho trong lòng hắn cảm thấy nhẹ nhõm. Hắn tỉnh lại lần nữa, huy động kiếm ý quanh thân điên cuồng đè ép vào Kiếm Chủng kia.
Tốc độ Kiếm Chủng héo rút bắt đầu nhanh hơn, mà tần suất run rẩy của chồi non trên Kiếm Chủng cũng lập tức trở nên mãnh liệt.
Đinh.
Một tiếng vang nhẹ sau đó chợt vang lên trong cơ thể Từ Hàn.
Trên chồi non của Kiếm Chủng có một đạo kiếm ý nhàn nhạt trào ra.
Kiếm ý kia dường như có chút khác biệt với kiếm ý tâm thường, mang theo một chút màu vàng nhạt giống như Long khí kia. Theo kiếm ý tuôn ra, cũng đánh dấu Kiếm Chủng của Từ Hàn rốt cục đồng hóa được Long khí kia, vì thế mọi chuyện kế tiếp liền trở nên thuận lý thành chương.
Kiếm chủng không ngừng héo rút, đau đớn kịch liệt dân dần tiêu tán, kiếm ý màu vàng nhạt từ không ngừng phun ra trên chồi non kia.
Mà theo Long khí hóa thành kiếm ý tràn vào trong cơ thể Từ Hàn, kiếm ý vốn có của Từ Hàn dường như có chút biến hóa dưới sự ôn dưỡng của kiếm ý màu vàng nhạt kia, đến cuối cùng tất cả kiếm ý đều hóa thành màu vàng nhàn nhạt, Từ Hàn cũng nói không rõ biến hóa như vậy đến tột cùng là phúc hay họa đối với hắn.
Nhưng Long khí bị chuyển hóa, ít nhất mang ý nghĩa là hắn có tư cách bước tới cảnh giới tiếp theo, mục đích của hắn đã đạt được.
Từ Hàn rất thỏa mãn.
Mang theo thỏa mãn cùng mệt mỏi như vậy, hắn quyết định ngủ một giấc thật sâu, hắn vươn tay đột nhiên ôm lấy một vật rất mềm mại, nhưng hắn không có tâm tư suy nghĩ kỹ đây rốt cuộc là cái gì, chỉ là cảm thấy cơn buồn ngủ ập đến, liền rốt cuộc kiên trì không được, quay đầu ngủ say...
Ngày hôm sau, đám người Thiên Sách Phủ còn đang ở trong khách sạn.
Lại bị một hồi tiếng thét chói tai và cao vút đánh thức.
Có lẽ do còn chưa khôi phục lại từ trong tâm tình căng thẳng lúc ở trên Đại Hoàng thành.
Sau khi nghe được tiếng thét chói tai như vậy, Hầu Lĩnh xách đại kích đi tới chỗ Diệp Hồng Tiên, ừm, cũng chính là cửa phòng nơi tiếng thét chói tai truyền ra.
Lộc tiên sinh được mấy vị công khanh áo bào hồng nâng đỡ, cũng bước nhanh tới.
Tô Mộ An đẩy ra Sở Cừu Ly uống đến say khướt, xách đao sải bước tới trước đám người.
Phương Tử Ngư lôi kéo Tân Khả Khanh còn đang chuẩn bị bữa sáng cho mọi người, đứng ở ngoài cửa cực kỳ lo lắng nhìn vào.
Ngay khi mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, thần sắc ngưng trọng muốn phá cửa mà vào.
Cửa phòng Diệp Hồng Tiên lại đột nhiên tự mở ra.
Ừm, chuẩn xác mà nói, là bị người từ bên trong hung hăng đánh văng ra.
Sau đó dưới ánh mắt nhìn chăm chú kinh ngạc của mọi người, thiếu Phủ chủ Thiên Sách Phủ - Từ Hàn chật vật đứng dậy trong đống đổ nát nơi cửa phòng.
"Từ Hàn, ngươi chờ đó cho ta, ta nhất định phải lột da của ngươi!" Mà thanh âm mang theo tức giận nông đậm của Diệp Hồng Tiên cũng vang lên cực kỳ đúng lúc.
Mọi người nhìn Từ Hàn rõ ràng đang mặc đồ ngủ, lại nhìn bóng dáng trốn dưới rèm cửa hoàn toàn không thấy rõ thân hình, lập tức đều lộ ra vẻ hiểu được.
"Khu khụ, thời tiết không tệ, chạy bộ một chuyến sẽ rất tốt cho thân thể." Hầu Lĩnh vê sợi sâu lộn xộn trên mặt cười ha ha, đặt đại kích trong tay trở lại trên lưng mình.
"Đúng đúng đúng, quả thật cảm giác không tệ." Một đám sĩ tốt của Thiên Sách Phủ đồng loạt cười gượng đáp lời, sau đó một đám người liền như chạy trốn rút lui nơi này.
"Người trẻ tuổi a." Lộc tiên sinh đưa tay vỗ vỗ bả vai Từ Hàn, trên mặt tràn đầy ý cười chế nhạo, sau đó cũng được những công khanh áo bào hồng còn lại nâng người chậm rãi rời đi.
"Lợi hại a, tiểu Hàn." Sở Cừu Ly tựa như say rượu chưa tỉnh rất là bội phục giơ ngón tay cái lên với Từ Hàn, tựa như còn muốn trao đổi một phen thật lâu với Từ Hàn, lại bị Tô Mộ An ở một bên lôi kéo, không tình nguyện rời đi. Trước khi đi, tiểu tử kia còn không quên nhỏ giọng dặn dò: "Phủ chủ, cha ta nói sau khi ngủ với vợ mình thì sẽ có tiểu hài tử, nuôi đứa nhỏ rất là phiên toái, ngươi phải chuẩn bị thật tốt."
Tần Khả Khanh vẻ mặt xấu hổ nhìn Từ Hàn, muốn nói gì đó nhưng lại không biết mở miệng như thế nào, cuối cùng chỉ có thể dậm chân, thở phì phò rời đi, Phương Tử Ngư phía sau cô chỉ chắp hai tay, vẻ mặt than khóc bất hạnh, tức giận không tranh cãi chỉ chỉ Từ Hàn, tựa như cũng muốn nói cái gì đó, cuối cùng cũng không có nói ra nửa chữ, chỉ thở ra một hơi thật dài, sau đó cất bước rời đi.
Từ Hàn vẻ mặt mờ mịt nhìn tất cả, trong đầu trống rỗng.
Trong lòng hắn vạn mã chạy nhanh, vô số nghi hoặc hiện lên trong đầu.
Hắn nhớ rõ hôm qua hắn tu hành trong phòng mình, vì chuyển hóa Long khí thành kiếm ý, còn đi một lần ở Quỷ Môn quan. Nhưng hôm nay tỉnh lại trước tiên lại nhìn thấy đôi mắt ngượng ngùng mang tức giận của Diệp Hồng Tiên, sau đó còn không đợi hắn phục hồi tinh thần lại, hắn đã bay ra, tiếp theo là một trận hồ ngôn loạn ngữ của mọi người mà hắn không nghe rõ.
"Từ Hàn, ngươi tiến vào cho ta." Lúc này trong phòng truyền đến thanh âm nghiến răng nghiến lợi của Diệp Hồng Tiên.
Từ Hàn ngẩn người, cảm thấy Diệp Hồng Tiên lúc này hiển nhiên không phải là thứ hắn có thể trêu chọc được.
Dựa trên nguyên tắc đàn ông tốt không tranh miệng lưỡi với phụ nữ, Từ phủ chủ kiên trì đi vào trong phòng.
Lúc này Diệp Hồng Tiên đã mặc xong một bộ trường sam màu đỏ, nhưng trên mặt lại mang theo vẻ ửng hồng sau khi xấu hổ không thể tan đi, nàng vốn đã có dung mạo cực kỳ xinh đẹp, phối hợp với vẻ mặt như vậy, không hiểu sao có chút hương vị quyến rũ.
Lúc này Huyền Nhi không biết từ đâu nhảy ra, nhảy lên vai Từ Hàn, dùng đầu thân mật cọ vào cổ hắn, dường như đang hưng phấn với sự chuyển biến tốt đẹp của hắn.
Từ Hàn ngẩn người, hắn nhìn vẻ mặt đùa cợt của Huyền Nhị, lại nhìn sắc mặt lạnh lẽo của Diệp Hồng Tiên, lại liên tưởng đến tình hình đêm qua, đại khái đã đoán được nguyên nhân đầu đuôi sự việc.
Lộc cộc.
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, nhìn Diệp Hồng Tiên, đang muốn giải thích: "Hồng Tiên, ngươi nghe ta giải thích.
"Hôm nay đến Trường An, chuyện đầu tiên phải làm là gì?" Thế nhưng lời còn chưa nói ra đã bị Diệp Hồng Tiên cứng rắn cắt đứt.
"Gặp. .. Diệp Hầu gia?" Từ Hàn chột dạ, thật cẩn thận phán đoán tâm tư của Diệp Hồng Tiên. "Sau đó thì sao?" Diệp Hồng Quân lại hỏi.
"Sau đó?" Từ Hàn khó hiểu.
"Gặp cha ta, ngươi sẽ nói gì?" Diệp Hồng Quân thấy Từ Hàn xưa nay thông minh hơn người, lúc này lại đột nhiên đờ đẫn như thế, lập tức nổi giận lườm hắn một cái.
"Nói... Vấn an?"
"Đính hôn kỳ!" (Thời gian đính hôn)
Lời này nói ra, sắc mặt Diệp Hồng Tiên lại trở nên ửng đỏ, nàng nghiêng đầu, không khỏi thấp giọng nỉ non trách cứ: "Chuyện sớm muộn, gấp cái gì."
Mà Từ Hàn bị dọa tới mức không rõ vẫn chưa nghe thấy rốt cuộc Diệp Hồng Tiên đang nói cái gì, hắn chỉ nhìn thiếu nữ sắc mặt ửng hồng kia, cảm thấy bộ dáng của nàng lúc này dưới tia nắng đầu tiên ngoài cửa sổ bắn vào phản chiếu lại xinh đẹp vô cùng.
Hắn thấy có chút sững sờ, một lúc lâu sau mới đờ đẫn khẽ gật đầu.