Chương 64: Tuyết rơi thanh sam trắng, thúc giục thiếu niên già
Chương 64: Tuyết rơi thanh sam trắng, thúc giục thiếu niên giàChương 64: Tuyết rơi thanh sam trắng, thúc giục thiếu niên già
Đến cuối tháng mười. Kim Lăng, đô thành của Trần quốc cũng đón đợt tuyết đầu tiên vào mùa đông.
Trong Trường Nhạc cung.
Trần Huyền Cơ áo trắng tóc bạc đứng ở cửa cung nhìn tuyết rơi trên bầu trời, vẻ mặt hoảng hốt.
Đủ chuyện trong Linh Lung các tựa như vẫn còn ở hôm qua.
"Tuyết rơi thanh sam trắng, thúc giục thiếu niên già."
Y không hiểu sao thở dài một tiếng, lại cảm thấy đầu óc có chút đau.
Tân đế đăng cơ không ngừng bị chuyện vặt vãnh quấn thân, tâm niệm cố nhân, lại không được gặp nhau, cho nên cảm thấy càng thêm phiền muộn.
Lúc này, phía sau truyền đến một trận tiếng bước chân khe khẽ.
"Bệ hạ, Phụng Hưng vương cầu kiến." Thanh âm trong trẻo của nội quan vang lên.
Trần Huyền Cơ nghe vậy hơi sửng sốt, sắc trời đã tối, thời gian đã đến giờ Hợi, lúc này Phụng Hưng vương chợt đến, hiển nhiên là muốn tránh tai mắt người khác, việc làm như vậy tất nhiên là cực kỳ không tầm thường.
Y chần chờ vài hơi thở, liên gật đầu,'Để cho lão tiến vào đi."
Nội quan phía sau nói một tiếng "Vâng”, liền khom người lui ra.
Trân Huyền Cơ khi đó ngửa đầu nhìn về phía tuyết rơi bên ngoài phòng. Không biết có phải là ảo giác hay không, y mơ hồ cảm thấy tuyết lúc này dường như lại lớn hơn vài phần so với vừa rồi.
Y khẽ cười khổ, sau đó thần sắc trên mặt liên hóa thành bộ dạng nghiêm túc cùng trâm ổn mà đế vương nên có. ...
Đợi đến khi Trần Huyền Cơ ngồi trở lại Long ỷ Trường Nhạc cung, một vị nam tử trung niên mặc cẩm bào đã được nội quan dẫn dắt, cất bước nhỏ đi vào trong đại điện.
Lão cúi đầu khom người, từ đầu đến cuối không hề ngửa đầu nhìn Trần Huyền Cơ một cái, cho đến khi đi tới trước điện, lão mới lập tức quỳ xuống, trong miệng hô to: "Thần Trân Bình bái kiến bệ hạ."
"Thúc thúc cùng ta chính là tông thân, không cần câu nệ, đứng lên đi." Trần Huyền Cơ nhẹ giọng nói. (tông nhân: người trong tông thất, dòng họ)
Nhưng nam nhân đang quỳ lạy kia lại không đứng dậy, vẫn cúi đầu quỳ sát trên mặt đất.
"Thân có một thỉnh cầu, nếu bệ hạ không đồng ý, thần liền quỳ ở đây không dậy." Nam nhân cao giọng nói, ngữ điệu bi thiết.
Sắc mặt Trần Huyền Cơ khi đó biến đổi, y mơ hồ đoán được chuyện trong miệng nam nhân nói, nhưng cũng không chỉ ra.
"Thúc thúc có việc gì cứ nói không sao." Y trâm giọng nói, trong mắt lóe ra hào quang.
Nam nhân nghe vậy ngẩng đầu lên, đó là một khuôn mặt mặc dù có phong sương, nhưng thoáng có thể thấy được năm xưa tuấn mỹ, chỉ là từ mi tâm trên mặt này lại có một vết sẹo dữ tợn lan tràn đến phía trên môi bên phải.
Phụng Hưng vương Trần Bình là huynh đệ cùng cha khác mẹ của tiên đế Trần Đình Trụ, cũng là thiếu niên tuấn mỹ nổi danh trong thành Kim Lăng năm xưa, nhưng ở trên biên quan bị Triệu vương Triệu Chử của Đại Chu chém một đao vào mặt, khiến diện mạo đủ để vô số nữ tử chạy theo này da thịt bong tróc, rơi vào bộ dáng như bây giờ.
Đương nhiên những chuyện này mặc dù nói đến làm cho người ta bóp cổ tay, nhưng Trần Bình cũng có chiến công hiển hách trong cuộc chiến với Đại Chu. Thêm với Trân Chu sau đó thân thiện hữu hảo, biên cảnh ít có chiến sự, Trân Bình tĩnh dưỡng sức khỏe, hơn mười vạn thiết ky trong tay có thể nói là binh cường mã tráng.
Càng đáng nói hơn chính là, lão là đại tướng biên quan hiếm hoi không tham dự tranh đoạt ngôi vương, hiện giờ tay câm trọng binh, là nhân vật bỏng tay nhất của Trần quốc ngoại trừ Mông Khắc ra.
"Thỉnh bệ hạ cứu giang sơn Đại Trần ta!" Trần Bình cao giọng quát, dứt lời cái đầu nâng lên lại dán trên mặt đất một lân nữa.
"Thúc thúc đây là ý gì?" Trân Huyền Cơ bất động thanh sắc hỏi.
"Mấy ngày nay, Mông Khắc liên tục đổi mấy vị trọng thần, biến kinh mạch của triều đình đổi thành thân tín của mình, lại lấy tội mưu nghịch bãi nhiệm chức Thái úy của Trần Minh, lại điều phối thường xuyên nhân viên của quân bộ, đây rõ ràng chính là đang bài trừ đối lập. Mông Khắc mặc dù có công lao ủng hộ tân quân, nhưng thiên hạ này dù sao cũng là thiên hạ của Trần quốc, hắn họ Mông, bệ hạ họ Trần a!" Trần Bình bi thương nói, vẻ mặt thành khẩn, một phái trung quân vì nước. (tân quân: vua mới đăng cơ)
Trần Huyền Cơ nhướng mày, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ.
Thấy y không đáp lại, Trần Bình biến sắc, lân nữa nói: "Bệ hạ đã từng gặp qua tiên đế chưa?”
Trân Huyền Cơ nghe vậy rốt cuộc đổi sắc mặt, ngày đó sau khi y vào cung, Trân Đình Trụ vẫn còn giữ lại một hơi thở, nhưng việc này cực kỳ bí mật, y chưa bao giờ nói với bất cứ kẻ nào, Trần Bình lần này đến hỏi hiển nhiên cũng đã nhận được chút tin tức bí mật. Nghĩ tới đây, Trần Huyền Cơ nhìn về phía thân vệ xung quanh, sắc mặt lập tức âm lãnh xuống mấy phần.
"Thần biết bệ hạ canh cánh trong lòng chuyện Mông Vũ thái hậu năm đó. Chỉ là lúc ấy bệ hạ còn nhỏ, chưa từng biết rất nhiều chuyện, Mông Khắc từ trước đến nay không phục làm thần tử đã lâu, tiên đế làm ra chuyện này cũng là bất đắc dĩ."
Trần Huyền Cơ lần thứ hai trâm mặc thật lâu, rốt cục há miệng nói.
"Chuyện năm đó, trẫm đã sớm quên."
"Nhưng Tần vương Mông Khắc trấn thủ biên quan ở Tây cảnh nhiều năm, danh vọng trong dân gian rất cao....
"Bệ hạ, từ xưa đạo quân thần, chín tích là cực hạn, Mông Khắc hiện giờ tay nắm đại quyền quân chính, hắn không thể tiến thêm được nữa, nhưng lại đang là tráng niên, há có thể cam tâm như thế, người này có tướng hổ lang, bệ hạ không thể không đề phòng.' Trần Bình nghe Trần Huyền Cơ nói vậy, sắc mặt lập tức biến đổi lại cao giọng nói.
"Trãẫm ghi nhớ lời của thúc thúc." Trân Huyền Cơ nói như thế, y đi xuống Long đài cao cao, bước tới trước mặt Trần Bình, vươn tay, nâng thân thể lão đang quỳ dậy.
Trân Bình đang muốn nói tạ, lại phát hiện tay mình bị Trần Huyên Cơ nắm chặt.
Trong lòng lão hoảng hốt, ngước mắt nhìn lại, khi đối mặt với ánh mắt sáng quắc của Trân Huyền Cơ, thân thể lão không khỏi chấn động.
"Giang sơn Trần gia, vĩnh viễn là giang sơn của Trần gia."
"Thúc thúc yên tâm, trẫm sẽ luôn nhớ rõ, khanh cùng trâm mới là người một nhà.'... Tuyết rơi càng lúc càng lớn, tựa như vĩnh viễn cũng không dừng lại được.
"Chiêu này chú ý một đao xuất ra như rồng, khí là chính, lực là phụ. Ngươi phải nhớ."
"Đã nhớ thưa sư phụ, cha đồ đệ... cha đồ đệ cũng đã từng nói, hình là thứ, lực là chủ..."
Ninh Trúc Mang nghe một già một trẻ ở xa xa đối thoại, có chút nhàm chán đùa giỡn lửa trại trong tuyết.
Bọn họ đã ở dưới chân núi Nha Kỳ sơn suốt nửa tháng.
Đao khách mỗi ngày đều dạy cho vị thiếu niên họ Tô kia đao pháp, không biết mệt mỏi.
Thiếu niên kia cũng rất có ngộ tính, bất kể đao pháp thâm ảo như thế nào, chỉ cần mấy ngày là đã có thể học thuộc trong lòng.
Nhưng đao khách dù sao cũng là Tiên nhân, muốn giao toàn bộ một thân sở học của gã cho thiếu niên không biết phải mất bao nhiêu thời gian, nghĩ tới đây, Ninh Trúc Mang có chút phát sầu.
Thời gian những ngày sống cuối cùng cũng không dễ chịu.
Y nhàn rỗi đến có chút phát hoảng, cuối cùng nhịn không được cất bước đi tới hai người luyện đao bên cạnh tuyết, nhìn một già một trẻ kia.
Thiếu niên rất cần cù, yêu cầu của đao khách mặc dù nghiêm khắc, nhưng thiếu niên lại không có một chút oán giận, khuôn mặt nho nhỏ đã đỏ bừng nở trong tuyết lạnh, nhưng không hề có một tia nhụt chí nào.
"Đây là canh giờ nào rồi? Còn luyện tập nữa?"
Ninh Trúc Mang nhìn quang cảnh một hồi lâu, cuối cùng nhịn không được lên tiếng hỏi.
Lúc này một già một trẻ kia mới ngẩng đầu nhìn sắc trời, phát hiện ra đã giật nảy mình.
"Ninh đại thúc đói bụng rồi sao, Mộ An sẽ đi bắt cho ngài một con thỏ tuyết." Thiếu niên thu đao, cười nói.
Đó là một nụ cười rất đẹp.
Đương nhiên lời lẽ văn hoa như vậy dùng trên người một thiếu niên ít nhiêu có chút không thích hợp, nhưng nụ cười kia quả thật rất đẹp.
Giống như gió xuân tháng ba thổi nhăn nước ao, giống như sóng xanh lay động lá sen.
Ninh Trúc Mang cực kỳ ưa thích cảnh này, y liên tục xua tay: "Không vội không vội."
Nhưng thiếu niên vẫn nhảy nhót chạy về phía sâu trong núi tuyết, đi bắt thỏ trắng trong miệng hắn.
Đao khách vào lúc đó cũng thu đao quy vỏ, ngồi xuống bên cạnh Ninh Trúc Mang.
"Đồ nhi tốt a." Ninh Trúc Mang nhìn thiếu niên rời đi không khỏi gật đầu, ngưỡng mộ cảm thán nói.
Đao khách liếc y một cái, hỏi: "Ngưỡng mộ?”
Ninh Trúc Mang hơi sửng sốt, y nghĩ đến vị thiếu niên áo tím kia, cười lắc đầu,'Không ngưỡng mộ."
Y nói rất thẳng thắn, ngược lại làm cho đao khách có chút ngoài ý muốn.
Mà hai người sau đó lại không thể tránh khỏi lâm vào trâm mặc thật lâu.
Cho đến khi Tô Mộ An mang theo hai con thỏ rừng trở lại nơi này, bọn họ liền bắt đầu nhặt củi khô chung quanh, mà Tô Mộ An thì vội vàng môt thịt hai con thỏ tuyết trong tay.
Thủ pháp của hắn cực kỳ thuần thục, hiển nhiên là thường xuyên làm chuyện như vậy. Ninh Trúc Mang nhìn thiếu niên mang đao kiếm bận rộn kia, nhịn không được hỏi: "Tiểu Mộ An à, không phải ngươi nói nhà ngươi là đao khách đời đời sao? Tại sao trên lưng vẫn còn mang theo một thanh kiếm?"
"Tổ tiên lưu lại, ta cũng không rõ lắm." Tô Mộ An cúi đầu bận rộn, miệng đáp lại như thế."Tuy rằng trong nhà không có người dùng kiếm, nhưng tổ huấn lại bảo chúng ta bảo quản thanh kiếm này, có một ngày tổ tiên sẽ tới lấy kiếm..."
"Tổ tiên?" Ninh Trúc Mang chớp chớp mắt."Tổ tiên nào?"
"Đương nhiên là cha của cha ta..."
Thấy Tô Mộ An lại bắt đầu luyên thuyên hơn mười bảy đời cha, Ninh Trúc Mang nhất thời đầu óc phát đau.
Y vội vàng đoạt lấy lời nói Vậy đã bao nhiêu năm trước đây? Chẳng phải là sống lâu hơn Vô Thượng chân nhân sao? Vị tổ tiên nhà ngươi chẳng lẽ là Tiên nhân?"
"Tất nhiên rồi. Tổ tiên của ta chính là đao khách lợi hại nhất trên đời." Tô Mộ An ngẩng đầu lên rất là kiêu ngạo nói.
Ninh Trúc Mang cũng đã quen với tính tình Tô Mộ An như vậy, y cũng không đi tranh luận với hắn, ngược lại hỏi: "Có thể cho ta mượn xem kiếm của ngươi một chút?"
Tô Mộ An ngẩn người, lắc đầu nói: 'Không được."
"Ngươi tiểu tử này, hỏi ngươi mượn thử đao, ngươi nói đao của ngươi là vũ khí giết người, không thể dễ dàng bày ra trước mặt người, chuyện này thôi không nói. Nhưng sao cũng không muốn cho ta xem kiếm này một chút, ngươi còn sợ ta cướp sao?" Ninh Trúc Mang ra vẻ tức giận nói.