Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 310 - Chương 62: Chuyện Nghịch Thiên

Chương 62: Chuyện nghịch thiên Chương 62: Chuyện nghịch thiênChương 62: Chuyện nghịch thiên

Trong Vị Ương điện, Phổ Thiên cung.

Vũ Văn Lạc mặc áo màu đỏ, lưng thêu rồng vàng, nổi bật lên Thiên uy, vai đính Ngọc thố, biểu hiện ra phúc lộc.

Đầu đội vương miệng đính chuỗi ngọc, phía dưới treo năm chuỗi Kim Loan Cửu Châu, không bàn mà hợp với cửu ngũ (ngôi vua, hào 95 trong quẻ càn; tượng trưng cho ngôi vua).

Y dùng tay chống đầu, nhìn vào tấu chương.

Sau đó nhướng mày, nhìn lão giả cúi đầu đứng dưới đài.

"Hai ngày trôi qua, kinh đô xảy ra liên tiếp ba mươi bảy án mạng. Tất cả đều là dòng chính của hai nhà Cố Triệu, ngươi cho rằng là do ai gây ra?"

Thanh âm trầm thấp của y vang vọng qua lại trong Vị Ương cung, liên miên không dứt.

Lão giả dưới đài vẫn cúi đầu như cũ, cung kính đáp lại: "Thần không biết."

"Không biết?" Trong mắt Vũ Văn Lạc sáng lên một luông quang mang. Giọng nói của y vào lúc đó lại trầm thấp vài phần: "Là thật sự không biết, hay là giả không biết đây?"

"Thật không biết." Lão nhân trả lời.

"Trương tướng!" Nhưng khi đó, Vũ Văn Lạc nghe được lời này đột nhiên đứng dậy, ném tấu chương trong tay đến trước mặt lão nhân."Hai ngày trước, Lâm Khai mang theo một đám nhân sĩ giang hồ đi Thiên Sách phủ gây sự, giết ba mươi bảy vị phủ quân, hai ngày sau liền có ba mươi bảy vị dòng chính của hai nhà Cố Triệu liên tiếp chết đi, ngươi nói ngươi nói không biết là do ai gây ra?"

Đối mặt với Vũ Văn Lạc nổi giận, vẻ mặt lão nhân dưới đài vẫn lạnh nhạt như cũ.

"Nếu nói như thế thì bệ hạ đã tìm được thủ phạm, vậy mời bệ hạ hạ chỉ, lão thần liền dẫn người đi bắt yếu phạm quy án." Lão thừa tướng chắp tay nói, một bộ dạng trung thành tận tâm, cúi đầu thuận theo. (yếu phạm: kẻ phạm tội)

Vũ Văn Lạc nghe vậy hơi sửng sốt, lập tức trên mặt lộ ra ý cười.

Nụ cười của y rất chân thật, giống như là xuất phát từ nội tâm vậy.

"Bắt yếu phạm? Từ Hàn hắn tay cầm Ký châu, có hai tòa trọng trấn là Kiếm Long quan và Đại Hoàng thành, bóp chết cổ họng Đại Chu ta, Chúc Hiền cũng không dám động đến hắn, trẫm làm sao dám?”

"Lúc trước Mục Cực dẫn binh nhập quan, nếu bệ hạ chịu hạ mật chiếu mời Triệu vương U Châu phát binh cứu viện, Lâm lão tướng quân sẽ không chết trận, Đại Hoàng thành cũng nhất định mang ơn đối với bệ hạ, làm sao có thể rơi xuống tình cảnh như bây giờ?" Lão nhân vào lúc đó hỏi ngược lại.

"Ngươi đang trách trâm?" Vũ Văn Lạc trâm giọng nói, con ngươi lúc đó chậm rãi nheo lại.

"Bệ hạ tự có thánh quyết, thân không dám." Lão nhân vội vàng nói, thái độ vẫn cung kính như cũ.

Có lẽ do thái độ cứng mềm không ăn của lão nhân khiến Vũ Văn Lạc có chút không biết nên tiếp tục nói như thế nào, y khi đó ngôi trở lại Long ỷ phía sau mình, trâm mặc thật lâu, mới nói lân nữa: "Thừa tướng chắc cũng đã biết tấu chương của Tông chính Vũ Văn Thành, vậy Từ Hàn đến tột cùng có thân phận gì, trong lòng ta và ngươi biết rõ, ngươi giúp hắn đối phó Ân gia, đối phó hai nhà Cố Triệu, là muốn đặt trẫm ở chỗ nào?"

"Bốn châu U, Ký, Thanh, Sung gặp phải tuyết rơi, tài chính do quốc khố phân bổ hơn phân nửa bị Chúc Hiền lấy đi trùng kiến Thương Long quân, còn lại một chút, khó giải khốn khổ của dân chúng bốn châu..."

"Đây là lý do của ngươi?" Vũ Văn Lạc nghe vậy, lập tức vỗ mạnh bàn trên bàn, tức giận nói: "Tiền lương mà Từ Hàn kia lấy được còn không phải là túi tiền riêng, nếu đưa toàn bộ đến Ký châu, dân chúng ba châu còn lại không phải chịu đói rét như nhau sao?”

"Thiên hạ rung chuyển, có thể cứu một châu chính là một châu." Lão thừa tướng chắp tay đáp lại.

"Tốt câu nói có thể cứu một châu thì chính là một châu, vậy ngươi chuẩn bị đặt trẫm ở đâu? Có phải muốn cho Từ Hàn đạp mây thành rồng, đổi lại hắn làm hoàng đế Đại Chu này không?" Vũ Văn Lạc sắc mặt u hàn, ánh nến trong Vị Ương điện khi đó dường như cũng cảm nhận được nội tâm vị đế vương này cuồn cuộn, lập tức chợt sáng chợt tối.

"Bệ hạ minh giám, lão thần chỉ biết xã tắc Đại Chu, trừ chuyện đó ra, không còn ý nghĩ nào khác."

Dường như bị cỗ thiên uy này chấn động, lão nhân quỳ thân thể xuống, cao giọng quát.

Đối mặt với tư thế con lợn chết không sợ nước sôi của lão nhân, Vũ Văn Lạc cuối cùng thu hồi ý nghĩ tranh giành một chút miệng lưỡi với lão.

Cơn giận dữ trên mặt y vào giờ phút này chợt tản đi, có chút suy sụp nói: "Long khí của trẫm... đang tan rã.

Dứt lời, Vũ Văn Lạc chuyển ánh mắt lên trên người lão nhân dưới đài.

Nhưng lão nhân kia lại giống như chưa từng nghe thấy, vẫn cúi đầu quỳ trên mặt đất.

"Từ sau khi Từ Hàn trở lại Trường An, Long khí của ta vẫn luôn tan đi. Hiện giờ chẳng qua chỉ là màu xanh nhạt, không quá nửa năm, chỉ sợ sẽ chỉ còn bằng những phong Vương như Vũ Vương..."

Vẻ mặt Vũ Văn Lạc khi đó trở nên hoảng hốt, ánh mắt trở nên thâm thúy, tựa như trở về năm tháng xa xưa trước kia.

"Năm đó phụ vương làm chuyện đại nghịch, dẫn đến Thủ Lăng nhân Thương Hải Lưu liên thủ với Phu Tử chém giết."

"Ta cũng không phải thiên mệnh chi tử, có thể lên được đế vị này, thật là do tình thế bức bách."

"Vốn tưởng rằng giết những ấu tử kia là sẽ có thể bảo đảm đế vị của ta vững như bàn thạch, nhưng từng nghĩ lại còn có cá lọt lưới, hôm nay trở về, bí pháp tích trữ Long khí mà ta mưu đồ nhiêu năm đều đã đổ sông đổ bể..."

Nói đến đây, Vũ Văn Lạc chợt nhìn về phía lão nhân kia, buồn chán nói: "Mấy năm nay, trẫm dùng trăm phương ngàn kế diệt Mục vương phủ, nâng đỡ Trường Dạ ty, kéo sập Thiên Sách phủ, lại không nghĩ vẫn rơi vào khốn cảnh như vậy, ngươi nói xem, trâm làm sai ư?"

Nghe được lời này, lão nhân cúi đầu thật lâu rốt cục lại một lần nữa lên tiếng.

"Bệ hạ có biết hai ngày trước, Thiên Sách phủ đã xảy ra chuyện gì không?”

Vũ Văn Lạc nghe vậy sửng sốt, mặc dù vấn đề của lão nhân dường như cũng không có chút liên quan nào cùng câu chuyện bọn họ nói lúc trước, nhưng y vẫn đáp lại: "Ý của ngươi là những phủ quân Thiên Sách phủ đã chết?"

"Đại chiến Thiên Sách phủ hai ngày trước, có người từng cảm nhận được trong Thiên Sách phủ có Yêu khí tràn ngập." Lão nhân lại không để ý tới lời của Vũ Văn Lạc, tự mình nói.

"Cái gì?" Lời này nói ra, sắc mặt vị Hoàng đế bệ hạ kia rốt cục đột nhiên biến đổi. Y mang biểu lộ không thể tin được lẩm bẩm: '"Ý của ngươi là chuyện phụ vương chuyên tâm làm năm đó thành công? Ngài thật sự tạo ra bán yêu?”

"Đại Sở cũng tốt, tiên đế cũng được, vi thân không biết vì sao nhiều người trong thiên hạ đều trâm mê phương pháp bán yêu này như vậy, thân chỉ muốn nói cho bệ hạ biết, bệ hạ rốt cuộc đã làm sai cái gì."

"Cái gì?" Vũ Văn Lạc lại sửng sốt "Ngươi nói năm đó trâm không nên thả đứa bé kia đi?"

"Cũng không phải..."

"Tiên đế tạo bán yêu đúng là hành động nghịch thiên, nhưng hiện giờ xem ra, ngài ấy đã thành công."

Lão nhân vẫn cúi đầu vào lúc đó rốt cục lần đầu tiên ngẩng đầu lên, lão nhìn về phía Vũ Văn Lạc vẻ mặt biến ảo khó lường trên đài cao, ánh mắt trong tích tắc trở nên thâm thúy.

"Bệ hạ cũng không phải là thiên mệnh chỉ tử, nếu muốn ngồi vững đế vị này, phải có quyết tâm nghịch thiên mà đi."

“Nhưng bệ hạ thì sao?”

"Lại mê tín vào cái gọi là Long khí chi pháp, cho rằng vây khốn Long khí, sẽ có thể ngồi vững đế vị."

"Nhưng chưa từng nghĩ tới, lấy Long khí chứng đế vị vốn là quy củ trời định."

"Dùng phương pháp thuận thiên, đi làm chuyện nghịch thiên..."

"Thần cho rằng người si nói mộng, có lẽ chẳng qua cũng chỉ là như vậy."

Nói xong, ánh mắt thâm thúy trong mắt lão nhân lại giấu đi, trở vê bộ dạng gần đất xa trời như trước.

Mà Vũ Văn Lạc trên đài cao vẻ mặt suy sụp, lời này liên miên không dứt bên tai, văng vẳng không ngừng.
Bình Luận (0)
Comment