Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 315 - Chương 67: Huynh Trưởng Của Tiểu Nhân Tên Là Lưu Sanh

Chương 67: Huynh trưởng của tiểu nhân tên là Lưu Sanh Chương 67: Huynh trưởng của tiểu nhân tên là Lưu SanhChương 67: Huynh trưởng của tiểu nhân tên là Lưu Sanh

"Đến tột cùng xảy ra chuyện gì, ngươi cứ từ từ nói." Từ Hàn nhìn ra thiếu niên này dường như có chút bối rối, hắn nhỏ giọng an ủi, lấy đó để trấn an thiếu niên trước mặt mình.

"Đúng, ngươi yên tâm, đến Thiên Sách phủ ngươi sẽ an toàn, không ai có thể thương tổn đến ngươi." Phương Tử Ngư ở một bên cũng vội vàng nói. Vị Phương đại tiểu thư này chính là người ghét ác như cừu, thấy những tên nô bộc kia đối đãi với thiếu niên này như thế, trong lòng đã sớm đánh dấu kẻ ác cho bọn họ.

"Là... như thế này... khục khục." Thiếu niên nói được một nửa, trong miệng liền phát ra một trận ho khan kịch liệt.

"Như vậy đi. Ngươi trước theo ta vào phủ, để Khả Khanh xem thương thế trên người cho ngươi, lại ăn vài thứ, sau đó nói rõ ràng cùng với ta, ngươi yên tâm, nếu ngươi đã gõ trống kêu oan, Thiên Sách phủ ta sẽ phụ trách việc này đến cùng." Từ Hàn thấy bộ dáng của gã như vậy, liền cười nói.

Có lẽ thái độ của đoàn người đã làm cho thiếu niên cảm thấy an tâm, hoặc là thương thế của gã quả thực quá nặng một chút, sau khi trầm mặc một hồi, gã cuối cùng cũng khẽ gật đầu.

Thiếu niên bị Tân Khả Khanh cùng Sở Cừu Ly mang đến nhà kề, một là trị thương cho gã, sau cũng mang cho gã chút đồ ăn. Mà đám người Từ Hàn cùng Diệp Hồng Tiên thì trở lại trong đại điện Thiên Sách phủ.

Diệp Hồng Tiên khi đó liền đi tới trước mặt Từ Hàn, cau mày nhẹ giọng nói: "Tiểu Hàn, thiếu niên kia không rõ lai lịch, ngươi phải cẩn thận một chút."

"Ý ngươi là sao? Ngươi xem hắn đáng thương, đều đã bị người đánh thành bộ dáng như vậy, còn cẩn thận cái gì a?" Phương Tử Ngư có chút khó hiểu hỏi.

"Tử Ngư! Không thể không phòng người có dã tâm." Diệp Hồng Tiên cũng có chút bất đắc dĩ đối với tâm tư đơn giản của Phương đại tiểu thư."Ngươi nghĩ mà xem, thời cơ thiếu niên kia xuất hiện không khỏi quá mức kỳ lạ một chút, mấy vị gia nô kia tráng kiện như vậy, còn hắn lại gầy yếu như thế, còn bị trọng thương, làm sao có thể dễ dàng chạy trốn đến Thiên Sách phủ?”

"Ta thấy hắn đã sắp bị những tên kia đánh chết, chẳng lẽ vẫn là diễn kịch?" Phương Tử Ngư bĩu môi, hiển nhiên không phục cách nói của Diệp Hồng Tiên.

Diệp Hồng Tiên chỉ biết câm lặng.

"Yên tâm đi, ta biết rồi" Từ Hàn thấy bộ dáng hai người như vậy, vội vàng đứng dậy, nhẹ giọng nói.

Hắn đương nhiên biết ý tứ trong lời nói của Diệp Hồng Tiên, cũng hiểu được việc thiếu niên kia xuất hiện có rất nhiều chỗ quỷ dị. Thậm chí không phải không có khả năng là khổ nhục kế dẫn quân vào vò gốm của hai nhà Cố Triệu kia.

Nhưng những thứ này cuối cùng cũng phải nghe qua lý do của thiếu niên kia, sau đó mới có thể phán đoán.

Diệp Hồng Tiên nghe lời này cũng yên lòng, tâm tư Từ Hàn vốn kín đáo, chỉ cần hắn ý thức được điểm này, nàng đương nhiên sẽ không cần lo lắng.

Ba người liền ăn cơm tối ở trong đại điện này, mà vị thiếu niên tên Lưu Tiêu kia cũng bị Sở Cừu Ly cùng Tần Khả Khanh dẫn đi tới trong đại điện.

Thương thế trên người gã đã được băng bó hoàn hảo, khí sắc trên mặt cũng tốt hơn không ít so với vừa rồi.

Chỉ là có lẽ bởi vì danh tiếng Thiên Sách phủ này quá thịnh, thiếu niên bước vào đại điện giờ phút này vẻ mặt vẫn có chút sợ hãi rụt rè.

"Thương thế khá hơn chưa?" Từ Hàn nhìn thiếu niên kia, cười hỏi.

"Hồi Phủ chủ, đã tốt hơn nhiều." Thiếu niên kia vội vàng đáp lại, xem bộ dáng cũng có chút sợ hãi.

"Vậy thì nói đi, đến tột cùng vì sao lại đánh trống kêu oan, muội muội ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao những ác nhân kia lại đánh đập, đuổi theo ngươi?"

Thiếu niên nghe vậy hơi trâm ngâm, sau đó lập tức nói: "Thật không giấu diếm, tại hạ vốn là nhân sĩ Thanh châu, lúc gặp nạn đói đã thất lạc với người nhà, lang bạt cùng muội muội chạy nạn đến đây."

"Dựa vào việc được một lão phụ nhân tốt bụng cứu giúp, làm một người làm công dưới quán mì của ngài để duy trì sinh kế."

"Về sau lão phụ nhân kia tuổi tác đã cao, không thể chịu đựng qua mùa đông ba năm trước, cửa hàng kia liền đưa cho tiểu nhân."

"Vốn hai huynh muội tiểu nhân dựa vào cửa hàng kia, mặc dù không nói là đại phú đại quý, nhưng không cần lo cơm áo gạo tiền, trong một năm như thế này, cũng coi như cảm thấy mỹ mãn."

"Nhưng mà" Nói đến đây, vành mắt thiếu niên kia đỏ lên,'Nhưng công tử Cố gia Cố Liên Doanh lại thèm nhỏ thuồng gia muội mỹ mạo, muốn cưỡng đoạt."

"Gia muội không muốn đồng ý, tên công tử Cố gia kia liền mang theo người mấy lần đến gây rối ở quán mì của chúng tiểu nhân, làm ăn không được, chúng tiểu nhân liền muốn bán quán mì kia, rời khỏi Trường An, tới quê nhà Thanh châu."

"Ai ngờ việc này bị vị công tử Cố gia kia biết được, suốt đêm dẫn người bắt tiểu nhân cùng gia muội mang về."

"Bọn chúng ra tay tàn nhẫn với tiểu nhân, liền muốn bán cho thương nhân buôn người nào đó trong kinh thành, may mà tiểu nhân cơ cảnh, thừa dịp loạn chạy ra, lúc này mới được Phủ chủ cứu!"

"Nhưng muội muội vẫn còn ở trong tay tên công tử Cố gia kia, thỉnh Phủ chủ đại nhân cứu muội muội tiểu nhân al"

Thiếu niên kia nói xong liên vội vàng quỳ xuống, liên tục dập đầu về phía Từ Hàn, vẻ mặt có chút sốt ruột.

"Ngươi nói ngươi chạy thoát, những nô bộc kia cường tráng như thế, ngươi có thể chạy thoát được ư?" Diệp Hồng Tiên không đợi Từ Hàn đáp lại, liền cau mày hỏi.

"Bọn họ áp giải tiểu nhân lên đường, nhưng khi đi ngang qua một đường phố, đám người chen chúc người đến kẻ đi, tiểu nhân mới có thời cơ để lợi dụng." Thiếu niên nói như thế, nhưng trong mắt lại có một tia bối rối hiện lên.

Diệp Hồng Tiên cực kỳ nhạy cảm bắt được vẻ mặt như vậy của gã, con ngươi lập tức nheo lại, lại hỏi: "Ngươi nói ngươi là nhân sĩ Thanh châu, mấy năm trước chạy nạn đến đây? Lúc đó ngươi bao nhiêu tuổi? Có thể mang theo muội muội trốn đến Trường An được sao?"

"Tiểu nhân đúng là nhân sĩ Thanh châu, vốn còn có một vị huynh trưởng, lại không ngờ tới thất lạc ở ngoại ô Thượng Vân thành, bán mì cùng muội muội, một là vì tránh né tên công tử Cố gia kia, hai là muốn trở về Thanh châu tìm người thân."

Thiếu niên vội vàng nói, sau đó lại lo lắng tiếp lời: Muội muội tiểu nhân hiện tại còn đang ở trong biệt viện của vị công tử Cố gia kia, kính xin Phủ chủ mau đi cứu một chút, nếu không sẽ thật sự không kịp!"

Khóe miệng Diệp Hồng Tiên lúc đó gợi lên một nụ cười, nàng đại khái đã đoán được trong lời nói của thiếu niên này tất nhiên có điêu giấu diếm, đang muốn vạch trần.

Nhưng Từ Hàn trước giờ vẫn luôn im lặng không nói, sau khi nghe thiếu niên nói như vậy, thân thể đột nhiên chấn động, hắn đứng lên, nhìn chằm chằm thiếu niên kia, trong mắt chớp động hào quang.

"Ngươi nói ngươi tên là Lưu Tiêu?”

"Là người Thanh Châu?”

"Có một vị muội muội?”

"Còn có một vị huynh trưởng thất lạc ở Thượng Vân thành?”

Từ Hàn kinh ngạc hỏi, vẻ mặt cực kỳ mất tự nhiên, thậm chí Diệp Hồng Tiên còn loáng thoáng cảm nhận được chén trà trong tay hắn giờ phút này dường như đang khẽ run rẩy.

Thiếu niên kia cũng nhận ra Từ Hàn khác thường, gã có chút ngẩn người, nhưng vẫn khẽ gật đầu: "Quả thật là như thế"

"Ngươi lạc mất huynh trưởng khi nào?" Từ Hàn lại hỏi, hào quang trong mắt hắn lóe ra bất định.

"Mùa thu năm Thái Nguyên mười hai."

Từ Hàn nghe nói vậy, thân thể run rẩy càng lúc càng rõ ràng, gần như mọi người trong đại điện đều ý thức được dị trạng của vị thiếu Phủ chủ xưa nay vốn bình tĩnh này.

"Hắn. . tên hắn là gì?" Từ Hàn tiếp tục hỏi, nhưng thanh âm lại run rẩy, ngữ điệu càng vô cùng khô khốc, thật giống như đang sợ hãi đồng thời đang chờ mong cái gì đó.

Thiếu niên kia rất là kỳ quái vì sao Từ Hàn lại hỏi ra một vấn đề không liên quan gì đến nhau như vậy, nhưng vừa nghĩ đến muội muội của mình giờ phút này còn đang ở trong tay kẻ xấu, gã không thể không trầm giọng nói lần nữa: "Huynh trưởng của tiểu nhân tên là... !"

"Lưu Sanh.”

Đùng!

Chỉ nghe một tiếng giòn vang, chén trà trong tay Từ Hàn rơi mạnh xuống đất.

Từng mảnh chén vỡ vụn, nước trà văng tung tóe trên mặt đất.

"Vậy trạch viện của vị công tử Cố gia kia ở đâu?" Sau đó, giọng nói âm lãnh của Từ Hàn lập tức vang lên.

Diệp Hồng Tiên nghe vậy sửng sốt, lời nói của Lưu Tiêu có nhiều chỗ sơ hở, nàng vốn còn muốn thẩm vấn một phen, nhưng xem ý trong lời này của Từ Hàn, dường như lại muốn đi đòi người. Trong lòng nàng kinh hãi, nhìn về phía Từ Hàn đang muốn lên tiếng ngăn cản.

Nhưng sắc mặt Từ Hàn lúc này lại cực kỳ u hàn, trong hai mắt thậm chí thoáng có huyết quang hiện lên, bộ dáng như vậy lại làm cho Diệp Hồng Tiên phải cứng rắn nuốt lời nói đến bên miệng trở về.

Thiếu niên kia lại cực kỳ vui vẻ, vội vàng nói: "Ngay tại thành tây."

"Tốt!" Kiếm ý quanh người Từ Hàn lúc đó tuôn ra.

"Hôm nay, ta muốn để cho Cố gia kia tan cửa nát nhài”"
Bình Luận (0)
Comment